Nhờ một câu nói của chưởng môn Tiên tôn, trong vòng một ngày Ngân Nhung đã được cảm nhận tình người ấm lạnh.
Từ được các đệ tử đời chữ Thanh vây quanh như đám sao ôm mặt trăng, cho đến lúc này là không một lời thăm, thi thoàng còn có người dùng ánh mắt vừa tiếc hận vừa thương hại nhìn y. Hết thảy bởi một câu “y chỉ là linh sủng của bản tôn”.
“Đúng là đáng thương thật đấy, giành được chiến tích tốt như vậy, mà vẫn không được tán thành, chưởng môn Tiên tôn chỉ nuôi y cho vui mà.”
“Khác máu tanh lòng mà, ai bảo y là yêu quái chứ.”
“Ta cảm thấy Hồ công tử rất tốt, ngay cả Thanh Điền sư huynh cũng nói ngài ấy rất trọng nghĩa khí, vì một người bạn thỏ tinh, mà suýt chút nữa gặp nguy hiểm. Là người thì có gì hơn, chẳng phải có rất nhiều hạng người vô tình vô nghĩa hay sao?”
“Chưởng môn sư tôn ghét nhất là yêu tộc, nuôi y bên mình lâu như thế đã là kỳ tích rồi, nhưng mà vẫn luôn chưa từng xem y là người, đúng là hơi đáng thương.”
“Các ngươi nói có phải là bởi vì Trần thiếu chủ hay không, dạo này đang có lời đồn. Chưởng môn sư tổ tức giận vì lam nhan, chỉ vì một câu nói của Trần thiếu chủ, ngài ấy mới không quan tâm đến việc ảnh hưởng tu vi, đi vào bí cảnh, giết hết tất cả cổ thú. Nên là, bây giờ chính chủ về rồi, tình ngay lý gian, sao có thể đồng ý cho Tiên tôn nuôi một con mị yêu bên mình cơ chứ?”
“…”
Đủ các loại phỏng đoán và lời đồn không dứt bên tai, Ngân Nhung ngáp một cái, mừng vì được yên rồi.
Thôi thôi, y biết trong lòng lão nhân gia người có ánh trăng sáng rồi, không cần phải nhắc nhiều đến thế đâu, tại sao vẫn luôn có người cho rằng y và Tiên tôn có một chân thế nhỉ? Hai người rõ ràng trong sách, ngoại trừ ngủ với nhau mấy lần ra, thì chẳng có quan hệ gì nữa cả!
Ngân Nhung lớn lên trong Hồng Tụ Lâu, luôn quan niệm rằng nam nam nữ nữ làm chuyện đó với nhau, chả có gì là ghê gớm. Nên trước giờ vẫn nhận thức được vị trí của mình rất rõ ràng, chưa từng có những hy vọng quá vời như là ông tổ nào đó sẽ vì chút chuyện đó mà nhìn mình bằng con mắt khác.
Bây giờ thì càng không cần phải bối rối, dù sao thì cũng là chuẩn bị rời đi rồi.
Ngân Nhung muốn về trấn Tỳ Bà —— bây giờ có một thân tu vi thế này rồi, trở về là đích thị là áo gấm về làng! Y phải khoe khoang một phen mới được, trước tiên là bao trọn cả Hồng Tụ Lâu, tận hưởng vui vẻ! Rồi lại một phát bao trọn mười mấy lang quân đàng hoàng chưa từng hành sự, trải nghiệm một lần niềm lạc thú của lão gia nhà giàu!
Chỉ là Trường Châu xa xôi quá, con đường về nhà tối ưu nhất, thật ra là theo tiên phảng, trước là đi vòng về Thái Vi Cảnh, rồi lại trở về trấn Tỳ Bà, còn tiết kiệm được không ít lộ phí, nên Ngân Nhung không vội vã rời đi ngay.
Dù không vội vã đi, nhưng cũng không ở chung với các đệ tử nhiều, ngoại trừ không chịu được những ánh mắt thương hại đó ra, còn có một nguyên nhân quan trọng khác —— đó là y phải từ giã với Thành Dương Mục Thu.
Mặc dù giữa hai người họ không có loại tình cảm đó —— thậm chí hoàn toàn không có tình cảm gì, tổ tông phiền y còn không hết nữa là —— nhưng ít nhiều gì y cũng nhận ân huệ của hắn, lại học được nhiều năng lực như vậy ở Hành Cao Cư, còn thải bổ dương khí của hắn nên mới có được ngày hôm nay. Đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, trước khi đi dẫu sao cũng phải báo lại một tiếng.
