Hơn một giờ chiều.
Mạnh Trì đã không còn nhớ rõ mình đã lấy điện thoại ra xem thời gian bao nhiêu lần.
Buổi trưa Thẩm Khinh Nhược có gởi tin nhắn tới, hẹn cô sáu giờ chiều qua nhà Thẩm Khinh Nhược.
Sau khi cô ăn trưa xong liền đi tới thư viện tự học. Trước đây cô cảm thấy lúc học tập thời gian trôi qua rất nhanh, cô chưa cố gắng học tập lắm thì đã hơn mười giờ tối. Bây giờ thì lại cảm thấy thời gian dài dằng dặc, không thể tả được. Cô cảm nhận được sâu sắc một ngày có 86400 giây, lúc này còn hơn bốn tiếng mới đến sáu giờ, cũng còn hơn mười ngàn giây nữa.
Cô hít sâu một hơi, một lần nữa tắt điện thoại, cố đè nén xung động muốn khóa máy. dù sao vừa rồi để đề phòng bản thân xem điện thoại, cô đã liên tục mở rồi tắt nhiều lần, thời gian tiêu tốn cũng nhiều.
Thẩm Khinh Nhược ở nhà, sẽ không đi, cũng sẽ không chạy trốn.
Thời gian cũng sẽ không vì mình sốt ruột mà chạy nhanh hơn/.
Cho nên hiện thực khách quan đã tồn tại, muốn thay đổi chỉ có thể là chính mình.
Mạnh Trì thầm nhắc nhở bản thân rồi bắt đầu làm đề, nhanh chóng tiến vào trạng thái. Chờ đến khi cô xem điện thoại lần nữa thì phát hiện đã hơn năm giờ, hôm nay nhiệm vụ học tập đã hoàn thành, cũng gần đến giờ hẹn, trái tim của bản thân cũng không còn quá nôn nao, cũng đã bình tĩnh lại, không còn bị miễn cưỡng lúc mình học tập nữa.
Cô đăng nhập vào tài khoản Weibo, bị mấy tin nhắn chưa đọc làm cho hết hồn, tự nhiên hơn hai trăm, không ít người hỏi: ‘Chủ xị ơi, bạn đi đâu rồi? Sao chưa thấy chương mới?’
‘Trà sữa xanh’ nói chuyện với cô cũng gởi mấy tin nhắn riêng:
‘Chủ xị ơi, dù chưa ra tranh mới thì tùy tiện đăng chút cuộc sống hằng ngày cũng được nha. Bạn đi yêu đương rồi sao?’
Mạnh Trì thấy chữ ‘yêu đương’ liền bất giác nghĩ tới rr, lỗ tai không khỏi đỏ lên.
Yêu đương.
Trong lòng cô thầm nhẩm lại hai lần, sau đó chậm rãi trả lời ‘Trà sữa xanh’, chỉ có một câu:
‘Ừm.’
Bản thân trả lời chỉ có hai chữ, nhìn giống như thừa nhận vế sau của ‘Trà sữa xanh’.
Mạnh Trì cảm thấy ngượng ngùng bởi vì mưu tính này của bản thân, nhưng giống như sợ bị Thẩm Khinh Nhược biết, cô lại vội phủ nhận:
‘Không có yêu đương.’
Cô nhìn thấy vẫn có rất nhiều người quan tâm mình, trong phút chốc cô nghĩ mình nên đăng gì đây. Sau đó viết một chút những việc mình làm gần đây đăng lên.
Tùy tiện vẽ 417:
‘Gần đây suy nghĩ truyện tranh nhiều kỳ liên quan đến rr, chuẩn bị bắt đầu vẽ.’
Bình luận nhanh chóng xuất hiện.
‘Cuối cùng thì Tùy Tùy cũng xuất hiện!’
‘Truyện tranh nhiều kỳ tuyết Tùy Đại nhìn thấy bình luận mong muốn có truyện tranh nhiều kỳ của mình nên nhắn lại sao? Huhuhu phải để bốn chữ ‘Tùy Đại chiều fan’ tràn màn hình!’
‘Tùy Tùy quyết định đăng lên app truyện tranh nào chưa? Mình mua VIP!’
‘Khi nào ra?’
…
Mạnh Trì vừa trả lời vừa đứng lên thu xếp tập vở, bỏ vào trong ba lô đeo lên lưng sau đó đi về phía cổng trường.
