Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 75: “cái Bộ Cô Đang Cầm Tôi Cũng Muốn!”



“Tổng giám Đường” Tống Vy giữ chặt tay Đường Hạo Minh: “Thôi, đừng so đo với cô ta, cô ta thích thì cho cô ta đi.”
Nói xong, cô buông cánh tay anh ra, đi chọn bộ khác.

Lần này Tống Vy chọn một bộ màu trắng, nở nụ cười.

Thấy cô cười, trong lòng Mạc Vân lập tức khó chịu, quên mất nỗi sợ hãi mà Đường Hạo Minh mang đến cho cô, lại nói: “Cái bộ cô đang cầm, tôi cũng muốn!”
Tống Vy thu nụ cười lại: “Cô Mạc, cô cố ý kiến chuyện với tôi đúng không?” Đường Hạo Minh cũng nheo mắt lại.

Mạc Vân gân cổ lên: “Đúng thì sao?”
Tống Vy cười nhạt: “Cô Mạc, có phải cố quên mất bài học lần trước rồi không?” Nghe thấy câu này, Mạc Vân tức điên, chỉ thẳng mũi cô: “Cô còn có mặt mũi nói sao?”
Lần trước nếu không phải tại con nhỏ này, cô cũng sẽ không bị ông nội mắng, càng sẽ không bị nhốt trong nhà rất lâu không được đi ra ngoài.

“Tại sao tôi lại không có mặt mũi nói chứ?” Tống Vy khẽ mở đôi môi đỏ: “Tục ngữ có câu, gieo gió gặt bão, cho dù là lần trước hay là lần này, đều là cô Mạc muốn kiếm chuyện với tôi trước, lần trước tôi có thể
làm cô Mạc chịu khổ thì lần này vẫn có thể làm được, cho nên cô Mạc biết điều một chút đừng chọc tôi, tôi đã bỏ qua cho cô một lần rồi.”
“Tôi cứ thích chọc cô đó!” Mạc Vân cướp bộ lễ phục trong tay cô, khiêu khích nhìn cô: “Lần trước cô có thể làm ông nội mắng tôi là vì có dính líu đến nhà họ Mạc, lần này tôi lại không làm thế, cô còn làm gì được tôi?”
Nói xong, cô lấy thẻ ngân hàng nhét vào trong tay nhân viên tư vấn: “Đi cà thẻ đi, bộ này thuộc về tôi.” Nhân viên tư vấn nhìn Tống Vy, lại nhìn Đường Hạo Minh, không biết nên làm gì.

Đường Hạo Minh nở nụ cười lạnh lùng.

Tống Vy lại túm chặt anh, lắc đầu nhìn anh, sau đó, trong ánh mắt khó hiểu của anh, lại lấy một bộ lễ phục khác xuống, sắc mặt lộ rõ vẻ yêu thích.

Mạc Vân không muốn để có được như ý, lại mở miệng cướp mất.

Vì vậy sau đó, chỉ cần Tống Vy lấy, Mạc Vân đều cướp hết.

Lần này, cuối cùng Đường Hạo Minh cũng biết được ý đồ của Tống Vy, để nắm đấm lên bên môi, cản ý cười đi.

Rất nhanh, Mạc Vân đã cướp sạch tất cả lễ phục trên giá treo đồ này, nhân viên tư vấn đứng bên cạnh cũng cười không ngậm được miệng.

Tống Vy vỗ tay, cũng không định mua tiếp, nhìn Mạc Vân đang đắc ý, thầm trào phúng, mặt ngoài lại cười tủm tỉm nói: “Cô Mạc chơi sang thật, tôi không thể sánh bằng, còn không nhanh đi đóng gói cho cô Mạc đi?”
“Vâng vâng” Nhân viên tư vấn vội vàng gật đầu, ôm đông lễ phục chạy về phía quầy thu ngân.

Tống Vy nhìn bóng lưng cô: “Xem ra cô ấy cũng lấy được không ít tiền hoa hồng”
Đường Hạo Minh vuốt cằm: “Công của cô” “Không, là của cô Mạc, tôi chỉ dùng chút trò vặt mà thôi” Tống Vy hất tóc, nói với vẻ mặt khiêm tốn.

