Lòng trắng trứng tách ra, lòng đỏ trứng không cần bẻ nhỏ, Ngưng Hương nhẹ nhàng nhéo lòng đỏ trứng tròn tròn đưa đến trước mặt A Nam, nhỏ giọng nói: “A Nam cắn một cái miệng nhỏ, ăn từ từ, đừng nghẹn.”
A Nam nhìn nhìn nàng, cái miệng nhỏ tiến đến trước lòng đỏ trứng, đột nhiên mở to miệng, dường như muốn một ngụm ăn cả lòng đỏ vào.
Ngưng Hương hoảng sợ, vội đưa tay ra.
A Nam bỗng nhiên liền cười khanh khách lên, hai cánh tay nhỏ béo nhanh hướng cánh tay cha rắn chắc chụp tới, ngửa đầu hướng cha cười.
“Mau ăn, cha còn phải đánh xe.” Tiểu gia hỏa ít khi tỏ ra nghịch ngợm như thế, Lục Thành cười quở trách nói.
A Nam giống như nghe hiểu, lại lần nữa hướng Ngưng Hương hé miệng.
Ngưng Hương cho rằng Lục Thành sốt ruột trở về, liếc hắn một cái nói: “Lục đại ca đem A Nam cho ta đi, ta ôm hắn bón hắn ăn.”
Xác thật một người là đủ rồi, nhưng Lục Thành chính là thích như vậy mà gần gũi nhìn nàng, thực tự nhiên nói: “Ta ôm đi, A Nam ăn cơm thích lộn xộn, đừng đem trứng gà rớt vãi ở trên người của ngươi.”
Hắn kiên trì, Ngưng Hương gật gật đầu, cẩn thận mà bón cho A Nam.
Một quả trứng gà ăn xong, A Nam nhai đến lòng đỏ trứng đầy miệng , Ngưng Hương móc ra khăn tay của chính mình thay hắn lau. A Nam ngoan ngoãn mà dựa vào ngực cha, nhìn nhìn cha, lại nhìn cô cô ôn nhu trước mặt này, tâm tình tựa hồ thực tốt, Tay nhỏ béo không ngừng nghịch ngợm trên cánh tay của cha. Mắt to nhưng càng nhiều vẫn là nhìn Ngưng Hương, Ngưng Hương lau miệng hắn xong, A Nam cũng hướng môi nàng vươn tay nhỏ.
Ngưng Hương tò mò tiểu gia hỏa muốn làm cái gì, ánh mắt nhìn theo ngón tay hắn di động.
A Nam chạm vào lại là vết thương trên môi Ngưng Hương, tay nhỏ chỉ nhẹ nhàng điểm điểm, trong miệng phát ra nghi hoặc mà “A”.
Đụng chạm mềm mại, mắt đen trong suốt, làm Ngưng Hương tâm hóa thành một hồ nước, cười tiếp nhận A Nam, Ngưng Hương ý bảo Lục Thành có thể chuyên tâm đánh xe, nàng cúi đầu dỗ A Nam, “A Nam có phải hay không cảm thấy môi cô cô thực xấu a?”
Một chút đều không xấu.
Lục Thành ở trong lòng yên lặng mà thay nhi tử trả lời, không những không xấu, còn đẹp đến làm người ta mong ngậm lấy môi nàng, dùng sức mà hôn.
Xe lừa lại lần nữa chuyển động, Lục Thành nhìn con đường phía trước, lỗ tai toàn là thanh âm mềm nhẹ của nàng, xen lẫn thanh âm mơ hồ khó hiểu của A Nam, trong đầu lại tất cả đều là mùi hương nhàn nhạt của nàng, là khuôn mặt nàng tinh tế trắng nõn, là đôi môi nàng no đủ hồng nhuận, còn có thân hình no đủ lả lướt mà quần áo dày không thể che dấu.
Lục Thành lần đầu tiên đối với nữ nhân sinh ra xúc động như vậy, là cái loại xúc động của nam nhân đối với nữ nhân.
Cha mẹ mất sớm, phía dưới có hai đệ đệ cùng muội muội cần hắn chiếu cố, hắn chăm chỉ trồng trọt, làm thêm việc, luôn tìm biện pháp khác kiếm tiền, căn bản không có thời gian nhàn hạ tơ tưởng nữ nhân. Tiến vào vườn trái cây làm việc , ngày tháng trong nhà cuối cùng cũng tốt lên chút, có người muốn làm mai cho hắn, hắn cũng động qua ý niệm cưới tức phụ, sau đó Phùng cô nương liền tới.
Phùng gia ở tại phủ thành, trong nhà có hai cái cửa hàng, Phùng cô nương cũng coi như là thiên kim tiểu thư, bọn họ biết đến nhau là do có lần muội muội vào thành thiếu chút nữa bị chó điên cắn, Phùng cô nương kịp thời ra tay cứu muội muội. Lục Thành thập phần cảm kích, biết nhà mình không có thứ gì có thể báo đáp Phùng cô nương, chỉ có thể hứa hẹn tương lai nguyện làm bất cứ chuyện gì báo ân.
Lục Thành không nghĩ tới, khi cách một năm, Phùng cô nương sẽ cầu hắn cưới nàng.
Bởi vì trong bụng nàng có hài tử của một nam nhân khác, nam nhân kia không biết đi nơi nào, mà không biết vì cái gì Phùng lão gia muốn đem Phùng cô nương đính hôn cho cháu trai nhà mẹ đẻ vợ kế, Phùng cô nương cùng đường, chỉ có thể nghĩ đến biện pháp tự gả chồng.
Lục Thành đáp ứng rồi, nói hài tử là của chính mình, Phùng lão gia giận dữ, thỉnh lang trung bắt mạch cho nữ nhi xong , đem Phùng cô nương trục xuất khỏi gia môn.