Hai mươi phút sau, cô từ trạm tàu điện ngầm đi ra, vừa định đến tiệm hoành thánh ‘Ngon lại đến’ thì nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, một chân đặt ở trên xe đạp công cộng màu vàng một chân chống trên mặt đất, động tác lưu loát đem mấy bình nước có ga cất vào trong túi nilong màu đen, nhìn hơi giống túi rác.
Ngay sau đó người kia quay sang, nhìn thấy Mạnh Trì liền hào hứng vẫy tay:
“Tiểu Mạnh!”
“Chị Trăn, sao chị ở đây?” Mạnh Trì đi tới hỏi.
“Vừa ra ngoài về.” Tạ Trăn chỉ chỉ chiếc xe đạo nói: “Trên đường xe bị hư, chị sợ chị về mì Thẩm Khinh Nhược làm vón lại, nên mau chóng tìm chiếc xe này chạy về.”
Chiếc xe đạp có rổ bị hư, Tạ Trăn chỉ đành cầm túi nilong đựng mấy chai nước trên tay. Mạnh Trì thấy Tạ Trăn một tay dắt xe một tay cầm túi có vẻ bất tiện nên chủ động vội giúp cầm túi.
Tạ Trăn cũng không khách sáo, không biết là bản thân là người không khách sáo thật hay đã xem Mạnh Trì như người một nhà, dứt khoát đưa túi cho đối phương, đồng thời còn ung dung nói:
“Vẫn là Tiểu Mạnh của chúng ta ân cần nhất.”
Dùng từ ‘vẫn là’ thì đã bao quát người đó vào, mặc dù người đó bây giờ không có mặc ở đây.
Các cô vừa đi được mấy bước, ông chủ tiệm hoành thánh trên tay cầm một đống chén đũa, có vẻ quá bận rộn để bước ra, vội từ chỗ cửa ló nửa người ra, réo:
“Nè, chưa có đưa tiền thế chấp chai đó!”
Tạ Trăn dường như quá quen ông chủ, không hề quay đầu, vẫy vẫy tay nói:
“Tính cho Thẩm Khinh Nhược!”
“Tổng cộng sáu chai, thêm ba đồng tiền thế chấp phải trả nữa! Không có tiền thì đừng có uống!” Ông chủ mở to miệng chửi.
Tạ Trăn vẫn là bộ dạng heo chết không sợ nước sôi, chẳng khác gì Thẩm Khinh Nhược:
“Ồ, ông chủ, ai kêu nước ngọt nhà ông ngon.”
Ông chủ gào lên, hình như trong tiệm lại có khách nói gì đó, hắn liền nghiêng người vào trong.
Mạnh Trì vốn dĩ muốn trả tiền thế chấp nhưng thấy ông chủ đi ra mắng mấy câu rồi nhanh chóng vào trong, cũng nghĩ tới hành động trả nhiều tiền hơn của Thẩm Khinh Nhược vào hôm qua, cô nghĩ có lẽ đó là hình thức chung của họ. Phương thức thể hiện tình bạn tốt của họ đúng là kì lạ.
Dưới khu nhà Thẩm Khinh Nhược có chỗ đậu xe đạp chung, Tạ Trăn dừng xe sau đó bảo Mạnh Trì đưa mình túi xách, còn nói: miễn cho Thẩm Khinh Nhược nhìn thấy Mạnh Trì giúp mình cầm đồ sẽ ghen, hạ độc trong mì tương đen. Mạnh Trì thầm nghĩ, hai người này suốt ngày mở miệng là nhắc tới đối phương, rốt cuộc Thẩm Khinh Nhược ghen ai còn chưa xác định.
Mạnh Trì tự biết rằng quan hệ giữa mình và Thẩm Khinh Nhược không tốt bằng giữa Tạ Trăn và Thẩm Khinh Nhược.
Cô quen biết Thẩm Khinh Nhược chưa lâu, chỉ thân hơn người xa lạ một chút. Tạ Trăn chắc chắn đã quen biết Thẩm Khinh Nhược từ lâu, biết được nhiều điều về quá khứ của Thẩm Khinh Nhược, nhìn thấy nhiều dáng vẻ của Thẩm Khinh Nhược, biết Thẩm Khinh Nhược trải qua nhiều chuyện nên càng nguyện ý nói với Tạ Trăn mà không phải là cô.
