Trong một căn phòng trống ở một ngôi nhà bỏ hoang trên triền núi, thỉnh thoáng có thể nghe thấy một vài tiếng rên rỉ trầm thấp cố nén nhịn vì đau đớn…
Nick không biết mình đã ở đây bao lâu rồi, xung quanh yên tĩnh như hủ nút, chẳng nghe thấy bất cứ âm thanh nào. Vết thương trên vai đã đau đến hoàn toàn chết lặng, máu khô từng vệt từng vệt bếch lại trên người hắn trông vô cùng nhếch nhác, nhưng đối với hắn điều đó cũng chẳng là gì. Ngày hôm đó sau khi Adam đem hắn đến đây, giải quyết món nợ của hai người bằng cách tiêm vào người hắn một ống thuốc phiện rồi bỏ đi, chỉ để lại hai người canh gác, đúng giờ sẽ đem cơm và nước uống cho hắn.
Hắn sinh ra trong gia tộc mafia nên thuốc phiện cũng đã từng nếm qua, có điều như lúc này là lần đầu tiên, bản thân vừa bị thương vừa kiệt sức, lúc lên cơn càng khiến hắn chẳng có một chút sức lực chống cự, khiến toàn thân đau đớn. Nick tựa người vào vách tường, mệt mỏi nhắm nghiền mắt lại, hắn hy vọng người của hắn sẽ sớm tìm được chỗ này nếu không hắn sẽ chết vì kiệt sức.
———-oOo———-
Eden tỉnh dậy sau ba ngày hôn mê trong bệnh viện, nhìn thấy Louis đang ngồi bên cạnh đọc sách, cậu nhíu mày.
-Nước…
-A! Cậu tỉnh rồi! – Louis vội đỡ Eden dậy, đưa nước cho cậu uống.
Eden một hơi nốc cạn, sau đó mới thở ra thoải mái hỏi:
-Sao tôi lại ở đây?
-Cậu không nhớ à?
-Nhớ gì?
-Cậu gọi điện cho Adam, bảo anh ấy đến cứu! Chúng tôi tìm được cậu trong tình trạng mê man nên đem vào đây.
-A… – Như chợt nhớ ra gì đó, Eden nhìn Louis chăm chú: – Vậy…người kia…
Louis thở dài:
-Cậu nói Nick à? Adam đã đưa hắn đi, tôi không biết anh ấy muốn làm gì nữa!
Eden nghe xong không nói gì, chỉ thẩn thờ ngồi đó chốc lát rồi nháo nhào đòi ăn, như chẳng quan tâm gì đến việc cậu mới vừa hỏi. Louis không hiểu nhưng vẫn đi mua đồ ăn về cho cậu.
Chờ Louis ra khỏi phòng, Eden mới mệt mỏi ngã vật lại giường, đầu óc nhớ đến những ngày cùng người kia gắn bó thân mật. Adam sẽ đem hắn đi đâu? Mặc dù cậu và Nick trên danh nghĩa là phe đối lập nhưng lần này hắn đã giúp cậu rất nhiều, mà cậu cũng không ghét hắn, cho nên hy vọng Adam sẽ bỏ qua cho hắn một lần.
Cửa phòng bất thình lình bị mở ra, Adam mặt lạnh đi vào phòng. Eden đưa mắt nhìn anh, chẳng còn sự hào hứng lúc trước mà chỉ có sự chán nản.
-Louis đâu?
-Ra ngoài mua đồ ăn rồi!
Adam cởi áo khoác, thả người lên ghế sô pha đối diện giường bệnh của Eden, mở miệng trào phúng:
-Thân là phó đường chủ Song Long đường mà để bản thân ra nông nỗi này, tôi thật sự không biết nên nói gì với cậu!
-Thế thì đừng nói!
-Lần này cậu gặp may, nên chỉ chịu đựng có 3 ngày với tên đó, thuốc cậu uống cũng không nhiều nên không ảnh hưởng mấy đến sức khỏe, ráng mà nghỉ ngơi đi! David sẽ sang đây trong mấy ngày nữa…
-Thế… hắn ta đâu?
Adam nhướng mày, trong lòng có chút suy nghĩ sâu xa nhưng trên mặt lại chẳng biểu hiện gì.
-Tôi đang tính nợ với hắn, giờ này hắn cũng không được dễ chịu lắm…
Eden muốn nói gì đó nhưng mãi vẫn không lên tiếng.
-Cậu muốn tôi tha cho hắn ta? – Adam hỏi.
-Anh muốn làm gì thì làm, chẳng liên quan gì đến tôi!
-Ồ…
Eden bậm môi kéo chăn trùm kín đầu, từ chối nói chuyện tiếp. Adam nhếch môi, đứng dậy ra ngoài tìm Louis, không ngờ Eden lại có phản ứng như thế a…
Anh bắt gặp Louis vừa từ căn tin bệnh viện trở lại, kéo ngay cậu vào lòng hôn sâu.
– Ưm… Adam…
– Yên nào! – Anh không cho cậu nói mà tiếp tục làm sâu thêm nụ hôn, đến khi anh buông cậu ra thì cả người Louis đã mềm nhũn. Louis thở hổn hển trong lòng anh, khó hiểu hỏi:
– Anh sao thế?
– Không sao, chỉ là tâm trạng không được tốt lắm! Em vào với cậu ấy đi, hôm nay anh có việc nên không ở lâu được.
