Edit: Thanh Hưng
Lúc Quách Bách Vĩ thở hổn hển đi vào phòng làm việc của mình, lập tức trông thấy Mễ Tiệp ôm cánh tay cúi thấp đầu ngồi ở trên ghế sa lon, mái tóc dài nửa khô nửa ướt một sợi một sợi rũ xuống bên tai, nổi bật lên sắc mặt tái nhợt không có chút máu, Hoàng Mao Nhi vẫn ngồi cùng với cô, trên bàn trà nhỏ trước mặt Mễ Tiệp để một ly trà vẫn còn bốc hơi nóng, sau khi Hoàng Mao Nhi thấy Quách Bách Vĩ vội vàng đứng lên gọi một tiếng: “Quách cục.”
Mễ Tiệp ngẩng đầu lên, cô bị mưa xối qua, quần áo trên người còn chưa khô, một bên tóc lung tung dính vào trên gương mặt, ánh mắt có chút ngốc trệ, hàm răng trên dưới của cô run lên khanh khách vang dội, run rẩy đứng lên, bộ dạng của cô nhìn cũng không khá hơn Quách Bách Vĩ bao nhiêu.
Trên người Quách Bách Vĩ mặc đồng phục, bên trong là một cái áo sơmi màu trắng, thậm chí đồng phục của anh còn cài sai một nút áo, qua đêm trên cằm đã có râu, sắc mặt tái xanh, đôi mắt thâm đen, thoạt nhìn anh rất suy sụp mệt mỏi, nhưng khi anh thấy Mễ Tiệp đang run rẩy thì động tác đầu tiên là tháo nút áo ra, cởi đồng phục xuống, sải bước đi về phía Mễ Tiệp đã đứng lên, khoác đồng phục lên trên người của cô sau đó dùng lực ôm cô vào trong ngực.
Tiến sát vào trong ngực ấm áp của Quách Bách Vĩ, Mễ Tiệp mới sững sờ “Oa”một tiếng khóc lên, siết chặt lấy tấm lưng rộng rãi của Quách Bách Vĩ bắt đầu khóc lóc thảm thiết, trong miệng kêu: “Sao bây giờ anh mới trở về, sao bây giờ anh mới trở về?”
Quách Bách Vĩ không nói ra lời, bởi vì anh từ lúc thấy Mễ Tiệp nhếch nhác đã bắt đầu nghẹn ngào, ôm thật chặt Mễ Tiệp đang không ngừng run rẩy trong lòng Quách Bách Vĩ thầm cảm tạ ông trời, cô không có việc gì, cô còn có thể nói chuyện, còn có thể đi đường, cô thật tốt.
Hoàng Mao Nhi ở một bên nhìn hai người ôm nhau, anh ấy cũng không thể mãi đứng ở một bên nhìn lãnh đạo cùng bạn gái thân thiết đâu, liền lặng lẽ lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Quách Bách Vĩ nâng Mễ Tiệp lên dùng ánh mắt qua lại kiểm tra một chút, xác nhận là không có một vết thương nào mới đặt mặt của Mễ Tiệp tại trên ngực, nhỏ giọng nói: “Không sao, tin tưởng anh.”
Mễ Tiệp ôm Quách Bách Vĩ chân thật tồn tại, tận tình bôi nước mắt nước mũi lên áo sơmi màu trắng của anh, ôm hông của anh không bao giờ nguyện ý buông ra nữa, nhưng cửa phòng làm việc lại bị người đẩy ra, lần này đi vào là Hướng Dương, tuy nhìn thấy bọn họ vẫn đang ôm nhau nhưng Hướng Dương ngay cả ý tứ tránh đi cũng không có, anh ta thậm chí còn gõ cửa nhắc nhở đôi nam nữ vong tình một cái, mặt không chút thay đổi nhìn Mễ Tiệp đã ngẩng đầu lên một chút, lại chuyển tầm mắt sang Quách Bách Vĩ đã nghiêng đầu lại, nói: “Quách cục, tôi tìm cậu có chuyện.” Có thể là cảm thấy “có chuyện” không đủ trọng lượng, còn nói: “Là tranh chuyện.”
Quách Bách Vĩ nhìn Hướng Dương trong lòng có điểm kỳ quái, nhưng là anh biết rõ Hướng Dương nhất định là bởi vì chuyện tai nạn xe cộ lần này của Mễ Tiệp, gật đầu một cái lại nghe Hướng Dương nói: “Tôi ở phòng hồ sơ chờ cậu.” Nói xong đóng cửa lại rời đi.