Nghe hai người trò chuyện, cho dù Mạc Vân có ngu thì bây giờ cũng đã phản ứng lại, giận tím mặt nhìn Tống Vy: “Cô chơi tôi? Cô cố ý để tôi giành với cô?”
Tống Vy buông tay: “Ai bảo cô Mạc xúc động, thích giành với tôi đến vậy chứ, nếu cô không giành với tôi thì tôi cũng không chơi cô được, đúng không?”
“Cô.” Mạc Vân nghiến răng nghiến lợi.

Tống Vy nhìn cô cười cười: “Tổng giám Đường, chúng ta đi thôi, đến cửa hàng khác mua, chỗ này đã bị cô Mạc mua gần hết rồi”
“Được.” Đường Hạo Minh không có dị nghị gì, nhấc chân.

Lúc đi ngang qua Mạc Vân, anh ngừng lại, tháo mắt kính xuống, dùng đôi mắt như rắn độc nhìn chằm chằm cô vài giây, nhìn đến mức mặt cô trắng bệch, anh mới hài lòng đeo kính lên, đuổi theo Tổng Vy.

Sau khi ra khỏi cửa hàng lễ phục này, hai người lại đến cửa hàng khác.

Lần này không có Mạc Vân kiếm chuyện, Tống Vy thuận lợi mua được lễ phục.

Mua xong, Đường Hạo Minh lại dẫn Tống Vy đến cửa hàng đá quý, chuẩn bị mua trang sức phối hợp với lễ phục.

Nhưng mới lựa được một lúc, Đường Hạo Minh đột nhiên bị một cú điện thoại gọi đi mất, để Tống Vy ở lại trong cửa hàng một mình.

Anh đi rồi, đối với Tống Vy ngược lại lại là chuyện tốt, ít nhất không cần phải đề phòng này nọ trong mọi lúc!
“Tổng giám đốc, đó không phải là nhà thiết kế Tống sao?” Bên ngoài của hàng đá quý, Trình Hiệp nhìn thoáng qua thấy được Tống Vy, nhắc nhở người đàn ông trước mặt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 75: GƯƠNG MẶT THẬT CỦA ĐƯỜNG HẠO MINH



“Tôi muốn làm gì sao?” Đường Hạo Minh cười nhẹ: “Một nam một nữ ở chung một phòng, cô nói xem còn có thể làm gì?”

“Anh…” Tống Vy hoảng sợ trừng to hai mắt.

Đường Hạo Minh nhắc chân đến gần cô.

Cô theo bản năng lui ra sau.

Lúc lùi đến cửa, đằng sau bị cửa chặn lại, không lui được nữa.

Cô không bỏ cuộc xoay người, nắm lấy then cửa xoay mạnh, muốn mở cửa ra.

Nhưng kết quả giống như những gì Đường Hạo Minh nói, cửa bị khóa trái.

Lúc này, Đường Hạo Minh đã sắp đến trước mặt cô.

Tống Vy cắn răng, buông tay đặt trên then cửa, chạy về một hướng khác, sau khi kéo dãn khoảng cách với anh rồi, cầm lấy bình hoa làm ra tư thế phòng ngự: “Anh đừng đến đây, anh còn lại gần tôi sẽ báo cảnh sát.”

Đường Hạo Minh nhướng mày: “Cô báo đi, chỉ cần cô gọi điện thoại được.”

“Có ý gì hả?” Tống Vy cảm thấy không ổn.

Đường Hạo Minh không nói gì, đứng ở đó hứng thú dạt dào nhìn cô.

Tống Vy ôm bình hoa vào lòng, tay còn lại lục túi xách, lấy điện thoại ra.

Sau đó cô nhìn thấy chỗ tín hiệu trống rỗng.

“Sao lại thế này?” Tống Vy giật giật khóe môi, trong mắt xuất hiện vẻ tuyệt vọng.

Đường Hạo Minh nâng tay, vuốt tóc mái ngược ra sau: “Bởi vì tôi đã chặn tín hiệu lại ngay từ đầu rồi, ngoài ra, cũng sẽ không có bắt cứ kẻ nào đến gõ cửa.”

Nghe được lời này, Tống Vy nắm chặt điện thoại: “Tôi hiểu rồi, thì ra đây là mục đích anh khi mời tôi đến tham dự tiệc sinh nhật của anh!”

“Không sai.” Đường Hạo Minh gật đầu, không hề che giấu sự khen ngợi của anh: “Tôi vốn định sau khi khiêu vũ xong sẽ tìm lý do dẫn cô đến nơi này, nhưng không ngờ Đường Hạo Tuấn dẫn theo Tống Huyền đến chen ngang, tuy là có chút sai lầm, nhưng may mà kết quả cũng không thay đồi.”

