– Ê mày, tao nghe bọn thằng Nghị nói mày có quen biết với cái anh lớp 12B đứng nói chuyện với mấy anh đầu gấu dân chơi ở cổng trường ngày hôm qua. Được đấy, mày chơi thân được với cả những đàn anh có tiếng thế cơ à ? Sau này còn sợ gì ai nữa, có người bảo kê cho rồi còn gì !
Trung đang đi trên hành lang nối liền giữa hai tòa nhà A và B của trường và chuẩn bị trở về lớp học của mình thì bất chợt nghe thấy tiếng của đám bạn trong lớp gọi theo. Vài người bạn lại gần rồi khoác tay qua vai cậu, vừa nói vừa cười, gương mặt nhăn nhở và có phần láu cá khi nhắc tới những gì mình đã nhìn thấy hôm trước. Bọn họ không khỏi hồ hởi, tò mò hỏi và rồi lại quay sang nhìn nhau cười đùa. Đối với đa số con trai trong trường, những câu chuyện về những đàn anh, những dân chơi nổi tiếng, những trò đùa thú vị,… bao giờ cũng tạo cảm hứng và thu hút họ tham gia vào câu chuyện nhiều hơn những chủ đề khác trong mỗi lần gặp mặt. Những người bạn này của cậu cũng không ngoại lệ.
Nhìn biểu cảm nhăn nhở trên gương mặt của họ, Trung không khỏi cảm thấy khó chịu, cậu thoáng nhăn mặt. Đối với cậu, Vĩnh chẳng khác nào cái gai trong mắt, sẽ không bao giờ có chuyện cậu thân thiết với anh ta và việc nhờ anh ta làm người bảo kê cho mình sẽ lại càng không thể xảy ra. Trung xoay người lại, đứng đối diện với những người bạn cùng lớp của mình, gương mặt và giọng điệu trở nên nghiêm túc.
– Tao chẳng thân quen gì với thằng đó hết. Là một thằng ngạo ngược, cục súc. Ba thì rượu chè cờ bạc, suốt ngày gây chuyện trong khu xóm mà bọn họ sống, làm người khác nhức hết cả đầu. Tao còn thấy người ta bảo là thằng em trai của nó cũng là thằng có tính côn đồ khi đánh nhau với bọn trẻ cùng xóm. Nhiều lần mọi người thấy những nhóm xã hội đen khác nhau đến tìm nó và gia đình nó rồi, nên chuyện hôm qua tao cũng chẳng còn lạ. Suy cho cùng thì ba mẹ nó không ra gì nên cũng chẳng giáo dục được anh em nó thôi.
“Reng reng reng”…
Tiếng chuông vào lớp chợt vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện. Những người bạn vẫn còn hào hứng với câu chuyện nhưng lại nhanh chóng bị Trung gạt đi khi cậu chỉ buông lại một câu nói: “Thôi bận tâm đến nó làm đếch gì…” rồi cùng bạn mình trở về lớp học. Tuy nhiên, mọi chuyện không dừng lại sau câu nói đó của cậu. Với bản tính tò mò của mọi người, sau khi chứng kiến những gì xảy ra trước cổng trường vào ngày hôm qua, học sinh các lớp đều ồn ào bàn tán và đưa ra đủ những lý do, những giả thiết cho câu chuyện của mình. Lớp học có nhiều lời bàn tán nhất là lớp 11D mà Trung là thành viên, đặc biệt là từ sau khi nghe những gì cậu nói về Vĩnh, đám học sinh trong lớp lại truyền tai nhau và rồi lại càng tò mò, hứng thú với đàn anh khóa trên của trường. Chỉ sau quãng thời gian nghỉ giải lao của hai tiết đầu tiên, câu chuyện về Vĩnh đã được tất cả các lớp cùng dãy hành lang với lớp 11D biết rõ. Và rồi sau mỗi giờ ra chơi của những tiết tiếp theo, đám học sinh lại tiếp tục tán dóc về những gì họ thấy và nghe được trên mỗi góc hành lang. Nội dung của câu chuyện ngày một trở nên quá đà.
– Ui anh ấy ngầu quá, nhìn lại đẹp trai cao ráo.
– Mày đang bị sốt ấy hả ? Vậy mà cũng mê cho được ? Anh ta giao du với đủ loại người, lại còn nợ nần xã hội đen nữa. Khuôn mặt có mấy lần tao tình cờ trông thấy khi chấm điểm truy bài của 12B, tao thấy cứ cau có đáng sợ kiểu gì ấy, lúc nào cũng thấy anh ta đến muộn, lắm hôm tao còn chán chẳng muốn ghi tên vào sổ nữa nhưng mà vẫn phải ghi kìa.
– Ái chà chà, không ngờ trường mình lại có một dân chơi lớn như thế. Bản thân tao cũng là một thằng đàn ông nhưng thấy mình thua cả người mới chuyển đến.
