Khi sách được trả về, bên trong còn kèm theo một thứ không thuộc về Hạ Tuyển.
Sau khi phát hiện, Hạ Tuyển không lấy nó ra mà ngược lại cầm sách bước ra khỏi lớp, đứng trước cửa lớp A10 gọi Lâm Lạc Đồng ra, nói: “Cậu để quên đồ này.”
Nói xong lại mở sách ra, là một bức thư được gấp rất cẩn thận.
Y không nhúc nhích, Lâm Lạc Đồng nhìn y, không biết là do y thật sự không hiểu, hay là cố ý dùng cách này để trả lại lá thư.
Bị người mình thích đối xử như thế, Lâm Lạc Đồng nhất thời xấu hổ không chịu nổi, giật lá thư ra khỏi sách, nắm chặt trong lòng bàn tay, xoay người trở về lớp học.
Chuyện này cả Thích Nhiên và Vệ Kiệt đều không biết, cho nên khi bọn họ phát hiện vào lúc tập thể dục giữa giờ, Lâm Lạc Đồng giống như đang cố ý tránh Hạ Tuyển 18000m thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bọn họ rất muốn hỏi, nhưng lại biết học sinh 3 tốt Hạ Tuyển không thích nói cũng không thích nghe mấy chuyện tình cảm này, vì vậy không thể làm gì khác hơn là cố gắng nhẫn nhịn, yên lặng than thở chuyện yêu sớm của Hạ Tuyển còn chưa chớm nở đã chết yểu như vậy, thật tội nghiệp.
Cảm giác thương tiếc đó rất nhanh đã bị sự vui sướng khi được nghỉ học đánh tan. Thứ ba, sau khi tan học, Thích Nhiên ngay lập tức lôi Hạ Tuyển về nhà, đây là lần đầu tiên Thích Nhiên nhớ nhà đến như vậy. Lúc trước, Thích Nhiên thà rằng ở trường nhiều thêm một chút, cũng không chịu về nhà nhìn mặt anh mình.
Lần này, hình tượng của Thích Giang Chử trong lòng cậu vô cùng vĩ đại, bởi vì ngày mai bọn họ sẽ ngồi máy bay đến thành phố B.
Hành lý còn chưa chuẩn bị, Thích Giang Chử không cho phép bọn họ phân tâm, nếu không sẽ hủy luôn chuyến đi này, Thích Giang Chử nói được làm được, vì thế Thích Nhiên kiên nhẫn đợi đến khoảnh khắc cuối cùng này, bây giờ cậu bán sống bán chết chạy về nhà.
Chuyến đi chơi này, nếu như là Hạ Tuyển của nửa tháng trước, y nhất định sẽ cực kỳ vui vẻ mong đợi. Y chưa từng đi chơi với gia đình hay bạn bè bao giờ, nhưng đó cũng chỉ là nếu như. Tuy rằng thái độ của Thích Giang Chử so với bình thường không khác nhau chút nào, nhưng chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi, Hạ Tuyển không thể coi như chưa từng diễn ra, chỉ cần y ở cùng một chỗ với Thích Giang Chử, y liền không ngừng nhớ lại chuyện đã xảy ra ngày hôm đó.
Y tận lực muốn tránh Thích Giang Chử, nhưng nếu đã đi du lịch, bọn họ đều phải ở cùng nhau cả ngày.
Nghĩ đến đây, Hạ Tuyển dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng theo bản năng vẫn không muốn đi. Nhưng Thích Giang Chử đã mua vé máy bay cho y rồi. Hơn nữa, nếu như y không đi thành phố B với Thích Giang Chử, y chỉ có thể trở về nhà của Hạ Chấp Minh.
Hạ Tuyển tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng bị Thích Nhiên vô cùng – cực kỳ – rất phấn khởi thúc giục mới bắt đầu sắp xếp hành lý.
Mẹ Thích không yên lòng, gọi video chat chỉ con trai nhỏ sắp xếp quần áo, bởi vì quá mức lo lắng, đồ đem theo quá nhiều, nhét đến đầy vali, đóng cũng đóng không được. Thích Giang Chử không thể làm gì khác đành giúp cậu sắp xếp lại lần nữa, chỉ giữ lại những thứ cần thiết.
