Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 33



“Lục Thiếu Phàm, bà xã anh rất đẹp”

Cách ăn nóikhéo léo, ngôn từ tán thưởng, gương mặt dù thế nào vẫn giữ nụ cười xấuxa, ánh mắt sâu xa mang theo sự thù địch, nhìn chằm chằm Mẫn Nhu.

Giống nhưcon báo đang quan sát con mồi của mình, mắt nheo lại nguy hiểm. Anh takhông hề kiêng dè quan sát Mẫn Nhu từ đầu tới chân, ánh mắt sáng quắckhông bỏ qua bất cứ centimet nào.

Người đànông này rõ ràng mặc quân trang, là quân nhân chính trực nhưng ngữ điệucủa anh ta cùng cách nhìn khinh thường kia khiến Mẫn Nhu có cảm giác bịuy hiếp, như sắp bị anh ta nuốt vào bụng”

“Vợ của tôi không cần Cù trung tướng đánh giá”

Lục ThiếuPhàm kéo tay Mẫn Nhu, đem cô đẩy ra sau lưng, ngăn cản ánh mắt càn rỡquá đáng đang nhìn Mẫn Nhu kia, gương mặt anh tuấn đượm vẻ lạnh lùnghiếm thấy.

Mẫn Nhu lolắng nhìn gương mặt căng thẳng của Lục Thiếu Phàm, người đó thân phậnchắc chắn không bình thường. Anh ta dám trực tiếp tới đây, lại còn ngang nhiên đứng dưới sân khấu khiêu khích thách thức Lục Thiếu Phàm, cũngkhông ai bước ra giảng hòa.

Hay phảinói, tất cả mọi người ở đây đều muốn nhìn hai con hổ đánh nhau, Mẫn Nhuliếc mắt nhìn sang bàn chủ tọa, Lục Tranh Vanh cũng khoanh tay đứngnhìn, trên gương mặt nghiêm nghị của ông dường như đã định liệu trướcnên rất tự tin, tin tằng Lục Thiếu Phàm có thể ứng phó nổi vị kháchkhông mời mà tới.

“Cô dâu xinh đẹp, tôi tên là Cù Ý Thần”

Trên gươngmặt đen sạm của Cù Ý Thần đầy vẻ khinh miệt, ánh mắt lóe lên tia thâmđộc mưu mô cùng cách anh ta lịch sự giới thiệu bản thân tạo thành một sự tương phản mãnh liệt, khi môi anh ta kéo lên, nụ cười xấu xa đó khiếnMẫn Nhu căng thẳng nắm lấy tay Lục Thiếu Phàm, cảnh giác cũng tăng cao.

Tiếng chânghế bị đẩy ra phá vỡ bầu không khí đông cứng của bữa tiệc. Hai bóngngười cao lớn như núi sừng sững đứng dậy, chỉ mấy bước đã đi tới hai bên trái phải Cù Ý thần, Mẫn Nhu nhận ra đó là Thẩm Tấn Hàm và An Viễn Namvừa từ Ireland về.

Thẩm Tấn Hàm vẫn như cũ dáng vẻ bất cần đời, tùy tiện, nhẹ nhàng đánh lên vai Cù ÝThần, tỏ ý như hai người bạn cũ gặp lại thân thiện nói: “Cù Ý Thần không tệ nha, nghe nói anh đã lên chức Trung Tướng, đi nào qua bên kia nói chuyện”

“Nói chuyện với hai người sao?”

Ánh mắt coithường của Cù Ý Thần lướt qua Thẩm Tấn Hàm sau đó nhìn Lục Thiếu Phàm,gương mặt cứng nhắc hiện lên tia bất hảo, khiến Mẫn Nhu cảnh giác bấn an giữ chặt tay Lục Thiếu Phàm.

Hai bờ môiLục Thiếu Phàm mím chặt, vẻ không vui xuất hiện giữa hàng lông mày, bàntay ấm áp khẽ trấn an Mẫn Nhu, xoa nhẹ tay cô, sau đó che khuất cô đằngsau dáng người cao lớn của anh. Mẫn Nhu không thể nhìn thấy biểu tìnhcủa Lục Thiếu Phàm, nhưng từ giọng nói nghiêm túc của Lục Thiếu Phàm cóthể thấy anh đang bảo vệ cô.

“Anh muốn chơi tôi sẽ tiếp, nhưng có một điều duy nhất, đó là anh không được làm phiền vợ tôi, nếu không hậu quả thế nào Cù Trung tướng cũng có thểhiểu được”

Cả khán phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng cười khẽ của Cù Ý Thần, tiếng vỗ tay chan chát của anh ta: “Đúng là vợ chồng tình thâm, khiến người cô đơn như tôi đây không thể khônghâm mộ anh Lục Thiếu Phàm… có được một người vợ tốt như thế”

Hai chữngười vợ nhấn xuống. Mẫn Nhu trốn sau lưng Lục Thiếu Phàm cũng có thểnhạy cảm nhận được khát vọng điên cuồng của Cù Ý Thần, cô run rẩy không khỏi ôm lấy tay Lục Thiếu Phàm, muốn tìm kiếm cảm giác an toàn đang mất đi.