Trong lòng Quách Bách Vĩ lại càng kỳ quái, Hướng Dương có chuyện không nói trước mặt Mễ Tiệp còn có nguyên nhân, nhưng sao lại hẹn đến phòng hồ sơ đây? Trong lòng mặc dù nghi ngờ nhưng là trên mặt cũng không biểu hiện điều gì, dịu dàng như cũ kéo Mễ Tiệp ngồi xuống, hôn gò má của Mễ Tiệp dịu dàng nói: “Bọn họ muốn báo cáo tình huống cho anh, anh phải đi tìm hiểu một chút, em có thể một mình ở nơi này chờ anh không?”
“Em không để cho anh đi.” Mễ Tiệp lập tức nhào vào trong ngực Quách Bách Vĩ hai mắt bắt đầu rơi lệ, Quách Bách Vĩ đau lòng nâng mặt của Mễ Tiệp lên, dùng môi lạnh như băng mút sạch nước mắt của Mễ Tiệp khẽ mỉm cười nói: “Đứa ngốc, anh không đi, anh chỉ là đi tìm hiểu một chút tình huống tối hôm nay, có được hay không? Anh để cho người ta đi về nhà xem Nimmo một chút còn có lấy quần áo cho chúng ta, em nhìn đi, quần áo của em đều ướt đẫm, không đổi khẳng định sẽ bị cảm, đừng để cho anh lo lắng nữa, hả? Quần áo lập tức đưa tới, em chờ có được hay không? Anh đi một chút sẽ quay lại, ở tầng này thôi chứ không đi xa.”
Mễ Tiệp chớp đôi mắt đẫm lệ nhìn Quách Bách Vĩ nói: “Thật? Một lát anh sẽ quay lại?”
Quách Bách Vĩ cười hôn chóp mũi đã đỏ lên của Mễ Tiệp gật đầu một cái: “Anh thề có được hay không?”
Cuối cùng Mễ Tiệp cũng gật đầu một cái, Quách Bách Vĩ đóng cửa phòng lại nói với Mễ Tiệp đang dùng bộ đáng thương nhìn anh: “Ngoan, nghe lời, anh lập tức sẽ quay lại.”
Quách Bách Vĩ đẩy cửa phòng hồ sơ ra, thấy trong phòng đều là hình trinh tinh anh, không khỏi cả kinh, trong lòng mơ hồ bắt đầu có cảm giác không hay, chứng kiến từng người đồng nghiệp bình thường gặp anh đều hi hi ha ha sắc mặt nghiêm túc, lòng của Quách Bách Vĩ trầm xuống.
Cương Nha nhường chỗ cho Quách Bách Vĩ, một phen dời qua ngồi cái ghế khác, không nói lời nào, nói chuyện là Hướng Dương: “Quách cục, trước tiên cậu xem cái này một chút.”
Quách Bách Vĩ nhìn chằm chằm vẻ mặt không có biểu cảm gì của Hướng Dương, lại nhìn đồng nghiệp xung quanh một chút, mới cúi đầu nhìn về phía một xấp tài liệu trong tay, là báo cáo chứng minh thân phận người chết của vụ tai nạn xe cộ, tên đầy đủ là Tập Tự Cường, biệt hiệu Cường Tử, từng gia nhập vào nhóm xã hội đen Tụ Anh Đường do trọng phạm hình sự đang lẩn trốn anh Khoan cầm đầu, sau bởi vì anh Khoan gây án mạng bỏ trốn phải tìm nơi nương tựa mà Tụ Anh Đường hợp lại với Tiểu Đao Hội, Tiểu Đao Hội kinh doanh một câu lạc bộ đêm trong “Khu đèn đỏ” ở thành tây, tất cả lớn nhỏ từng bởi vì tụ tập đánh bạc, ẩu đả mà đã bị tạm giam, thời gian ngắn nhất là 24h, thời gian dài nhất là sáu tháng……
Trong lòng Quách Bách Vĩ“ầm ầm” nhảy nhót, anh làm sao có thể quên, hơn một tháng trước Cường Tử vẫn còn ở trong phòng thẩm vấn bị chính anh đánh cho một trận nhừ tử, đảo mắt đã chết ở dưới bánh xe của Mễ Tiệp, đây là trùng hợp cỡ nào? Quách Bách Vĩ giơ tay lên day day cái trán, chuyện còn nghiêm trọng hơn anh nghĩ rất nhiều, anh vốn cho rằng chỉ là thương vong do tai nạn xe cộ bình thường, cũng không có cái gì ghê gớm, dùng tiền là có thể giải quyết, thế nhưng tất cả mọi người trong căn phòng đã tận mắt chứng kiến Mễ Tiệp bị Cường Tử đùa giỡn, bị chính anh thẹn quá thành giận mang về đánh cho một trận, trong miệng của anh đắng muốn chết, Hướng Dương kịp thời đưa một ly nước sôi để nguội tới, Quách Bách Vĩ nhận lấy uống một hớp hết sạch, nhìn tài liệu trong tay, trong lòng đột nhiên oán giận tột đỉnh, giơ tay lên đem ly nước hung hăng quăng lên mặt đất, lập tức nhảy dựng lên tức giận mắng to: “Mẹ kiếp ngươi tổ bà ngoại ơi, muốn chết sao không đến nơi khác mà chết đi, hả? Đây coi là cái gì? Chết còn ghê tởm ta, con mẹ nó bị chết được, thứ người như thế phải thành mảnh vụn, chết một lần lợi cho hắn quá rồi!”
