Long Hồn (Khúc Điều Chi Thương)

Chương 102: Quân lâm thiên hạ



Vuốt vuốt Nặc Thân Ký trong tay, ta về tới Quỷ Thành, vào tiệm tạp hóa Cát Tường, tránh đi sự theo dõi người khác, đi vào hậu đường tiệm tạp hóa, Nặc Thân Ký thật đúng là đồ tốt, ta biến thành một bộ dạng thư sinh, bất quá lúc này đây ta đem Phiến đổi thành Bút lông, đem cấp bậc của mình đổi còn 58 cấp.

Ở thời gian hiện tại trong trò chơi, 58 cấp cũng không tính là cao, nhưng cũng không thấp, chắc hẳn tin tức trước đó chúng ta muốn đối phó với Quân Lâm Thiên Hạ đã truyền vào tai của bọn họ, lúc này bọn họ hẳn càng cần thêm nhân tài!

Đem hình dạng của mình điều chỉnh thành dạng nếu có rơi vào cả đám người cũng không có ấn tượng gì, bộ dạng bình thường đến không thể nào bình thường hơn làm cho ta rất thoả mãn, lại nhìn bảng thuộc tính, trên đó ghi một cái danh tự lạ lẫm — Thư Sinh Đều Có Thư Sinh Hảo, chính là danh tự hiện tại của ta, xác định không có bất kỳ sơ hở nào, ta theo cửa sau tiệm tạp hóa đi vòng ra ngoài.

Ta không nôn nóng gia nhập bang phái, một mình tới Long Thành luyện cấp, bắt đầu xoạt quái.

“Ngư Lôi, bọn họ đang ở đâu?” Ta mở ra kênh trò chuyện, phát ra một cái mật âm.

“Tại Long Chi Cố Hương, đang xoạt quái bảy mươi lăm cấp Ấu Long.” Đối phương hồi đáp.

“Hảo, tiếp tục theo dõi, đợi sự tình bên này xong rồi, nhóm chúng ta cùng đi Thái Lan nghỉ, ta mời.”

“Ngươi nói đó, quyết định như vậy a!” Ngư Lôi cao hứng kêu.

Ngư Lôi chỉ là tên trong trò chơi, tên thật của hắn là Vu Lôi, là một trong những cổ đông của Huỳnh Dịch, trợ thủ đắc lực của ta, trước đó mấy vị quản lý của Huỳnh Dịch đã bắt đầu tạm nghĩ, sau đó tham gia vào Long Hồn, bọn họ đã từng liên lạc với ta, nhưng lúc ấy quá nhiều chuyện xảy ra, bọn họ lại không muốn ta dẫn đi luyện cấp, chờ bọn hắn cấp bậc đủ, cũng chính là thời điểm ta khai triển, mở rộng kế hoạch.

Vì vậy, Vu Lôi cùng Phiền Ngữ bọn họ sáu người cùng nhau gia nhập một tiểu bang phái không tên tuổi, tên là Bách Hiểu Sanh, cái bang phái này rất kỳ quái, bọn họ không cường đại, cũng không phải thịt trên thớt mặc người chém giết, tóm lại nó nằm giữa Quân Lâm Thiên Hạ cùng với Cương Quyết còn có thêm mấy bang phái khá lớn giúp giữ một thế cân bằng.

Những bang phái khác gần như đều thuê người của bọn ho đi nghe tin tức những bang phái khác, hơn nữa cái bang phái này cũng không có tự đập bể chiêu bài Bách Hiểu Sanh của mình,tin tức từ bọn họ nghe ngóng được, có thể nói là 99% chính xác, bang phái nào muốn thôn tính bang phái bọn họ, lại bởi vì những bang phái khác đang quan sát mà buông tha, vì vậy, Bách Hiểu Sanh cứ như vậy mà sống sót.

Sáu người kia sau khi vào bang phái Bách Hiểu Sanh luôn cứ tiêu diêu tự tại, đến khi ta thỉnh cầu, mới khiến cho bọn buông tha tâm trạng thong dong chơi trò chơi, bắt đầu nhiệm vụ.