Huống chi, trấn Tỳ Bà tiếp giáp Thái Vi Cảnh, ngày sau hai người còn là hàng xóm. Nhỡ hôm nay ra đi không lời từ biệt chọc giận tổ tông, không chừng sau này y chẳng còn quả ngon để ăn.
Bàn tính của Ngân Nhung đánh vang bộp bộp, ôm sẵn một bụng suy tính rồi, bèn đi về phía gian phòng của Thành Dương Mục Thu.
Bên ngoài căn phòng chữ “Thiên” của chưởng môn Tiên tôn vẫn có đám rối hầu đội mũ trùm màu đen như vậy. Song, lần này, đám rối lại không nhường đường cho Ngân Nhung như thường ngày, vài con rối kỳ lạ cản đường của y, bất kẻ Ngân Nhung rẽ trái tránh phải như thế đi nữa, thì bọn nó đều có thể đoán được hướng đi của y.
Chẳng trách ai cũng sợ đám con rối này, nói rằng những thứ vật chết này còn mạnh hơn rất nhiều tu sĩ, thì ra trước giờ vẫn luôn nhường y.
“…” Ngân Nhung bất đắc dĩ, “Ta thật sự có việc, chỉ nói một câu với Tiên tôn là đi ngay được không?”
Con rối đương nhiên sẽ không nói chuyện.
Ngân Nhung có phần không biết nói gì. Lộ trình trên tiên phảng chỉ có hai ngày, sang ngày mai đã khởi hành rồi, thời gian cho y “nói lời từ giã” không còn nhiều lắm, bây giờ y chỉ một lòng muốn quay về, chẵng muốn trì hoãn thêm một khắc nào nữa. Chỉ hận không thể chờ Tiên phảng vừa đáp xuống đất, là chạy về trấn Tỳ Bà ngay, nhưng không biết vì sao ngay lúc này tổ tông lại không vui, không chịu cho gặp. Chắc không định chờ đến khi về Hành Cao Cư rồi vẫn không chịu ra mặt đó chứ?
Đang lúc lo lắng, Ngân Nhung nhìn thấy một người quen, “Khuê Nhạc!”
Khuê Nhạc nhìn thấy Ngân Nhung, mắt tức thì sáng ngời, trước tiên là nhanh chóng sửa sang lại vạt áo vốn dĩ đã rất phẳng, rồi mới hơi ngại ngùng mở miệng: “Hồ công tử, ta đến tìm chưởng môn sư tổ nói chuyện khen thưởng, không thể bởi vì ngài là yêu tộc, thì không được… không công bằng như vậy, ta nghĩ kỹ rồi, nếu như ngài ấy không cho ngài đi, thì ta, ta cũng không đi…”
Ngân Nhung ngắt ngang lời hắn: “Cảm ơn lòng tốt của ngươi, nhưng mà chuyện đó không quan trọng với ta, ngươi có thể giúp một chuyện nhỏ này không?”
Khuê Nhạc lập tức nói: “Chuyện gì? Ta sẽ cố gắng!”
“Một chút chuyện nhỏ, giúp ta,” Ngân Nhung chỉ tay vào con rối, “Thu hút sự chú ý của bọn nó, sau đó bỏ chạy, ta biết điểm mù của tụi nó, theo cách của ta, sẽ không bị bắt!”
Khuê Nhạc nhìn vào đôi mắt màu hổ phách trong suốt của Ngân Nhung, gật đầu nhỏ giọng nói: “Được.”
Ngân Nhung cảm thấy đứa nhỏ này ngoan tới không thể tưởng nổi, còn dễ đỏ mặt nữa, không hề giống với thiếu niên ngông cuồng vượt cấp khiêu chiến tu sĩ cấp cao trong truyền thuyết.
Nhưng như vậy cũng rất tốt, có lẽ là con cháu của danh môn chính phái, mới có hàm dưỡng được như thế. Ngân Nhung vỗ vỗ bờ vai của hắn, nở nụ cười khoe hai cái răng nanh: “Cảm ơn!”
Mặt Khuê Nhạc hình như càng đỏ hơn.
Có sự hỗ trợ của Khuê Nhạc rồi, Ngân Nhung thuận lợi chui vào ngoài cửa phòng của Thành Dương Mục Thu. Nhưng mà để tránh khỏi tầm mắt của đám con rối, y bèn hóa thành hồ ly nho nhỏ không đáng chú y, vừa giơ vuốt lên định cào cửa, thì nghe thấy tiếng nói chuyện vọng ra từ trong phòng.
