Sau khi Cung Cửu lên làm Hoàng Thượng, thân phận Viên bất phàm vẫn là tiên sư như cũ, hắn không có đem lão đạo sĩ giả này tống vào nhà lao.
Bởi vì Gia Tĩnh Đế có thể dứt khoát từ bỏ ngôi vị Hoàng Đế như vậy, không thể không tính đến công lao Viên Bất Phàm âm thầm tẩy não suốt hai năm qua. Đương nhiên, bản thân Gia Tịnh đế cũng không quá chấp nhất với ngôi vị Hoàng Đế nữa, nếu đổi thành những người vừa muốn vĩnh viễn đứng đầu thiên hạ vừa truy cầu trường sinh như Thủy Hoàng hoặc Võ Đế, to gan lớn mật như Viên Bất Phàm đã sớm bị chém đầu.
Nghe Viên bất phàm cung kính nói, hắn là chân long thiên tử, sẽ cứu vớt thương sinh, Cung Cửu sững sờ. Hắn đường đường là vai ác đại BOSS, bỗng dưng chuyển thành chúa cứu thế, ngươi xác định không lấy nhầm kịch bản?
Tân hoàng đăng cơ, đến tận nửa tháng sau, còn có người nghị luận sôi nổi.
“Nghe nói chưa, tân hoàng tiến cử ba loại cây nông nghiệp từ hải ngoại về, muộn nhất sang năm là có thể thu hoạch.” Một người đầy mặt tươi cười nói.
“Yêm (ta) cũng nghe nói, triều đình hiện tại đang phân phát hạt giống. Thôn của bọn yêm ngày hôm qua mới vừa lãnh hạt giống cái gì bắp, khoai lang, còn có khoai tây.”
“Gì? Các ngươi đã lãnh được? Thôn bọn yêm sao không có?”
……
Bên đường, nam nhân phong trần mệt mỏi thở phào một hơn, y bộ dáng anh tuấn tiêu sái, khoác áo choàng màu đỏ tươi, lại có bốn lông mày làm đặc điểm nhận dạng, không ai khác ngoài Lục Tiểu Phụng.
Nửa năm trước, y bị cuốn vào một chuyện phiền toái. Vốn tưởng như thường lệ chỉ cần hai ba tháng có thể giải quyết, nào ngờ càng tra xét, phiền toái tựa quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, tốn nửa năm mới tìm ra chân tướng.
Chuyện phiền toái không ngừng, thức ăn cũng không tốt, Lục Tiểu Phụng nửa năm qua, như trái cà tím héo, mỗi một ngày đều thê thảm vô cùng. Hiện tại từ tiểu sơn thôn hẻo lánh về tới đại đô thị, nhìn đường phố ngựa xe không dứt, Lục Tiểu Phụng cảm thấy như được hồi sinh.
“Lục Tiểu Kê?”
Một nam tử trung niên trông như phú thương lên tiếng gọi y.
Lục Tiểu Phụng trên dưới đánh giá đối phương, kinh hỉ nói: “Hầu tinh!”
Nhìn huynh đệ tốt một thân chật vật, Tư Không Trích Tinh cười trêu nói: “Ngươi đây là mới từ sa mạc trở về sao?”
Lục Tiểu Phụng trả lời lại một cách mỉa mai: “Đây là phú thương nơi nào tới, ngàn vạn phải cẩn thận, đừng làm bạn đồng hành coi thành dê béo đem đi mổ, thành trò cười cho thiên hạ.”
Tư Không Trích Tinh cười mắng: “Miệng chó không phun ra ngà voi.” (ý chỉ người mở miệng liền không nói được lời gì hay).
Lục Tiểu Phụng nói: “Miệng chó nếu là phun ra ngà voi, chẳng phải là kỳ quan của thế gian.”