Tất cả chuyện tình có quan hệ cùng Quân Lâm Thiên Hạ, bọn họ đều báo cáo với ta, hôm nay tin tức ta cần, chính là muốn biết địa điểm luyện cấp của Nhất Tiễn Ôn Nhu.

Hướng phía Long Chi Cố Hương đi, một mình xoạt quái bảy mươi lăm cấp có chút khó khăn, bất quá có thuộc tính của sáo trang trượng kiếm, cũng không thành vấn đề, huống hồ trong hành trang có nhiều dược liệu như vậy, cũng không phải để đó trưng bày.

Nhìn ngư lôi đánh xuống tọa độ ta muốn tiến lên, ta cố ý đi quanh phía trước bọn họ, để cho bọn họ phải đi vào toa độ ta đang xoạt quái.

Từ lần báo cáo thứ nhất đến lần thứ hai, ta biết rõ bọn họ rất nhanh sẽ đi vào nơi có thể thấy ta, vội vàng dẫn thêm mấy Ấu Long, đánh cho bọn nó vài cái liền bắt đầu chạy.

Ấu Long nhanh nhẹn không cao, rất thích hợp để “Chơi diều”, vì vậy ta không nhanh không chậm phóng gió bắt đầu thả diều, thỉnh thoảng hướng về phía sau thả vài cái kỹ năng, dùng kỹ năng công kích của thư sinh phong hệ cùng mộc hệ, bất quá mặc dù thoạt nhìn như kỹ năng thư sinh, kỳ thật ta đang sử dụng kỹ năng của chức nghiệp Long Chi Hồn Phách.

Vòng quanh luẩn quẩn đánh quái, chỉ chốc lát, mục tiêu của ta đã xuất hiện trong tầm mắt, cố ý như không nhìn thấy bọn hắn, không coi ai ra gì mà đánh quái, nhưng trong ánh mắt ta vẫn quan sát bọn họ, bọn họ không hề động, cứ đứng ở một bên nhìn, cũng không có đến đoạt quái.

Đến khi chỉ còn lại một con Ấu Long cuối cùng, ta không “Chơi diều” tiếp, tay phải cầm bút lông cự đại vẽ lên một câu chú không biết tên, thân thể phóng tới bên cạnh Ấu Long, trong miệng hô: “Vô ảnh phán quan bút!” Trong nội tâm ta mặc niệm là Lôi Đình, dùng công kích pháp thuật đơn thể cao nhất của ta đem Ấu Long trước mặt giải quyết một cách hoàn mỹ.

Pộp! Pộp! Pộp! thanh âm vỗ tay truyền đến.

“Quá đẹp! Huynh đệ, kỹ năng ngươi vùa dùng gọi là gì? Tại sao ta chưa nghe nói qua?” Nhất Tiễn Ôn Nhu hướng ta đi tới, vừa rồi người vỗ tay chính là hắn.

“Ngươi là ai?” Ta giả bộ như vừa phát hiện ra hắn, thuận thế lui về phía sau hai bước, bày làm ra một bộ dạng cảnh giác.

“Huynh đệ đừng hoảng hốt, ta không có ác ý.” Nhất Tiễn Ôn Nhu thấy ta phản ứng như thế, cũng không tiến thêm về phía trước, đứng tại chỗ nói, “Chỉ là vừa rồi nhìn thấy ngươi ra kỹ năng cuối cùng, chớp mắt có thể đánh gục quái, quả thực bội phục, cho nên ta tiến lên làm quen.”

“Hô…” Ta hô thở ra một hơi, còn khoa trương vươn tay vỗ ngực, “Ngươi phải nói sớm nha, thiệt là, làm ta sợ nhảy dựng!”

“Thật sự xin lỗi.” Nhất Tiễn Ôn Nhu lúc này một bộ dang thật lịch sự, nho nhã lễ độ.

