Cung Cửu từ trước đến nay nói được làm được, hắn đích xác không có xử tử Nam Vương thế tử.
Hắn dám làm như thế lại không sợ đại thần phản đối, nguyên nhân rất đơn giản, không mấy người biết cả nhà Nam Vương thế tử tạo phản, hắn ra tay nhanh chóng, cả gia tộc còn không có bắt đầu hành động đã bị hắn nhốt vào phòng tối, thủ hạ của hắn trực tiếp khống chế Bình Nam Vương phủ, đóng cửa từ chối tiếp khách, làm người khác nhìn không ra dị thường.
Cung Cửu đối với Diệp Cô Thành xử trí, có thể hình dung bằng mấy từ đơn giản, thô bạo, cũng thập phần không biết xấu hổ.
Cung Cửu tịch thu một nửa tài sản của Bạch Vân thành, từ nay về sau, mỗi năm Bạch Vân thành phải cống nạp một nửa tài sản thu được cho triều đình. Đạt thành mục đích làm giàu kim khố, vị Hoàng Thượng không phù hợp tiêu chuẩn này vung tay lên, “nhân từ rộng lượng” mà thả Diệp Cô Thành về Bạch Vân thành.
Nhưng mà, so với Diệp Cô Thành dùng tiền tài chuộc lại tánh mạng cùng tự do, Nam Vương thế tử một nhà thảm hơn.
Sở dĩ thảm, phần lớn nguyên nhân nằm ở cái miệng tiện của Nam Vương thế tử.
Nhìn thấy Cung Cửu, mắt đa tình phong lưu của Nam Vương thế tử xẹt qua một tia khuất nhục, ngạnh cổ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cung Cửu! Bổn thế tử cho dù chết, cũng sẽ không khuất phục ngươi!”
Hệ thống chậc lưỡi nói: “Ai, anh bạn nhỏ, khí phách a, cứng cỏi a, tin hay không ký chủ làm ngươi quỳ xuống chịu phục?”
Thái giám đại tổng quản nghe Nam Vương thế tử nói càn rỡ như thế, quát: “Lớn mật! Dám thẳng hô tên huý của bệ hạ.”
Từ Gia Tĩnh đế đi rồi, Thái giám đại tổng quản nguyên bản cho rằng chính mình nếu không bị thả ra cung, chính là chết, dù sao kết quả đều không thế nào tốt, ai ngờ tân hoàng không hề khúc mắc mà trọng dụng hắn, làm hắn thật sâu cảm động, tràn ngập nhiệt tình cùng động lực, từ đây biến thành tân hoàng chân chó. Hiện tại nghe Nam Vương thế tử dĩ hạ phạm thượng, chó săn hận không thể vén tay áo, cùng hắn đánh lộn, bất quá hành vi này tổn hại tổng quản uy nghiêm, chỉ có thể đảo cây phất trần, làm tiểu thái giám ra tay.
Thái giám đại tổng quản nói: “Còn thất thần làm gì, nhanh lấp kín Nam Vương thế tử miệng, tránh cho hắn chọc Hoàng Thượng không cao hứng.”
Cung Cửu nhìn Nam Vương thế tử bị lấp kín miệng “Ngô ngô ngô”, nghĩ thầm trước khi để gia hỏa này đến hải ngoại khai hoang, yêu cầu tiến hành chuyên nghiệp huấn luyện. Vì thế, tùy tay đem người ném cho thủ hạ, phân phó đối phương cẩn thận dạy dỗ. Dạy dỗ tốt mới phái người đi làm việc.
“Thuộc hạ nhất định không phụ Hoàng Thượng gửi gắm!” Thủ hạ đôi mắt chiết xạ ánh sáng kinh người, lĩnh nhiệm vụ, cung kính mà lui ra, được Hoàng Thượng phân công làm hắn cả người tản mát ra hơi thở kinh hỉ muốn điên.
