Lớp Phó, Đừng Lạnh Lùng Với Anh Nữa Mà

Chương 35: May mắn



“Chị về rồi đây”

Phương vui vẻ bước vào phòng Minh vì thấy cửa mở. Minh đang ngồi gõ gõ trên laptop, cười đáp:

“Chào chị”

“Ủa, túi gì đây? Bánh à em?”

“Vâng”

Phương cầm chiếc túi lên săm soi, rồi hỏi tiếp:

“Toàn bánh xốp, mà đúng loại em thích này Minh? Em mua đấy à?”

Minh hơi đỏ mặt, vừa tránh không nhìn chị Phương vừa đáp:

“Khang mua đấy ạ…”

“Úi trồi, Khang đến lúc nào thế?” – Phương hớn hở, vẻ mặt “fangirl” bắt đầu xuất hiện

“Trưa nay ạ”

Minh cố hết sức để tỏ ra bình tĩnh khi trả lời. Chỉ cần một hình ảnh của sự việc ngày hôm nay hiện lại trong đầu thôi là chắc chắn hai má cậu sẽ đỏ lên không thể kiểm soát, và như vậy thì chị Phương sẽ lại ríu rít lên mất.

Mắt Phương sáng lên, cô hào hứng:

“Uầy, đến buổi trưa à, tiếc thế chị lại đi vắng.”

“Vâng…” – Minh ậm ờ

“Mà thôi cũng phải để hai đứa riêng tư chứ nhỉ”

“Chị quá đáng…”

Phương cười khoái chí vì đã trêu được Minh, làm cậu ngượng phải quay đi giả vờ bấm bấm máy tính. Dù Phương chỉ nói đùa nhưng sự thật thì lại đúng như vậy, Khang và Minh đã có một khoảng thời gian “riêng tư” đúng như cái ý mà cô nói. Phương không thấy nghi ngờ với phản ứng bối rối của Minh vì cứ nghĩ rằng đó chỉ giống như mọi lần Minh bị trêu chọc về chuyện Khang. Trong khi những gì đã xảy ra khác xa so với suy nghĩ của Phương rất nhiều. Cô cứ chọc ghẹo Minh mà không hề biết trong đầu cậu đang rối bời thế nào, và Minh chỉ cười đáp lại một cách tự nhiên như để Phương tin rằng mọi chuyện đều ổn, còn suy nghĩ của Minh thế nào thì chỉ có cậu mới biết được.

*Khang đã đè em ra và sờ mó em đấy chị ạ. Nếu chị biết chuyện này thì sẽ phản ứng ra sao nhỉ? Có lẽ an toàn nhất là không để lộ ra, vì em chưa muốn chứng kiến mức độ mới trong sự “lên cơn” của chị đâu. Thôi thì đành phải giấu chị vậy.*

Kể từ hôm thứ sáu “ôn thi” đó, Minh dễ dàng trở nên xấu hổ hơn mỗi khi tiếp xúc với Khang, điều mà trước đây chỉ có khi nào bị Khang trêu chọc hay “động chạm” thì cậu mới như vậy. Mọi khi chỉ cần Khang nói gì đó “nhạy cảm” với cậu là Minh sẽ phản ứng loạn lên và hành xử một cách ngốc nghếch. Nhưng từ dạo đó, trong trường hợp tương tự, thì Minh sẽ chỉ thấy ngượng, có thể là đánh Khang như cậu vẫn thường làm, nhưng lại không trở nên mất bình tĩnh nhiều như trước kia nữa. Có thể nói, Minh đã bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc và dần chấp nhận tình cảm của Khang. Bởi cậu biết rằng, trái tim mình đang hướng về Khang, và điều đó đang ngày một rõ ràng hơn…

Giờ đang là tuần đầu tiên của đợt thi giữa kỳ, mấy ngày qua học sinh toàn trường đã vượt qua được 1/3 tổng số các môn thi, tiếng chuông vừa reo lên là tiếng cười nói của học sinh vang lên ầm ầm, ai nấy cũng bàn tán về bài làm và so sánh kết quả. Hiện đang là giờ ra chơi, và các lớp vừa mới hoàn thành thêm một môn thi nữa, sau khi đã bàn bạc chán chê về bài thi, mọi người bắt đầu tản ra đi chơi, tập luyện thể thao, hoặc đi ăn uống cho sảng khoái tinh thần.