– Lúc nào đến làm thân với anh ấy để có người bảo kê cho… ha ha…
– Khéo lại được mời vào tham gia hội dân chơi ấy chứ nhỉ ?…
Trung nghe đám học sinh ở cùng dãy hành lang với mình bàn tán mà không khỏi ngạc nhiên. Không ngờ mọi người lại có hứng thú với chuyện này và biết thông tin nhanh tới vậy. Như vậy cũng là chuyện tốt, rồi sớm muộn gì Huyên cũng sẽ biết anh ta có dây dưa với những người xấu và rồi nhỏ sẽ nghe lời cậu, không liên quan gì tới anh ta nữa. Huyên là một cô gái rất tốt, không nên tiếp xúc với anh ta, tiếp xúc nhiều có thể bị anh ta làm hại.
Tan học, học sinh từ các dãy hành lang nhanh chân tiến tới lán xe, chuẩn bị đồ đạc ra về. Vài học sinh đi bộ lại cùng nhóm bạn của mình về chung và cùng nhau trò chuyện. Vĩnh khoác chiếc ba lô của mình lên, nhanh chóng di chuyển từ tầng bốn xuống phía dưới và vẫn như mọi ngày, cậu cũng không nói một lời nào với những người bạn cùng lớp của mình. Từ hôm qua tới giờ, mọi người trong lớp 12B cũng không nói gì nhiều về chuyện của Vĩnh, họ chỉ lặng lẽ nhìn cậu. Dương thì thi thoảng lại thở dài bên cạnh Lâm, rồi lại hỏi cậu: “Ông có thấy tôi rất phiền phức không ?”
Bước chân xuống dưới tầng hai của dãy nhà, chợt có những ánh mắt tò mò đổ dồn về phía Vĩnh và lớp 12B. Vì những gì được bàn tán mới chỉ dừng lại ở dãy hành lang mà lớp 11D học tập, vì vậy mà lớp 12B cũng như Vĩnh đều không biết có chuyện gì xảy ra. Những học sinh khóa dưới đưa đôi mắt dò xét cậu, thi thoảng lại thì thầm với nhau những lời nhận xét không mấy tốt đẹp. Dương khẽ nhìn những học sinh lớp dưới, nó cảm thấy có chút gì đó không bình thường, có cảm giác lành lạnh như đang bị một ống kính camera theo dõi quét qua người từ đầu đến chân. Cảm giác đó bỗng làm nó cảm thấy rùng mình.
– Là anh ta đó, Lâm Quốc Vĩnh, học lớp 12B. Hôm qua tao không ở gần nên không nghe được hết anh ta nói gì nhưng mặc dù không nghe rõ hết cả câu chuyện tao cũng thấy được anh ta như thế nào. Dân chơi phết, chơi bời đàn đúm với xã hội đen xong bị bọn nó tìm đến tận cổng trường cơ mà.
Bất chợt trong đám đông có một nhóm học sinh bàn tán về Vĩnh nhưng không làm chủ được âm lượng, khiến tất cả đều nghe thấy. Mọi người trong lớp 12B chợt sững người, hóa ra cái cảm giác giống như bản thân đang bị theo dõi ấy là do những học sinh khóa dưới đang bàn tán về chuyện của Vĩnh. Cả bọn lo lắng đưa ánh mắt nhìn về phía cậu, không biết cậu có sao không nữa. Vĩnh vẫn giữ nguyên gương mặt lãnh đạm của mình, tiếp tục tiến tới cầu thang cuối hành lang mà không bận tâm gì đến những lời nói đó. Dương nhìn theo cậu, vừa lo lắng, lại vừa thở phào nhẹ nhõm khi thấy cậu không nổi giận.
– Nếu tao mà cũng giống anh ta, chắc có lẽ ba mẹ tao đập tao lâu rồi, không thì sẽ từ mặt tao. Thằng em trai của anh ta cũng từng đánh nhau với bọn cùng tuổi trong xóm của nó nữa. Ba anh ta là một người không ra gì không dạy được hai thằng con trai thì đã đành, nhưng đáng buồn là mẹ anh ta cũng không dạy nổi con luôn nhỉ, một bà mẹ tội nghiệp. Mà này, tự dưng tao thấy tò mò quá, không biết mẹ anh ta là người như thế nào nhỉ ? Hay cũng không tốt đẹp gì giống như ba anh ta nên mới không quản được hai thằng con, để chúng nó chơi bời với xã hội đen rồi nợ tiền như thế ?