Bị người lôi đi, Nam Vương thế tử không cẩn thận thoáng nhìn, sợ tới mức mặt không có chút máu, thân mình không ngừng vặn a vặn. Cung Cửu sẽ không đem hắn ném cho một cái biến thái đi?! Nói tốt không giết hắn, đem hắn ném cho biến thái làm nhục chính là thực hiện hứa hẹn sao? Sau mấy tháng, Nam Vương thế tử trong lòng cảm thấy bị làm nhục đó là việc nhỏ, tính cái rắm a! Tốt hơn sinh hoạt ở địa ngục không phải sao?
Các thủ hạ bị dán nhãn “Biến thái” kỳ thật các phương diện đều thực bình thường, trừ bỏ là điên cuồng tín đồ của Cung Cửu.
Thông qua nhiều năm kiên trì không ngừng nỗ lực, hắn rốt cuộc từ tầng chót đi đến hầu hạ bên người Hoàng Thượng, kích động cùng hưng phấn không cần nói nhiều. Cung Cửu đem Nam Vương thế tử giao cho hắn, làm hắn ý thức được chính mình cuối cùng không phải một người có thể có có thể không, hắn là có giá trị!
Hiện tại còn có thể giúp chủ nhân chia sẻ ưu phiền!
Kinh hỉ tới thật mau, ánh mắt thủ hạ nhìn Nam Vương thế tử hết sức nhu hòa, hy vọng Nam Vương thế tử trở thành tù nhân biết điều, đừng làm cho hắn thất vọng, nếu không hắn không ngại sử dụng đặc thù thủ đoạn.
Ha hả, hắn không nhân từ như chủ nhân đâu.
Nam Vương thế tử: “……”
Ngọa tào, ánh mắt quá biến thái, ai tới cứu cứu hắn ngô ngô ngô.
……
Mấy ngày sau, Nam Vương thế tử cuối cùng minh bạch Cung Cửu vì cái gì không cần tạo phản là có thể lên làm Hoàng Thượng, mà hắn tạo phản không thành chỉ có thể lưu lạc thành tù nhân. Một là đạo hạnh kém quá nhiều, hai là Cung Cửu không chỉ kỳ quái, vẫn là ma quỷ!
Nam Vương thế tử mới vừa nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, cái ót liền hung hăng ăn một cái tát.
Chỉ nghe lão cha đã bị tẩy não quở mắng hắn: “Dám đối với Hoàng Thượng nói năng lỗ mãng, đánh chết tiểu tử thúi nhà ngươi!”
Nương của hắn, kẻ sớm nhất bị công hãm trở thành trung thực tín đồ của đương kim Thánh Thượng, cũng nói: “Bệ hạ là chân long thiên tử hạ, chúng ta phàm phu tục tử há có thể tùy tiện nghị luận……”
Blah blah quả thực phiền chết cá nhân.
Nam Vương thế tử hai mắt vô thần mà nhìn không trung, nguyên tắc vẫn kiên trì không lay động —— hắn chết cũng không cần trở thành fan não tàn của Cung Cửu!
*****
Xử lý xong chuyện Bình Nam Vương vương phủ tạo phản, Cung Cửu liền rảnh rỗi.
Từ đăng cơ thành Hoàng Thượng, Cung Cửu mỗi ngày xử lý lớn lớn bé bé tấu chương, mệt đến ngã đầu liền ngủ, hoặc là hứng thú bừng bừng mà cùng Tiểu Kê lăn vài vòng, lại ngã đầu ngủ, hiếm khi có thời gian dạo diễn đàn.
Hôm nay, hắn vừa online, liền phi thường lucky phát hiện một cái thiệp thú vị làm hắn phi thường cảm thấy hứng thú. Bên trong nhắc tới một cây roi có thần kỳ hiệu quả, phi thường thích hợp người “Da dày thịt béo”, đánh vào trên người rất mất hồn.
Vì thế, Cung Cửu vội vàng tuyên bố một cái thiệp: ——【 cầu mua Châm hồn tiên, dùng 《 tâm đắc võ công phượng hoàng》 trao đổi. 】
Hệ thống trợn tròn mắt, tiếng kêu bén nhọn chói tai đầy sợ hãi vang lên: “Vì một cây roi da, ngươi cư nhiên lấy võ công tâm đắc cùng người trao đổi! Ngươi biết hành vi của mình có bao nhiêu ngốc sao?!”