“Kỹ năng vừa rồi ta dùng ngươi đương nhiên không biết, đây chính là ta ngẫu nhiên gian ngã xuống một cái sơn cốc, gặp được một NPC dạy cho ta, ngươi cũng không biết đâu, nhiệm vụ kia rất biết cách tra tấn người!” Cố ý biểu hiện ra là một người vô tâm vô phế, huyên náo là loại người mà ta thấy phiền nhất, bất quá do kế hoạch cần, ta không thể không làm như vậy.

“A? Là sơn cốc gì?”

“Ở Thiên Chi Phong, cụ thể từ nơi nào té xuống đi ta cũng không nhớ rõ, bất quá NPC kia sau khi dạy hết kỹ năng cho ta liền biến mất, về sau ta có trở lại thăm sư phó, những tìm mãi cũng không tìm thấy sơn cốc kia, chớ nói chi là tìm được sư phó, thiệt là, ngươi nói xem Long Hồn thần bí như vậy làm gì.” Ta biểu hiện trên mặt bình thường mang theo tiếu dung chân thành.

“Thư Sinh Đều Có Thư Sinh hảo, 58 cấp thư sinh.” Một bên có người nhỏ giọng nói, người nọ chính là Quân Sư.

“Uy! Ngươi không biết tùy tiện nghị luận người khác là không lễ phép sao?! Người quả thật đáng ghét! Không nói với các ngươi, ta đi luyện cấp!” Ta làm bộ xoay người đi.

“Khoan khoan, Tiểu Thư, ta xưng hô với ngươi như vậy được không?.” Nhất Tiễn Ôn Nhu bước tới, ngăn ta rời đi.

“Trông người cũng rất hiểu lễ nghĩa, như thế nào lại không hảo hảo trông nom thủ hạ của người, ta chán ghét hắn!” Ta hướng về phía Quân Sư liếc mắc, một bộ dáng ta thật sự rất chán ghét hắn.

“Thực xin lỗi, thủ hạ của ta không hiểu quy củ lắm, ta thay mặt hắn hướng ngươi nhận lỗi. Đúng rồi, Tiểu Thư, ngươi không gia nhập bang sao? Sao có một mình ngươi luyện cấp?” Nhất Tiễn Ôn Nhu biểu hiện vô cùng khiêm tốn, không giống như bang chủ của bang phái thứ hai trong Long Hồn, một điểm kiêu ngạo cũng không có.

“Ngươi xin lỗi cái gì nha, cũng không phải lỗi của ngươi, ai nha, không có việc gì không có việc gì a!” Ta khoát tay áo, giả bộ như chẳng hề để ý, “Bang phái nha, ta từ khi vào trò chơi vẫn tự mình luyện, không có nghĩ tới việc gia nhập bang phái, hết thảy tùy duyên!”

“Như vậy tại hạ cả gan mời ngươi gia nhập bang phái của chúng ta, từ nay về sau chúng ta có thể mang ngươi đi thăng cấp, không biết ngươi có nguyện ý hay không?” Nhất Tiễn Ôn Nhu biểu hiện vô cùng quý phái, giống như ta ở trước mặt hắn là một vị tiểu thư quý tộc.

“Bang phái a… Ta chưa từng tham gia a, không biết có phiền toái cho các ngươi không?” Ta làm bộ nghĩ nghĩ, một bộ dạng rất khó lựa chọn.

“Ngươi nói tất cả tùy duyên, hôm nay cùng chúng ta nhận thức, chính là có duyên, sau này cùng chúng ta cùng nhau luyện cấp không tốt sao? Mọi người cùng nhau chơi mới vui sướng, không phải sao?”

“Nhưng mà, chính là…” Ta liếc qua Quân Sư, một bộ dạng rất không tình nguyện.

“Thật xin lỗi, vừa rồi mạo phạm ngươi, ta hướng nhận lỗi.” Quân Sư đi đến trước, cuối đầu, chậm rãi nói ra, trên mặt bình thản một tia tinh cảm cũng không có.