Sau khi giải quyết xong Thích Nhiên, Thích Giang Chử lại sang phòng Hạ Tuyển xem thử.
Đồ của Hạ Tuyển không nhiều, chỉ lấy hai bộ quần áo bỏ vào balo, không cần nhấc lên cũng có thể biết nó nhẹ đến cỡ nào.
Lúc đầu y vẫn chưa biết có người tiến vào, nghiêng đầu mới nhìn thấy Thích Giang Chử, sững sờ kêu Thích Giang Chử một tiếng: “Anh.”
“Đem theo mấy bộ quần áo?”
Hạ Tuyển nhấp môi dưới, thành thật nói: “… Ba bộ, tính cả bộ trên người.”
Thích Giang Chử nhắc nhở: “Bên kia rất nóng, phải thay đồ thường xuyên.”
Hạ Chấp Minh chỉ đưa cho y ba bộ đồ, trong đó một bộ hơi nhỏ, có lẽ là bị rút nước, mặc vào rất khó chịu. Từ đầu Hạ Tuyển đã không tính đem theo.
Y nghe Thích Giang Chử nói xong, đành phải lấy luôn cả bộ đó nhét vào balo. Đồ y đem theo chỉ đựng được nửa balo, so với cái vali bị nhét đầy của Thích Nhiên mãnh liệt đối lập nhau.
Thích Giang Chử nửa ngày không ra tiếng, giống như chưa vừa lòng, thậm chí là không hề hài lòng.
Hạ Tuyển bị nhìn đến tay chân luống cuống, Thích Giang Chử lúc này mới nói: “Không sao, thiếu thì qua đó mua cũng được.”
Sáng hôm sau, Thích Giang Chử mang theo hai tên tiểu quỷ xuống lầu.
Vừa ra tới cửa, Hạ Tuyển đã nhìn thấy một chiếc xe đậu ngay trước cửa nhà, kèn chiếc xe kia vang lên hai lần, cửa xe hạ xuống lộ ra gương mặt của Chu Huyền.
“Chào buổi sáng, Hạ Tuyển!”
Hạ Tuyển hơi sửng sốt, rất nhanh liền chào lại.
“Anh Chu, anh qua tiễn tụi em sao?” Thích Nhiên cũng kinh ngạc.
Phản ứng của Thích Giang Chử hoàn toàn khác họ, hắn xách vali đi thẳng ra sau xe. Chu Huyền rốt cục không còn ngồi trên xe act cool nữa, đi ra giúp Thích Giang Chử bỏ vali ra sau xe.
Sau xe vốn đã có 1 chiếc vali, của ai cũng không cần phải hỏi.
Chu Huyền sẽ đi du lịch cùng bọn họ.
“Sao nào? Anh Chu không thể đi cùng?” Chu Huyền thuận miệng hỏi.
Thích Nhiên rất vui vẻ, Thích Giang Chử một mặt nghiêm túc, trong lòng cậu, so với anh trai cậu, Chu Huyền văn minh hơn rất nhiều—— nhưng quan trọng là Chu Huyền không phải anh ruột của cậu.
Càng nhiều người đi, Thích Giang Chử càng không có thời gian theo dõi cậu.
Sau khi xuống máy bay, người sống ở thành phố B là Phùng Việt và Hồ Bách đứng đợi trong phi trường đón bốn người bọn họ.
Lần du lịch này Thích Giang Chử đã sắp xếp xong từ sớm, đầu tháng này Phùng Việt vừa về nước, bọn họ đã chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, đã mấy năm chưa gặp nhau nên muốn hẹn ra gặp mặt, nhưng lại vì Phùng Việt có việc trong nhà nên vẫn luôn kéo dài. Sau đó, Phùng Việt nghĩ ra một biện pháp, mời hắn đến thành phố B chơi mấy ngày, chỉ có thể nói là trường của Hạ Tuyển và Thích Nhiên cho nghỉ thật đúng ngày.