Cù Ý Thầnđang uy hiếp cô, Mẫn Nhu biết rõ, không phải là khát vọng tình yêu namnữ, mà là một cuộc chơi, anh ta đối với con mồi sinh ra hứng thú, khátvọng đó một phần do cô là vợ Lục Thiếu Phàm, tuyệt đối không phải vìnhan sắc xinh đẹp của cô

“CùTrung Tướng chỉ cần gật đầu đồng ý, chỉ cần Trung Tướng thích, chắc chắn sẽ có vô số cô gái đến trước nhà xin đi giết giặc làm vợ của anh, cònnếu anh đã không thích…”

Lục Thiếu Phàm dừng lại một chút, giọng nói lạnh lùng khiến người ta rùng mình, khẳng định chắc nịch : “Cho dù có là kiệu lớn tám người khiên cũng sẽ không thể bước vào cửa Cù gia”

Một lễ cướitốt dẹp lại trở thành chiến trường giữa hai người đàn ông, Mẫn Nhu cóthể ngửi thấy mùi thuốc súng bay khắp nơi, giống như khinh khí cầu đangbơm tới mức căng phồng, chỉ cần ai đó tiến lên thì khoảnh khắc bình yênsẽ biến mất.

“Vậy? Nếu tôi có thể đoạt được con mồi từ tay đối thủ liệu có chứng minh được năng lực của tôi không, Lục Thiếu Phàm”

Khi Cù ÝThần công khai khiêu khích, bàn tay Lục Thiếu Phàm giữ lấy tay cô khôngngừng tăng sức, gương mặt anh tuấn nho nhã bị vẻ tức giận và cảnh giácthay thế, người thông minh như Lục Thiếu Phàm cũng biết điều tối kị lànóng nảy, cô cũng không thể tưởng tượng ra Lục Thiếu Phàm giận dữ nhưthế nào”

“Cù Ý Thần…”

Mẫn Nhukhông biết Lục Thiếu Phàm tính nói gì tiếp đó, một là sẽ cùng Cù Ý Thầnđánh Thái cực quyền hoặc hai là trực tiếp trở mặt, phá hủy hôn lễ. Nhưng đây là điều cô không muốn nhất, Cù Ý Thần, anh ta không thể phá hủykhoảnh khắc đánh nhớ nhất trong cuộc đời cô!

Cả khánphòng náo nhiệt tất cả mọi người đều không ngờ tới, bóng cô dâu nhỏ nhắn mềm mại e ấp từ đằng sau lưng chú rể bước ra, cô kiêu ngạo liếc xéo Cù Ý Thần đang đứng phía dưới, gương mặt xinh đẹp nhuốm giận: “Cùtrung tướng khoe khoang năng lực của bản thân cũng nên lựa chỗ mà tới.Nơi này là lễ cưới của tôi và Lục Thiếu Phàm, không phải nơi bán vé, bất cứ ai cũng thể ra vào như đoàn xiếc”

Mẫn Nhu cốkiềm chế sự căng thẳng khi đối diện thẳng với Cù Ý Thần. Cằm nâng lên,kiêu ngạo, ánh mắt đảo quanh không hề che dấu ý châm biếm. Nhưng chỉ cócô biết, lòng bàn tay cô nắm lấy tay Lục Thiếu Phàm đang ướt đẫm mồ hôi.

“Ba ba”

Tướng vỗ tay không biết từ đâu vang lên, cả bữa tiệc đang yên tĩnh liền trở nên xônxao, khách khứa cũng bắt đầu cười nói, chỉ có không khí giằng co nơi sân khấu và phía dưới khán đài bị đông cứng lại, tưởng chừng như ngăn cáchhoàn toàn với bữa tiệc bên ngoài.

Mẫn Nhukhông để ý tiếng vỗ tay lúc nãy là của ai, nhưng tiếng vỗ tay đó đã hóa giải sự yên tĩnh của bữa tiệc. Ánh mắt đảo quanh tìm kiếm không hề nhận thấy sự khác lạ, ngược lại cô nhìn thấy nụ cười thỏa mãn của bà Lục vàánh mắt khen ngợi của bà Diệp.

Cô mỉa maiCù Ý Thần như thế, vì sao không có ai đứng ra la mắng cô, là sợ ảnhhưởng đến thể diện Lục gia, hay cũng đã bị Cù Ý Thần chọc giận.

