Ngày hôm qua hai người đã thương lượng hành trình, Ngưng Hương muốn đi mua hạt dẻ rang đường, Lý ma ma cũng muốn cho tiểu tôn tử đồ chơi làm bằng đường, vừa lúc đều ở trên một cái đường, hai người rời hầu phủ liền thẳng đến đó.
Hai sạp cách nhau không xa, hai người phân ra mua đồ.
Phố ăn vặt buổi sáng chủ yếu có hai loại khách nhân, loại thứ nhất là tới làm công, trời còn tối đã tới, tới bên này muốn mua một chén sủi cảo hoành thánh, không tốn mấy văn tiền, ăn xong vội vàng đi làm công. Loại thứ hai là bá tánh trong nhà có chút tiền nhàn rỗi, lười nhóm lửa, liền đến đây ăn, có người thậm chí mang theo hài tử, nhai kỹ nuốt chậm, rất là nhàn nhã.
Hôm trước đại tuyết, hiện tại tuyết chậm rãi muốn tan, đúng là thời điểm lạnh nhất, quán ăn bên này sinh ý càng tốt.
Quán hoành thánh bên đường có một mẫu thân đang ở bón hài tử ăn hoành thánh, Ngưng Hương nhìn xem nữ oa đang ăn, không khống chế nghĩ tới đệ đệ, nóng lòng về nhà, Ngưng Hương bước chân nhẹ nhàng, thẳng đến sạp hạt dẻ rang đường mà đi.
Chủ quán là cụ ông đầu tóc hoa râm, cụ ông tuy già, trí nhớ lại hảo, đang chờ người ta hỏi mua hạt dẻ, nhìn thấy nàng tới, cười tủm tỉm mà hàn huyên nói: “Ngưng Hương hôm nay lại phải về nhà a?”
Sạp bên còn vây quanh bốn năm người, Ngưng Hương nhẹ nhàng vâng một tiếng, an tĩnh mà đứng ở một bên.
Phía trước đều xếp hàng, Ngưng Hương đang muốn mở miệng, chợt có người từ nàng phía sau đi nhanh đuổi lại đây, mang theo một trận gió, “Ta muốn hai cân.”
Bị người đoạt trước, Ngưng Hương tính tình lại tốt cũng nhịn không được nhíu mày nhìn qua .
Đó là một nam nhân có dáng vẻ đĩnh bạt, so với Bùi Cảnh Hàn còn muốn cao hơn, mặc một thân áo màu xám vải thô, như một cây tùng trong tuyết, bàn tay to lộ ở bên ngoài, khớp xương rõ ràng. Ngưng Hương ngẩng đầu hướng lên trên xem, ngoài ý muốn nam nhân này tuấn lãng đến quá mức xuất chúng,da màu hoàng mạch, hàng mi dài, môi mỏng. Bởi vì đứng ở một bên của hắn, Ngưng Hương chú ý tới lông mi hắn thật dài, , thế nhưng so cô nương gia còn đẹp hơn.
Bỗng nhiên lông mi kia giật giật, đại khái là phát hiện nàng đánh giá, quay đầu nhìn nàng. Ngưng Hương kịp thời thu hồi tầm mắt, không cùng hắn đối diện. Trong lòng lại có chút ảo não, Bùi Cảnh Hàn ngọc thụ lâm phong ,khí độ đẹp đẽ quý giá nàng cũng chưa xem nhập thần như vậy, lúc này thế nhưng ở trên phố nhìn chằm chằm một người người xa lạ, nhìn lâu như vậy.
Càng không tiền đồ chính là, nàng cũng không giống như quan tâm bị hắn giành trước……
Ngưng Hương lặng lẽ rụt rụt cổ, mắt hạnh bất an mà xem mắt lão quán chủ, hy vọng đối phương không phát hiện.
Lục Thành vừa mới nghiêng đầu, còn không có thấy rõ bên cạnh đứng ai, đã bị lão quán chủ kêu trở về, không vui mà đối hắn nói: “Tiểu huynh đệ đợi chút đi, nhân gia tiểu cô nương ở chỗ này đợi đã nửa ngày, chúng ta chú ý thứ tự đến trước và sau phải không?”
Lục Thành mới vừa rồi không chú ý, lúc này bị người nhắc nhở, lập tức lui về phía sau hai bước, nhường ra chỗ đứng. Xếp hàng xong, hắn lại lần nữa nhìn về phía tiểu cô nương bị hắn vô tình chen hàng .
Này vừa thấy, trong đầu kinh ngạc một chút.
Nàng mặc áo kẹp màu vàng cam, đi lên phía trước . Nàng cúi đầu xem hạt dẻ, hắn bởi vì thân cao, nhìn thấy một đoạn sau cổ nàng trắng nõn, trắng như vậy khiến nốt ruồi đen gần tai trái như một viên hạt mè nhỏ thập phần rõ ràng. Tim Lục Thành đập lại không hiểu sao rất nhanh, có loại xúc động muốn gặm.