Mọi người im lặng nhìn Quách Bách Vĩ tức giận, Quách Bách Vĩ nhìn các đồng nghiệp đang ngồi ngây ngốc một chút, chỉ vào bọn họ cười lạnh hỏi: “Hừ hừ, thế nào đều không nói chuyện? À? Tới, nói một chút đi, các cậu đối với chuyện hôm nay có ý kiến gì không? Thế nào đều không nói chuyện? Câm? Có phải các người ở đây đều hoài nghi Mễ Tiệp hay không? Cô ấy có điểm nào đáng nghi? Các cậu con mẹ nó nói với tôi!!”
Quách Bách Vĩ giận dữ kinh hư mọi người, toàn bộ chỉ dám cúi đầu nhìn mình chằm chằm 靯 nhọn, ngay cả dũng khí ngẩng đầu cũng không có, bọn họ toàn bộ đều biết khi Quách Bách Vĩ bộc phát tính khí nóng nảy là bộ dáng gì, giống như hùng sư đói bụng bị nhốt ở trong lồng tre hơn mười ngày vậy, cuối cùng Hướng Dương đứng lên nuốt một hớp mới chậm rì rì nói: “Quách cục, Quách cục, cậu cũng đừng kích động, pháp y đang giải phẫu, chuyện có thể không nghiêm trọng như cậu tưởng cái kia đâu……”
Hướng Dương còn chưa nói xong đã nhìn thấy Quách Bách Vĩ khẽ cong eo, nhấc lên cái ghế mới vừa rồi ngồi kia dùng lực hung ác ném lên trên tường, một mặt kính thủy tinh bên trong khảm “Cảnh sát nhân dân vì nhân dân” trên tường bị đập trúng, “rầm rầm” vỡ nát, âm thanh kia vang vọng trong đêm khuya yên tĩnh giống như thuốc nổ bạo phá một dạng, lần này ngay cả Hướng Dương cũng không tiếp lời, Quách Bách Vĩ còn không hết hận, giơ chân lên dẫm lên một cái bàn trong phòng hồ sơ, đá cái bàn trượt ra thật xa, “đông” một cái đụng vào góc tường.
Quách Bách Vĩ đặt tay ngang hông hồng hộc hồng hộc thở, bộ mặt tàn bạo, bộ dáng kia hung ác như lão đại xã hội đen trên TV, cặp mắt diều hâu kia vốn đã sắc bén giờ phút này lóe lên tinh quang, quét mắt thở mạnh cũng không ra nhìn mọi người, “hừ hừ” cười lạnh: “Tôi con mẹ nó cũng không tin, đồ cặn bã đó chết đi còn có thể cắn rơi trứng của ông đây.”
