[Lục Tiểu Phụng Truyền Kỳ] Vai Ác Nghịch Tập Thành Công

Chương 17



Cung Cửu vừa đi vừa khe khẽ hát, ưu nhã dạo bước trở lại đại bản doanh.

Cung Chủ thấy thế liền cười duyên nói: “Cửu ca tâm tình tựa hồ đặc biệt tốt, chẳng lẽ gặp chuyện gì vui sao?”.

Cung Cửu hỏi: “Ngươi không phải đi hái hoa à? Sao còn ở đây?”

Cung Chủ đáp: “Hoa xem nhiều, có chút hoa mắt. Thải mật nhiều, chán ngấy muốn phun”.

Cung Cửu: “……”

Hệ thống: “……”

Hệ thống chết máy hai giây, ngơ ngác nói: “Ngươi mau nói với ta, không phải ý mà ta tưởng”.

Cung Cửu: “Vậy ngươi trước nói cho ta, ngươi tưởng nàng có ý tứ gì?”

Hệ thống: “Chính là…… mật a……”

Cung Cửu vẻ mặt thâm trầm: “Chính là ý tứ mà ngươi tưởng.”

Hệ thống: “……”

Hệ thống nội tâm chấn động đến mức không thể hình dung chỉ bằng một câu MMP!

Hai anh em này một tên là đại biến thái, xà tinh bệnh, run M, một tên lại là nữ vương đại tỷ uy vũ đội lốt loli đáng yêu. Người này so với người kia càng đáng sợ. Vì sao số nó lại khổ như vậy? Cả cái hệ thống hạng 3 như JJBS0472 có thể gặp được một chính nhân quân tử, còn một cái hệ thống trời quang trăng sáng ưu tú như nó lại gặp tên đại biến thái run M?

Ngay lúc hệ thống hoài nghi cuộc đời, hận không thể nổ tung để đưa vào lò nấu lại, Cung Cửu lại nói: “Lừa ngươi thôi. Nàng chỉ là bước vào giai đoạn chán ngấy mặt Tiểu Bạch, tạm thời không có tìm được con mồi thích hợp, chuẩn bị thanh tâm quả dục một thời gian.”

Hệ thống: “……” Nói chuyện liền nói rõ ràng a, nào là hoa nào là mật, như vậy hàm súc làm cái gì! Đừng lừa gạt người ta thế chứ!

Ngón tay mảnh dài của Cung Chủ quấn quanh tóc, đáng yêu nghiêng đầu, hỏi: “Cửu ca, ngươi còn chưa ăn luôn con Tiểu Kê kia sao? Muốn ta ra tay hỗ trợ nhổ lông gà không?”

Cung Cửu nói: “Không cần, ngươi nếu ra tay, y liền thành gà chết, Tiểu Kê tự nhiên là sống chơi mới vui, ta muốn y chết làm cái gì?”

Cung Chủ nói: “Nhưng là Tiểu Kê không biết điều, Cửu ca cũng sẽ phiền não đi?”

Cung Cửu nói: “Y càng giãy giụa, đến khi thành đồ nhắm rượu, tư vị sẽ càng tươi ngon. Kể cả khi ta có phiền não, cũng là ngọt ngào phiền não.”

Cung Chủ nói: “Là ta lo lắng thừa.”

Hai huynh muội nhìn nhau cười, ngầm hiểu ý đối phương.

Hệ thống: “……” Ngọa tào! Hai anh em biến thái!

Cung Chủ lại nói: “Gần đây có một đạo sĩ mới vào hoàng cung, lão hoàng đế đối thập phần tín nhiệm đạo sĩ đó.”

Cung Cửu châm chọc nói: “Có tên đạo sĩ nào người đó không tín nhiệm?”

Cung Chủ nói: “Nghe nói đạo sĩ đó là đệ tử của Viên Thiên Cương, tựa hồ thực sự có có chút tài năng.”

Cung Cửu lúc này mới có hứng thú: “Hắn có bản lĩnh gì?”

“Ngoài thuật luyện đan điêu luyện, xem bói cũng thập phần lợi hại.” Cung Chủ hạ giọng nói: “Nghe Trương công công lộ ra, đạo sĩ đầu tiên nói lão hoàng đế thọ mệnh không nhiều, khiến lão hoàng đế tức thì nổi trận lôi đình, sau cho mọi người lui xuống, không biết đạo sĩ lại nói gì, không chỉ không bị xử tử, ngược lại càng thêm được lão hoàng đế tôn sùng tín nhiệm, phong làm ‘ đệ nhất tiên sư ‘.”