Minh thong thả đi tới thư viện, đã lâu rồi kể từ lần cuối cậu đến đây, và cứ mỗi khi kỳ thi tới thì thư viện lại trở thành nơi yêu thích của cậu. Sắp tới lớp Minh có bài kiểm tra lý và hóa, hai trong số những môn rắc rối và đau đầu nhất đối với hầu hết học sinh. Tuy Minh luôn hiểu bài và đạt điểm tốt cả hai môn, nhưng cậu vẫn muốn luyện tập thêm để nắm chắc kiến thức, khi làm bài sẽ có thể an tâm hơn.

Thư viện đang có khá nhiều học sinh khác, đa số là những thành phần ưu tú của trường hoặc dân “mọt sách”, họ đều đang ngồi yên lặng học bài, một số thì túm lại thành nhóm để giúp đỡ nhau giải quyết những bài tập khó. Minh đưa thẻ thư viện ra và được phép vào mượn sách, cậu đi qua từng tủ sách lớn được phân bố rõ ràng về trình độ, chuyên ngành và thể loại. Sau khi đã tìm được một số quyển sách hữu ích, Minh nhìn thấy một cuốn khác ở giá trên cùng. Cậu đã rất cố để có thể lấy được quyển sách, nhưng cái giá ở quá cao và cho dù đã kiễng cả chân cũng như vươn tay hết cỡ, Minh vẫn không thể chạm tới.

*Giá mà có cái thang, hay cái ghế nhỉ?…*

Ngay khi Minh có ý định đi tìm một thứ gì đó để có thể đứng lên, thì cậu bất ngờ khi thấy một cánh tay khác cầm lấy quyển sách và đưa cho cậu. Ngay giây phút ấy, hình ảnh Khang hiện lên trong tâm trí Minh, nhưng khi nghe giọng nói của người ấy thì cậu đã lầm:

“Cậu cần lấy quyển này phải không?”

Minh quay sang, là một anh chàng lạ hoắc đang tươi cười giơ quyển sách lại gần cậu. Minh cười lúng túng, có phần hơi ngượng vì để người ta phải lấy sách hộ mình:

“Phải…C..Cảm ơn cậu”

Minh nhận lấy cuốn sách, phân vân liệu có nên dừng tại đó và bắt đầu đi học bài không. Anh chàng kia nghiêng đầu nhìn Minh:

“Cậu không biết tớ à?”

“…Cậu là?…Tớ xin lỗi nhưng…tớ không biết cậu là ai?”

Minh hơi ngạc nhiên vì câu hỏi của người kia, cậu hoàn toàn không biết gì cả, khuôn mặt cũng chưa hề nhìn thấy bao giờ. Anh chàng kia cười:

“Cậu không quen tớ cũng phải, vì chỉ có tớ hay thấy cậu thôi, Nguyệt Minh”

“Sao cậu lại biết tên tớ?” – Minh sửng sốt

“Cậu rất nổi tiếng trong trường đấy Minh ạ. Ai cũng khen cậu có nét lôi cuốn và kết quả học tập thì thực sự rất đáng ngưỡng mộ, một số người còn lấy đó làm tiêu chuẩn để phấn đấu nữa cơ. Chẳng qua cậu ít khi gặp gỡ mọi người nên không biết đấy thôi”

Người này nói những điều rất giống với những gì mà Linh đã từng nói với cậu. Minh tự nhìn lại mình, đúng là ngoài lên lớp và đi cùng các bạn thân thì cậu hiếm khi tới những nơi đông người trong trường. Ví dụ điển hình là các câu lạc bộ mà các bạn cậu đang tham gia, Minh đã không đăng ký vào bất cứ câu lạc bộ nào cả. Đơn giản là vì cậu là người không thích nơi ồn ào hay có quá nhiều người mà mình không quen, bởi cậu thích những gì gần gũi và yên tĩnh hơn rất nhiều so với những nơi náo nhiệt như vậy. Dù rằng Minh cũng có nhiều bạn bè ngoài lớp, nhưng cũng chỉ mười mấy người thôi chứ chẳng đến mức gọi là quen biết rộng. Vậy nên khi biết mình nổi tiếng và được nhiều người biết đến, cậu đã rất bất ngờ và thấy mừng vì bản thân không phải là người mờ nhạt như cậu thường nghĩ.