Mạnh Trì cảm thấy hơi uể oải, những điều cô biết về Thẩm Khinh Nhược cũng chỉ là những điều Thẩm Khinh Nhược muốn cho cô biết, dựa theo tính cách thích nói giỡn của đối phương bên trong còn chất chứa bao nhiêu đều không rõ.
Tạ Trăn không ở chung với Mạnh Trì nhiều, mặc dù chung đụng nhiều cũng khó từ gương mặt bình tĩnh của Mạnh Trì phát hiện điều khác lạ, sau khi nhận lấy túi liền vui vẻ nói dông nói dài.
Mạnh Trì vẫn lẳng lặng nghe, khi cần trả lời mới mở miệng, ánh mắt lướt qua gương mặt Tạ Trăn, phát hiện Tạ Trăn cũng xinh đẹp, xinh đẹp không giống như Thẩm Khinh Nhược, trước đây Tạ Trăn và Thẩm Khinh Nhược ở chung, cô luôn theo quán tính quan tâm Thẩm KHinh Nhược, ít khi để tâm người khác.
Mạnh Trì nhớ tới hành động đùa giỡn thân mật giữa Thẩm Khinh Nhược và Tạ Trăn, trong lòng hơi chán nản, dựa theo tính cách thích chọc ghẹo của Thẩm Khinh Nhược, Thẩm Khinh Nhược và Tạ Trăn có thể có gì đó… hoặc tình bạn nhiều năm giữa hai người không phát hiện tầng ý trong lòng sao? Nếu có thì để suy trì quan hệ này mà cố gắng chìm lắng sao, còn mình xuất hiện trở thành chất xúc tác chuyển biến tình cảm của bọn họ…
Trước đây Mạnh Trì không nghĩ đến những thứ này, có lẽ liên quan đến tiểu thuyết gần đây cô xem, bỏ qua nội dung 18+ của nó, vài bộ tiểu thuyết gần như là dàn ý, mà bản thân cô là nhân vật trong đó, tất nhiên không phải yêu nhân vật phản diện rồi, rất dễ dàng rơi vào vực thẳm điên rồ.
Trong đầu Mạnh Trì tưởng tượng ra ‘Thẩm Khinh Nhược nói với mình thật ra người cô ấy yêu là Tạ Trăn’, Tạ Trăn vừa nhắc đến chuyện của Thẩm Khinh Nhược khiến cho Mạnh Trì không khỏi tạm ngừng tưởng tượng mà vểnh tai nghe.
Cô muốn biết nhiều hơn chuyện về Thẩm Khinh Nhược nhưng trong lòng lại nhảy ra một lời trong tiểu thuyết: Đúng rồi, đây chính là bắt đầu cuồng dại. Cô vội thu hồi trí tưởng tượng của mình.
“Thẩm Khinh Nhược làm mì tương đen là tuyệt vời nhất, cậu ấy có nói với em chưa, trước đây cậu ấy làm công trong tiệm ăn nhỏ, ông sư phụ xảo trá quái gở kia luôn bắt cậu ấy làm này làm nọ, còn chê cậu ấy làm không tốt nhưng sau này cũng coi như có lương tâm, đem bí kíp độc môn món mì tương đen truyền lại cho Thẩm Khinh Nhược…”
Mạnh Trì buộc miệng hỏi:
“Chị ấy còn làm công ở quán ăn sao?”
Trong mắt trong lòng Tạ Trăn toàn là mì tương đen, vô tình nói ra rồi, cô thấy Mạnh Trì không biết chuyện của Thẩm Khinh Nhược liền ngậm miệng lại, chỉ trả lời cho có, thầm muốn để chuyện này trôi qua. Cô nhìn thấy Mạnh Trì không có tiếp tục hỏi, biểu cảm cũng không biết vui hay không vui, cô lẩm bẩm trong lòng sau đó thầm nói:
“Sau này Thẩm Khinh Nhược sẽ nói cho em biết.”
Mạnh Trì ừ một tiếng, đi theo Tạ Trăn lên lầu.
Một lát sau, Thẩm Khinh Nhược mở cửa, vẻ mặt mất kiên nhẫn nói với Tạ Trăn:
“Kêu cậu đem cái miệng về thì cậu mang cái miệng về thiệt, chờ ăn? Không biết về sớm chút à, rau mình rửa muốn xong luôn rồi!”