Giống thành viên ngu ngốc nào đó trên diễn đàn lấy võ công bí tịch trao đổi《 Long Dương đại điển 》!
Cung Cửu không để ý tới hệ thống, võ công tâm đắc lại lợi hại, cũng vô pháp mang đến sung sướng cho hắn, cho người khác thì thế nào? Không ở cùng một cái thế giới, lẫn nhau không ảnh hưởng, đối phương luyện võ công của hắn thì thế nào? Mặc dù cùng cái thế giới, hắn cũng có tin tưởng đánh bại đối phương.
Lát sau, Cung Cửu thu được người hảo tâm “Nguyệt mãn mùi hoa” hồi phục, đối phương nói bên kia có Châm hồn tiên, hơn nữa đáp ứng vì hắn làm thành roi, Cung Cửu vô cùng cao hứng chờ đợi tin tức tốt.
Tâm tình vẫn luôn liên tục đến ngày kế thượng triều.
Cung Cửu ngồi ở trên long ỷ, bên môi giơ lên một mạt ý cười.
Thái giám đại tổng quản tiêm tế tiếng nói vọng ở đại điện: “Có việc khải tấu, không có việc gì bãi triều.”
“Thần có việc bẩm.” Một vị đại thần tiến về phía trước một bước.
Ở Cung Cửu dò hỏi, vị này đại thần uyển chuyển oán giận, gần nhất trên giang hồ gió êm sóng lặng, thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ,thấy việc nghĩa hăng hái làm thiếu rất nhiều, cái này thật đáng mừng. Nhưng thật ra trong phòng giam phạm nhân đã kín hết chỗ, liên tiếp phát sinh cọ xát quần ẩu sự kiện, thậm chí xuất hiện thương vong, nên làm thế nào cho phải?
Bằng không, Hoàng Thượng đưa một chút, cấp điểm kinh phí xây dựng thêm nhà tù?
Cung Cửu lời lẽ chính đáng cự tuyệt.
Bạc trong quốc khố hẳn là tiêu phí để xây dựng quốc gia, dùng ở mấy tên bại hoại đó chẳng phải lãng phí?
Đại thần sầu, bắt đầu chơi xấu, vạn phần bất đắc dĩ mà tỏ vẻ, một khi đã như vậy, thần cũng không có cách, không bằng bệ hạ đưa ra cách giải quyết.
Ngục giam nhà tù không đủ dùng, làm sao bây giờ?
Cung Cửu nói: “Nghe nói trong phòng giam Lâm An giam giữ đều là kẻ cùng hung cực ác, chính là như thế?”
Đại thần nói: “Đúng là như thế.”
Cung Cửu nói: “Mạnh Tử từng ngôn, nhân tính bổn thiện, không bằng phái một vài người đặc biệt tiến hành giáo dục tư tưởng với đám ác đồ này, đồng thời tiến hành cải tạo lao động, đợi cải tạo hoàn thành, lại thả ra……”
Đại thần đầu dán mặt đất, vội vàng nói: “Không được, trăm triệu không được! Thả đám ác đồ này, không khác thả hổ về rừng. Tuân Tử rằng: ‘ nhân chi sơ, tính bổn ác, thiện giả gặp nguy ‘……”
Cung Cửu: “……”
Mặt khác đại thần: “……”
Cung Cửu mặt vô biểu tình nói: “Nhân tính bổn thiện cũng hảo, bổn ác cũng thế, trẫm không phải đang cùng ngươi biện luận, nếu đàn ác đồ sống không ra gì, trẫm khiến cho bọn họ chết có giá trị một ít.”
Đại thần vẻ mặt mờ mịt, cái gì là chết có giá trị một ít?
Các đại thần khác cũng mờ mịt. Bệ hạ lại muốn làm gì?