Hai người ồn ào nhốn nháo, vô cùng cao hứng mà tìm cái khách điếm tụ hội, uống ly rượu. Rượu còn chưa kịp uống, lại nghe chung quanh nghị luận sôi nổi, ca tụng chiến tích trác tuyệt, cùng hình tượng vĩ đại của tân hoàng.
Một cái thư sinh nhìn còn ở tuổi thanh niên lắc đầu nói: “Không thể tưởng được a, Gia Tĩnh đế cư nhiên đem ngôi vị hoàng đế truyền cho thái bình vương thế tử.”
“Suỵt, ngươi nhỏ giọng điểm, vị kia hiện tại cũng không phải là thế tử, mà là Hoàng Thượng.”
Có người khó hiểu: “Gia Tĩnh đế chính mình có nhi tử, còn lập Thái Tử, vì cái gì đem ngôi vị hoàng đế truyền cho người ngoài?”
“Yêm hiểu được!” Một trung niên nam tử cường tráng khí phách lớn tiếng nói: “Nghe nói, lúc ấy Gia Tĩnh đế tiến hành khảo nghiệm các hoàng tử cùng tân hoàng, ai có thể đưa ra giải pháp tốt nhất cho việc trị lũ lụt cùng nạn đói, liền trở thành Hoàng Đế đời kế. Kết quả, tân hoàng lấy ra bùn đất gì đó, còn có khoai lang, khoai tây, bắp, ba dạng cây nông nghiệp sản lượng kinh người, đánh bại cả đám hoàng tử.”
Khách điếm lầu hai, hai nam tử dung mạo xuất sắc đang ngồi dựa cửa sổ.
Bọn họ đúng là Lục Tiểu Phụng cùng Tư Không Trích Tinh.
Biết tân hoàng được đại gia khen không dứt miệng chính là thái bình vương thế tử, Lục Tiểu Phụng tay run lên, thả rớt viên đậu phộng lăn xuống bàn.
Y khiếp sợ hỏi: “Bọn họ nói tân hoàng là ai?”
Tư Không Trích Tinh không biết thân phận của Cung Cửu, nói: “Đã từng là thái bình vương thế tử.”
Tùy theo, rất là kỳ quái nói: “Ngươi phản ứng kịch liệt như vậy làm cái gì?”
Lục Tiểu Phụng: “……”
Y phản ứng có thể không kịch liệt sao?
Thái bình vương thế tử a! Lão người quen.
Nửa năm trước bọn họ ngủ chung một cái chăn, triền triền miên miên đến bình minh.
Hiện tại có người nói với y, tình nhân của y biến thành Hoàng Thượng, y có thể không khiếp sợ sao?
Nguyên lai Cung Cửu không có ý nghĩ kỳ lạ, đầu óc cũng không có bị hư, hắn thật sự đả bại vô số hoàng tử, dẫm lên bọn họ bước lên ngôi vị hoàng đế!!
Giờ khắc này, những lời Cung Cửu từng nói lướt nhanh qua đầu Lục Tiểu Phụng, làm y cổ tay run bắn.
Tên kia từ trước đến nay rất có hùng tâm tráng chí, từng khoác lác nói sẽ tấn công mấy tiểu quốc, đưa y làm sính lễ, lại lập y làm nam Hoàng Hậu…… Lục Tiểu Phụng cự tuyệt không tiếp thu! Họa quốc yêu kê gì đó, ai thích làm thì làm đi.
Lục Tiểu Phụng thật lâu không nói, Tư Không Trích Tinh nhạy bén phát hiện cái gì: “Ngươi có phải hay không gạt ta chuyện gì?”
Lục Tiểu Phụng hơi hơi hé miệng, nói: “Ngươi còn nhớ rõ Cung Cửu đi.”
Tư Không Trích Tinh sắc mặt cổ quái nói: “Người đặc biệt vậy, ta sao có thể quên.”
Lục Tiểu Phụng thấp giọng nói: “Hắn chính là thái bình vương thế tử.”
Tư Không Trích Tinh: “…………”
Tư Không Trích Tinh da mặt run rẩy, cực kỳ thất thố nói: “Không có khả năng!”
