Quái! Tại sao hôm nay mẹ không gọi mình dậy coi nha nhỉ? Mọi khi đúng 7 giờ là mẹ ra ngoài và gọi cô dậy rồi. Định ngủ một chút, khi nào mẹ gọi thì dậy chuẩn bị đến chỗ hẹn nhưng lúc cô giật mình thức dậy thì đã 7 giờ 30 phút mà mẹ vẫn chưa gọi. Hay hôm nay mẹ không đi bán?
Kì vội thay đồ, chuẩn bị đến chỗ hẹn.
– Mẹ ơi! Con ra ngoài một lát!
– Ờ… – Một giọng thều thào.
Tuy hơi vội nhưng cô cũng cảm thấy có điểm gì đó hơi lạ. Bình thường nếu mẹ ở nhà mà cô muốn ra ngoài thì mẹ đều cằn nhằn đủ điều. Sao hôm nay mẹ chỉ “ờ” một tiếng thôi vậy.
Dự cảm có điều không lành, cô chạy vội vào phòng bà thì thấy bà đang ngồi thở dốc bên giường. Mái tóc dài màu bạc lòa xòa, che đi khuôn mặt nhăn nhúm của bà. Nhìn vẻ già nua của bà lúc này kinh dị như mấy mụ phù thủy trong truyện cổ tích, chỉ thiếu mỗi giọng cười “ha hả” ác độc.
Kì sợ tái mặt. Chết tiệt, cô quên hôm nay là ngày phát bệnh của mẹ. Cô vội dìu bà nằm lên giường rồi chạy vội lên phòng. Vài phút sau, cô phóng ra khỏi nhà với một ba lô to, lỉnh kỉnh đồ nghề.
Những hình ảnh cuối cùng của khu vui chơi vụt tắt trong tâm trí của Kì. Giờ đây trong mắt cô chỉ còn lại màn đêm và mùi ẩm mốc…
NGÀY HÔM SAU…
Những tia nắng buổi sáng xuyên qua cửa sổ, len lỏi vào phòng, rọi vào khuôn mặt con người đang nằm trên giường.
Chói mắt quá! Kì nheo nheo mắt, cánh tay định vươn lên che mặt thì một cơn đau buốt ập đến. Cô không tài nào ngủ tiếp được dù cơ thể rất mệt mỏi.
Đây là đâu? Kì nhận ra mình đang nằm trong một căn phòng rất lạ. Căn phòng với hai màu chủ đạo là trắng và nâu. Cách bài trí khá đơn giản, ngăn nắp nhưng có chút là lạ so với những căn nhà mà Kì từng đến.
– Thôi chết!
Cô sực nhớ tới cái ba lô và cái lồng đựng “thuốc” của mình. Cô bật dậy, cắn răng chịu đựng những cơn đau từ những vết thương chi chít trên người, lục tìm khắp nơi trong phòng.
Không có. Rốt cuộc là nó ở đâu?
Kì chỉ nhớ tối qua là ngày phát bệnh của mẹ nên cô vội đến căn biệt thự bỏ hoang. Do lo lắng cho mẹ, cô mất tập trung nên không thể kiểm soát được “bọn chúng”. Kì mất máu rất nhiều nhưng cố chạy về.
Trong màn đêm tối, cô mất phương hướng, loạng choạng tìm đường nhưng xung quanh chỉ toàn là rừng cây. Kiệt sức, cô gục bên một gốc cây to rồi thiếp đi. Đến lúc thức dậy, cô đã ở trong một căn phòng xa lạ.
– Tiểu thư? Tiểu thư vẫn còn yếu, không nên….
Khi Kì đang mãi tìm kiếm ba lô thì một cô gái bước vào. Cô là người hầu trong căn biệt thự này và đã được giao nhiệm vụ chăm sóc cho Kì.
Lúc vừa bước vào, nhìn thấy Kì bước xuống giường, cô hầu hoảng lắm, quản gia mà biết thế nào cũng trách tội cô. Nhưng chưa kịp ngăn cản thì Kì đã xông tới, nắm chặt bả vai cô, gằn từng tiếng:
– Cái ba lô của tôi đâu rồi?
– A….
Lúc này, mắt Kì đỏ xồng xộc, thật khiến người đối diện phải khiếp sợ.
Thấy cô hầu ú ớ, Kì càng mất kiên nhẫn, buông cô hầu ra nhưng do lực tay hơi mạnh nên cô hầu ngã nhào xuống sàn.
Kì chạy ra khỏi phòng, tìm kiếm những người khác. Bắt gặp người nào, cô cũng giữ lại và hỏi cùng một câu hỏi. Cả căn biệt thự phút chốc bị cô làm náo loạn lên. Bất kì ai thấy cô cũng hoảng sợ, nhìn cô chẳng khác nào một con thú hoang xổng chuồng, đang kiếm con mồi lót dạ.
– Có chuyện gì vậy?
– Quản gia…
Giữa lúc đó thì một người đàn ông xuất hiện. Quản gia? Mặc kệ ông ta là quản gia hay chủ nhân căn biệt thự này, cái cô cần là cái ba lô và “thuốc”. Cô lao nhanh đến chỗ quản gia:
– Cái ba lô của tôi đâu rồi? – Thiếu chút nữa là cô túm lấy cổ áo của ông quản gia rồi.
Nhưng ông quản gia vẫn giữ được vẻ bình tĩnh ban đầu:
– Xin tiểu thư bình tĩnh. Tôi sẽ sai người mang đồ của tiểu thư đến ngay.
MỘT LÚC SAU…
Chết tiệt, chỗ quái quỷ gì thế không biết? Sau khi lấy lại được đồ đạc, Kì cúi chào một tiếng rồi phóng nhanh ra khỏi biệt thự mặc lời ngăn cản của quản gia.
Ông còn ra lệnh cho đám người hầu ngăn cô lại nhưng mười mấy người chân tay cụng về có là gì so với mấy chục tên côn đồ. Mà những lần trước, một là cô khéo léo chạy thoát, hai là đập bép dí cả đám. Thế nên nhiêu đây đối với cô chả thấm vào đâu.
Khuôn viên biệt thự khá lớn và trồng rất nhiều cây. Xen kẽ những luống hoa, dãy cây là những lối đi được rải sỏi ngoằn ngoèo. Cô chạy mãi, chạy mãi mà không tài nào thấy được cổng của biệt thự.
Kì chạy đằng trước, còn bọn người hầu hì hục chạy phía sau. Những người làm vườn thấy vậy cũng góp một tay, có người đang đứng trên ghế tỉa cây cũng hăng máu bay xuống giữ Kì lại. Nhưng Kì đã sớm lách người, thoát khỏi.
Chết tiệt, rốt cuộc cái cổng nằm ở đâu?
Kì chống hai tay lên đầu gối, thở dốc. Đang vội mà cái chỗ này y như cái mê cung, đã vậy cái bọn phiền phức đó cứ đuổi theo. Đang lúc thở gấp thì bên tai vang lên một giọng nói khá quen:
– Tiểu Kì!?