“Lai Hỉ. Ngươi đi xuống đi.” Hiên Viên Thiên Hành vẫy lui Lai Hỉ, bình tĩnh nhìn Long Tại Vũ: “Đùa giỡn ta vui lắm sao?”
“Hài nhi không rõ ý của phụ thân.” Long Tại Vũ sợ hãi nhìn Hiên Viên Thiên Hành, không rõ hắn vì sao lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ chính mình có chỗ nào lộ ra sơ hở?
“Ngươi cùng hắn có quan hệ gì?” Hiên Viên Thiên Hành lạnh lùng nhìn Long Tại Vũ.
“Là hắn đã cứu con.” Long Tại Vũ có chút sợ hãi nhìn phụ thân của mình.
“Hắn gọi là gì? Các ngươi sống ở đâu?” Hiên Viên Thiên Hành có chút không kiên nhẫn nhìn Long Tại Vũ. “Ngài là đang nói đến “Thanh” phải không?” Long Tại Vũ thật cẩn thận nhìn sắc mặt Hiên Viên Thiên Hành. Dường như sắc mặt hắn so với khi trúng độc lại càng đen hơn?
“Thanh? Hắn gọi Thanh sao?” Hiên Viên Thiên Hành thì thào tự nói, rồi sau đó lại nhìn về phía long Tại Vũ: “Các ngươi trụ ở chổ nào?”
Hắn nhớ lần đầu tiên thấy”Thanh” là ở gần một huyền nhai. Khi đó “Thanh” giống như đang lạc đường!
“Chúng ta vẫn trụ ở đáy nhai.” Long Tại Vũ nhìn Hiên Viên Thiên Hành, dù sao cũng không sợ hắn đi tra, dưới đáy nhai có một nhà tranh bỏ hoang. style=”display:inline-block;width:300px;height:250px” data-ad-slot=”7309093013″> (adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});Hiên Viên Thiên Hành nhìn Long Tại Vũ một hồi lâu, cảm giác được trong lời nói của hắn có điểm đáng ngờ, nhưng chính mình nhất thời lại không thể tìm thấy khuyết điểm.
“Cái kia phụ thân con có thể hỏi ngài một vấn đề không?” Long Tại Vũ nhìn thấy Hiên Viên Thiên Hành mặt lúc thanh lúc bạch, cẩn thận mở miệng.
“Vấn đề gì?”
“Ngài bao nhiêu tuổi?” Long Tại Vũ đem vấn đề thắc mắc hơn nửa tháng nay dò hỏi. Trước kia vẫn nghĩ hắn là dùng mặt nạ dịch dung, nhưng hôm nay mới biết hắn hình dạng vốn là như vậy!
“Ba mươi chín. Ngươi hỏi cái này để làm gì?” Hiên Viên Thiên Hành nhíu nhíu mày, nhìn bộ dạng cẩn thận của Long Tại Vũ, không khỏi nghĩ đến bộ dáng hắn khi đứng trước bài vị của mẫu thân, không ngừng khóc lớn. Thật làm cho người ta muốn ôm vào lòng ngực, hảo hảo yêu thương một phen.
Trời! Ta suy nghĩ cái gì vậy? Hiên Viên Thiên Hành bị ý nghĩ của chính mình làm cho kinh hách. Ta đang suy nghĩ cái gì a? Sao lại có suy nghĩ như vậy đối với đứa con mới lần đầu gặp mặt.
“Không không có gì bộ dáng phụ thân nhìn qua thực trẻ quá ” Long Tại Vũ suy nghĩ một hồi lâu mới miễn cưỡng mở miệng.
Hiên Viên Thiên Hành liếc mắt, cao thấp đánh giá Long Tại Vũ: “Ngươi năm nay cũng đã mười lăm?”
“Đúng vậy.” Long Tại Vũ khó hiểu, liếc mắt nhìn Hiên Viên Thiên Hành. Không rõ hắn vì cái gì lại hỏi như vậy?
“Chỉ cần là chính thống hoàng tộc, khi đến mười sáu tuổi sẽ đình chỉ phát triển. Dung mạo cũng sẽ không biến đổi. Mãi đến mấy ngày trước khi chết mới nhanh chóng già đi.” Hiên Viên Thiên Hành cũng không hiểu được chính mình vì cái gì lại vì hắn giải thích.