Lục Tiểu Phụng hỏi: “Vì cái gì không có khả năng?”
Tư Không Trích Tinh nói: “Cái tật xấu khó nói kia, đại thần như thế nào sẽ đồng ý để hắn làm Hoàng Thượng.”
“……” Lục Tiểu Phụng suy đoán: “Có lẽ, những đại thần đó không biết?”
“Biết thì thế nào?” Một thanh âm ngọt ngào từ phía sau truyền đến.
Lục Tiểu Phụng xoay mặt nhìn lại, “Cung Chủ?”
Cung Chủ kiều nhu cười, nói: “Hồi lâu không thấy, Lục đại hiệp còn mạnh khỏe?”
Lục Tiểu Phụng nói: “Phiền ngươi quan tâm.”
Cung Chủ kéo một cái ghế lại, cùng hai người bọn Lục Tiểu Phụng ngồi chung một bàn.
Mắt hạnh linh động nhìn Tư Không Trích Tinh, hỏi Lục Tiểu Phụng: “Vị này chính là bằng hữu của ngươi? Nhìn có chút quen mắt.”
Lục Tiểu Phụng nói: “Hắn là Tư Không Trích Tinh.”
Cung Chủ bừng tỉnh đại ngộ, “Dịch dung sao? Thật thần kỳ.”
Nói, ngón tay mảnh dài giơ lên, muốn sờ gương mặt kia, Tư Không Trích Tinh cả kinh, thân thể ngửa ra sau tránh, trong miệng la hét: “Đây là mặt nạ.”
“Ta biết.” Cung Chủ nói: “Ta chính là muốn nhìn một chút nó làm thành từ chất liệu gì, mới có hiệu quả thay đổi da mặt.”
Tư Không Trích Tinh nói: “Chớ có sờ chớ có sờ, đây là da người. Mặt nạ da người!”
Là một cô nương, loại tà vật như mặt nạ da người, Cung Chủ không muốn tiếp xúc, tuy rằng nàng giết qua không ít người, nhưng là chịu không nổi đồ vật ghê tởm. Thấy vậy, Tư Không Trích Tinh nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng đã lừa gạt tiểu cô nương khó chơi này.
Gọi mấy món mình thích, Cung Chủ ôm mặt, nói: “Vừa rồi, các ngươi đang nói chuyện gì?”
“Tùy tiện tâm sự.”
Tư Không Trích Tinh có chút không được tự nhiên, Cung Cửu là Hoàng Thượng, như vậy Cung Chủ thân phận liền tương đối cao quý. Hắn không được tự nhiên, không phải sợ bọn họ, mà là sợ phiền toái, những người ở địa vị cao từ trước đến nay tâm tình khó dò, vì mạng nhỏ, tốt nhất không cần cùng bọn họ kết giao quá gần thì tốt hơn, đỡ phải dưới tình huống mơ mơ hồ hồ, bị người coi thành quân cờ lợi dụng mà không biết, rồi chính mình chết như thế nào cũng không biết.
Cung Chủ kẹp đậu phộng đưa vào miệng, “Đang nói tới Cửu ca?”
Tư Không Trích Tinh: “……” Biết rồi còn hỏi.
Cung Chủ nhai đậu phộng, nói: “Lời vừa rồi các ngươi nói, ta không tán đồng, Hoàng Thượng có đặc thù yêu thích lại như thế nào đâu? Đâu có Hoàng Thượng nào trên người không có vết nhơ? So với giết cha giết anh, cướp đoạt nữ nhân của phụ thân, huynh đệ, nhi tử, đại thần, thậm chí ham mê tửu sắc chết trên bụng nữ nhân… chút bệnh của Cửu ca căn bản không tính là cái gì.” Huống hồ, Cửu ca thủ đoạn không tầm thường, nếu có người dám cản đường hắn, hắn liền dám dùng cách đẫm máu nhất để trấn áp. Hắn chưa từng sợ ai.