Hạ Tuyển biết Chu Huyền, nhưng hai người kia là hoàn toàn xa lạ.
“Hồ Bách, sao cậu lại mập lên rồi?” Chu Huyền lớn tiếng nói.
Hồ Bách bỏ hành lý vào cốp sau, quay đầu lại nói: “ĐM, nhà mi có biết nói tiếng người hay không vậy?”
Tuy rằng lời nói rất có tính công kích, nhưng Hạ Tuyển có thể nhìn thấy trong lúc nói chuyện, trên mặt Hồ Bách đều tràn ngập ý cười. Hồ Bách thực sự không mập, mà do mặt tròn, hơn nữa còn đứng cùng với Phùng Việt vừa cao vừa gầy nên mới cảm thấy mập.
“Mới tới đã cãi nhau rồi, đến khách sạn trước đi, còn muốn đứng trên đường hít bụi sao,” Phùng Việt chú ý tới Hạ Tuyển cùng Thích Nhiên đang đứng bên cạnh Thích Giang Chử, nhếch miệng như đang dụ dỗ nói, “Hai bạn nhỏ ngồi xe của anh nha? Để hai đứa kia ngồi cùng xe đi, chúng ta ngồi xem bọn họ cãi nhau.”
Chu Huyền vừa lên xe của Hồ Bách, xe liền chạy đi, Thích Giang Chử cùng hai đứa nhỏ chỉ có thể lên xe của Phùng Việt. Thích Giang Chử ngồi ở ghế trước, dọc đường đi hai người nói chuyện phiếm không ngừng.
Mới lên xe Hạ Tuyển đã có chút buồn ngủ, tối hôm qua y ngủ không ngon, lên máy bay liền ngủ nhưng cũng không đủ. Thích Nhiên ngồi bên cạnh đã hoàn toàn nhắm chặt hai mắt, cậu vẫn có thể mơ hồ nghe thấy Phùng Việt cùng Thích Giang Chử hạ thấp giọng nói chuyện.
“Vốn là dự định đưa mọi người qua nhà tớ, mà mấy ngày nay trong nhà không ngừng ầm ĩ, mấy thân thích vốn chẳng quen thuộc bỗng dưng đều kéo qua nhà tớ, chiếm hết toàn bộ phòng khách…”
“Thật là đau đầu.”
Thích Giang Chử thấp giọng nói gì đó, Thích Nhiên không nghe rõ lắm, thanh âm của hắn so với Phùng Việt càng trầm thấp hơn.
“Đống bùi nhùi này tớ không muốn đụng tới, cha tớ cũng chỉ biết trông cậy vào thằng em rác rưởi kia… Đợi đến khi bên này hết chuyện rồi, tớ sẽ về Giang Châu thử. Công ty cậu còn thiếu người không?”
Lời vừa nói xong, Thích Giang Chử nhẹ nhàng cười rộ lên.
Hạ Tuyển cảm giác âm thanh của Thích Giang Chử càng ngày càng xa, mí mắt không chịu được nữa đóng lại, đến cửa khách sạn mới được Thích Giang Chử gọi dậy.
Y còn hơi ngơ ngác, Thích Nhiên ngồi bên cạnh đã biến mất, hiện tại đã đổi thành Thích Giang Chử. Hạ Tuyển nhìn về phía trước, Phùng Việt cũng đã không thấy đâu.
“Còn buồn ngủ sao? Trở về phòng rồi ngủ tiếp.”
Thích Giang Chử cầm mấy viên kẹo sữa đặt vào tay Hạ Tuyển, nói: “Trên máy bay em không ăn gì cả. Ăn trước mấy viên kẹo này đi, phải đợi một lát nữa mới đi ăn cơm.”
“Vâng…” Hạ Tuyển gật gật đầu.
Bước vào sảnh khách sạn.
Bọn họ có sáu người, hai người một phòng, vừa đủ.