“Thiên Thiên Sơn Thiên Sơn đồng ‘ đồng lão ” Long Tại vũ chịu đả kích, tự mình lẩm nhẩm.
“Ngươi nói cái gì?” Hiên Viên Thiên Hành nhíu mày.
“A? Không a.” Long Tại Vũ chột dạ cúi đầu, rồi sau đó lại hỏi: “Vậy hoàng tộc bình quân bao nhiêu tuổi?”
Hiên Viên Thiên Hành nhìn nhi tử mới “lần đầu” gặp mặt này. Thản nhiên mở miệng: “Hẳn là khoản hơn một trăm ba mươi tuổi!”
Long Tại Vũ hoàn toàn không nói nên lời. Hắn biết tuổi thọ bình quân ở nơi này so với thế giới của hắn dài hơn. Dù sao nơi này cũng không có ô nhiễm. Nhưng cũng không cần phải dài như vậy! Làm người ta khó chịu nhất chính là cư nhiên còn luôn là bộ dạng mười mấy tuổi!
“Quái vật ” Long Tại Vũ một hồi lâu mới phun ra được hai từ.
Hiên Viên Thiên hành sắc mặt phát lạnh, song chưởng đưa tới trước ngực Long Tại Vũ.
“Phốc ” Long Tại Vũ bị một chưởng của Hiên Viên thiên Hành, bay ngược ra ngoài, va vào trụ tử sau đó rơi xuống đất, ngất đi.
Hiên Viên Thiên Hành bước nhanh đến bên người Long Tại Vũ, nhìn thấy hắn đã ngất, không khỏi nhíu mi. Nguyên bản chính là nghĩ muốn thử một chút xem hắn có biết võ công hay không. Chính là không nghĩ tới hắn lại mặc cho mình đánh mà không hề né tránh.
“Lai Hỉ. Truyền ngự y.” Hiên Viên Thiên Hành vội vàng ôm lấy Long Tại Vũ đặt lên giường..
“Hoàng Thượng. Vị công tử này không có việc gì. Lão thần sẽ viết phương thuốc kêu tiểu đồng tiên đưa tới.” Ngự y xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán. Vừa rồi tổng quản quýnh quáng lôi hắn chạy đến đây, hại hắn còn tưởng là Hoàng Thượng bị thương.
“Đi xuống đi.” Hiên Viên Thiên Hành đầu cũng không nâng lên, chỉ nhìn Long Tại Vũ sắc mặt có chút tái nhợt, trong lòng bỗng nhiên áy náy. Không khỏi cảm thấy may mắn khi ấy mình chỉ dùng ba phần công lực.
Lai Hỉ liếc mắt nhìn hai người, đóng cửa đi ra ngoài.
Hiên Viên Thiên Hành nhìn thấy tất cả mọi người đều rời khỏi, kéo tay Long Tại Vũ cẩn thận quan sát. Hắn đã từng xem qua đôi tay trơn mịn tinh tế của “Thanh”. Nếu đúng như Tử Khải đã nói, hắn cùng “Thanh” lâu nay sinh sống tại đáy nhai, vậy bọn họ bình thường ăn cái gì?
Nhớ rõ lần đó mình gặp “Thanh” là khi hắn lạc đường. Bộ dáng đó không giống thường xuyên đi ra ngoài.
Nếu nói là bọn họ săn thú, vậy tay của “Thanh” không ít thì nhiều phải có vết chai mới đúng. Nhưng hắn không có.
Nếu “Thanh” không làm thì phải là Tử Khải làm. Nhưng tay của Tử Khải so với “Thanh” chỉ có hơn chớ không kém.
Còn nữa, quần áo của bọn họ đều là gấm vóc Tô Châu thượng đẳng Loại này những kẻ có tiền bình thường cũng chưa chắc mặc nổi, vậy mà lại dùng ở hai kẻ sinh sống tại đáy nhai, không phải rất khả nghi sao?
() kinh hách: giật mình
() trụ tử: cây cột