Cung Cửu lạnh lùng cười: “Xem ra đạo sĩ đó không chỉ xem bói lợi hại, công phu múa mép khua môi cũng lợi hại không kém.”

Cung Chủ lộ ra điềm mỹ tươi cười, nhớ tới Tiểu Lão Đầu căn dặn, nói: “Cửu ca, lão nhân làm ta chuyển cáo ngươi, chơi với Tiểu Kê có vui đến đâu cũng đừng đùa đến quên chính sự.”

Cung Cửu không tỏ ý kiến nói: “Cái loại vọng tưởng như tạo phản làm Hoàng Thượng nào có thực tế bằng ăn Tiểu Kê.”

Cung Chủ nghẹn một chút, thần sắc phức tạp nói: “Cửu ca, ngươi sa đọa.”

Cung Cửu nhàn nhạt nói: “Phật rằng: Sa đọa tức tái sinh.”

Cung Chủ: “…… Ngươi đừng gạt ta, Phật Tổ thật sự nói qua lời này?”

“Tự nhiên nói qua.” Cung Cửu lời nói dối mở miệng liền có, tiếng nói mềm nhẹ nói: “Hắn còn nói, ngươi dám quấy rầy ta, làm hỏng hứng thú của ta, ngươi nhất định phải chết.”

Cung Chủ: “…………”

Đây rõ ràng là uy hiếp!!

Có bản lĩnh đừng phóng sát khí với ta a!

Cung Chủ là nữ nhân tàn nhẫn, nhưng Cung Cửu ác hơn, cơ hồ tàn nhẫn đến không phải người, mặc dù nàng có tàn nhẫn đến đâu, thấy Cung Cửu cũng phải thu mình lại. Cung Chủ trước sau nhớ rõ một cái giáo huấn đến máu chảy đầm đìa, ngày thường nói giỡn không có gì, khi Cung Cửu phát bệnh, có thể câm miệng thì câm miệng, không thể câm miệng liền nghe theo đối phương, ngàn vạn không thể trêu chọc hắn, ai biết hắn có thể hay không phát bệnh thần kinh, không màng quan hệ huyết thống đem nàng cắt cổ.

Kỹ năng vuốt lông Cung Chủ vẫn phải có, chỉ nghe nàng xinh xắn cười nói: “Cửu ca, ta lần trước nghe ngươi ngâm nga giai điệu quá dễ nghe, liền giúp ngươi chế lời.”

Cung Cửu nhướng mày, nói: “Hát nghe một chút.”

Cung Chủ ho nhẹ hai tiếng, thanh thanh giọng, rồi sau đó hát: “Ngươi tính tình quá kỳ quái, ngươi là ma quỷ ăn thịt người, ngươi gặp được một con Tiểu Kê, ngươi muốn chạm vào cánh của y, không phải muốn ăn cánh gà, mà là ăn mông gà. Ngươi cả người run rẩy, phát ra hưng phấn rên rỉ, bọn họ sợ hãi một mặt kỳ diệu khác của ngươi, bởi vì khó có thể lý giải, ngươi tựa như ma quỷ đến từ địa ngục đáng sợ, nội tâm vặn vẹo, khiến quần chúng mở rộng tầm mắt……”

Cung Cửu: “……”

Hệ thống: “……”

“Wow!” Hệ thống kinh hô: “Em gái ngươi thật tài tình! Ca từ hoàn toàn thuyết minh thế giới nội tâm của ngươi a!!”

Cung Cửu: “…………”

Hát xong ca khúc cố ý vì xà tinh bệnh ca ca sáng tác, Cung Chủ nhấp môi cười, ngượng ngập nói: “Cửu ca, thế nào? Ngươi thích sao?”

Cung Cửu trầm mặc một lát, tựa hồ đang “dư vị”, rồi sau đó vỗ tay nói: “Không tồi, tiếp tục nỗ lực.”

Được đến vỗ tay Cung Chủ ngọt ngào cười, nói: “Cảm ơn Cửu ca khen, ta sẽ càng thêm nỗ lực.”