“Bịch…”
Cổ áo của một bạn nam sinh trong đám đông bị Vĩnh túm chặt, nhấc bổng lên cao. Lời nói quá đà của cậu bạn khi đem mẹ và em trai của cậu ra làm trò đùa đã khiến Vĩnh không còn giữ nổi được bình tĩnh. Gương mặt cậu trở nên tức giận, bàn tay nắm chặt, tưởng chừng như muốn kéo rách cổ áo của cậu bạn lớp dưới kia khiến cho cậu ta không khỏi giật mình, rồi từ giật mình chuyển sang sợ hãi. Mọi người xung quanh trở nên hoảng hốt, quay qua quay lại nhìn những học sinh khác, lí nhí nói chuyện rồi lại lo lắng hỏi nhau, hỏi chính bản thân mình nên làm gì vào lúc này.
– Mày có giỏi thì nói lại lần nữa cho tao xem. Mày thì biết cái gì về hoàn cảnh gia đình tao, về mẹ tao, em trai tao mà dám nói như vậy ?
– Em… em… không phải em cố tình nói bừa đâu, là thằng Trung lớp 11D nó nói như vậy đó. Nó bảo nó cũng ở khu phố D, nó biết rất nhiều về những chuyện của anh và nó cũng kể rằng em trai anh đánh nhau, mẹ anh… mẹ anh… em xin lỗi…
Cậu bạn lớp dưới không dám nói hết câu nói của mình mà nhắm tịt đôi mắt lại, quyết định xin lỗi. Vĩnh bất ngờ trước cái tên mà mình nghe được, người bạn mà Huyên thường hay nhắc tới, là một người rất quan tâm nhỏ, là người mà nhỏ luôn khẳng định với cậu: “Anh đừng giận nhé, nhìn vậy thôi chứ anh Trung là người tốt à…” mỗi khi cậu ta tỏ thái độ không vui khi gặp cậu. Vĩnh chợt cảm thấy thất vọng, người mà nhỏ luôn cho là người tốt, lại là người như vậy ư ? “Huyên à, em nói cậu ta là người tốt, nhưng trong lúc này, anh không thể nào xem cậu ta là người tốt như em vẫn thường hay giải thích với anh được nữa rồi !”
Vĩnh buông áo cậu bạn kia ra, cậu nhanh chân bước xuống dưới tầng, hướng đến vị trí của một người mà cậu đã thấy người đó xuống dưới trước mình vài phút. Cậu không còn làm chủ được bản thân mình nữa, hoàn toàn bị cơn tức giận che mờ hết lí trí. Tiến nhanh về phía một người, Vĩnh vung một cú đấm vào mặt làm cho cậu ta ngã dúi.
– Tôi thật không ngờ, người mà Huyên coi là bạn như cậu, lại là một thằng khốn nạn giống như vậy.
Trung bị ăn một quả đấm bất ngờ trong khi đang bước đi cùng bạn bè khiến cho cậu ta mơ hồ, chưa thể nhận thức được chuyện gì đang xảy ra. Cậu ta ngước mắt lên nhìn người đứng đối diện với mình, khi đã biết được đó là ai, Trung liền ngay lập tức hiểu ra được vấn đề. Cậu đứng thẳng người dậy, đối diện trực tiếp với Vĩnh mà không có một chút biểu cảm nào cho thấy rằng bản thân đã nhận ra mình đang mắc sai lầm khi đem chuyện của người khác ra để bàn tán.
– Một thằng bại hoại như anh mà cũng có thể mở miệng ra mắng tôi khốn nạn ư ? Nực cười, không lẽ anh tức giận vì những chuyện xấu mình làm bị phanh phui à ? Nhỏ mọn vậy ?
– Dù tôi có bị chế nhạo, mắng nhiếc như thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng có thể chịu đựng được. Nhưng cậu dựa vào đâu mà bôi bác gia đình tôi, mẹ tôi, em trai tôi ? Cậu chỉ nghe người khác nói như vậy, nhưng cậu có biết những lời buộc tội, những lời phỉ báng vô lý, không đúng sự thật về mẹ và em trai tôi đó có thể khiến họ tổn thương hay không ?
– Sao tôi phải quan tâm đến chuyện đó ? Mọi người đều thấy như vậy, anh có nói thế nào thì bọn họ cũng…
“Bốp…”
Những lời mà Trung nói ra khiến Vĩnh cảm thấy vô cùng tức giận. Không để cậu ta có thể nói hết câu, Vĩnh đã tiến tới đấm thêm cho cậu ta hai cú nữa. Dương hốt hoảng, nó vừa chạy xuống dưới tầng, lại bị đám đông cản lại nên chưa thể tiến sâu vào trong hơn nữa. Nó buộc phải cố dùng hết sức đẩy người và chen chân vào bên trong, một vài người trong lớp 12B cũng nhanh chóng vào được trung tâm của đám đông. Dương nắm lấy cánh tay Vĩnh, nói lớn.
– Vĩnh, cậu làm gì vậy ? Mau dừng tay lại đi !
– Bỏ tôi ra !