“Cùtrung tướng đi từ xa tới, cho dù tuổi trẻ có khỏe đến đâu cũng tránhkhông được đường xa mệt nhọc, xin lỗi Thiếu Phàm và vợ không thể tiễn Cù trung tướng xa được”

Lục ThiếuPhàm thừa dịp cô không chú ý, cánh tay dài đã vòng qua eo nhỏ của cô.Lúc này, anh mở lời tiễn khách, bàn tay giữ chặt lấy eo cô như đang bảovệ vật sở hữu của mình, không để người khác thèm muốn.

Mẫn Nhu bịép đến không thở nổi, hơi quay đầu lại ngẩng lên nhìn Lục Thiếu Phàm.Chỉ thấy gương mặt tuấn tú của Lục Thiếu Phàm bao phủ một lớp màn lạnhnhư băng, nhận thấy ánh mắt của cô, đôi mắt đen rời khỏi Cù Ý Thần, cúixuống, liền lập tức nở nụ cười ôn hòa. Mẫn Nhu vẫn có thể nhìn thấy vẻlạnh lùng vẫn chưa hoàn toàn biến mất, vẻ tức giận vì bị người khác xâmnhập lãnh thổ.

Lục ThiếuPhàm cưng chìu vuốt nhẹ sợi tóc mai vừa rơi xuống má cô, gương mặt mỉmcười nhẹ tiết lộ sự bất an, cho dù Lục Thiếu Phàm có cố gắng che dấu,Mẫn Nhu vẫn cảm nhận được. Cô không biết nên nói gì, chỉ biết nhìn anh,nói cho anh biết lòng tin của cô.

“Nếu đã tới mà lại không uống rượu mừng xem như cũng không nể mặt Lục Thiếu Phàm”

Mẫn Nhu lúcnày mới sực nhớ, Cù Ý Thần dường như không có ý định bỏ đi, nhìn xuốngdưới chỉ thấy Cú Ý Thần cười vô hại dưới sự giám sát của Thẩm Tấn Hàm và An Viễn Nam. Không quan tâm đến thái độ tiễn khách của Lục Thiếu Phàm,anh ta đi đến bên bàn kéo ghế ngồi xuống, bắt chéo chân, chào hỏi kháchkhứa xung quanh, không hề thấy xấu hổ vì hành vi phá hoại hôn lễ ngườita lúc nãy.

Mẫn Nhu tứcgiận quay đầu, nhìn gương mặt đã khôi phục lại sự bình thản ôn hòa củaLục Thiếu Phàm, nhẹ giọng nói thầm: “Nếu anh ta còn náo loạn một lầnnữa, em sẽ lao xuống cùng anh ta nói phải trái”

Khoảnh khắcđang vui vẻ bỗng nhiên bị giội một gáo nước lạnh, dù là ai cũng sẽ không vui. Lục Thiếu Phàm cười nhìn đôi môi đỏ mọng của Mẫn Nhu. Cả hộitrường lại cất lên tiếng nhạc đám cưới, bên má cô hạ xuống một nụ hôn,sau đó trong lúc cô còn chưa hiểu rõ gì cả, thì Lục Thiếu Phàm đã mặtmày nghiêm chỉnh nhìn xuống dưới.

“Lục Thiếu Phàm, anh rõ là…”- Bất cứ ở đâu khi nào cũng không quên ăn đậu hủ của cô.

Mẫn Nhu cười nhìn một bên mặt Lục Thiếu Phàm, ánh mắt ôn hòa của anh nhìn khách khứa ở phía dưới, cả người toát lên khí chất ung dung lỗi lạc, áp đảo cảđám người phàm trần ở dưới.

Khi anhnhướng lông mày, cảm giác ôn hòa, ưu nhã liền bị hủy đi, lại cũng chỉ có trong mắt cô mới mới có cảm giác bị hủy đi. Ở trong mắt người khác, anh vẫn là vị vương tử cao quý để người ta phải chiêm ngưỡng, chỉ có trướcmặt cô anh mới là người đàn ông bình thường, làm được rất nhiều điều màngười đàn ông khác không thể làm được chỉ để mang đến một lâu đài hạnhphúc cho cô.

Hôn lễ lạitiếp tục sau khi bị người khác cắt ngang. Khi Lục Thiếu Phàm đeo chiếcnhẫn kim cương lên tay cô thì một tràng vỗ tay nổi lên như sóng đập vàomặt cô, những bông hoa giấy đủ màu sắc từ phía trên thả xuống, Mẫn Nhuđắm chìm trong cái nhìn chăm chú thâm tình của Lục Thiếu Phàm.

“Hôn đi! Hôn đi”

“Hôn đi!”

