Đúng như lịch hẹn, sáng sớm mai cô đã dậy từ rất sớm để chuẩn bị. Ánh mắt lại vô tình nhìn xuống bên dưới cửa sổ phòng, anh đã sớm mang những đoá hoa của cô ném đi ngay trong đêm. Thay vào một vườn hoa xinh đẹp lại là một mảnh đất trống lạnh lẽo đến đáng sợ.
Duệ Y đóng cửa sổ rồi kéo rèm cửa lại, cô không muốn nhìn xuống phía dưới. Càng nhìn tâm trạng lại càng tệ hơn vậy tại sao cô phải nhìn. Bước chân lặng lẽ đi đến phòng tắm, cô tự nhìn bản thân trong gương rồi khẽ thở dài.
” Từ bao giờ đã trở thành như vậy rồi? “
Trước khi cô bước lên xe hoa về nhà chồng mẹ cô đã nói nếu cô phải chịu ủy khuất ở Sở gia thì hãy trở về Giản gia. Mặc dù cô không hạnh phúc, cô không có tình yêu của anh nhưng cô vẫn muốn ràng buộc anh. Cô sợ rằng sau này con cô sẽ biết được cha nó đã từng tệ bạc như nào nhưng lại càng sợ hơn nếu một ngày hai mẹ con cô phải nhìn cảnh anh vui vẻ bên người phụ nữ khác. Nếu như không có được trái tim vậy chỉ có thể ràng buộc thể xác bằng hôn nhân. Nhưng liệu có bền không khi cuộc hôn nhân này quá mong manh như một sợi chỉ dễ dàng bị cắt đứt bở một trong hai người.
Cô mặc bên trong là quần suông cùng áo khoác vest dáng dài thanh lịch. Đây cũng là trang phục được cô ưa thích vì có thể tôn dáng lại thể hiện được cá tính riêng. Một chiếc túi xách đeo lên vai, không cần phấn son quá loè loẹt cũng khiến cô nổi bật.
– Chào buổi sáng thiếu phu nhân, sao hôm nay người ra ngoài sớm vậy?
Vừa nhìn thấy cô diện đồ đi xuống cầu thang quản gia Thẩm liền lên tiếng hỏi. Cô hiện tại trưởng thành, thanh lịch và thể hiện cô là một người con gái có phong cách. Duệ Y quay sang nhìn Thẩm Giai rồi mỉm cười đáp lời.
– Chào buổi sáng chú Thẩm, hôm nay cháu có chút việc ra ngoài có lẽ sẽ muộn.
Giáo sư hẹn cô vào lúc tám giờ, bây giờ đã là bảy giờ sáng cô cũng không còn thời gian để nấu bữa cho chính mình. Có lẽ một lát nữa khi ra ngoài cô sẽ mua một chút gì đó để bỏ bụng. Cô có thể nhịn đói nhưng khi nghĩ đến đứa bé trong bụng cô dù không muốn cũng phải ăn lấy một chút.
Cô đi thẳng ra bên ngoài rồi chọn chiếc xe thuận tay hôm trước để đi. Không tốn thời gian để chỉnh lại ghế ngồi, cô lấy chìa khoá trong túi xách ra rồi khởi động xe. Quản gia Thẩm từ trong nhà đi ra ngoài cùng cô cũng nhanh chóng mở cổng Sở gia để cô ra ngoài.
– Thiếu phu nhân đi cẩn thận.
– Cảm ơn chú Thẩm.
Cô mỉm cười rồi nhanh chóng chạy xe ra khỏi Sở gia. Vốn dĩ muốn đi sớm một chút để lát nữa không gặp mặt anh, chuyện hôm qua xảy ra như vậy đụng phải nhau cũng khó mà nói chuyện. Cô lái xe trong vô định, cứ theo cảm tính mà rẽ đường. Ánh mắt đảo qua đảo lại để tìm một quán ăn mua chút đồ nhưng bỗng cơn thèm chua lại dấy lên trong cô.
Chợt nhớ đến gần đây cũng có một quán ăn nổi tiếng là phục vụ đồ chua từng cấp độ cô liền quay xe đi thẳng đến quán. Cũng như mỳ cay có từng cấp độ thì ở đây là những món ăn khác nhau với từng độ chua khác nhau được nâng lên.
– Sở thiếu phu nhân, phu nhân đến mà không báo trước để quán giúp phu nhân chọn một bàn yên tĩnh.
Vừa dừng xe trước quán cô đã được chào đón khá nhiệt tình. Duệ Y cầm lấy túi xách bên cạnh rồi mở cửa xe đi ra ngoài. Đây không phải là cô thèm đồ chua mà nhất định là tiểu bảo trong bụng cô thèm.
– Sáng nay cảm thấy có chút muốn ăn đồ chua nên chợt nhớ đến quán của ông. Thật ngại quá không báo trước sợ rằng đã hết bàn.