Minh mỉm cười vì ngại, đáp:

“Ừ…Cảm ơn…”

“Quên mất, tớ chưa giới thiệu. Tớ là Dũng, 11 Lý” – Dũng tươi cười giơ tay ra

“Dũng à? Ừ, rất vui được biết cậu” – Minh bắt tay Dũng

Tiếng chuông reo lên, các học sinh nhanh chóng quay trở về lớp. Minh cũng quay bước đi, nhưng Dũng chạy theo cậu:

“Sắp tới thi lý, cậu có cần…giúp gì không?”

“A…ừm…tớ nghĩ là không cần đâu” – Minh đáp

“Tớ học lý khá giỏi đấy nên có thể giúp cậu mà, đừng ngại”

Dũng vẫn tỏ ý định muốn giúp Minh học, khiến cậu cảm thấy khó xử vì nếu đồng ý thì sẽ thành ra mình dựa dẫm vào người khác mất. Nhưng vì phép lịch sự, và cũng vì không nỡ từ chối ý tốt nên Minh gật đầu:

“Vậy…cảm ơn cậu nhé. Làm phiền cậu rồi”

“Đừng khách sáo thế, tớ muốn trở thành bạn cậu mà. Thôi tớ về lớp đây, chào nhé”

“Chào cậu…”

Minh vẫy tay chào Dũng trong khi đầu óc tràn nhập những suy nghĩ và thắc mắc:

* “Muốn trở thành bạn”… sao cậu ấy lại nói thế? Đâu cần phải nhấn mạnh như vậy chứ*

Minh quay trở về lớp, cậu vào khá muộn so với mọi người. Minh vừa ngồi xuống, Khang liền hỏi:

“Cậu vừa đi thư viện à? Sao giờ mới lên?”

“Vì tôi mới gặ…A…Ý tôi là…tìm sách lâu quá”

Minh suýt nói là mình vừa gặp Dũng, và vì còn trò chuyện khá lâu nên cậu mới lên lớp muộn, nhưng may thay cậu đã kịp sửa lời nói của mình. Minh phải làm vậy là vì cậu biết Khang sẽ lên cơn ghen nếu như cậu kể rằng mình mới gặp một anh chàng nào đó, tệ hơn nữa, rất có thể cậu sẽ bị đè ra giống như lần trước. Dù rằng cậu không giận Khang vì chuyện hôm đó, nhưng cậu vẫn thấy rất ngượng vì cái cảm giác ấy, khi mà toàn bộ cơ thể cậu bị khống chế còn Khang thì liên tục mơn trớn kích thích cậu.

Khang hơi nhíu mày nhìn Minh, rồi đáp:

“Vậy lần sau bảo tôi đi cùng, tôi sẽ tìm giúp cậu”

“Ừ…Cảm ơn ông”

Minh đã có thể thở phào trong lòng vì Khang không có vẻ gì là nghi ngờ. Bỗng nhiên, cậu lại thấy hơi có lỗi với Khang vì đã giấu chuyện về Dũng. Cảm giác ấy rất kỳ lạ và khó giải thích, cứ như là cậu đang phạm phải một lỗi lầm gì đó vậy, trong khi sự thực chỉ là một cuộc trò chuyện rất bình thường giữa hai người mới gặp. Minh thầm trách mình đang lo nghĩ linh tinh, nên để tâm vào việc ôn thi thì hơn, dù sao thì cảm thấy tội lỗi chỉ vì một việc cỏn con như vậy rõ ràng là quá vô lí mà.

“Lại đi thư viện hả em?”

Ly chạy đến vỗ vai Minh khi thấy cậu bước ra khỏi lớp

“Ừ, cuối tuần kiểm tra lý hóa rồi mà” – Minh đáp

“Chăm quá, nhưng mày học tốt hai môn đấy mà”

“Thì cứ luyện thêm cho chắc thôi”

“Gớm, chơi suốt ngày như Ân thì mới phải lo”

“Nói gì tao hả?”