Tư Không Trích Tinh bừng tỉnh, hắn là dân đen tầm mắt hẹp hòi, kiến thức hạn hẹp, vô pháp hiểu thấu đáo thối nát trong nội bộ hoàng gia. Tư Không Trích Tinh bưng lên chén rượu, hắc hắc cười nói: “Là ta nghĩ sai rồi, tự phạt một ly.”
Cung Chủ nhìn hướng Lục Tiểu Phụng, “Ngươi cuối cùng xuất hiện.”
Lục Tiểu Phụng nói: “Ngươi tìm ta?”
Cung Chủ trừng hắn một cái: “Ngươi lại không phải tình nhân của ta, ta tìm ngươi làm cái gì?”
Lục Tiểu Phụng: “……”
Rụt rè của nữ nhi đâu?
“Muốn tìm ngươi, là Cửu ca.” Cung Chủ nói: “Bất quá, hắn hiện tại thật sự rất bận, hẳn là không có công phu tìm ngươi. Nếu ngươi đến hoàng cung tìm hắn, hắn có lẽ sẽ thực vui vẻ.”
Lục Tiểu Phụng ngoài miệng nói: “Ta vì cái gì muốn tìm hắn?” Trong lòng lại có chút ngọt.
“Thật sự không đi? Tính thời gian, Cửu ca hẳn là thập phần nhớ ngươi……” Dừng chút, nàng bổ sung: “ngươi quất.”
Lục Tiểu Phụng: “……”
Tư Không Trích Tinh: “……”
Không khí nhất thời trở nên hết sức xấu hổ.
Lục Tiểu Phụng ho nhẹ một tiếng, đông cứng mà nói sang chuyện khác: “Nếu Cung Cửu hiện tại thành Hoàng Thượng, vậy ngươi chính là danh xứng với thực công chúa. Công chúa hoàng gia, thế nhưng có thể tùy tiện ra cung?”
“Ai nói ta phải làm công chúa?” Cung Chủ nói: “Ta còn là ta, một nữ tử yếu đuối bình thường trong giang hồ.”
Lục Tiểu Phụng / Tư Không Trích Tinh: “……”
Nữ tử yếu đuối? Bọn họ không thừa nhận.
Cung Chủ nhẹ nhàng cười, lại nói: “Có một câu nói rất đúng, một người đắc đạo gà chó lên trời, nhưng là những lời này đối Cửu ca mà nói, là không đúng, hắn chưa bao giờ sẽ dùng người không khách quan. Về mặt nào đó, hắn thập phần máu lạnh vô tình, công tư phân minh. Về sau, thái bình vương vương phủ như cũ là cái vương phủ, thái bình vương như cũ là thái bình vương, vĩnh viễn không thể thành Thái Thượng Hoàng. Ta đây, như cũ là cái quận chúa.”
Lục Tiểu Phụng rất là kinh ngạc: “Hắn không có phong ngươi công chúa? Ngươi chính là muội muội ruột của hắn.”
Cung Chủ không có trả lời hắn, mà là nói: “Các ngươi biết, hắn ngồi ổn ngôi vị hoàng đế, trước tiên làm cái gì sao?”
Cung Cửu làm cái gì, đừng nói Tư Không Trích Tinh không hiểu hắn, chính là người nằm bên gối như Lục Tiểu Phụng, cũng đoán không được.
Cung Chủ nói: “Cửu ca thích làm kẻ khống chế, người như vậy, là không thể chịu đựng được chính mình giống như con rối, bị những người khác thao túng, vì hoàn toàn thoát khỏi phụ vương ta, hắn cùng phụ vương đánh một hồi.”
Lục Tiểu Phụng trong lòng căng thẳng.
Thấy y sắc mặt khẩn trương, Cung Chủ cười nói: “Ngươi lo lắng? Cửu ca hẳn là bị thương, bất quá cũng không phải thực nặng.”
Lục Tiểu Phụng nói: “Kia hắn thắng sao?”