Cung Cửu: “……” Nha đầu này không nghe ra sự miễn cưỡng trong lời nói của hắn sao?

Lúc này, quản gia vội vàng mà đến, hành lễ với Cung Cửu cùng Cung Chủ, nói: “Tiểu thư, bên ngoài có một nam nhân nói là bằng hữu của ngài.”

“Bằng hữu của ta?” Cung Chủ hồi tưởng nửa ngày, cũng không nhớ tới chính mình có bằng hữu nào, hỏi: “Hắn tên là gì?”

Quản gia nói: “Trác Đông Lai.”

Cung Chủ bừng tỉnh đại ngộ: “Nguyên lai là hắn! Đúng đúng đúng, hắn là bằng hữu mà ta vừa nhận thức.”

Cung Cửu: “……”

Hệ thống: “……”

Vậy cũng có thể quên, quả thực phục.

Hệ thống hậu tri hậu giác phát hiện một sự kiện, kinh hô: “Cái gì? Trác Đông Lai!”

Cung Cửu bị nó làm ồn ào đến sọ não tê rần: “Lúc kinh lúc rống làm cái gì?”

Hệ thống nói: “Muội muội của ngươi nói bằng hữu mới của nàng kêu Trác Đông Lai.”

Cung Cửu nói: “Trác Đông Lai rất có danh khí sao?”

Hệ thống nói: “Đương nhiên là có danh khí. Hắn là nam xứng quan trọng trong một quyển tiểu thuyết khác của Cổ Long《 Anh hùng vô nước mắt 》, khác với tên biến thái -vặn vẹo- run M- pháo hôi- Boss như ngươi, người ta sống khá tốt. Tuy rằng kết cục thật đáng buồn, nhưng bởi vì sự tồn tại của hắn quá mãnh liệt, rất nhiều người đều cho rằng hắn mới là vai chính.”

Bị không ngừng dẫm đạp làm thấp Cung Cửu: “……”

Cung Cửu nén khó chịu nói: “Hắn nổi danh như vậy, sao cả tên của hắn ta cũng chưa nghe nói qua?”

Hệ thống nói: “Ngươi đương nhiên chưa từng nghe qua, hắn lại không phải người của thế giới các ngươi. Ngươi còn nhớ rõ Nguyên Tùy Vân thông qua biển đi vào thế giới này sao?”

“Tự nhiên nhớ rõ.” Cung Cửu như suy tư gì nói: “Trác Đông Lai cùng Nguyên Tùy Vân giống nhau, đều là thông qua vùng biển đó tới thế giới này?”

Hệ thống phun tào nói: “Ngươi cho rằng đó là thần hải a, tùy tiện ai cũng có thể xuyên qua? Trải qua ta tuần tra, thế giới《 Anh hùng vô nước mắt 》 cùng 《 Lục Tiểu Phụng truyền kỳ 》 vì tính huống đặc thù nào đó mà dung hợp.”

Bên kia, thấy quản gia đứng ở một bên bất động, Cung Chủ mày đẹp khẽ nhíu, nói: “Còn thất thần làm gì, chạy nhanh đem khách quý mời vào.”

Quản gia ứng thanh là, liền vội vội vàng rời đi.

Cung Cửu ra tiếng nói: “Cái kia Trác Đông Lai là ai? Mỹ nhân mới tìm được của ngươi?”

Đối mặt xà tinh bệnh ca ca nhà mình, Cung Chủ thái độ chuyển biến ngọt ngào, đôi mắt cười đến cong thành trăng non, vẫy vẫy tay nói: “Hắn a, là một đóa hoa có độc mang gai nhọn, ta chịu không nổi.”

Thực mau, quản gia tới, phía sau đi theo một thanh niên gầy yếu khoác áo choàng màu chồn tía. Trong nháy mắt nhìn thấy thanh niên, Cung Cửu phảng phất nhìn đến trăm năm thương hải tang điền cất giấu trong đôi mắt gợn sóng bất kinh sâu thẳm kia. Lại nhìn kỹ, bên trong cái gì cũng không có.

“Tại hạ Trác Đông Lai, gặp qua thế tử.” Áo tím thanh niên chắp tay, đạm cười, tươi cười lộ ra một cổ cao ngạo tự phụ.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người trái tim đều run rẩy, đây là tâm linh cảm ứng phát hiện ra đồng loại.