Ân lập tức xuất hiện ngay khi Ly vừa mới so sánh khiến cả hai giật mình. Ly lè lưỡi:

“Nói là mày chơi suốt ngày mà không lo ôn thi ý”

“Ai bảo không ôn, chơi xong tao vẫn ôn nha, trước giờ có bao giờ dưới 7 điểm kiểm tra đâu”

Khôi bật lại, Minh giơ tay định ngăn hai người nhưng Ly lại tiếp:

“Thi giữa kỳ khác con ạ. Lo mà ôn đi”

“Làm như mỗi tao chơi ý. Nhìn đê, mấy…”

“Có để yên cho người ta xem phim không thì bảo?”

Liêm và Nga đồng thanh kêu lên khiến Ly và Ân im bặt, sau đó lại chúi đầu vào cái điện thoại, còn Minh thì bụm miệng cười bỏ đi, mải đứng nghe hai người nói chuyện mà tí nữa thì quên mất mình phải xuống thư viện.

Ân với Ly không nói to nữa, chuyển sang thì thầm:

“Đấy, vừa nói xong đã có ví dụ minh họa, hai đứa nó đang xem phim kia kìa” – Ân chỉ trỏ

“Vì đây là giờ ra chơi” – Ly cãi lại

“Ơ hay, mày chả vừa kêu tao lười còn giề, cũng đang giờ ra chơi đấy thôi”

“Mày…mày…”

“À, còn Khôi nữa nhá, cứ rảnh ra là lại bấm điện thoại nhá. Nào, cãi nữa đê” – Ân vẫn chưa chịu thua

“À thì…Nó học giỏi hơn mày” – Ly nhún vai cười đểu

“Dám khinh tao à…”

“Ừ, hihihi”

Ngay khi hai người chuẩn bị châm ngòi một cuộc đấu khẩu, Ân chợt hỏi:

“Không biết nó làm gì trên cái máy nhỉ?”

“Thì….chắc là nó….mà thôi mày quan tâm làm gì?” – Ly lúng túng

“Ô, lạ ghê. Cái phản ứng của mày đó, đang giấu điều gì về Khôi phải không?”

Ân lập tức nghi ngờ khi thấy Ly không thể trả lời trực tiếp câu hỏi của mình, mặt trông rất hình sự khiến Ly sợ quá bỏ chạy:

“Tao không biết gì hết”

“Đứng lại!!!”

Khôi ngẩng lên vì tiếng la của Ân nhưng không thấy Ân đâu cả, chỉ có Liêm và Nga đang ngồi ở gần cửa lớp đang dí mắt vào cái màn hình iphone. Khôi bèn trở lại với công việc của mình, đó là nhắn tin với Dương:

“Thi tốt nhé. Tặng cậu nụ hôn may mắn này. *Muah* ”

“Khôi của tớ dễ thương nhất quả đất. Tặng lại cậu này. *Kiss* ”

Và trong khi đó, tại bàn trên:

“Đấy, nó lại cười một mình rồi kìa. Rõ ràng là có vấn đề mà” – Nga kéo áo Liêm

“Đọc truyện hài thì sao?” – Liêm vẫn chăm chú xem phim

“Làm gì có. Chắc chắn là chuyện khác”

“Khổ quá, tập trung xem đi, lỡ cảnh hay rồi”

“Á, đâu đâu, tua lại tua lại đi…”

Minh đang ngồi yên vị tại thư viện, vừa nghiên cứu bài mẫu vừa tìm cách giải bài tập. Chợt cậu nghe tiếng gọi nhỏ:

“Ngồi đây nãy giờ hả Minh?”

Minh ngẩng lên thấy Dũng đang kéo ghế ra ngồi bên cạnh mình. Cậu cười:

“Ừ, tớ đang cố làm xong mấy bài này”

Dũng đọc đề rồi nhìn vào bài nháp của Minh, nói:

“Không cần dùng cách đấy đâu, thế này nhanh hơn”

Dũng nhận cái bút từ tay Minh rồi viết ra nháp, vừa viết vừa giảng, chẳng mấy chốc Minh đã cười mừng rỡ:

“Tớ hiểu rồi. Hóa ra chỉ cần thế công thức vào đây”

“Đúng rồi, dễ hơn rất nhiều phải không” – Dũng đáp

Ngay sau đó, Dũng đã gây được thiện cảm với Minh nhờ vào việc giúp cậu giải các bài tập nâng cao trong sách. Mỗi bài Dũng đều có cách giải độc đáo và dễ hiểu, chỉ cần hướng dẫn mấy câu là Minh đã có thể tự làm được. Chẳng mấy chốc, gần nửa số bài khó đã được giải quyết, cũng là lúc tiếng chuông hết giờ ra chơi vang lên.