– Ừm, đừng quá sức nhé!
– Anh biết rồi!
Dặn dò bảo bối xong, lại không nhịn được hôn thêm lần nữa, Adam mới thỏa mãn cất bước đi.
Louis trở vào với gương mặt có thể rán chín cả trứng khiến Eden ném ngay cho một ánh mắt khinh bỉ khiến Louis xấu hổ không thôi.
– Vừa nhìn đã biết ngay anh bị tên mặt than kia ăn đậu hủ!
– Khụ… cháo của cậu đây! Mau ăn đi cho nóng!
Eden nhìn tô cháo trước mặt, một chút khẩu vị cũng không có. Louis thấy thế bèn khuyên:
– Ăn một chút đi, cơ thể cậu đang mất dinh dưỡng trầm trọng đấy, dù sao cũng đã ba ngày không ăn, nên cố mà ăn một chút…
Eden nghe vậy cũng rán nuốt một chút. Louis nhìn vậy lại tiếp tục đọc sách.
– Anh không đến trường à?
– Hôm nay tôi được nghỉ! – Dừng một chút lại nói tiếp: – Sao cậu lại ở đó cùng Nick thế? Hắn ta bắt cậu à?
– Hắn ta chưa có bản lĩnh đó, huống chi hắn vừa ăn đạn của tôi không lâu, hắn dám bắt cóc tôi mới lạ… – Nhớ đến vết thương của Nick, Eden bỗng dưng lo lắng. Tuy rằng lúc đó cậu bị dục vọng tra tấn đến mụ mị nhưng vẫn lờ mờ nhớ được vết thương của hắn vì bị cậu giày vò mà nứt toát ra…
– Eden… Eden!!
– Cái gì?
– Suy nghĩ gì mà tập trung dữ vậy?
– Không gì cả!
– Vậy cậu nghĩ ngơi đi, tôi trở về nhà lấy ít quần áo cho cậu!
Eden gật đầu, nằm xuống. Cậu quyết định ngủ một giấc, muốn đánh bay mấy cái lo lắng không đâu ra khỏi đầu…
Căn nhà hoang trên núi…
– Này, mày nói xem cái tên trong kia làm gì mà để bị nhốt như vậy?
– Làm sao tao biết, nhưng nói thật mỗi tối mà nghe hắn ta la hét, tao nổi hết cả da gà!
– Hôm nay là ngày thứ năm rồi, vết thương của hắn có vẻ không tốt lắm!
– Mặc kệ đi, chuyện của chúng ta là canh giữ mà thôi!
Lúc này một chiếc xe việt dã đậu lại, Adam trong chiếc áo khoác dài lạnh lùng bước xuống.
– Hắn ta thế nào?
– Vẫn vậy!
– Các cậu đi đi, không cần quay lại! – Adam ném cho hai người họ một tờ chi phiếu rồi sảy bước vào trong. Bọn họ nhìn nhau mừng rỡ, mau chóng đi mất.
Nick co ro trong góc phòng, nghe tiếng bước chân đến gần nên cố mở mắt ra nhìn.
– Thế nào rồi? Tư vị bị giam cầm và tra tấn từng giờ có dễ chịu không?
– Không tệ lắm! – Nick lòm còm ngồi dậy dựa vào vách tường.
– Chơi vậy đủ rồi! Bây giờ mới thực sự là món nợ mà cậu thiếu tôi và Louis. – Adam lạnh lẽo nói, thẩy trước mặt Nick một con dao găm quân dụng.
Nick sửng sốt nhìn, chẳng lẽ muốn mạng hắn hay sao? Hắn lúc này cách cái chết không xa lắm.
– Anh muốn tôi làm gì?
– Việc này chẳng khó! Vì cậu mà Louis suýt chút nữa mất mạng, bây giờ trước ngực em ấy có một vết sẹo to khiến tôi mỗi lần nhìn thấy đều hận không thể giết chết cậu ngay lập tức!
– Tuy vết thương không phải do chính tay tôi gây ra nhưng anh nói đúng, nếu tôi không ép buột Louis, cậu ấy sẽ không tự tổn thương chính mình…
– Hừ! Tuy rất muốn một phát bắn chết cậu nhưng như thế thì quá nhẹ nhàn rồi, huống chi Louis không muốn tôi làm thế nhưng tôi không muốn như vậy, em ấy vẫn rất nhân từ với cậu.
– Tôi có nên cảm thấy vui mừng hay không?
– Thế thì không cần! Bây giờ tôi cho cậu hai lựa chọn, một là tự đâm mình một nhát rồi tự mình gọi xe cứu thương, hai là tôi trực tiếp quăng cậu xuống núi, núi ở đây đảm bảo té xuống sẽ tàn tật. Chọn đi!
Nick bật cười:
– Cách nào tôi cũng không sống được, thôi chọn cách thứ nhất đi, ít nhất chết mau hơn một chút…
Adam không nói gì, lạnh mắt nhìn Nick cầm lấy con dao, đôi mắt hắn dao động trong giây lát, có một chút tiếc nuối vì không thế gặp lại người kia.
– Nói với Louis, tôi xin lỗi. Và nói với…. mà thôi, không cần thiết nữa… – Nick lên tiếng. Người ấy không nên liên quan tới hắn thì tốt hơn.
Trước ánh mắt chăm chú của Adam, hắn nhắm ngay ngực mình đâm xuống…