Cung Chủ bĩu môi, đầy mặt không vui: “Ngươi sao chỉ cùng Cửu ca chào hỏi, đối với ta làm như không thấy?”

Trác Đông Lai ánh mắt chuyển qua Cung Chủ trên người, cười nhẹ nói: “Ta cùng với ngươi là bằng hữu, khách khí làm cái gì.”

“Lời này ta thích nghe.” Cung Chủ lúm đồng tiền nở rộ, nói thẳng: “Ngươi hôm nay tới tìm ta, nhưng có chuyện quan trọng gì?”

Mục đích Trác Đông Lai lần này đến là cùng Thái Bình Vương phủ kết minh, đây là quyết định mà hắn tự hỏi sau một hồi mới đưa ra ở thế giới vừa quen thuộc vừa xa lạ này.

Không sai, Trác Đông Lai chết quá một hồi, trước khi chết hắn trước sau không cam lòng.

Hắn tâm nguyện còn không có hoàn thành, hắn cùng hảo huynh đệ Tư Mã Siêu Quần còn không có đi đến vị trí tối cao. Đáng tiếc hết thảy đều bị Ngô Uyển nữ nhân kia huỷ hoại, vì khiến cho hắn cùng Tư Mã Siêu Quần trở mặt thành thù, đối phương thế nhưng phát rồ mà giết hại nhi tử của mình, mà bọn họ quả nhiên trúng kế ly gián của nàng, cuối cùng Tư Mã Siêu Quần chết ởtrong tay Ngô Uyển, hắn cũng chết dưới kiếm Cao Tiệm Phi. Theo cái chết, hết thảy ân oán tình thù đều tan thành mây khói, lại nhiều khát vọng cũng vô pháp thi triển, chỉ có thể ôm hận hoàng tuyền.

Trác Đông Lai lại lần nữa mở to mắt, trong mắt hiện ra một gương mặt quen thuộc, đó là Tư Mã Siêu Quần, thiếu niên thời kỳ Tư Mã Siêu Quần, vẻ mặt suy sút tiều tụy, phảng phất mấy đêm không ngủ, thấy hắn tỉnh lại, buồn ngủ mỏi mệt phảng phất trở thành hư không, chỉ còn lại có kích động cùng kinh hỉ.

Sau, Trác Đông Lai khiếp sợ phát hiện chính mình quay về thời thiếu niên, khi đó hắn cùng Tư Mã Siêu Quần còn bần cùng khốn khổ, chậm rãi giãy giụa trong vũng lầy bò lên trên. Nhìn Tư Mã Siêu Quần tuổi trẻ mà tràn ngập tinh thần phấn chấn, Trác Đông Lai tâm tình thực phức tạp, có thương cảm, có nhẹ nhàng thoải mái, càng nhiều mất mà tìm lại vui sướng.

Hắn lần này tất nhiên sẽ không lại để cho người khác cản đường bọn họ!

Trác Đông Lai xốc lên chăn, liền tưởng xuống giường.

…… Kết quả bị Tư Mã Siêu Quần ấn trở về, nói hắn bệnh thương hàn còn không có khỏi, nhanh uống dược ngủ một giấc.

Uống xong dược, Trác Đông Lai từ “chính mình” trong trí nhớ tìm lại ký ức này. Hắn nhiễm bệnh thương hàn, cơ hồ bệnh chết, Tư Mã Siêu Quần cực nhọc ngày đêm, không yên ổn nghỉ ngơi mà chiếu cố hắn ba ngày, khi hắn bệnh đến thật sự mở không nổi miệng, ăn không vô dược, thậm chí còn hôn môi uy hắn uống thuốc…… Hình ảnh đó…… Trác Đông Lai nhìn thập phần cảm động.

Không hổ là huynh đệ tốt nhất của Trác Đông Lai hắn!

Ngô Uyển sinh bệnh, Tư Mã Siêu Quần không có lo lắng như vậy, hắn Trác Đông Lai quả nhiên mới là người quan trọng nhất với Tư Mã Siêu Quần, ai cũng không thể thay thế được vị trí của hắn trong cảm nhận của Tư Mã Siêu Quần.