“Được rồi được rồi, ta tha thứ ngươi a, từ nay về sau chúng ta là bằng hữu, ta còn phải nhờ mọi người chiếu cố nhiều hơn!” Ta vươn tay, cười nói.

“Ha ha.” Quân Sư bắt lấy tay ta, theo lễ phép lịch sự nắm nhẹ một chút liền buông ra. Nhìn thấy hắn môt bộ dạng như vậy, trong nội tâm của ta không cao hứng nhiều.

Ta nhưng chưa quên, ngày đó chính hắn là người giữ không cho ta chết, làm cho ta bị thương nhiều như vậy, hôm nay ta cũng phải làm cho hắn bẽ mặt.

[ĐINH!!!] Người chơi Nhất Tiễn Ôn Nhu mời bạn gia nhập Quân Lâm Thiên Hạ bang phái, xin hỏi bạn có đồng ý không?

Thanh âm hệ thống nhắc nhở vang lên, ta không chút do dự xác nhận, sau đó nhận được xác nhận đã gia nhập Quân Lâm Thiên Hạ, sao khi vào bang phái, ta liền trên kênh bang phái tự giới thiệu: “Mọi người hảo, ta là người mới, mọi người gọi ta Tiểu Thư là tốt rồi, mong được mọi người chiếu cố nhiều hơn!”

“Người mới?”

“Ha ha.”

“Hoan nghênh…”

“Ngươi hảo.”

Trong kênh bang phái liên tiếp tiếng người chào nói vang lên, ta cười trên kênh bang phái cùng mọi người hàn huyên.

“Tiểu Thư, đừng chỉ lo cùng mọi người nói chuyện phiếm, chúng ta nên đi luyện cấp.” Nhất Tiên Ôn Nhu nói một câu, liền dẫn đội ngũ đi thẳng về phía trước.

Đội ngũ này có chừng ba mươi người gì đó, ta nhìn lướt qua, đều là những gương mặt quen thuộc, đều là người trong trong thạch thất ngày đó! Ta âm thầm mắng, trên mặt lại tràn đầy tiếu dung.

Người trong kênh bang người nghe Nhất Tiễn Ôn Nhu nói, liền hiểu ra ta là người hắn tự mình chiêu mộ, không khí lanh đạm mấy lãnh đạm mấy hôm nay cũng nhờ vậy mà cải thiện hơn, ta một bên cùng mọi người trò chuyện, một bên dùng đến kỹ năng đánh quái, hai công việc toàn bộ không chậm trễ.

Nhất Tiễn Ôn Nhu thấy ta chịu khó phóng kỹ năng, cũng không nói gì nữa, dẫn đội tiến lên, ta chạy trước chạy sau trong đội ngũ, tựa như tiểu động vật luôn rảnh rỗi, trong lúc đó dẫn tới vài con quái, nhưng không có đem đội ngũ làm loạn.

“Tiểu Thư, nhiệm vụ dẫn quái không cần ngươi đi…” Nhất Tiễn Ôn Nhu sắc mặt biến hóa, vẻ mặt như rất đau đầu.

“Ha ha, không có việc gì, ta đây đánh quen rồi, thêm ta đi dẫn quái chúng ta có thể nhanh lên cấp!” Đối câu nói của hắn, ta quay trở lại dùng một nụ cười sáng lạn.

“Được rồi, ngươi vui vẻ là tốt rồi.” Thấy ta xác thực cũng không gây thêm phiền toái gì, hắn ngầm đồng ý hành vi của ta.

Hai ngày sau.

“Quân Sư, ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao lại không cẩn thận như vậy?!” Tại trạm dich Quân Lâm Thiên Hạ, Nhất Tiễn Ôn Nhu quát lớn với người sắc mặt trắng bệch đối diện.

“Thực xin lỗi.” Quân Sư cúi đầu, nhàn nhạt nói một câu.

“Hiện tại tất cả mọi người đang cố gắng luyện cấp, ngay cả Tiểu Thư chỉ trong hai ngày đã thăng một cấp, sắp chuyển chức lần hai, nhưng ngươi lại để rơi cấp, chuyện gì xảy ra?!”