Cung Chủ nói: “Cửu ca chưa bao giờ làm chuyện không có nắm chắc.”
Cho nên, hắn thắng.
Tư Không Trích Tinh không thể tưởng tượng mà kinh hô: “Cung Cửu đánh bại tiểu lão đầu?”
“Thực kinh ngạc đúng không?” Cung Chủ nói: “Nếu không phải ta chính mắt thấy trận đại chiến làm sắc trời cũng thay đổi kia, ta cũng không dám tin tưởng. Theo lý mà nói, Cửu ca ít nhất cần hai mươi năm, mới có thể chiến thắng phụ vương. Thiên phú võ học của hắn đáng kinh người, phụ vương lại một chút cũng không kém, mà võ công của hắn lại do phụ vương dạy, cho nên không có người tin tưởng hắn có thể đánh bại đối phương, ngay cả phụ vương chính mình cũng cho rằng như vậy.”
Cung Chủ nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn phương xa, con ngươi lập loè ngọn lửa, nói: “Chính là, tất cả mọi người quên mất một sự kiện, Cung Cửu, người nam nhân này là ma quỷ, ma quỷ đáng sợ nhất thế gian, ai cũng không biết, hắn từ nơi nào được đến một loại võ công kinh hãi thế tục, phụ vương còn không biết lai lịch của nó. Dựa vào nó, hắn đánh bại tòa núi cao đè ở trên đầu nhiều năm kia.”
Tư Không Trích Tinh thán phục nói: “Hắn quả nhiên không tầm thường.”
Nam nhân nhà mình được người khẳng định, Lục Tiểu Phụng trong lòng dâng lên nỗi tự hào như có chung vinh dự.
Cung Chủ ngọt ngào cười, “Phụ vương cũng cảm thấy vậy, bị Cửu ca đánh bại, hắn tuy rằng có điểm mất mát, lại cũng cảm thấy vui mừng cùng kiêu ngạo, hoàn toàn buông dã tâm.”
“Vậy còn ngươi?” Lục Tiểu Phụng nói: “Tuy rằng ta không rõ Cung Cửu tâm tư, nhưng là ta cảm giác được, hắn đối với muội muội như ngươi là có cảm tình……”
Cung Chủ ngắt lời nói: “Hắn đối ta là có chút cảm tình, chuẩn bị phong ta làm công chúa, nhưng là bị ta cự tuyệt.”
Lục Tiểu Phụng nhướng mày, nói: “Người khác nằm mơ đều muốn làm công chúa, ngươi lại cự tuyệt, vì cái gì?”
“Bởi vì ta thông minh a.” Cung Chủ nhăn cái mũi thanh tú, miệng lưỡi có tia ghét bỏ, nói: “Làm công chúa không thú vị, Ngự Hoa Viên phong cảnh đẹp đến đâu, có một ngày sẽ chán, sao so được với thế giới bên ngoài. Ta là một con ong mật thích du ngoạn khắp nơi, không thích bị trói buộc ở trong hoàng cung, trở thành một chú chim hoàng yến mảnh mai. Ngày nào đó thánh chỉ chỉ hôn tới, lại bị giam vào một cái lồng sắt khác, chỉ có thể dựa vào nam nhân mà sống.” Làm công chúa có vô số quyền lợi, nhưng đồng nghĩa với mất tự do, Cung Chủ nhìn rõ được.
Lục Tiểu Phụng nói: “Cung Cửu sẽ không đối với ngươi như vậy.”
Cung Chủ bật cười nói: “Nghe ngữ khí của ngươi, phỏng chừng liền chính ngươi cũng không dám khẳng định đi.” Tươi cười chợt tắt, nói: “Cửu ca đối ta tuy rằng không tồi, nhưng hắn có hay không bắt ta thực hiện trách nhiệm của một công chúa, thật đúng là không chắc được. Đến lúc đó ta nếu phản kháng, làm không tốt sẽ lọt vào trấn áp, chỉ có thể tuân theo. Cho nên, ta không dám đánh cuộc a.”