Xung quanhtrở nên ồn ào, Lục Thiếu Phàm nhíu mày, khóe môi kéo nhẹ, còn chưa kịpcúi người xuống, cánh môi mỏng đã bị hai cánh môi mềm mại giữ chặt. Phía trên cổ, hai cánh tay trắng như tuyết nhẹ nhàng vòng qua, lông mi runglên như cánh bướm chạm nhẹ vào da thịt anh, khiến cho tất cả mọi hànbăng trong anh đều tan đi.

Phía dưới,tiếng ồn ào càng lúc càng to, còn có tiếng đập bàn. Mẫn Nhu len lén mởmắt nhìn xuống dưới, ánh mắt liếc nhìn sang bên, đột nhiên trên mi mắtcó một cảm giác ấm áp bao phủ, trước mắt tối đen, bên tai là giọng nóibất mãn của Lục Thiếu Phàm.

“Không được phép thất thần”

Lục ThiếuPhàm chỉ cần ở bên cạnh cô thì liền trở nên rất bá đạo, không còn dángvẻ khiêm tốn ôn tồn của một vị thiếu gia, Mẫn Nhu trong lòng ai oán,phục tùng mệnh lệnh, chuyên tâm hôn Lục Thiếu Phàm.

Cù Ý Thầnxuất hiện chứng tỏ điều gì, cô không biết, giả sử anh ta tới phá hôn lễcủa cô và Lục Thiếu Phàm, cô cũng không sợ hãi.

“Đi thay lễ phục đi, lát nữa lại xuống mời rượu.

Đi xuống sân khấu, Lục Thiếu Phàm lại hôn nhẹ lên cánh môi đỏ bừng của cô, vuốt ve hai gò má ửng hồng, cẩn thận nói: “Kêu phù dâu cùng với em lên lầu đi”

Lục Thiếu Phàm không yên tâm còn muốn nói gì đó, nhưng mắt thấy Mẫn Nhu nhìn Chân Ni vội vã chạy vào, lại còn rất kích động.

“Chân Ni đến đây, anh đi tiếp khách trước đi”

“Em phải chú ý một chút”

Hai mắt Mẫn Nhu dịu dàng nhìn Lục Thiếu Phàm đi xa, mãi đến khi Chân Ni cất tiếng gọi cô mới hoàn hồn: “Nhu, tới rồi, anh ta vừa tới đã vội vàng ra sân bay nên không vào, chỉ bảo mình đưa cái này cho cậu”

Mẫn Nhu đónlấy hộp quà từ tay Chân Ni, tò mò mở ra, đập vào mắt là chiếc đồng hồtình nhân số lượng hạn chế của Bá tước năm nay, đây có được coi là cáchchúc phúc cho cô và Lục Thiếu Phàm không?

Mẫn Nhu đóng hộp lại, kéo tay Chân Ni đi ra ngoài, bất kể đuổi kịp hay không kịp, cô đều phải mặt đối mặt nói một tiếng cảm ơn.

“Mới lúc nãy còn ở đây mà, sao lại đi nhanh như thế?”

Mẫn Nhu kéováy cưới ánh mắt đảo quanh dòng người đang lui tới trong khách sạn, nghe giọng nói tiếc nuối của Chân Ni, đôi mắt cô lóe lên tia thất vọng.

“Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta vào thôi”

Mẫn Nhu nhìn lướt ra bên ngoài, không ngờ cô lại bị chiếc xe bên cạnh chiếc xe Benzcủa khách sạn thu hút, trong lòng chấn động, nhìn biển số xe lại thấy Kỷ Nguyệt Hân từ trong xe bước ra, nhắc nhở cô người ngồi trong xe là ai.

Nghĩ đếngương mặt lạnh lùng của Kỷ Mạch Hằng, cả ánh mắt lạnh lẽo kia nữa, MẫnNhu liền nhíu mày, trước khi Chân Ni kịp nhận ra cô đã xoay người mỉmcười: “Được rồi, lần sau đi Thụy Sĩ nói cảm ơn là được”

“Cũng chỉ có cách đó thôi, mau đi thay lễ phục”

Tâm trạngChân Ni hết sức hưng phấn, còn Mẫn Nhu lúc nhìn thấy chiếc xe quen thuộc liền trong lòng liền nặng nề. Cô không biết Kỷ Mạch Hằng làm vậy có ýgì, hay chỉ là cô suy nghĩ quá nhiều, nếu có thể, cô vĩnh viễn không hyvọng Kỷ Mạch Hằng hối hận.

Cô không cần Kỷ Mạch Hằng hối hận, hạnh phúc bây giờ tới quá bất ngờ, khiến cô cócảm giác không yên tâm, nếu như anh ta hối hận thì sẽ khiến hạnh phúccủa cô xuất hiện vết rách, còn cô sẽ hận anh ta cả đời.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.