Lớp Trưởng Mỹ Nhân Có Bệnh

Chương 3: Ngồi cùng bàn



Edit+beta: Diệp Hạ

Quý Trạch giới thiệu đơn giản một chút về Giang Hạo cho các bạn vây lại đây.

Giang Hạo cũng không bởi vì hoàn cảnh xa lạ mà mờ mịt hoặc gì đó, vô cùng tự nhiên cùng bạn học chung quanh chào hỏi nói chuyện với nhau, hạ bút thành văn. Theo loại tính cách này của Giang Hạo, muốn cùng bạn học thân thiết sẽ rất nhanh chóng.

Giang Hạo ấn bàn, hỏi: “Lớp trưởng, tôi ngồi ở đâu?”

Lúc này còn nhớ rõ không thêm vào hai chữ mỹ nhân nữa, bằng không mới vừa vào đã phải kéo cừu hận.

Quý Trạch chỉ vào một loạt đằng sau nói: “Tùy tiện tìm vị trí không có người ngồi trước đi, lúc sau sẽ điều chỉnh chỗ ngồi.”

Giang Hạo không lập tức đi, mà lại hỏi một câu, “Lớp trưởng, cậu ngồi ở đâu?”

Quý Trạch có điểm không đuổi kịp tư duy hắn, kỳ quái một chút, vẫn là chỉ một phương hướng. Vị trí gần cửa sổ cuối cùng, chỗ ngồi Quý Trạch là bất biến duy nhất trong ban. Suy xét đến nguyên nhân thân thể cậu, bên cửa sổ có thể hít thở không khí mới mẻ, vì như vậy, lão sư cho cậu đặc quyền vẫn luôn ngồi bên cửa sổ, nhưng đồng thời, Quý Trạch lại cảm thấy mình nếu luôn là ngồi vị trí trước kia đối với bạn học khác không công bằng, cuối cùng liền dứt khoát đổi chỗ ngồi.

Cứ như vậy, bên cạnh Quý Trạch không có ai cũng là để có thể lựa chọn vị trí tùy tiện trong phạm vi.

Giang Hạo dứt khoát lưu loát đem bàn ghế dọn tới chỗ ngồi bên cạnh Quý Trạch, hai cái bàn cũng để sát nhau, nháy mắt thành ngồi cùng bàn.

“Tôi ngồi ở đây có thể chứ lớp trưởng?”

Quý Trạch: “……”

Đã dọn tới ngồi rồi còn hỏi vô nghĩa cái gì.

“Tùy cậu, dù sao cuối tuần sẽ đổi chỗ ngồi. Tôi là lớp trưởng, có thể đặc biệt vì cậu lưu vị trí tốt, giống như — vị trí ở gần thùng rác như thế nào? Cậu có thể ngửi khí vị mỹ diệu rồi tự hỏi nhân sinh.”

Giang Hạo nghiêng đầu, đột nhiên tiến đến trước mặt Quý Trạch, mở to đôi mắt đen như mực, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Cậu còn giận tôi? Bởi vì tôi…… Nói cậu không có bạn?”

Mấy chữ cuối cùng kia cố tình đè thấp thanh âm, gần như thì thầm.

Quý Trạch phản xạ có điều kiện ở trong lòng mắng. Cái mông á, cậu mới không có bạn, cả nhà cậu đều không có bạn.

Mắng xong mới sửng sốt, mình làm gì chửi hắn, nói tức giận kỳ thật cũng không thật sự tức giận. Chỉ là từ lúc mới vừa thấy gia hỏa này, liền muốn dỗi, còn dỗi……giống như thói quen?

Hơn nữa, chuyện này có điểm giống như ngày thường hắn vui đùa cùng bạn bè thân thiết.

Quý Trạch đột nhiên trầm mặc. Vừa lúc lão sư đi vào phòng học, muốn bắt đầu tiết học, cậu liền mở sách giáo khoa ra, cầm bút lên, một bộ dáng nghiêm túc đi học cự tuyệt nói chuyện, dựng lên cái chắn kiên cố vô hình.

Giang Hạo tuy biết cậu không đến một ngày, nhưng cũng hiểu một chút tính tình, sờ sờ cái mũi, ngoan ngoãn ngậm miệng không nói.