Lúc này tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Cương Nha vô cùng lanh lẹ “ào” chạy tới một phen kéo cửa ra, đứng ở trước cửa là pháp y Lâm Bình mặc áo khoác trắng trên tai còn treo móc khẩu trang, anh ta mới vừa để tay gõ cửa xuống đã thấy cửa “két” bị Cương Nha nhanh chóng kéo ra, không khỏi căng thẳng trong lòng sợ hết hồn, nhìn gương mặt đen sì của Cương Nha một chút lại bắt đầu trêu chọc: “Ơ, xem mặt thằng nhóc này kìa, y hệt như gà đen buổi trưa tôi ăn vậy, trời ơi, ai, thành như vậy đừng ra ngoài dọa người.” Nói xong cảm thấy không đúng, bình thường Cương Nha nhìn thấy anh ta chính xác là sẽ phải trêu chọc một phen, hôm nay sao lại giống như là chú thỏ trắng nhỏ bị hoảng sợ vậy, thò đầu nhìn vào trong phòng một chút, vừa nhìn thấy Quách Bách Vĩ đứng ở trong phòng trên mặt kia mang mười phần “Ông đây khó chịu, người lạ chớ tới gần”, lại có chút sợ, thằng nhóc này là loại không dễ trêu, mình từng bị Quách Bách Vĩ bắt được điểm yếu, chỉnh cho mình đàng hoàng một thời gian thật dài, lại nhìn mảnh kính vỡ phát sáng trên đất một chút, Lâm Bình vẫn là co lại rụt cổ nhắm mắt đi tới, Cương Nha lại “két” đóng cửa lại, Lâm Bình trực tiếp đưa báo cáo giải phẫu cho Quách Bách Vĩ, Quách Bách Vĩ cũng không cầm mà trực tiếp hỏi: “Nói, kết quả là cái gì?”
Cho dù Lâm Bình kỳ quái không biết Quách Bách Vĩ khó chịu vì cái gì, nhưng rốt cuộc người ta là cục trưởng, không dám lỗ mãng vội vàng nói: “Sau khi giải phẫu cho ra kết luận, người chết khi còn sống từng bị bạo lực ngược đãi, toàn thân bị hung khí cùn đánh đập tạo thành vết thương trí mạng 21 nơi, gãy xương mười ba nơi, trí mạng nhất là đầu, xương sọ dập nát tính gãy xương.”
Quách Bách Vĩ nhìn chòng chọc vào ánh mắt của Lâm Bình từ từ hỏi: “Cậu nói là?”
Lâm Bình nhún vai một cái, khẳng định nói: “Nói cách khác, nạn nhân trước khi bị tai nạn xe cộ đã tử vong rồi.”
Hướng Dương lập tức nhảy dựng lên một phen kéo lại lớn tiếng hỏi: “Không phải tai nạn xe cộ?”
Lâm Bình hận nhất là chú lùn đáng chết luôn không có việc gì liền thích giễu cợt mình này, trợn trắng mắt nói: “Cậu từng nghe nói người chết còn có thể xảy ra tai nạn xe cộ sao? Đương nhiên là có người có ý định muốn tạo thành hiện trường giả á…, cái người này cái…… Gì kia, buông ra.”
Một phòng người toàn bộ thở ra một hơi, rốt cuộc dám bàn luận khe khẽ rồi, ríu rít nói: “A, thì ra là như vậy sao.”
“Ném đá dấu tay? Người nào con mẹ nó không muốn lẫn vào á.”
“Chẳng lẽ là đấu tranh nội bộ?”
Quách Bách Vĩ vẫn trầm mặc như cũ, lông mày cau lại như có điều suy nghĩ, anh cũng không có bởi vì Mễ Tiệp thoát khỏi hiềm nghi mà bắt đầu hưng phấn, ngược lại, anh cảm thấy chuyện xảy ra rất kỳ lạ, dù là xã hội đen bọn họ đấu tranh nội bộ, gây ra mạng người thì ném đá dấu tay, nhưng vì cái gì cố tình muốn dưới bánh xe Mễ Tiệp? Chẳng lẽ là trùng hợp? Sau khi Cường Tử đùa giỡn Mễ Tiệp thì bị vứt xác ở dưới xe Mễ Tiệp, nếu như là trùng hợp, đây cũng quá thiên lôi đi, Quách Bách Vĩ cảm thấy có cái gì không đúng, đáng tiếc là nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra được nơi này có sơ hở gì.
Cương Nha đã âm u chuyển trong xanh, lớn tiếng la hét: “Mẹ nó, Cường Tử chết là tốt nhất, đây chính là kết quả khi dễ chị dâu chúng ta, ngay cả ông trời cũng không nhìn được, ha ha.”
Cương Nha vừa dứt lời chỉ nghe thấy ngoài cửa “rầm” một tiếng, giống như âm thanh vật nặng rơi xuống đất, Cương Nha trừng mắt hô một tiếng: “Ai?” Đã nhìn thấy Quách Bách Vĩ “vèo” chạy tới một phen kéo cửa ra.