*Vì sao?” Tống Vy tức giận nhìn anh: “Anh chiếm được tôi thì có ích lợi gì đối với anh chứ?”

Đường Hạo Minh cong môi: “Ích lợi lớn lắm, chắc cô cũng biết được ân oán giữa tôi và Đường Hạo Tuần đúng không?”

Tống Vy gật đầu.

Trong khoảng thời gian này, cô đã nghe những nhân viên trong tập đoàn Đường thị nói, tuy anh và Đường Hạo Tuần là anh em họ, nhưng lại giống như kẻ thù.

Chỉ vì anh là cháu đích tôn của nhà họ Đường, lại không được thừa kế tập đoàn Đường thị, cho nên oán hận Đường Hạo Tuấn.

“Nhưng việc này thì liên quan gì đến tôi?” Tống Vy hỏi.

Đường Hạo Minh vuốt cằm: “Đương nhiên có, dù sao cô cũng coi như là người phụ nữ của Đường Hạo Tuần, còn sinh cho anh ta hai đứa con, nếu tôi chiếm được cô, lại bắt hai đứa con của cô gọi tôi là ba, cô nói xem Đường Hạo Tuần có nồi điên hay không?”

Tống Vy giống như nghe được truyện gì nực cười lắm, cảm thấy tam quan vỡ toang: “Cho nên anh làm tất cả những điều này với tôi chỉ vì muốn đả kích tổng giám đốc Đường thôi sao?”

“Không sao, đối với tôi chỉ lý do này thôi đã đủ rồi, hơn nữa cô thật sự rất thú vị, tôi nói tôi thích cô cũng không phải hoàn toàn là giả, bởi vì cô đủ xinh đẹp!”

Nói xong, Đường Hạo Minh đột nhiên bước lên.

Tống Vy hoảng sợ hét to, lập tức quăng bình hoa và điện thoại về phía anh, nhưng đều bị anh tránh được.

Sau khi tiếng bình hoa vỡ toang vang lên, Đường Hạo Minh đã túm chặt cánh tay Tống Vy.

Ngay sau đó, anh cưỡng ép kéo cô đến trước bàn trà, tay còn lại quơ tất cả đồ đạc trên bàn trà xuống đất.

Sau đó Đường Hạo Minh quăng Tống Vy lên trên bàn trà, cúi người đè xuống, cũng gom hai tay của cô lại, giơ lên đỉnh đầu cô, đè chặt lại.

“Buông tôi ra!” Tống Vy đỏ mắt, tức giận giãy dụa, hai chân quơ quào lung tung, muốn đá Đường Hạo Minh trên người cô xuống.

Nhưng Đường Hạo Minh đã đoán trước, cong đầu gối, đập mạnh vào bụng cô.

Tống Vy kêu đau thành tiếng, mặt trắng bệch.

Đường Hạo Minh cười tà nhìn xuống cô: “Cục cưng, đừng chọc tôi, tôi không phải loại đàn ông dịu dàng đâu.”

Tống Vy cố chịu cơn đau quặn ở vùng bụng, hơi híp mắt, oán hận nhìn chằm chằm anh.

Đường Hạo Minh nhíu mày, sau đó nắm chặt mặt cô, âm trầm nói: “Tôi rất ghét ánh mắt này của cô, nhưng mà không sao hết, lát nữa cô sẽ không hận nỗi nữa, tôi sẽ làm đôi mắt xinh đẹp này của cô chảy ra hai hàng nước mắt trong suốt Nói xong, anh buông mặt cô ra, vuốt dọc xuống cổ cô, lúc sờ đến cổ áo của cô, đột nhiên kéo mạnh áo vest khoác trên người cô ra, lộ ra miếng dán ngực mà da bên trong.

“Đường Hạo Minh!” Tống Vy luống cuống: “Nếu anh dám đụng vào tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh, tôi sẽ khiến anh phải ngồi tù mọt gông!”

“Ngồi tù?” Đường Hạo Minh cười: “Cô biết trên đầu cô có thứ gì không?”

Hả?

Tống Vy theo bản năng nhìn lên trên trần nhà.

Khi nhìn thấy camera trên trần nhà, máu trong cơ thể cô như đông lại.