Mặt khác, vấn đề không có sách giáo khoa, Lão Điền thực tri kỷ đã sớm giúp hắn lãnh, nên cái cớ xài chung sách giáo khoa cũng không dùng được.

Một tiết học qua đi, lão sư mới vừa tuyên bố tan học, Quý Trạch liền đứng lên ra khỏi phòng học đi toilet, không cho Giang Hạo cơ hội nói chuyện.

Giang Hạo nhún vai, thuần thục ở trước bàn mình chồng lên hai chồng sách, về sau cần tác dụng nhiều hơn.

Một nam sinh đi tới, đôi tay ấn trên mặt bàn, “Cậu là Giang Hạo đúng không? Về sau cậu chính là một phần tử của ban chúng tôi, có cái gì không biết có thể hỏi chúng tôi, không cần lo lắng, chúng tôi thực hoan nghênh bạn học đoàn kết hữu ái. Bất quá, cậu ngồi ở chỗ này, lớp trưởng chúng ta thân thể không tốt lắm, cậu nhớ chú ý nhiều chút.”

Giang Hạo: “Biết, tôi nghe Lão Điền nói. Bất quá, thân thể không tốt cụ thể là ở phương diện nào?”

“Công năng tim phổi, lớp trưởng cậu ấy không thể làm vận động kịch liệt.”

“Như vậy……tôi sẽ chú ý.”

Nam sinh nhìn hắn gật đầu, mới xoay người rời đi.

Giang Hạo tay đặt lên bàn, xoa hai má, mặt lộ ra hứng thú cười cười. Lời nói này có ý gì, nhắc nhở ấm áp, hay là mịt mờ cảnh cáo?

Chống cằm, nhìn về phía bàn Quý Trạch bên cạnh, sách giáo khoa bày biện chỉnh tề, bút có tên, sạch sẽ ngăn nắp, ở nam sinh xem như khó được. Không phải là chòm Xử Nữ đi.

Quý Trạch từ toilet trở về, mới vừa ngồi xuống không lâu, Vu Hoa Canh đã đi tới, hỏi: “Quý Trạch, giữa trưa cậu ăn cái gì?”

Giang Hạo nghe được thanh âm, quay đầu nhìn qua, là một nam sinh tóc thực ngắn, so với quy tắc của trường còn ngắn hơn, bên phải thái dương còn cạo ra hoa văn soái khí. Chính là diện mạo được nữ sinh hoan nghênh, chỉ là tiếng nói có điểm khàn khàn, hẳn là bị cảm.

Quý Trạch ngẩng đầu nhìn Vu Hoa Canh, biểu tình không có gì biến hóa, nhưng ánh mắt hiển nhiên nhiều hơn một phân quen thuộc, đáp: “Cơm trứng bọc chân giò hun.”

Vu Hoa Canh nhíu mày: “Rất mau đói, buổi chiều có bốn tiết, tôi vừa lúc muốn đi mua thuốc pha nước uống, tiện đường đi qua quầy bán quà vặt, mua bánh mì về cho cậu.”

Quý Trạch lắc đầu: “Không cần.”

Vu Hoa Canh không quản cậu cự tuyệt, “Không được, phải ăn, cứ như vậy tôi đi trước.” Vẫy vẫy tay, thực tiêu sái mà ra khỏi phòng học.

“Cậu cùng hắn quan hệ khá tốt hả?” Giang Hạo nhìn, chợt toát ra một câu như vậy.

Quý Trạch biết hắn đang nói việc bạn bè, nghiêm túc gật đầu, “Cậu ấy không giống.”

Đáp án ‘cái nào cũng được’ thực ba phải.

Giang Hạo bĩu môi.

Chuông vào học đã vang lên, bạn học Vu Hoa Canh kia còn chưa trở về, lão sư đi vào phòng học. Bọn học sinh tất tất tác tác mà lấy sách giáo khoa ra.

Một chút liền nhìn ra Vu Hoa Canh không trở về, là bởi vì bên người cậu thường có nữ sinh vây quanh, bộ dáng ở chung rất khá, ríu rít, chỗ ngồi hình thành một vòng tròn, rất náo nhiệt.