Thích Nhiên đối với chuyện này phi thường hài lòng, mừng tít mắt. Theo như cậu suy tính, cậu nhất định sẽ được ngủ chung phòng với Hạ Tuyển. Cùng phóng với Hạ Tuyểnvnghĩa là cậu muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Chu Huyền cầm giấy chứng minh đi mướn phòng, Thích Giang Chử kêu Chu Huyền lại, nói: “Một phòng ba người, còn các cậu tự tính đi.”
Thích Nhiên: “…”
Cậu thoi thóp giãy dụa, lầm bầm nói: “Anh ở chung phòng với hai người bọn em sẽ phải chen chúc lắm đó.”
Thích Giang Chử đương nhiên đã biết ý đồ của Thích Nhiên, lời ít ý nhiều bác bỏ: “Sẽ không.”
Cái gọi là chăm sóc chính là giám sát 24/24, Thích Nhiên không nghĩ tới đến đi du lịch cũng phải bị Thích Giang Chử chi phối.
Phùng Việt cùng Hồ Bách đều nghe được toàn bộ cuộc đối thoại, Phùng Việt nhìn khuôn mặt nhỏ đang không ngừng nhăn nhó của Thích Nhiên thì vui vẻ không thôi, Hồ Bách ngược lại cảm thấy khá kinh ngạc.
Hồ Bách nói: “Thích Giang Chử, cậu như vậy thật giống y như ba mẹ tớ, sẽ khiến người ta chán ghét lắm nha.”
Thích Nhiên lập tức đồng ý: “Đúng đó! Đúng đó!”
Kết quả bị Thích Giang Chử liếc một cái lập tức ngậm miệng.
Hạ Tuyển đứng bên cạnh Thích Nhiên vẫn luôn không hé răng, y vẫn không quen nói chuyện trước nhiều người như vậy, việc Hạ Tuyển có thể làm chính là lắng nghe.
Bọn họ mướn hai phòng dành cho ba người, sát vách nhau. Vừa vào phòng, Thích Nhiên chạy như bay vào chiếm lấy cái giường cạnh cửa sổ, sau đó vỗ vỗ giường bên cạnh nói: “Hạ Tuyển, chúng ta nằm cạnh nhau nha!”
Ý đồ rất rõ ràng.
Thích Giang Chử không để ý đến cậu, đặt hết đồ lên giường, nói: “Chuẩn bị một chút đợi đi ăn cơm.”
Trước khi họ tới Phùng Việt đã đặt bàn từ trước
, BBQ bên bờ sông.
Cách khách sạn rất xa, đến nơi trời cũng sắp đen hoàn toàn. Hạ Tuyển cùng Thích Nhiên ngồi chờ, bọn Thích Giang Chử thì đang làm việc.
Phùng Việt, Hồ Bách đều biết Thích Nhiên, chỉ là gặp không nhiều bằng Chu Huyền mà thôi. Trước khi Thích Giang Chử xuất ngoại, Phùng Việt cùng Hồ Bách là khách quen của Thích gia, mỗi lần Hồ Bách đến đều phải mang đồ ăn cho Thích Nhiên.
Lần này quá vội vàng, Hồ Bách đã quên mất chuyện này.
Phùng Việt nâng mắt, hỏi: “Thích Nhiên thì anh biết, cậu bạn nhỏ kia là do cậu từ đâu lừa về vậy?”
“Bạn thân của em, Hạ Tuyển.” Thích Nhiên ôm vai Hạ Tuyển.
Thích Giang Chử gật đầu nói: “Ân, cũng là em trai tớ.”
Phùng Việt cười híp mắt tự giới thiệu: “Anh là Phùng Việt, người kia là Hồ Bách.”
Đột nhiên tầm mắt của mọi người đều rơi vào người mình, Hạ Tuyển lo lắng vội vàng gật đầu, mở miệng, nhất thời không biết phải gọi bọn họ như thế nào.
Phùng Việt bị bộ dáng không biết làm sao của Hạ Tuyển chọc cười, đứa nhỏ này hoàn toàn khác Thích Nhiên, hai đứa có thể làm bạn với nhau thực sự là kì quái, hơn nữa cho dù là bạn thân của Thích Nhiên đi chăng nữa, đây là tụ tập riêng tư của bọn họ, vậy mà Thích Giang Chử lại dẫn theo nhóc này tới.
