Luận Anh Hùng

Chương 493: Nghi Thật Nghi Giả



Quan Thất gần như kêu lên một tiếng.

Y giống như bị người ta đánh một nhát vào lòng.

– Nàng…

– Huynh nhìn thấy ta rồi.

Cô gái kia nói:

– Huynh còn do dự điều gì?

– Ta…

– Huynh tới đây đi, để huynh nhìn rõ ta, ta nhìn rõ huynh…

Lúc này Chiến thần Quan Thất lại ngoan ngoãn như con cừu non, thật sự mơ mơ màng màng đi tới.

Mũi kiếm của y đã rũ xuống.

Trong lòng y nghi thật nghi giả, như mê như say.

Nghi rằng đang trong mộng.

(Là nàng sao?)

(Hay là không phải nàng?)

(Sao lại là nàng?)

(Sao không phải là nàng?)

(Nàng rốt cuộc là người thật trong mộng, hay là một giấc mộng chân thực?)

Ngay lúc này, vào lúc này, trước mặt cô gái xinh đẹp kia bỗng có một người đứng lên.

Người này thân hình cao lớn, vóc dáng cao gầy.

Mũi của hắn rất dài, giống như mũi chó, hoặc là một miếng lạp xưởng treo trên mặt. Nhưng mũi của hắn lại được băng bó, giống như bị thương chưa lành, điều này khiến cho hắn có vẻ tức cười.

Quan Thất vừa nhìn thấy người này, lại không hề cảm thấy tức cười.

Bởi vì tâm thần của y đã bị cô gái kia chiếm đoạt, bỗng nhiên trước mặt cô gái xuất hiện một người khác, y chỉ cảm thấy hơi kinh ngạc.

Y lại không có chiến chí, cũng không có đấu ý.

Thế nhưng trong nháy mắt khi Quan Thất thất thần phân tâm, đối phương đã ra tay. Hắn tháo bọc vải trên vai xuống, đột nhiên mở bọc ra, sau đó là ánh mặt trời nửa đêm, giống như có cả ngàn mặt trời trong tay hắn.

Ánh sáng chói lọi.

Thứ mà Chiêm Biệt Dã không thích nhất chính là ánh sáng.

Hắn thích bóng tối, hắn sợ ánh sáng.

Hắn vốn đã lẻn đến sau người Quan Thất, định ra tay. Bởi vì hắn nhìn ra được, Quan Thất đã tâm không đấu chí, mà trong lòng lại có nút thắt.

Lúc này không hạ thủ còn đợi đến bao giờ?

Có thể giết được Quan Thất chính là công lao sự nghiệp phi thường.

Hắn lẻn đến sau người Quan Thất, đang chuẩn bị đánh ra “đòn sát thủ” của hắn là “Hắc Động”, nhưng đối phương đã ra tay.

Người ra tay là Thiên Hạ Đệ Thất.

Hắn vừa ra tay liền giống như ban ngày.

Đó là một loại “ánh sáng”, nhưng không phải thuộc về mặt trời, cũng không phải rực rỡ, mà là thuộc về hủy diệt, vỡ tan, hư không, tử vong, đó là ánh sáng của cái chết, “Tử Quang”.

Ánh sáng này đột nhiên xuất hiện.

Ai nhìn thấy ánh sáng này sẽ mất mạng trong đó.

Đây gọi là “kiến quang tử” (thấy ánh sáng sẽ chết).

Quan Thất đang nhìn Tiểu Bạch, đang nghi thật nghi giả. Trong nháy mắt này Thiên Hạ Đệ Thất lại xuất hiện, “Tử Quang” cũng đồng thời phát động.

Thiên Hạ Đệ Thất từ lâu đã không muốn làm “đệ thất”, hắn cũng muốn làm “đệ nhất”.

Muốn làm đệ nhất, đương nhiên trước tiên phải giết chết thiên hạ đệ nhất là Quan Thất.

Lần này Thiên Hạ Đệ Thất rất có khả năng giết được Quan Thất, nếu như không có một đám mây kịp thời xuất hiện.

Mây rất gấp, mây màu trắng.

Mây trắng như dù, giống như ngàn tay vạn tay, ngàn tơ vạn sợi. Mây dù màu trắng bao phủ lấy bọc vải của Thiên Hạ Đệ Thất.

Ánh sáng trong bọc vải kia lập tức không thể lộ ra ngoài.

Thiên Hạ Đệ Thất ngẩng đầu lên, sắc mặt biến đổi, lập tức “thu gom bọc vải” lui nhanh.

Trước người hắn là một vị đại sư.

Đại sư này dáng vẻ rất thanh tú, rất xinh đẹp, nhưng lại khiến người ta nhất thời không phân biệt được là nam hay nữ.

Quan Thất nhìn thấy người này, cũng cảm thấy ngỡ ngàng, chỉ ngập ngừng nói:

– Ngươi là… Tam cô nương.

Đại sư kia gật đầu, thu phất trần trong tay lại, chắp tay trước ngực nói:

– A Di Đà Phật, hiện giờ chỉ có Tam Khô, khô của rau khô, không có Tam Cô.

Mọi người bất giác ngẩn ra.

Bởi vì những thủ lĩnh quần long trong kinh sư này đều biết, Tam Cô đại sư đã theo đám người Vương Tiểu Thạch rời kinh tránh tội. Hiện giờ Tam Cô đã trở lại kinh thành, chẳng lẽ Vương Tiểu Thạch cũng đã trở về? Hay là sẽ lập tức xuất hiện?

