Bạch Uyển Ngưng đưa tay đẩy mặt hắn ra, gằn giọng.
“Anh đừng có mà nằm mơ giữa ban ngày.”
Cho đến bây giờ Bạch tiểu thư vẫn nghĩ rằng cuộc hôn nhân này sẽ chỉ kéo dài 100 ngày, nhưng cô nào biết từ đầu chí cuối người đàn ông xấu xa bên cạnh cô nào có ý đó. Cái hắn muốn là một đời một kiếp chung với cô kia.
Bạch Uyển Ngưng nâng mắt, nhìn thấy nụ cười của hắn thì biết là hắn chẳng để lời nói của cô vào tai rồi.
Một lát sau, cô mới thở dài và nói.
“Chính anh nói sau khi đám cưới xong sẽ dẫn tôi đi gặp mẹ.”
Lục Kỳ Dương dựa đầu vào bả vai cô, cười nhẹ.
“Đương nhiên anh sẽ đưa em về gặp mẹ chúng ta.”
“Là mẹ tôi.”
Lục Kỳ Dương như không nghe thấy lời phải đối của cô, vẫn nói tiếp.
“Ừm, mẹ em cũng là mẹ anh mà.”
Hai người đứng đó thầm thì một lúc thì có một vài người lớn mật đã bắt đầu tới gần để kính rượu vị Lục tổng và Lục phu nhân mới đây.
Trước mặt hai người là vị giám đốc nào đó của một công ti lớn, ông ta cầm trong tay ly rượu vang, sau đó cười sang sảng.
“Chúc mừng Lục tổng, chúc mừng Lục phu nhân, chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”
Bình thường Lục tổng cực kì khó gần, đừng nói là kính rượu, bệnh nhân bị bệnh ghét tiếp xúc với người khác giai đoạn cuối như hắn để người lạ đứng gần 2m đã là kì tích rồi. Thế mà hôm nay hắn lại thay đổi khác hẳn, không đuổi người kia đi, hắn nâng ly rượu do bồi bàn đưa tới, sau đó chạm ly với người kia.
“Cảm ơn Tiêu tổng.”
Vị Tiêu tổng giám đốc kia như thụ sủng nhược kinh mà cúi đầu rồi lắc tay liên tục.
“Không dám, không dám…”
Lục Kỳ Dương tiếp rượu hết người này đến người khác, sau đó thì cũng đã đến tối.
Bạch Uyển Ngưng mới rời đi thay váy cưới chưa được bao lâu thì đã nghe thấy có người hầu vào báo rằng hiện tại Lục tổng đang say rượu, nhất quyết muốn cô qua đó đỡ hắn về, nếu không thì hắn không cho phép bất kì ai chạm vào.
Bạch Uyển Ngưng nghe tới đây là thấy đau đầu, người đàn ông này không làm được chuyện gì ra hồn đúng không hả?
Nhưng cô vẫn đi theo người đó đến sảnh chính tiếp rượu.
Quả nhiên là nhìn thấy Lục Kỳ Dương đã say đến không biết trời trăng gì đang đứng đó uống rượu với mấy người khác.
Bình thường Lục tổng hiếm khi say, hắn sẽ không để bản thân rơi vào trạng thái không được tỉnh táo.
Thế nhưng lần này chắc hẳn là quá vui nên hắn mới quá chén.
Thấy Lục phu nhân tới, mấy người đàn ông khác đang đứng quanh hắn cũng biết ý mà lùi về phía sau vài bước, có người còn cố ra vẻ thân thiết.
“Chị dâu, chị mau đỡ Lục tổng về đi, anh ấy cứ nhất định muốn chị phải đến đấy.”
Nghe thấy người nói là cô đến, Lục Kỳ Dương đang xỉn quắc cần câu vội vã quay đầu lại. Sau đó trước mặt mấy con cáo già của giới thương trường, hắn vội vã ném ly rượu vang trong tay xuống rồi nói với giọng cực kì vô tội.
“Anh không uống nhiều rượu đâu, em đừng giận.”
Nếu như Lục tổng không nói bằng giọng khàn khàn say mèm và khuôn mặt tuấn tú không đỏ bừng lên thì chắc hẳn Bạch tiểu thư cũng tin lời hắn nói là thật rồi đấy.
Nhưng trước mặt người khác, cô vẫn không nên lộ ra cuộc hôn nhân hợp đồng của hai người thì hơn.
Thế nên Bạch Uyển Ngưng bèn đưa tay đỡ thấy thân mình đã hơi lung lay của hắn, chào hỏi mấy người xung quanh xong thì cũng nửa nâng nữa đỡ hắn về phòng tân hôn.
Trên đường đi về, Lục tổng giống như là không thể kìm nén nỗi lòng của bản thân mà chỉ biết nói mấy lời hoa mĩ sến súa khiến cho Bạch Uyển Ngưng phải độn thổ.
“Uyển Uyển, tình yêu của anh, em là tất cả của anh.”
“Uyển Uyển, đừng bỏ rơi anh mà, anh yêu em.”
“Uyển Uyển…”
Bạch Uyển Ngưng thậm chí còn đỏ mặt hơn cả người say rượu là hắn. Cô quát.
“Ngậm miệng.”
Cuối cùng Lục Kỳ Dương cũng chịu ngậm miệng lại. Nhưng ánh mắt khi nhìn cô lại cực kì ai oán.
Về đến phòng tân hôn, chưa chờ Bạch Uyển Ngưng đưa hắn vào thì Lục tổng đã tự lấy lại sức, hắn lập tức nâng cả người cô lên, đóng cửa lại, rồi cả hai cùng ngã lên giường.
“Anh làm cái gì vậy hả?”
Lục Kỳ Dương cười khẽ, sau đó liền cúi đầu hôn lên cần cổ trắng nõn của cô.
Mãi một lúc sau Bạch Uyển Ngưng mới đẩy được hắn ra, cô thở hổn hển, chỉ tay vào phòng tắm lớn bên cạnh.
“Anh mau cút đi tắm mau lên!!!”
Lục Kỳ Dương chống hai tay lên, giam cô vào trong lòng.
“Không đi.”
Nói xong hắn lại vùi đầu vào hõm cổ cô. Bạch tiểu thư không hề biết rằng trong đôi mắt sắc lạnh của hắn không hề mờ mịt như ban đầu, không có một chút nào gọi là say rượu.
Bạch Uyển Ngưng dùng sức chín trâu hai hổ mới lôi được hắn vào phòng tắm.
“Đi tắm mau lên, mùi rượu kinh chết đi được.”
Lục tổng rất hưởng thụ khi nghe tiếng quát mắng của cô. Đây mới đúng là cuộc sống hôn nhân mà hắn vẫn từng mong ước.
Chưa đợi cô buông tay ra, hắn đã kéo cô vào phòng tắm cùng mình.
“Tắm với anh đi.”