“Mục Thu, chuyện ngày hôm ấy, cảm ơn huynh.”
“Cứu đệ tử của Thái Vi Cảnh ta, cần gì ngươi phải cảm ơn?”
“Huynh vẫn luôn lạnh lùng như thế. Nhưng mà ta biết, con người huynh trong nóng ngoài lạnh, ngoài miệng nói không muốn, thật ra đã âm thầm giúp đỡ ta rất nhiều… mấy năm nay ta vẫn luôn không dám liên hệ với huynh, không phải bởi vì đã quên huynh, mà là… do ta sợ hãi. Sợ gặp được huynh rồi sẽ không kiềm chế được mình, sẽ làm ảnh hưởng xấu đến đạo tâm của huynh.” Người đó nở nụ cười tự giễu, “Bây lại la liếm tìm đến, là bởi thấy được. Bây giờ huynh chỉ thiếu một chút nữa thôi đã được viên mãn rồi, có phải không cần tuân thủ những thanh quy giới luật kia nữa? Chuyện năm đó, có thể nhắc lại được không?”
Thành Dương Mục Thu quả quyết nói: “Không được.”
“Thật sao?” Người kia cười khổ một tiếng, “Vì sao vậy?”.
Bầu không khí chìm vào im lặng một lúc.
Nghe thấy trong phòng không có tiếng, Ngân Nhung trốn ở bên ngoài cũng không dám thở mạnh, sợ bị phát hiện. Đến lúc này thì y đã biết vì sao thái độ của đám rối đó lại khác rồi, bỗng nhiên ngăn mình lại, thì là do tổ tông có khách quý. Vị quý khách đó hẳn có quan hệ không nông với hắn, thế mà dám gọi tên hắn —— phải biết là, các chưởng môn trưởng lão của các môn phái tham gia thi đấu sư môn, đại năng nổi tiếng trong giới tu chân này, đều phải tôn xưng hắn một tiếng “Triêu Vũ Đạo quân” hoặc là “Thành Dương lão tổ”.
Giọng nói của người đó còn rất êm tai, trong veo như ngọc, mặc dù không nhìn thấy mặt, Ngân Nhung cũng có thể tưởng tượng ra được một vị quân tử khiêm tốn ôn văn nhĩ nhã.
Y không tiếng động hơi co móng lại lại, liếm liếm mũi, suy đoán: Đây là vị Trần thiếu chủ đó sao, thì ra hắn thích như vậy.
Thấy Thành Dương Mục Thu không trả lời, Trần thiếu chủ lại hỏi: “Là bởi vì con hồ ly tinh kia sao? Ta nghe nói, gần đây huynh nuôi một con hồ ly tinh rất đẹp ở bên người.”
Người Ngân Nhung cứng đờ, vẫn không khỏi dựng tai hồ ly lông xù lên.
Lập tức nghe Thành Dương lão tổ trong phòng trả lời: “Tất nhiên không phải là bởi vì y.”
…mặc dù không hề thấy bất ngờ, nhưng Ngân Nhung vẫn không mấy vui vẻ vẫy vẫy đuôi, sau đó, chợt nghe một tiếng quát to vọng ra từ trong phòng: “Ai?!”
Ngân Nhung nhanh chân bỏ chạy.
Thành Dương Mục Thu thả thần thức ra, nhìn thấy một cục lông màu đỏ thẫm lóe lên một cái rồi biến mất, im im, cuối cùng vẫn âm thầm phát ra mệnh lệnh, không để đám con rối thương tổn “kẻ xâm nhập” đó. Rồi mới nói với Trần Hướng Vãn: “Không có liên quan đến bất cứ ai cả, ngươi và ta vốn cũng không có quan hệ tình cảm.”
Trần Hướng Vãn cười khổ: “Huynh vẫn luôn tránh người xa ngàn dặm như vậy, nhưng ta không tin, nếu như không có một chút tình cảm, vì sao huynh lại đối xử với ta đặc biệt như vậy?”
Trên mặt Thành Dương Mục Thu đã lộ ra vẻ mất kiên nhẫn: “Năm đó Vô Lượng Tông nhân cơ hội xâm chiếm tài nguyên của Thái Vi Cản ta, bản tôn lại muốn chấn chỉnh lại sư môn, Vạn Kiếm Tông đã giúp ta rất nhiều, coi chừng ngươi, bảo vệ ngươi, là việc nằm trong phận sự của ta.”