– Cậu làm như vậy chỉ làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn thôi, tôi tin rằng mẹ cậu cũng không muốn cậu làm như vậy đâu !
– Cậu thì hiểu gì về mẹ tôi ? Đừng cố tỏ ra thân thiết với tôi, tôi không cần các người thương hại. Đám học sinh ở trường này cũng giống như những đám học sinh khác mà thôi, thích đem chuyện của người khác ra làm trò đùa. Thích nói sau lưng người khác ngay cả khi không biết đó có phải là sự thật hay không. Cũng là những đứa xấu xa giống y như nhau vậy.
– Khoan đã… Vĩnh… Ui da…
– Sếp, sếp, sếp ngã rồi, không sao chứ ?
Cánh tay phải của Dương va xuống nền đất, cả người đổ nhào. Nó chống hai tay ngồi dậy, gương mặt không khỏi nhăn nhó. Mọi người trong lớp 12B không khỏi tức giận, họ đứng chắn trước nó và nhìn Vĩnh với ánh mắt trách móc. Cuối cùng, Dung không nhịn được mà hét thật to vào tai cậu.
– Cậu đang làm cái gì vậy ? Cậu mới học ở đây được có năm ngày thôi, Dương, cậu ấy rất lo cho cậu, trước giờ cậu ấy là người trách nhiệm đến mức ngốc nghếch mà tự làm hại bản thân, vậy mà lúc nào cũng vẫn cứ hết mình vì người khác. Cậu xem thử xem cậu đang làm gì vậy hả ? Cậu ấy chỉ đang quan tâm, lo lắng cho cậu giống như cho tất cả những thành viên khác của 12B, tại sao cậu lại không hiểu chứ ? Cậu không thấy mình có lỗi khi vứt bỏ lòng tốt của người khác đi như vậy sao ?
Vĩnh sững người lại trước câu nói của Dung. Cậu nhìn sang phía Dương, nó đã đứng dậy, đôi mắt vẫn nhìn thẳng vào cậu. Và vẫn là đôi mắt ấy, đôi mắt mà cậu luôn thấy ở nó, thấy được sự lo lắng của nó giành cho mình, luôn khiến cho cậu cảm thấy bất an, khiến cậu không dám đối diện, không dám trực tiếp nhìn thẳng vào nó nữa. Vĩnh xoay người sang một hướng khác, im lặng một vài giây rồi bất chợt cúi xuống nhặt chiếc cặp mà cậu đã quăng xuống đất trước khi đánh Trung. Đôi môi khẽ mấp máy rồi bất chợt nhẹ giọng lên tiếng.
– Tôi xin lỗi.
Nói rồi, Vĩnh khoác cặp lên vai, hướng tới lán xe của trường, leo lên chiếc xe đạp của mình và trở về nhà. Bạn cùng lớp đỡ Trung đứng dậy, rồi cũng nhanh chóng rời khỏi đó. Mọi người xì xào bàn tán vài câu rồi cũng nhanh chóng tản ra trở về nhà. Sau khi chứng kiến hết những gì vừa xảy ra, đặc biệt là nghe được rõ ràng những gì Trung và Vĩnh nói với nhau, họ chợt cảm thấy có gì đó đè nặng trong lòng. Họ rời khỏi trường với nhiều cảm xúc đan xen.
Lớp 12B nhìn theo chiếc xe đạp đang lăn bánh, tâm trạng chợt trở nên khó tả. Mọi người trong lớp thường hay tức giận nói với nhau rằng: “Cậu ta đúng là không có tình người, để lớp bị trừ điểm, làm mọi người trong lớp giận nhưng lại chẳng bao giờ chịu xin lỗi.” Thế nhưng, không hiểu vì lý do gì, sau khi nghe được lời xin lỗi từ chính miệng Vĩnh nói ra, tất cả lại không cảm thấy hả hê giống như họ vẫn tưởng tượng. Từng cơn gió mát dịu thổi qua góc sân trường, những chiếc lá rụng trên sân xoáy theo những đợt gió, tinh nghịch nô đùa. Mọi người đứng hồi lâu nhìn theo chiếc xe đạp đang khuất dần, lòng trải dài nhiều cảm xúc. Mãi một lúc lâu sau, họ mới quay sang nhìn nhau, vỗ vai nhau rồi rời khỏi sân trường. Dương ngoái lại nhìn theo chiếc xe đạp đã khuất một lần nữa, tâm trạng rối bời. Đôi mắt nó rủ xuống, thâm tâm không khỏi nhắc nhở chính bản thân mình, lại cũng như đang muốn nói với người bạn mới: “Mình nhất định sẽ làm những điều tốt nhất có thể để giúp đỡ cậu, mong cậu có thể gỡ bỏ được nút thắt trong lòng mình sớm hơn, Vĩnh…” rồi cùng mọi người rảo bước chân, rời khỏi sân trường.