Lúc dưỡng thương, Trác Đông Lai từ miệng Tư Mã Siêu Quần nghe được không ít trên chuyện thú vị trên giang hồ, nói say sưa nhất chính là “Tứ mi mao” Lục Tiểu Phụng.

Trác Đông Lai: “……”

Tứ mi mao Lục Tiểu Phụng là cái quỷ gì?

Sau đó, lại nghe đối phương nhắc tới Giang Nam Hoa gia Thất Công tử Hoa Mãn Lâu, thần trộm Tư Không Trích Tinh, công lực không người sánh bằng Tây Môn Xuy Tuyết……

Trác Đông Lai: “……”

Nguyên lai giang hồ náo nhiệt như vậy sao?

Kiếp trước hắn một người trong đó đều không có nghe nói qua.

Lúc sau, Trác Đông Lai góp nhặt rất nhiều tin tức, dần dần minh bạch thế giới này thay đổi, ngoài việc có nhiều danh nhân, ngay cả Hoàng Thượng đều không phải người cũ. Bất quá, không quan hệ, đối với hắn ảnh hưởng không lớn.

Trải qua mười năm phấn đấu, Trác Đông Lai cùng Tư Mã Siêu Quần lại lần nữa có được thế lực không nhỏ, trong một lần đoạt địa bàn, gặp phải cô nàng kỳ quái tên Cung Chủ. Lần đầu tiên gặp mặt, đối phương là cái nhu nhược thiếu nữ, đáng thương hề hề mà bị Long Hải đại tiểu thư tát mấy bạt tay. Lần thứ hai, đối phương lắc mình biến hoá, giống như Hoa Hồ Điệp, xuyên qua thanh niên tài tuấn ở bốn đại bang phái, khiến đông đảo nam nhân khuynh tâm ái mộ. Lần thứ ba, đối phương ôm một nam nhân cao lớn cường tráng, miệng nói ta rất yêu ngươi, tay thọc đối phương một đao.

“……”

Trác Đông Lai trước nay chưa thấy qua nữ nhân nào biến hóa nhanh đến thế, sau đó một bên cảnh giác, một bên giao “Bằng hữu”. Hắn chỉ cảm thấy thiếu nữ lai lịch kỳ quặc, đối phương mười câu ít nhất có một câu nhắc tới Cửu ca, tựa hồ thập phần tôn sùng đối phương. Thiếu nữ tính cách quái dị, thân phận thần bí này không chờ đến lúc Trác Đông Lai bí mật điều tra thân phận của nàng, liền nói cho hắn địa chỉ.

Trác Đông Lai: “……”

Vừa lúc đỡ phiền toái cho hắn.

Thiếu nữ cho hắn biết nơi nàng ở, lại hỏi hắn muốn hay không kết minh? Nghe nói mộng tưởng lớn nhất của hắn là nâng đỡ Tư Mã Siêu Quần lên làm Võ lâm minh chủ, nàng thập phần khinh thường mà bĩu môi, đi theo nàng Cửu ca làm thiên hạ chi chủ (chủ thiên hạ =Hoàng Đế), Võ lâm minh chủ tính cái thá gì!

Trác Đông Lai: “…………”

Trác Đông Lai trầm mặc nửa ngày, cảm giác không phải đối phương bị điên, chính là đầu óc có vấn đề.

Sau đó, vì cái kiến nghị vớ vẩn đó, hắn ước chừng suy nghĩ cặn kẽ nửa tháng, rốt cuộc tìm tới Thái Bình Vương vương phủ.

Trác Đông Lai ánh mắt thâm trầm nói: “Tại hạ lần này tiến đến, là vì cùng Thái Bình Vương phủ kết minh.”

Lời là nói với Cung Chủ, đôi mắt lại nhìn chằm chằm Cung Cửu.

Nghe vậy, Cung Chủ kinh hỉ cười, nói: “Có Trác đại ca gia nhập, chúng ta Thái Bình Vương phủ như hổ thêm cánh, tin tưởng ít ngày nữa liền có thể thực hiện đại kế.”

Trác Đông Lai cùng Cung Cửu nói hạng mục công việc hợp tác đâu vào đấy, thực mau liền rời đi. Trong bang sự tình còn chờ hắn giải quyết. Tính ngày, quần áo đặt làm cho Tư Mã Siêu Quần hẳn đã làm xong, thuận đường đi tiệm vải lấy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.