Trần Hướng Vãn: “Vậy, vậy vì sao huynh cho phép ta ở lại trong Hành Cao Cư? Đó không phải là nơi ở riêng của huynh, chưa bao giờ cho phép người ngoài bước vào sao?”
Thành Dương Mục Thu nhắc nhở: “Là bởi vì ngươi muốn đọc sách mà Thái Vi Cảnh cất giữ.”
“Vậy thì vì sao không đi Tàng Thư Các, mà là dẫn ta đến thư phòng chỗ ngươi ở?”
Thành Dương Mục Thu thầm nghĩ: Tất nhiên là bởi vì Tàng Thư Các có rất nhiều bí mật mà bản môn không lưu truyền, mà thư phòng liên thông với Tàng Thư Các, lại chịu sự khống chế của ta, không đến mức bí tịch bí truyền ra ngoài.
Nhưng lời như thế không tiện nói với con trai của ân nhân, thế là Thành Dương lão tổ lại chìm vào im lặng.
Trần Hướng Vãn thấy bộ dạng quý chữ như vàng của hắn, nên không ép hỏi nữa —— giáo dưỡng của hắn không cho phép hắn cố chấp bám víu như vậy —— trái lại dịu dàng cười nói: “Là Hướng Vãn đường đột, vậy hôm nay không quấy rầy nữa, sau này chúng ta sẽ gặp lại.”
Ngân Nhung từ phòng chữ Thiên của Thành Dương Mục Thu chạy một mạch về phòng của mình, “ầm” một tiếng đóng cửa lại, mới thở dài một hơi, thật sự là quá nguy hiểm!
Ban nãy y nghe được rất rõ ràng. Ánh trăng sáng của tổ tông tìm tới cửa, còn rất chú ý đến sự tồn tại của mình, thế này nếu như bị tóm gọn, gây ra hiểu lầm, chọc giận vị Trần thiếu chủ đó, Thành Dương lão tổ chắc chắn sẽ lột mất một lớp da của y!
Không được, phải thay đổi kế hoạch!
Ngân Nhung rũ lông, hóa thành dáng dấp thiếu niên, moi giấy và bút mực trong lục lạc chứa đồ ra.
Lúc này y cảm thấy, từ giã cũng không nhất định phải nói ngay trước mặt. Tổ tông ghét mình như vậy, tám phần mười là không muốn thấy mặt mình thêm lần nào nữa, chẳng bằng để lại một phong thư, đi cho gọn gàng sạch sẽ, vẻ vẻ vang vang.
Còn về tiên phảng… thôi được rồi, tổ tông cũng đã cho mình một phần “tiền chia tay” nhiều như thế rồi, cũng đủ cho lộ phí.
Ngân Nhung móc cả buổi, moi bút lông và nghiên mực ra, lại không tìm được tờ giấy nào thích hợp trang ——những thứ giấy tờ mà y có, ngoại trừ sách truyện diễm tình ra, thì là xuân cung đồ —— cuối cùng thì xé trang kế trong quyển “sổ ghi thù” của mình, liếm liếm ngòi bút, tìm từ ngữ thành khẩn viết một phong thư từ biệt:
“Thành Dương chưởng môn thân khải, thứ cho Ngân Nhung ra đi không lời từ biệt. Mấy ngày vừa qua, đã thêm cho ngài không ít phiền phức, yêu đan của ta cơ bản đã hồi phục hết rồi! Ân oán của chúng ta cũng thanh toán xong, nên cũng ngại quấy rầy thêm, hẹn sau này không gặp lại nữa!”
Cẩn thận thổi khô, xếp lại, xin chưởng quỹ khách điếm một phong bì thư, lại làm một chú pháp nho nhỏ trên bì thư, rồi mới đặt thư trên cái bàn trong căn phòng, lại lần nữa khóa chặt cửa. Ngân Nhung đã tính toán xong xuôi, đến lúc xuất phát, chắc chắn sẽ phải kiểm kê nhân số, tới lúc đó tự nhiên sẽ có người phát hiện ra bức thư này, rồi mang báo lại, mà chờ đến sáng mai, thì y đã sớm đi xa.
Hôm nay vốn là ngày hưu mộc cho các đệ tử thả lỏng, tất cả có thể đi dạo quanh Trường Châu, Ngân Nhung cứ như thế nghênh ngang bước ra khách điếm, chẳng kiêng dè gì thuê một thanh phi kiếm, không chút lưu luyến nào nhẹ nhàng ra đi.