Thiếu nữ đã rời đi.
Chỉ còn lại hai nam nhân, không nói gì uống rượu.
“Lục Tiểu Kê.” Tư Không Trích Tinh đột nhiên nói: “Ngươi là như thế nào biết Cung Cửu là thái bình vương thế tử?”
Lục Tiểu Phụng há miệng thở dốc, biểu tình xấu hổ. Cũng không thể nói với Tư Không Trích Tinh, y cùng Cung Cửu ngủ, còn ngủ không chỉ một lần, lại không phải quan hệ như tình một đêm, có thể không biết thân phận của tình nhân mình sao?
Tư Không Trích Tinh giơ tay, chặn lại: “Đừng nói, ta hiểu.”
Lục Tiểu Phụng: “……”
Lục Tiểu Phụng muốn hỏi hắn, ngươi hiểu cái gì, sắc mặt trầm trọng thế?
Tư Không Trích Tinh hiểu không nhiều, nhưng đủ khắc sâu. Trước mắt lại lần nữa hiện lên đêm đó, dáng người oai hùng huy động roi của bằng hữu tốt của hắn – Lục Tiểu Phụng, cùng với Cung Cửu bị roi quất lăn lộn trên đất, thoải mái rên rỉ ngao ngao.
Lục Tiểu Phụng tiết lộ, loại chuyện này không chỉ phát sinh một lần, cũng không biết từ khi từ biệt ở bến tàu,hai người có tiếp tục phát triển không.
Tư Không Trích Tinh hơi chút suy đoán, sau hai trận roi, lúc hắn không thấy phỏng chừng Cung Cửu đã nói cho Lục Tiểu Phụng biết thân phận của hắn. Dù sao khi đó hắn với Cung Cửu không quá thân thiết. Kết hợp lời Cung Chủ nói vừa nãy, Cung Cửu hy vọng Lục Tiểu Phụng đến hoàng cung tìm mình, chứng tỏ Lục Tiểu Phụng cùng Cung Cửu vẫn duy trì liên hệ, hơn nữa Lục Tiểu Phụng rất có khả năng như cũ múa may roi da, cùng Cung Cửu duy trì quan hệ cổ quái.
Ai, không nghĩ, suy nghĩ nhiều đều là nước mắt.
Lục Tiểu Phụng: “……”
Có cần bi tráng thế không?
Giờ Tý, Ngự Thư Phòng đèn đuốc sáng trưng.
Thiếu niên mặc long bào rũ mắt, thần sắc nghiêm trang mà nhìn tấu chương, như lâm đại địch.
Cung Cửu cắn răng: “Tố chất quân lực tầm này, há mồm liền dám đòi trẫm trăm vạn lượng quân lương, ai cho bọn hắn dũng khí!”
Hệ thống: “Cho nên a, nhanh đề cao tố chất của bọn họ.”
Cung Cửu: “Ta đã phái tiểu đội 75, 76, 79 giáo huấn đám không nên thân này, không có gì bất ngờ xảy ra, sang năm là có thể thu được hiệu quả.”
Muốn quốc phú dân cường, đầu tiên quân lực cần đầy đủ. Tiếp theo là phát triển kinh tế mậu dịch, đem hàng hải phát triển, còn bồi dưỡng “Vương hải tặc” trở thành xuất quỷ nhập thần, quay lại tự nhiên, sau đó phổ cập tri thức khoa học, làm dân chúng biết, chỉ dựa vào trời là không đủ ăn, phải kết hợp tình huống thực tế, cày ruộng trồng trọt. Việc cấp bách, là phát triển quân lực cùng vũ khí nóng.
Cung Cửu thở dài nói: “Sớm biết rằng làm Hoàng Thượng mệt như vậy, nói cái gì ta cũng không làm.”