Dũng phụ Minh dọn sách vở rồi cùng cậu ra khỏi thư viện. Trước khi tạm biệt, Dũng nói:

“Mai cậu có xuống thư viện không?”

“Từ giờ tới hôm thi tớ sẽ xuống thường xuyên” – Minh cười

“Vậy mai gặp nhé”

“Ừ, hẹn mai”

Minh vui vẻ quay về lớp, biểu hiện của cậu khiến Khang tò mò:

“Trông cậu vui thế?”

“Ừ…” – Minh đáp mà miệng vẫn mỉm cười

“Có chuyện gì đặc biệt không?”

“Ơ…không có gì đâu. Vui vì giải được bài thôi”

Thái độ lúng túng của Minh bắt đầu làm Khang nghi ngờ, nhưng Khang không hỏi thêm gì nữa mà chỉ gật đầu rồi quay trở lại lấy sách vở. Thực tình, Khang đang thấy buồn, vì thời gian này ai cũng bận ôn thi và Minh thì càng không phải ngoại lệ. Bởi vậy mà Khang cảm thấy có chút gì đó xa cách, nhất là gần đây giờ ra chơi nào Minh cũng xuống thư viện học và quay trở lại khi đã chuẩn bị vào tiết. Tan học thì cậu lại vội vàng về nhà để ôn tập, tận dụng mọi lúc rảnh rỗi để chuẩn bị thật tốt cho bài kiểm tra. Điều ấy khiến cho Khang không có cơ hội nào để gần gũi với Minh, cùng lắm chỉ có lúc ngồi trong giờ thì mới nói chuyện được vài câu, và may mắn thì có thể được “động chạm” một chút, nhưng rồi Minh sẽ ngăn cậu lại ngay với lý do cần phải tập trung học. Khang khẽ thở dài ngán ngẩm vì cái tình hình hiện tại, vừa mới hôm nào còn được nằm trên giường ôm Minh ngủ mà nay đã thành ra thế này rồi, cứ như đang lâng lâng bay bổng trong niềm hạnh phúc thì bị sét đánh rơi một phát từ chín tầng mây xuống đất vậy.

Tan học

“Cậu đã về chưa? Hay từ mai tớ đưa đón cậu đi học nhé?” – Tiếng Dương phát ra từ đầu máy bên kia

Khôi mỉm cười vì sự quan tâm của Dương, cậu đáp:

“Trường cậu ở xa mà, làm thế tốn thời gian của cậu lắm. Học xong cậu về nhà luôn đi nhé, còn ôn thi nữa”

“Tiếc quá, tớ muốn giành thêm thời gian với cậu. Nhưng Khôi đã nói thế thì tớ xin tuân lệnh” – Dương đáp

“Biết cậu muốn rồi, tớ cũng vậy mà. Thôi để thi xong nha. Hôn đền bù nè”

Khôi hôn gió qua điện thoại, đầu máy kia vọng ra tiếng Dương cười mãn nguyện:

“Nhận được nụ hôn của cậu rồi, yêu quá. Vậy tớ sẽ chờ đến lúc thi xong nhé, hẹn gặp sau”

“Ừ, bye bye”

Khôi vừa cười vừa cất máy, chợt nghe tiếng Minh:

“Vừa nói chuyện với Dương phải không?”

“Ừ”

Minh hớn hở:

“Có vẻ hai đứa đang tình cảm lắm hả? Thấy ông cười suốt”

“À thì…cũng thích nhau được nửa tháng rồi mà” – Giọng Khôi có vẻ ngượng

“Thế…”

“Chúng mày có về không đây?”

Minh và Khôi cùng đứng dậy khi nghe các bạn gọi. Trên đường đi Khôi vẫn tiếp tục bị Nga và Ân hỏi chuyện nhưng cậu chỉ đáp qua loa, không để lộ ra chuyện giữa mình và Dương. Liêm vừa đi vừa im lặng quan sát ba người nói chuyện còn Minh và Ly thì nhìn nhau bằng con mắt thấu hiểu. Vì cả hai đều đã biết được sự thật, nhưng quyết định sẽ chờ đến lúc thích hợp để Khôi tự nói ra chứ bản thân không nên can thiệp vào.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.