Đáng thương các chúng thần ở đây, họ đối với người ngồi trên long ỷ hiểu biết quá ít, giống như không biết Hoàng Thượng từng có ý đồ tạo phản, họ cũng không biết Hoàng Thượng thích giả heo ăn cọp, trong tay có một đội quân bí mật, chuyên môn làm những nhiệm vụ đặc thù.
Nửa tháng sau, Một vài tên tội phạm mới đi vào nhà tù Lâm An.
Những tù nhân cũ đối với những kẻ mới tới có lạnh nhạt, có âm hiểm cười, có kẻ như hổ rình mồi.
Lúc này, một vị trung niên nam tử cười ôn hòa với mấy tù nhân cũ, phía sau hắn như có ánh sáng bao bọc, đỉnh đầu tự mang đặc hiệu vòng sáng, tươi cười đầy trách trời thương dân, làm các tù binh cũ đều căng thẳng, cảm giác có gì đó không ổn.
Nửa năm sau, Lâm An nhà tù giam giữ trọng phạm, trong đó một nửa hoàn toàn trở thành tín đồ “Chân long thiên tử”, còn có một tên thiên phú hơn người nhảy liền hai cấp, biến thành tiểu lãnh đạo, trở thành trợ thủ đắc lực cho trung niên nam tử kia, làm tín đồ khác đỏ mắt không thôi, đấm ngực dẫm chân, chỉ hận chính mình ngốc miệng vụng lưỡi, tư chất bình thường.
“Tà giáo” phát triển quá mức nhanh chóng, hiệu quả còn dị thường kinh người, lúc trước vị đại thần la hét “Nhân tính bổn ác” nghĩ trăm lần cũng không ra, mấy kẻ tư tưởng tà ác bại hoại như thế nào biến thành những người miệng đầy khẩu hiệu: nhiệt tình yêu thương quốc gia cùng tiểu động vật, ghét cái ác như kẻ thù, đem hoà bình, hữu ái, đoàn kết làm xã hội phồn vinh hưng thịnh. truyện ngôn tình
Không nghĩ ra làm đại thần run run, thật sâu cảm giác được chỗ đáng sợ của thiếu niên thiên tử.
Lao động cải tạo có điều kỳ hiệu, kế tiếp liền thuận lý thành chương.
Cùng thời gian, những người như trung niên nam tử xuất hiện ở khắp các nhà tù trên đất nước, sau này được gọi chung là “đại sứ cải tạo lao động”.
Mà tội phạm trải qua lao động cải tạo, dựa theo thân thể tố chất, tài nghệ thiên phú, từng nhóm bị đưa vào đặc thù biên chế trong quân đội, lại lần nữa tiến hành nghiêm khắc chuyên nghiệp ma quỷ huấn luyện, những người này đều trở thành ‘ma quỷ quân’ đại sát tứ phương, lệnh người nghe tiếng sợ vỡ mật.
Cung Cửu làm hệ thống trợn mắt há hốc mồm mà kính nể nói: “Đây là muốn bay lên trời a!”
Cung Cửu nghiêm túc nói: “Trình độ khoa học kỹ thuật trước mặt, phỏng chừng chưa làm được máy bay.”
Hệ thống: “……”
*****
Lục Tiểu Phụng gần nhất lại gặp được một chuyện phiền toái.
Chuyện phiền toái cùng Thanh Long hội có quan hệ.
Mọi người đều biết, Thanh Long hội là một cái thần bí tổ chức lịch sử dài mấy trăm năm trong chốn giang hồ.
Thành viên tổ chức làm việc từ trước đến nay không từ thủ đoạn, bởi vì có đồn đãi nói: “Thế Thanh Long hội làm việc, không thành công sẽ phải chết!” Cho nên thế Thanh Long hội làm việc, không ai dám không tận lực.
Trải qua liên tiếp mạo hiểm kích thích, Lục Tiểu Phụng rốt cuộc tra được kẻ làm chủ sau màn, sau đó phát hiện một việc đáng sợ.
—— kẻ đứng phía sau màn tựa hồ cùng bằng hữu của y có quan hệ!