“Sao có thể nói như vậy, làm Hoàng Thượng là một chuyện cỡ nào uy phong, mấy hệ thống kia đều hâm mộ ta, biết không?” Hệ thống khuyên: “Làm Hoàng Thượng mệt, làm minh quân càng mệt, sự tình dù nhiều, từng bước một từ từ tới, gấp cái gì.”
Cung Cửu đang định nói chuyện, bỗng nhiên nghe được tiếng gió rất nhỏ, cửa sổ phòng đóng kín không khe hở, gió từ đâu tới đây?
Trong gió mang theo hương vị quen thuộc, hương vị thuộc về người kia.
Cung Cửu ánh mắt sáng lên, tiện tay ném tấu chương đi, không còn có tâm tình tôi luyện kiên nhẫn từ mấy lời đại thần thao thao bất tuyệt.
Mãi đến khi bị thiếu niên từ trên nóc nhà bắt xuống dưới, Lục Tiểu Phụng như cũ mộng bức, “Ngươi như thế nào biết ta tới?”
Cung Cửu nhẹ nhàng cười, dựa vào bên tai y nói nhỏ: “Ngửi được mùi của ngươi.”
Lục Tiểu Phụng: “……”
Ngươi là chó sao?
Cách nóc nhà ngửi được mùi của người khác, xác định không phải đang nói đùa?
So với ngửi được hương vị, Lục Tiểu Phụng tình nguyện tin tưởng, chính mình không cẩn thận dẫm vào đâu đó, phát ra động tĩnh mới khiến cho thiếu niên chú ý.
Kỳ thật, Cung Cửu không có nói sai, mũi hắn vốn dĩ liền tương đối nhạy, sau khi võ công có đột phá, mặc dù so ra kém mũi chó, lại cũng không kém nhiều, cộng với hai người thân thiết ba năm, cũng không chỉ nhờ khứu giác nhạy bén.
“Buổi tối chạy tới tìm ta, Tiểu Kê nhớ ta?” Cung Cửu ôm lấy nam nhân đi ra căn phòng ở mặt sau tấm bình phong.
Nghe hắn tự xưng ‘ta’, mà không phải ‘trẫm’, Lục Tiểu Phụng liền biết thiếu niên không thay đổi, khóe môi hơi câu nói: “Ta gặp Cung Chủ ở ngoài cung.”
Cung Cửu không để ý nói: “Có vẻ nàng nói với ngươi chuyện của ta.”
Lục Tiểu Phụng nói: “Nàng nói, ngươi cùng tiểu lão đầu tỷ thí.”
“Ta cùng với tiểu lão đầu mỗi năm đều có một trận tỷ thí, chẳng qua năm nay ta thắng.” Cung Cửu ánh mắt lập loè hưng phấn.
Lục Tiểu Phụng tiếng nói trầm thấp nói: “Ngươi bị thương.”
Cung Cửu lộ ra một nụ cười xấu xa, ôm lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc của y, phun ra lời nói thân mật ái muội: “Tiểu Kê đang quan tâm ta sao? Quá cảm động. Tiểu Kê tiểu bảo bối, trẫm yêu ngươi muốn chết……”
Tiểu Kê tiểu bảo bối là cái quỷ gì?
Lục Tiểu Phụng mắt trợn trắng, tức giận nói: “Ta sợ ngươi không cẩn thận chết, khiến cho triều đình hỗn loạn.”
Cung Cửu mỉm cười nói: “Khẩu thị tâm phi……”
Dư lại lời nói biến mất ở bên môi.
“Thủ vệ canh gác hoàng cung của các ngươi tính cảnh giác quá kém. Hôm nay để một người giang hồ như ta trà trộn tiến vào, ngày khác thích khách cũng mò vào được. Hoàng đế như ngươi an toàn sinh mệnh có bảo đảm sao?” Một nụ hôn kết thúc, Lục Tiểu Phụng đầy lo lắng nói.