Cô nhìn ông chủ quán đi bên cạnh rồi ông nhanh chóng dẫn cô vào bên trong. Một gian rộng với những bàn ăn, menu cùng đầy đủ những thứ thiết yếu được đặt trên bàn. Xem như nơi này cũng không tệ chẳng kém cạnh những nhà hàng là bao. Nhưng quan trọng nhất vẫn là hương vị món ăn cô lại chưa được thử qua.
– Sao lại hết bàn được chứ, Sở phu nhân tới thì lúc nào cũng còn bàn. Hôm nay phu nhân đến xem như là may mắn của lão già này rồi.
Cô chọn một phòng vip riêng khá yên tĩnh rồi đẩy cửa bước vào. Bên ngoài có thể nhìn ra ban công lộng gió với giỏ hoa lan treo phía trước. Khung cảnh thoáng mát lại yên tĩnh khiến cô cảm thấy thoải mái vô cùng.
Ông chủ quán nhanh chóng đi tới kéo ghế cho cô ngồi xuống. Hai nhân viên nữ từ bên ngoài cũng đi vào để phục vụ cô. Một nữ nhân viên đưa cho cô menu, Duệ Y đưa tay mà cầm lấy.
– Mời phu nhân chọn món.
Cô nhìn sơ qua cũng chẳng biết nên chọn món nào. Đồ ăn ở đây cô chưa được thử qua nhưng cũng không thể gọi hết mà ăn mỗi món một chút.
– Mang vài món đặc biệt ở quán lên là được rồi.
Cô trả lại menu cho nữ nhân viên rồi ngồi dựa lưng ra sau ghế. Hiểu được ý cô nhân viên liền cầm lấy menu rồi đáp lời.
– Vâng phu nhân.
Hai nữ nhân viên vừa rời khỏi cũng là lúc ông chủ quán đi ra cùng. Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại rồi chợt những chuyện đêm qua lại ùa về trong tâm trí. Chẳng lẽ là do cô quá ám ảnh với chuyện đó để bây giờ nó cứ ở mãi trong đầu cô không buông. Duệ Y nhíu mày, cố gắng để bản thân giữ bình tĩnh rồi gạt những điều tiêu cực ra khỏi đầu.
– Để phu nhân chờ lâu, đây là đồ ăn của người.
Hai nhân viên phục vụ đem vào những món ăn tiêu biểu của quán. Cô nhìn qua một lượt, chỉ cần màu sắc cùng cách bày trí món ăn cũng cho cô biết rằng chúng rất ngon.
– Oẹ…
Vừa ngửi một chút hương thơm của món ăn cô liền cảm thấy buồn nôn mà chạy ra ngoài. Duệ Y liên tục nôn nghén nhưng lại chẳng nôn ra được gì, cơ thể cô bất giác lại khó chịu đến lạ. Là do cô đang mang thai nên sức khoẻ không được tốt sao?
Mãi một lúc sau cơn nghén mới qua đi, cô đứng dậy rồi cố gắng điều chỉnh lại cơ thể. Mới chỉ có một tháng cô đã phải chịu nào là ốm nghén, nào là mệt mỏi giờ lại thêm áp lực từ anh. Duệ Y đưa tay xuống bụng xoa xoa rồi thở dài.
” Tiểu bảo bảo, con thèm ăn chua mẹ cũng đi tìm cho con rồi sao con lại không muốn ăn nữa vậy? “
Hai nữ nhân viên thấy cô không được ổn liền cầm giúp cô một ly nước ấm mang ra. Duệ Y nhanh chóng cầm lấy rồi uống một chút mới có thể điều hoà lại được cơ thể.
– Mang những món ăn đó uống đi, cầm một chút salat lên là được rồi.
Những món ăn kia cô lại không được thử bây giờ phải ngồi đây ăn hết một đĩa salat. Tiểu bảo của cô sao lại khó chiều như vậy, muốn ăn nhưng lại không cô mẹ ăn thì cô phải chiều nó như nào đây.
Sau đó cô vẫn thanh toán một bàn ăn đủ cho chủ quán rồi mới rời đi. Mang thai đúng thật là không dễ nhưng chỉ cần nghĩ đến tương lai một ngày nào đó cô được ôm trong lòng chính đứa con của cô, chính máu mủ mà cô đã nuôi nấng trong cơ thể chín tháng mười ngày lại khiến cô có thêm động lực.
” Reng, reng, reng. “
Sau khi rời quán cô nhanh chóng đi đến chỗ giáo sư để kịp giờ hẹn. Điện thoại bên cạnh lại vang lên, cô nhìn sang mới thấy dòng chữ ” giáo sư ” hiện lên màn hình. Duệ Y dừng lại ở ngã tư đèn đỏ rồi bắt máy.
– Cháu nghe thưa giáo sư.
– Cháu đã sắp đến chưa?
Phía bên kia vẫn là giọng nói quen thuộc của giáo sư, cô nhìn lên đồng hồ cũng sắp đến giờ hẹn liền nhấn ga nhanh hơn một chút.
– Cháu gần tới nơi rồi.