Sau năm phút đồng hồ, Vu Hoa Canh chạy trở về, gõ cửa báo cáo.

Lão sư liếc hắn một cái, hỏi: “Làm gì, đi đâu?”

Vu Hoa Canh ngoan ngoãn đáp: “Đi phòng y tế mua thuốc, lão sư người nghe giọng em đi.”

Lão sư nhìn chằm chằm bao nilon trên tay hắn, “Đồ ăn gì kia?”

Vu Hoa Canh thẳng thắn thành khẩn: “Đói bụng.”

Lão sư cười một chút, vẫy vẫy tay, “Được, mau về chỗ ngồi.”

“Vâng.”

Nói một chút lập tức trở về chỗ ngồi, linh hoạt giống người biểu diễn tạp kỹ. Ngồi xuống, cậu liền chọc chọc bạn học kế bên, nhỏ giọng nói câu gì, cái bao nilon kia liền một người truyền một người, cơ hồ qua tay người nửa lớp, truyền tới trên tay Quý Trạch.

Lão sư nhìn động tĩnh phía dưới, lòng hiểu rõ, khụ một tiếng, gõ bàn nói: “Được rồi được rồi, nghiêm túc nghe giảng.”

Các bạn học trong lòng hiểu rõ mà không nói ra cười hai tiếng, lực chú ý lại thả lên trên người lão sư.

Giang Hạo chống cằm nhìn, không khỏi cười cười. Này thật là cái lớp kỳ diệu, chuyển vào đại khái sẽ chơi thật tốt đi.

Quý Trạch đem bao nilon nhét vào trong ngăn kéo, trừ bỏ bánh mì mềm xốp, còn có một hộp sữa bò. Cậu trực tiếp đem ra, cắm ống hút, chậm rãi uống.

Hương ngọt ngào phiêu đãng, dường như là từ trên người này phát ra.

Quý Trạch thấy tầm mắt Giang Hạo vẫn luôn nhìn về phía cậu bên này, quay đầu cho hắn một ánh mắt nghi hoặc, đè đè sữa bò, nghĩ có phải hay không ảnh hưởng đến bạn học mới.

Giang Hạo lại đột nhiên thò qua, ngón tay chỉ chỉ giấy nháp cậu, nhỏ giọng nói: “Chỗ này, tính sai rồi.”

Quý Trạch vừa thấy, trên mặt có điểm lúng túng. Bị người ta chỉ ra sai lầm, khó tránh khỏi có điểm xấu hổ, lập tức dùng bút xoá, cũng không ngẩng đầu lên lẩm bẩm một tiếng: “Cảm ơn.”

Thanh âm có điểm không cam lòng.

Giang Hạo nhìn vẻ mặt của cậu, càng thêm cảm thấy thú vị, trước mắt hắn muốn làm một sự nghiệp lớn. Hắn ở trên giấy nháp viết mấy câu, xé xuống tờ giấy nhỏ thẩy tới dưới mí mắt Quý Trạch.

– – muốn tôi chỉ cậu cách giải không? Làm trao đổi, cậu đừng nóng giận, lúc trước là tôi nói sai, thực xin lỗi.

Xin lỗi thực nghiêm trang.

Quý Trạch theo bản năng quay đầu nhìn hắn một cái, Giang Hạo vốn là đang nhìn cậu, một chút liền đối diện tầm mắt đối phương, lộ ra một nụ cười như ánh mặt trời, dùng khẩu hình không tiếng động mà nói — có thể chứ?

Quý Trạch mím môi, nắm bút viết. Không cần, hơn nữa tôi cũng không tức giận.

Lại đem tờ giấy ném trở về.

Giang Hạo vừa thấy, khóe miệng lập tức nhếch lên, thiếu chút nữa cười lên tiếng. Thật biệt nữu*.

(*Biệt nữu: tâm khẩu bất nhất, tức là nghĩ 1 đằng miệng nói 1 nẻo, thích che giấu ý nghĩ thật sự trong nội tâm bằng thái độ, hành động đi ngược với điều mình nghĩ.)