Cung Cửu cười nhợt nhạt: “Ta nói với đám thủ vệ, nếu Tiểu Kê ngươi đêm đến thăm hoàng cung, liền để ngươi vào, chơi với ta một trò chơi, giết thời gian.”
Lục Tiểu Phụng: “……”
Lục Tiểu Phụng tự động lọc rớt mấy hình ảnh mờ ám, dùng hung ác che dấu cảm động, hung tợn nói: “Không sợ ta giết ngươi?”
Hơi thở đầy ái muội của Cung Cửu phả vào mặt y, phảng phất không sợ gì: “Chết ở trong tay ngươi, ta cam tâm tình nguyện.”
Lục Tiểu Phụng: “……”
Trước mắt hình như có pháo hoa nổ tung, sáng lạn vô cùng, tất cả cảm quan nháy mắt bị cảm động tràn ngập, Lục Tiểu Phụng chỉ cảm thấy chính mình cơ hồ cảm động sắp tử vong.
Hai bóng dáng chiếu vào tấm vải càng lúc càng gần, ngọn nến đã tắt, đây là một đêm cực kỳ mỹ diệu.
……
Tắm gội xong, Cung Cửu nằm trên long sàng, nói với nam nhân bên cạnh: “Tháng sau, ta liền đại hôn.”
Lục Tiểu Phụng trong lòng lộp độp, bỏ qua tia không thoải mái dưới đáy lòng, hỏi: “Cùng phiến đào quận chúa?”
Cung Cửu nói: “Trừ bỏ nàng, còn có ai.”
Lục Tiểu Phụng hụt hẫng, nói: “Ta có phải hay không hẳn là cùng ngươi chúc mừng?”
Cung Cửu cười vuốt râu y, cười nhẹ nói: “Bộ dáng Tiểu Kê ghen tị thật đáng yêu.”
Lục Tiểu Phụng: “……”
Mẹ nó lão tử nghiêm túc! Đừng cợt nhả với ta.
Nghĩ vậy, chính y lại bật cười trước, vô luận đối với Cung Cửu đã có người khác trong lòng, vẫn là Phiến Đào quận chúa tự luyến thành cuồng, việc hôn nhân này với họ đều thực ủy khuất. Đổi làm y, Lục Tiểu Phụng cũng không muốn lấy nữ nhân như Phiến Đào quận chúa, cho dù chỉ là hình thức.
Đổi làm người bình thường, đã sớm sợ tới mức rời xa.
Nào có can đảm như Cung Cửu, cưới một nữ nhân tinh thần có vấn đề, còn từng ám sát hắn?
Ngày đại hôn thực mau tới.
Giờ lành đã đến.
Cung Cửu mặc một thân trầm trọng hoa lệ, đi đến ngự điện Thái Hòa trong tiếng nhạc xập xình.
Sau đó, giống rối gỗ bị giật dây, dựa theo quy củ hành sự.
Một ngày này, cơ hồ mệt muốn chết.
So với hắn, Phiến Đào quận chúa còn thảm hại hơn. Thân trang bị hơn ba mươi kg, một mức trọng lượng nặng nề. Cho nên, Hoàng Hậu không phải dễ làm, mỗi ngày mang đồ trang sức nặng đến vài cân, một ngày nào đó đầu sợ là muốn vì mệt mà rơi xuống.
Đêm đã khuya, đêm động phòng hoa chúc ngày đại hỉ, mảnh lụa hồng quay cuồng như sóng gió.
Đúng lúc này, trong hoàng cung có một vị khách không mời mà đến.
Lặng yên không một tiếng động, giống con dơi ẩn núp trong bóng đêm, nhìn trộm cái gì.
Lụa hồng chỉ thả một bên, từ vị trí của hắn, vừa lúc có thể nhìn đến bên trong.
Nhưng mà, lúc hắn thấy rõ ràng diện mạo “Hoàng Hậu”, suýt nữa cằm trật khớp.
Trong đầu sáu chữ to màu đỏ rực điên cuồng spam —— hảo một đôi cẩu nam nam!