Thiên Hạ Đệ Thất cũng lo lắng chuyện này, cho nên cất giọng the thé hỏi:

– Kẻ quái dị kia, Vương Tiểu Thạch đâu?

Tam Cô cũng không tức giận:

– Tiểu Thạch Đầu? Hắn cần đến sẽ đến, nếu như không đến thì chỉ là thời gian chưa tới.

Quan Thất vẫn mù mờ:

– Tam Cô? Tam Cô! Thật sự là cô sao? Cô đến rồi sao?

Y và Tiểu Bạch từng có một đoạn tình duyên, mà Tam cô nương là tri giao của Tiểu Bạch, vừa nhìn thấy Tam Cô liền nghĩ đến chuyện xưa, bất giác tâm thần kích động khó kiềm chếs.

Tam Cô khẽ mỉm cười nói:

– Ta tới rồi. Ngươi ở đây làm gì? Trở về đi thôi, bờ ở nơi đó!

Quan Thất ngơ ngác nói:

– Ta à? Ta đi gặp Tiểu Bạch… Cô xem, Tiểu Bạch cũng tới đây rồi!

Tam Cô lắc đầu thương tiếc nói:

– Cô ấy à? Cô ấy không phải là Tiểu Bạch, cô ấy là Lôi Thuần, Lôi cô nương.

Quan Thất đột nhiên kích động.

Y nghe được câu nói này liền tỉnh táo lại.

Y đột nhiên thấy rõ người trước mắt, đó quả thật không phải là Tiểu Bạch, mà là Lôi Thuần.

– Thế nhưng, bọn họ…

Quan Thất giậm chân than:

– Sao lại giống nhau như vậy?

– Là tương tự. Vạn vật đến từ trong lòng, tâm loạn thì vật loạn, tâm bình thì vật rõ.

Tam Cô bình tĩnh nói:

– Nhưng cách nhau hai mươi tuổi, Tiểu Bạch không phải là Lôi Thuần, Lôi Thuần cũng không phải là Tiểu Bạch.

Quan Thất giận dữ hét lên, kích động đến mức xương cốt toàn thân kêu lên răng rắc, cả người cũng run rẩy, khàn giọng nói:

– Ả ta… ả ta dám giả trang thành Tiểu Bạch, ta sẽ giết ả! Ta muốn giết ả! Ta muốn giết ả!

Tam Cô lại chắn trước mặt Lôi Thuần, bình tĩnh nói:

– Ngươi không thể giết Lôi cô nương, cô ấy là…

Nàng còn chưa nói xong, tiếng ù ù ong ong trên bầu trời lại càng lớn hơn.

Nàng ngẩng đầu, mê mang hỏi:

– Đó là thứ gì?

Quan Thất lại dường như không hề lạ lẫm với vật này, trả lời rõ ràng:

– Đó là thứ của tương lai, xuyên qua thời không bay đến đây.

Tam Cô không hiểu là vật gì, nhưng nàng lại lập tức có thể lý giải được:

– Cho nên, chỉ cần điều giải không gian, tất cả sẽ không giống nhau, thậm chí đều không tồn tại, đều huyễn hóa tan biến.

Quan Thất lẩm bẩm nói:

– Có lẽ nó tới để đón ta đi.

Y lập tức bổ sung một câu:

– Dù sao Tiểu Bạch không tới, ta chỉ có ta, không nơi nương tựa gởi gắm, không đi thì còn đợi gì? Cô hãy nói cho ta biết, Tiểu Bạch có khỏe không?

Tam Cô nói:

– Người sống trên đời, ngươi chính là ngươi, ta chính là ta, nhân quả nghiệp báo đều là duyên. Ngươi cần gì phải cố chấp?

Sau đó nàng ung dung nói:

– Tiểu Bạch vẫn yêu ngươi như trước, đây là sự thật.

– Thật, thật…

Trong mắt Quan Thất phát ra ánh sáng khác thường, thần sắc cũng thay đổi hoàn toàn, giống như sau khi nghe được một câu nói này, y đã tâm cam, cam tâm. Chỉ thấy y ném kiếm xuống, thốt lên:

– Trời không dung ta, ta tự dung mình… nếu người vô tâm ta sẽ dừng…

Nói xong đột nhiên ngẩng đầu lên.

Lúc này vật trong bầu trời đêm kia đã bay đến chỗ thấp nhất, mà trên mái cong này lại là điểm cao nhất toàn thành.

Quan Thất đột nhiên hét lên một tiếng như sấm sét lôi đình.

Y đưa tay chỉ trời.

Một tiếng “ầm” vang lên, bầu trời lại có một tia chớp xẹt qua.

Khi tiếng sấm vừa mới nổi lên, Quan Thất đột nhiên làm một chuyện, y nhảy vọt lên.

Y nhảy vọt lên trời cao.

Y giống như muốn ngăn chặn vật phát ra âm thanh ong ong quái dị kia.

Ngay khi y muốn vung tay lên, đột nhiên y nghe/thấy/cảm nhận được một luồng khí lưu cực mạnh, một lực lượng cực lớn.

Lực lượng này to lớn vô song, hiện giờ lại kết hợp với một lực lượng dị thường ẩn chứa trên bầu trời, hình thành một dòng khí lưu điên cuồng không thể khống chế, đủ để cắn nuốt tất cả, nhằm vào Quan Thất càn quét, chém thẳng, giết chết.

Lực lượng mãnh liệt này đến từ một luồng động lực.

Luồng động lực này lại đến từ một vật, đó là côn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.