Nghĩ tới đây, Phùng Việt ngẩng đầu nhìn Thích Giang Chử, ý vị thâm trường cười với hắn.
Thích Nhiên biết Hồ Bách không thể chống lại những người nhỏ tuổi hơn mình nên cố ý nhờ: “Anh Bách, em muốn uống rượu.”
Sau đó lại bắt đầu kể tội anh mình, “Lần trước anh của em uống say, thật sự là khủng bố, em và Hạ Tuyển phải hợp sức lại lôi kéo ổng về phòng, mệt chết đi được.”
Hạ Tuyển đang cầm đũa đột nhiên khựng lại, tim y nhảy lên tới cổ họng, cổ họng lại bắt đầu lạnh ngắt. Hắn ngẩng đầu có chút hốt hoảng nhìn về phía Thích Giang Chử, lại phát hiện hắn ngồi đó, nghe Thích Nhiên nói lại không có chút biểu cảm nào, giống như chuyện đó chưa từng xảy ra.
Hồ Bách tán thành nói: “Cậu ấy trước đây cũng như vậy, khi đó còn ghê gớm hơn, anh em một ly liền say, một mình anh căn bản không dìu được cậu ta.”
Chu Huyền chen vào nói: “Đừng có nói bậy nha. Cậu vốn chưa từng dìu qua, đều là tớ, mỗi lần đều phải nhẫn nhục chịu khó lôi cậu ta về nhà.”
Đề tài bắt đầu mở rộng, Thích Nhiên ý thức được chuyện mọi người đang nói không liên quan đến mình lắm, Hồ Bách đương nhiên cũng sẽ không lấy rượu cho cậu. Cậu không thèm nghe nữa, thăm dò đụng đụng Hạ Tuyển đang ngồi bên cạnh, ra hiệu bảo Hạ Tuyển đưa chai bia trước mặt y cho mình, tay cậu không đủ dài.
Chuyện bọn họ đang nói đều là lúc còn đi học, đề tài say rượu chỉ có thể đảo quanh Thích Giang Chử, Thích Giang Chử không nói gì, trên mặt không có bất kỳ tia phiền chán nào, ngược lại cực kỳ thả lỏng. Hạ Tuyển có hơi tốn công sức để đi theo mạch đối thoại, ngồi ngay ngắn đàng hoàng nghe bọn họ nói chuyện, cơm cũng không muốn ăn. Mãi đến khi Thích Nhiên đụng y một cái mới lấy lại tinh thần, hiểu được ý tứ của Thích Nhiên, theo bản năng liếc nhìn Thích Giang Chử đang ngồi đối diện, hơi chần chờ.
Thích Nhiên lại không ngừng thúc giục, y đành phải đưa tay ra cầm, nhưng Thích Giang Chử lại nhanh hơn y một bước, bỗng nhiên đứng lên, cầm chai bia kia đi, quay đầu nói với người phục vụ: “Lây hai chai coca.”
Ước mơ triệt đổ vỡ.
Thích Nhiên căm giận ngồi uống coca.
Hạ Tuyển nhìn Phùng Việt rót rượu cho Thích Giang Chử, một ly lại một ly, y cảm thấy không tốt, sắc mặt nhất thời hơi mất tự nhiên.
“Ăn đồ đi, cậu bé. Ngồi sững ở đó làm gì?” Chu Huyền ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
Thích Giang Chử nhìn sang, bỏ cánh gà mới nướng xong vào chén của Hạ Tuyển.
Hạ Tuyển nhìn Thích Giang Chử, nhìn từ rất xa.
Y hoàn toàn không thể từ chối Thích Giang Chử, vô luận là chuyện gì, Hạ Tuyển tinh tường nhận thức được điều này, tuy rằng y cũng không biết nó có nghĩa là gì. Y nhẹ nhàng thở ra một hơi, cúi đầu cắm đũa vào bên trong cánh gà, hương vị từ bên trong lập tức bay ra.