Càng thêm cảm thấy thú vị, nhịn không được đến gần Quý Trạch một tí, ham thích xem vẻ mặt của cậu biến hóa. Quý Trạch nắm bút, lông mi buông xuống, môi gắt gao nhấp, tầm mắt bên cạnh quá mức mãnh liệt, làm cả người không thoải mái, ngứa răng, thật muốn một chân đá qua.

Bộ dáng nỗ lực nhẫn nại này dừng ở trong mắt bạn học nữ ngồi phía dưới, trong nháy mắt cho rằng bạn học mới khi dễ lớp trưởng, lập tức không bình tĩnh, nhỏ giọng kêu lớp trưởng, còn hung ác mà trừng mắt nhìn Giang Hạo một cái.

“Cậu khi dễ lớp trưởng chúng tôi sao?!”

Nữ đồng học không cần suy nghĩ, liền nhấc tay báo cáo lão sư, muốn đem người đá ra phòng học phạt đứng.

Quý Trạch muốn giải thích cũng không kịp, đầu óc nóng lên, giành giơ tay lên trước, lớn tiếng nói: “Lão sư, Giang Hạo muốn làm đề này, rất muốn!”

Lão sư sửng sốt một chút. Bởi vì ngày thường Quý Trạch biểu hiện bộ dáng học sinh thập phần ba tốt*, lại là lớp trưởng, như thế nào cũng không thể đem cậu cùng nhiễu loạn kỷ luật lớp học liên hệ với nhau. Lão sư do dự một chút, liền nói: “Như vậy, cho Giang Hạo lên giải bài đi.”

Giang Hạo quay đầu cười với Quý Trạch một chút, hơn nữa cực sáng lạn, lộ ra một hàm răng trắng.

Quý Trạch bị hắn cười đến ngốc, ngơ ngác mà bảo trì mặt than, một nhúm tóc trên đỉnh đầu nhếch lên.

Trên bảng đen là bài tập tiết sau, độ khó bình thường, Giang Hạo thực mau liền thuận lợi giải xong, quá trình ngắn gọn, ý nghĩ minh xác. Lão sư nhìn, vừa lòng gật gật đầu.

Giang Hạo buông phấn, quay đầu nói: “Lão sư, em có chút buồn ngủ, muốn đến sau phòng học đứng một chút.”

Lý do này rất đầy đủ, chương trình học cao tam nặng nề, vì để trạng thái tinh thần học sinh tốt một chút, tất cả lão sư đều cho phép. Lão sư thực sảng khoái gật đầu đáp ứng.

Giang Hạo liền cầm sách giáo khoa đứng dựa cửa sổ, cũng chính là phía sau Quý Trạch.

Bạn học nữ vừa rồi nhìn Giang Hạo đứng ở phía sau, tuy rằng không phải trong tưởng tượng nàng phạt đứng, nhưng ít ra không nhẹ nhàng mà ngồi ở trên ghế, nàng bĩu môi, miễn cưỡng xem như buông tha việc này.

Giang Hạo đứng ở phía sau, cầm sách giáo khoa, cũng không thực chuyên tâm nghe giảng bài, nhìn bên ngoài cửa sổ, nhàm chán lại cúi đầu nhìn về phía trước.

Quý Trạch đang cúi đầu đặt bút viết, hơi hơi cong eo, sau cổ lộ ra một đoạn da thịt trắng nõn, như ngọc sứ, dưới ánh nắng, thậm chí có thể nhìn thấy một tầng lông mao. Tóc đen nhánh ở trên cổ, trong đó một sợi tóc ngoan cố chỉa ra, cùng đầu tóc mềm mại phục tùng bên cạnh hình thành đối lập mãnh liệt.

Đại khái là giữa trưa ngủ đè thành như vậy.

Tuy rằng đoán được lý do, nhưng Giang Hạo nhìn vẫn ngứa tay, dường như phát tác chứng ám ảnh cưỡng chế*, rất muốn đem tóc kia đè xuống. Nhịn một hồi lâu, vẫn là không nín được, trộm ở thời điểm người ta uống nước, cái tay tội ác vươn về phía Quý Trạch…

(*Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (tiếng Anh: Obsessive Compulsive Disorder – OCD) là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, đây là một dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đến Stress. Bệnh còn có tên khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức.)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.