Đường Hạo Minh nhẹ nhàng vỗ mặt cô: “Hiểu rõ chưa, camera sẽ quay lại toàn bộ cảnh chúng ta ân ái, chỉ cần xong việc này mà cô báo cảnh sát, tôi sẽ tung video này ra ngoài, đến lúc đó tất cả mọi người sẽ thưởng thức cơ thể của cô, cho dù con trai cô là hacker thì cũng không thay đổi được điều gì cả.”

*A a a!” Tống Vy sụp đỗ kêu to: “Đồ điên, Đường Hạo Minh anh là một tên điên!”

Đường Hạo Minh không giận lại cười: “Cô nói không sai, tôi là một tên điên, chỉ cần có thể làm Đường Hạo Tuấn khó chịu thì chuyện gì tôi cũng làm được, cho nên tốt nhất cô nên ngoan ngoãn nghe lời tôi, làm người phụ nữ của tôi, để hai đứa con của cô nhận tôi làm ba, tôi sẽ đối xử với cô thật tốt, thế nào?”

Tống Vy run môi, không nói gì, nước mắt bắt giác rơi xuống.

“Lúc cô khóc đúng là đẹp thật!” Đường Hạo Minh dùng ngón tay dính một giọt nước mắt xoa nhẹ, đáy mắt đầy vẻ hưng phấn, nôn nóng cúi đầu xuống.

Ngay lúc anh định cúi đầu hôn lên mắt cô, cửa phòng nghỉ đột nhiên đùng một cái bị người ta đá văng ra.

Đường Hạo Minh bỗng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt sắc bén nhìn ra ngoài cửa, nhìn thấy Đường Hạo Tuần, mặt lộ ra vẻ nghiêm túc.

Sao anh lại đến đây?

“Tổng giám đốc Đường, cứu tôi!” Tống Vy cũng nhìn thầy Đường Hạo Tuần, cô giống như túm được cọng rơm cứu mạng, kích động cầu cứu Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuần thấy cô không mảnh vải che thân, sắc mặt thay đổi kịch liệt, đôi mắt vốn luôn lạnh lẽo toát ra đầy sát ý một cách rõ ràng.

Anh sải đôi chân dài, hai ba bước đã đi đến trước bàn trà, đấm mạnh vào mặt Đường Hạo Minh.

Đường Hạo Minh kêu rên, ngã từ trên người Tống Vy xuống.

Nhưng vẫn chưa xong, Đường Hạo Tuần lại đá lên người Đường Hạo Minh vài cái, mỗi cú đá đều không hề nương tình. Không lâu sau, Đường Hạo Minh đã nằm dưới đất thoi thóp, không bò dậy nổi nữa. Lúc này Đường Hạo Tuấn mới tha cho anh, thở hắt ra, điều chỉnh lại vẻ mặt, nhìn về phía Tống Vy nằm trên bàn trà, giọng điệu quan tâm hỏi: “Có sao không?” Tống Vy quấn chặt áo vest, nghẹn ngào trả lời: “Tôi không sao.” Gương mặt căng chặt của Đường Hạo Tuần khá hơn một chút, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “Vậy là tốt rồi.” May mà anh đến kịp lúc. Nếu không bây giờ cô đã… Nghĩ vậy, tim Đường Hạo Tuần giống như bị ai đó siết chặt, hơi quặn đau. “Tổng giám đốc Đường, dẫn tôi đi đi.” Tống Vy nắm chặt góc áo Đường Hạo Tuần, gương mặt phủ kín nước mắt đầy vẻ cầu xin. Cô không muốn ở lại chỗ này thêm giây phút nào nữa!

Tất cả mọi thứ ở đây đều làm cô cảm thấy buồn nôn!

“Được.” Đường Hạo Tuấn đỡ tay cô, đỡ cô xuống khỏi bàn trà.

Nhưng Tống Vy vừa mới chạm chân xuống đắt, cơ thể đã mềm oặt, sau đó ngắt đi.

Chờ đến khi cô tỉnh lại, đã là trưa ngày hôm sau.

Tống Vy chớp mắt, xoay đầu quan sát căn phòng xa lạ: “Chỗ này là…”

“Nhà tôi!” Đường Hạo Tuần ngồi trên ghế cạnh mép giường, nhìn cô nhẹ nhàng trả lời: “Lúc đó em ngất đi, tôi tưởng em trúng thuốc mê, lại nghĩ nhà tôi gần khách sạn nhát, còn có bác sĩ gia đình nên mới đưa em đến đây.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.