“Đại ca, ngươi đừng trách hắn, nhìn bộ dạng hắn hiện tại rất khó chịu…” Trong vòng hai ngày, ta trên cơ bản cùng mọi người trong bang phái có chút thân quen, trong một lần luyện cấp ta “Lơ đãng” cứu Nhất Tiễn Ôn Nhu một mạng, sau đó, ta cùng hắn xưng hô huynh đệ.

“Bỏ đi, Tiểu Thư đã thay ngươi cầu tình, ta cũng không nói nữa, mấy ngày nay ta cho ngươi thời gian đem cấp bậc luyện lại, lại rơi cấp cũng đừng trách ta thu hồi quyền lợi chỉ huy của ngươi, một người ngay cả mình bảo vệ cũng không được, ngươi làm sao chỉ huy bang phái?!”

“.” Quân Sư chỉ biết vâng lời, thật sự là biểu hiện gì cũng không có.

“Quân Sư ca ca, ngươi đừng nóng giận, Ôn Nhu ca ca cũng là lo lắng cho ngươi mới nói như vậy.” Nhất Tiễn Ôn Nhu xoay người cùng những người khác bàn công việc, ta nhân cơ hội đi đến bên cạnh Quân Sư nói ra.

“Lo lắng? Hắn chỉ là sợ ta kéo chân mọi người mà thôi.” Quân Sư trên mặt rốt cục cũng có biểu tình, biểu cảm khinh thường cùng không cam lòng cứ như vậy bày ở trên mặt của hắn, sau đó, lập tức nhìn nhìn ta, như là đột nhiên nhớ tới cái gì, cuống quít nói, “Thật có lỗi, ta nói lỡ, ngươi…”

“Quân Sư ca ca, ngươi đừng nghĩ Ôn Nhu ca ca như vậy a, hắn đối tất cả mọi người rất tốt a.” Lời ta nói có một nửa là sự thật, Nhất Tiễn Ôn Nhu xác thực rất tốt, giống như mấy ngày nay hắn đối xử với ta khá tốt.

“Ha ha.” Quân Sư cười khổ, xoay người ly khai.

Hai ngày này, hiệu quả làm việc của Tiểu Huy ta có thể xác nhận bằng mắt, Quân Sư đã rơi mất ba cấp, hơn nữa còn chưa kết thúc, bởi vì vi mục tiêu của chúng ta căn bản không phải người này.

Trong mắt ta, Quân Sư vẫn là một người thần bí, gương mặt hắn luôn không chút biểu tình, mấy ngày nay dưới sự quở trách liên tiếp của Nhất Tiễn Ôn Nhu, hôm nay rốt cục hắn cũng cải biến, từ biểu tình trên mặt hắn, ta thấy kế hoạch của ta đã thành công một phần ba.

“Tiểu Thư, chiều tối hôm nay có hội nghị, ngươi cũng tới tham gia.” Nhất Tiễn Ôn Nhu đi đến bên cạnh ta nói.

“A? Đại ca, cái này được sao? Ta vừa mới gia nhập không lâu… Hay là không cần a…” Từ trong miệng Nhất Tiễn Ôn Nhu, ta biết cái hội nghị kia, chính là hội nghị bí mật của Quân Lâm Thiên Hạ được tổ chức mỗi ngày, thành viên trong bang tham gia hội nghị tổng cộng chỉ có mười lăm người, đối với một bang phái vài trăm người mà nói, không khác gì hội nghị của lãnh đạo cấp cao.

“Tiểu Thư, ngươi nguyện ý trợ giúp đại ca không? Nếu như có thể, ta muốn phân ra thêm một gia tộc giao cho ngươi quản lý.”

“A? Đại ca, cái này làm sao có thể, tuy ta rất muốn vì bang phái mà tận lực, nhưng là…”

“Tốt lắm, không cần phải nói thêm, ngươi đã muốn tận lực, như vậy chiều tối hôm nay cứ đến phòng họp tham gia hội nghị.” Lời Nhất Tiễn Ôn Nhu nói mang khí thế không để cho người khác phản bác.

