Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 36



Nàng thế nhưng tin, mù quáng nàng thà rằng hoài nghi Ngưng Hương, người làm bạn với mình 3-4 năm là kẻ dối trá, lại tin Thẩm Từ Từ như nàng ta biểu hiện ra ngoài nhu nhược như nước, tâm địa thiện lương.

Nàng thật sự an phận của mình, Bùi Cảnh Hàn tới tìm nàng nàng liền cẩn thận hầu hạ, Bùi Cảnh Hàn không tới, nàng liền an tâm làm thông phòng, Bùi Cảnh Hàn nói phải đợi nàng sinh hài tử mới có thể đề nâng lên di nương nàng cũng không có để ý nhiều, càng không có giống Liễu di nương tìm mọi cách cùng chính thê đoạt trượng phu, đem Bùi Cảnh Hàn đoạt từ chỗ Thẩm Từ Từ ây. Làm thông phòng, nên thủ quy củ thông phòng, nàng hiểu.

Nhưng Tố Nguyệt không ngốc, nàng dần dần phát hiện Thẩm Từ Từ rộng lượng đều là giả vờ, cho nên Thẩm Từ Từ sẽ đổi biện pháp ngăn cản Bùi Cảnh Hàn tới tìm nàng, thậm chí biết Bùi Cảnh Hàn nhất nhớ thương Ngưng Hương, Thẩm Từ Từ thế nhưng thiết kế làm biểu công tử bề ngoài ôn nhuận như ngọc tiếp cận Ngưng Hương. Ngưng Hương từ trước đến nay đơn thuần, không nghĩ đến tâm địa đen tối của kẻ khác, ngây ngốc mà tin biểu công tử là quân tử, rốt cuộc có một lần bị Bùi Cảnh Hàn tận mắt nhìn thấy hai người cười nói chuyện phiếm, đêm đó liền nổi cơn điên.

Thẩm Từ Từ tự nhiên không có làm hắn thực hiện được ý đồ.

Bùi Cảnh Hàn vừa đi, Thẩm Từ Từ liền nhân lúc lão thái thái phu nhân đi trong chùa dâng hương, nhanh đến sét đánh không kịp bưng tai mà bán các nàng.

Mẹ mìn Lưu muốn lưu lại Ngưng Hương đến được giá, đối với nàng lại không kiêng nể gì.

Lần đầu bị mẹ mìn Lưu khinh nhục, Tố Nguyệt lần đầu tiên biết, loại chuyện này có thể làm người sống không bằng chết, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, nước mắt cầu xin chỉ đổi lấy đối phương càng vui thú tra tấn. Cũng chính là buổi tối đó, nàng cũng biết, không phải hài tử nào cũng có thể bình an đến rồi được bình an sinh ra.

Nàng đẻ non, nhưng nàng không có nói cho Ngưng Hương, Ngưng Hương ngốc, cho rằng nàng chỉ là bị dọa sợ đến đổ máu liền khóc thành lệ nhân, nếu là làm nàng biết chân tướng, nước mắt càng chảy càng nhiều, nàng không còn sức lực dỗ.

Đều nói có được tất có mất, ông trời tất có đền bù. Lần đầu trở về , ngồi ở bên người Ngưng Hương hôn mê bất tỉnh, Tố Nguyệt liền suy nghĩ cẩn thận. Nàng mất đi một cái hài tử, nhưng nàng đổi về được gặp lại hảo tỷ muội người duy nhất trên đời này quan tâm nàng, Ngưng Hương ngốc không hề so đo hiềm khích với nàng. Nàng cũng không còn đối với Bùi Cảnh Hàn si tâm vọng tưởng, được cơ hội…… Trả thù Thẩm Từ Từ.

Ngưng Hương muốn rời đi hầu phủ, nàng muốn lưu lại.

Đời trước Thẩm Từ Từ hại nàng sống không bằng chết, đời này nàng muốn vạch trần gương mặt thật của Thẩm Từ Từ, xem nàng bị Bùi Cảnh Hàn ghét bỏ vắng vẻ.

Đến nỗi Bùi Cảnh Hàn đối với nàng ra sao, Tố Nguyệt không để bụng, Bùi Cảnh Hàn sủng nàng nàng liền nhận, Bùi Cảnh Hàn ghét bỏ Thẩm Từ Từ sau sủng ái di nương hoặc vợ kế, nàng cũng không quan tâm. Tình yêu, nàng hưởng qua một lần, chua ngọt đắng cay đều hưởng qua, đời này không cần lại sa vào trong đó.

Tựa như vòng tay san hô đỏ này, đã từng muốn như vậy, hiện tại lại……

Nhìn chằm chằm vật trong lòng bàn tay nam nhân, Tố Nguyệt chợt cười, nhìn Bùi Cảnh Hàn nói: “Vốn dĩ rất thích, nhưng tưởng tượng đến Ngưng Hương nói đây đều là sâu biến, liền có điểm hơi sợ…… Thế tử, là muốn cho ta sao?”

Hậu tri hậu giác, Tố Nguyệt kinh ngạc hỏi.

Mà đối với nam nhân muốn tặng đồ vật dỗ nữ nhân vui vẻ mà nói, lễ vật không được thích thật mất hứng.

Tuy rằng được Tố Nguyệt cười đến trong lồng ngực bốc hỏa, Bùi Cảnh Hàn lại không hài lòng như dự kiến, rút lại vòng tay san hô , cười khổ nói: “Khi mua cây san hô đối phương tặng cái này, ta nghĩ ngươi thích trang điểm…… Nếu ngươi ngại, ngày mai ta thưởng khác nha hoàn đi.”

Đem vòng tay chính mình tốn hai mươi lượng mua nói thành người khác tặng không.

Tố Nguyệt nhấp nhấp miệng, liếc mắt nhìn Bùi Cảnh Hàn một cái, một tay đem vòng tay san hô đoạt lại nhanh chóng lui ra phía sau nói: “Kia vẫn là cho ta đi, ta cực cực khổ khổ hầu hạ thế tử, dựa vào cái gì muốn đem thứ tốt nhường cho người khác? Các nàng muốn, còn lâu đi!”

Nói liền đem vòng tay giả bộ đeo lên trên cổ tay chính mình.

Bùi Cảnh Hàn hài hước mà cười, dựa vào đầu giường, mắt say lờ mờ mông lung mà xem nàng, “Không phải sợ sao?”

“Ta đây có thể cầm đi bán lấy tiền a, như thế nào cũng có thể được mấy lượng bạc.” Tố Nguyệt giảo hoạt mà hướng hắn chớp chớp mắt, sau đó toan liền đi ra ngoài, “Ta mang nước nước rửa chân cho thế tử đi.”

Tiểu hồ ly sắp đến miệng còn chạy, vẫn là bị hắn chủ động thả , Bùi Cảnh Hàn ngẩng mặt ngã vào trên giường, xoa xoa cái trán, âm thầm cân nhắc lần sau đưa cái gì cho hai cái nha hoàn hảo, đã thất bại một lần, lần sau tuyệt không có thể lại đưa sai.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.