Sau đó cô quay sang nhìn thấy Mạnh Trì, sắc mặt trở nên dễ coi hơn nhiều, giọng dịu dàng có thể nhỏ ra nước:
“Em tan học rồi à? Trên đường có chú ý an toàn không? Có né xe không?”
Tạ Trăn: “…”
Mạnh Trì: “…”
Giống như một nhà ba người: ba ba không thích làm việc nhà, cả đứa nhỏ đang đi học.
Mạnh Trì một lần nữa thu hồi trí tưởng tượng của mình, ngăn tư duy của bản thân tiếp tục phát triển.
Tạ Trăn chỉ nghe ra phân biệt đối xử, liền giơ túi trong tay lên:
“Mình không có đi tay không!”
Thẩm Khinh Nhược lui ra sau một bước, nhích người qua để các cô đi vào, nhướng mày nhìn túi nilong:
“Túi rác này cậu lụm ở đâu?”
Tạ Trăn không tiếp tục cãi nhau với Thẩm Khinh Nhược:
“Ông chủ ‘Ngon lại đến’ nói không có túi, bảo mình lấy túi rác đựng, dù sao cũng là túi.
Sau đó Tạ Trăn tự nhiên như về nhà mình, đi thẳng tới bên cạnh tủ lạnh, lấy nước ngọt bỏ vào ướp lạnh, quay đầu nhìn thùng rác không có túi lót, tiện tay đem túi bỏ vào.
Thẩm Khinh Nhược hừ hừ:
“Coi như cậu cũng có mắt nhìn.”
Cô quay đầu nhìn bản nhỏ ngoan ngoãn đổi giày.
Mạnh Trì đón ánh mắt của Thẩm Khinh Nhược, trên mặt có chút mất tự nhiên:
“Ngại quá, em đi tay không tới…”
Thẩm Khinh Nhược chớp mắt, mặt dày nói:
“Không sao, mang tay tới là được.”
Ánh mắt của cô còn cố ý lưu luyến những ngón tay thon dài của Mạnh Trì.
Tạ Trăn uống miếng nước, hỏi:
“Hai người nói gì đó?!”
“Cậu nói xem tụi mình đang nói gì?” Thẩm Khinh Nhược quay sang, giọng trêu đùa.
Tật diễn của Thẩm Khinh Nhược tái phát, cô giơ tay che miệng, giả vờ giật mình:
“Trăn Nhi, cậu là gái thẳng mà nhỉ? Sao biết nhiều dị?”
Tạ Trăn: “…”
Đầu tiên Tạ Trăn cạn lời, sau đó giơ tay ra dấu khóa miệng, cô hiểu mình không nên chọc Thẩm Khinh Nhược, biểu thị mình nhận thua, tiếp theo dùng tay bịt lỗ tai mình lại, ngâm nga bài hát đi ra ngoài, tỏ ý: “Các người tiếp tục đi, tôi không nghe thấy là được chứ gì.”
Một loạt hành động lưu loát như mây bay nước chảy, dường như bị cái miệng khôn khéo của Thẩm Khinh Nhược bức rất nhiều lần.
Nhưng Thẩm Khinh Nhược có vẻ không muốn bỏ qua cho cô:
“Đi gì mà đi? Mình còn món xào rau trong bếp, tới giúp lặt rau.”
Tạ Trăn có vẻ không biết làm việc nhà thế nào cũng không thích làm, qua loa ứng phó:
“Hôm qua còn dư nhiều món mà? Cả đồ nướng nữa, đem hâm lại là được, khỏi làm.”
“Được thôi, hâm lại.” Thẩm Khinh Nhược giả vờ muốn tháo tạp dề: “Dù sao mì tương đen mình cũng chưa làm…”
“Đừng đừng đừng…” Tạ Trăn bước nhanh về phía trước, giữ tay Thẩm Khinh Nhược: “Đi đi đi, chúng ta đi nấu thôi.”
Ánh mắt của Mạnh Trì dán vào chỗ tay hai người dính lấy nhau, hành động nhanh hơn suy nghĩ, cô bước tới thản nhiên kéo ống tay áo của Thẩm Khinh Nhược, ngăn hai người ra, mặt bình tĩnh nói:
“Em giúp chị.”