“A, ta biết rồi.” Ta nhẹ gật đầu, lại nhìn nhìn người bên cạnh, những người chơi kia bình thường cùng chúng ta luyện cấp đều dùng ánh mắt ghen ghét nhìn ta, đương nhiên, những ánh mắt kia cũng có phẫn nộ đối với Nhất Tiễn Ôn Nhu.

Ha ha, ta còn chưa chính thức ra tay, Quân Lâm Thiên Hạ đã tự loạn, cái này quả thật không thú vị, khó khăn cũng quá thấp a, dễ dàng như vậy gây ra mâu thuẫn trong nội bộ bọn họ, đây kế hoạch bên ngoài của ta.

Bất quá ngẫm lại, ngày đó tại Địa Ngục nghe được Tiểu Bách cùng người kia đối thoại có thể đoán được, Quân Lâm Thiên Hạ kỳ thật bên trong tuyệt không đoàn kết, chỉ nhờ Nhất Tiễn Ôn Nhu một mực trấn xuống, người dưới bực mình chẳng dám nói ra, nhưng dù sao đã lỡ nhảy vào nồi dầu sôi, chỉ cần cho thêm dù chỉ là một giọt nước,cũng làm cả nồi dầu nổ ra.

Hai ngày này, ta trước mặt bọn họ một mực sắm vai một tiểu hài tử vô tâm vô phế, giống như học sinh vẫn còn đi học, chưa thấy qua thế sự xảo trá, như là tiểu thiếu gia được người nhà bảo vệ vô cùng tốt, thắng được không ít nhân tâm, cũng đồng thời làm cho phòng bị của Nhất Tiễn Ôn Nhu đối với ta hạ xuống thấp nhất.

Mà ngay cả Quân Sư, cũng không ngoại lệ, ta lần đầu gặp mặt lại nói thăng ra, chỉ sợ đã để lại trong lòng hắn một ấn tượng, người như vậy, ai lại đi phòng bị?

Ta có thể cảm giác được, nhiệt độ bên trong Quân Lâm Thiên Hạ càng ngày càng thấp, mỗi ngày tràn ngập áp suất thấp, Nhất Tiễn Ôn Nhu luôn tức giận, người chơi trong bang đã không cam lòng, còn có giữa những thành viên trong bạng lại không hòa thuận, bất quá như vậy còn chưa đủ, ta cần phải, làm cho sôi trào hoàn toàn!

Chiều tối.

“Hôm nay nội dung hội nghị, vẫn là hai chữ, Cương Quyết.” Phòng họp nho nhỏ, cửa được khóa lại, hoàn toàn giữ trạng thái bí mật, Nhất Tiễn Ôn Nhu nói.

“Cương Quyết?” Ta trang làm ra một bộ dạng rất là khó hiểu.

“Tiểu Thư, ngươi còn chưa biết, Cương Quyết là một trong hai đại bang phái trong Long Hồn, người của bọn hắn một mực cho rằng bang phái của bọn họ là số một, ý đồ bất chính, cho nên chúng ta muốn thương lượng ra một chiến lược trước khi bọn họ động thủ đem bọn họ triệt để đánh bại.” Nhất Tiễn Ôn Nhu hảo tâm giải thích cho ta.

“A, tại sao có thể có như vậy quả thật đáng giận? Mọi người chơi trò chơi chẳng phải để giải trí sao, tranh giành thì còn ý nghĩa gì! Bất quá đã bọn họ đã như vậy, chúng ta cũng phải tự bảo vệ mình mới tốt, như vậy chúng ta cứ trực tiếp đi công thành của bọn họ thì tốt rồi?” Ta giả bộ như bừng tỉnh đại ngộ, nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng mình, thành công trông thấy vài vị lãnh đạo cấp cao nghe xong lời của ta, biểu lộ xấu hổ.

“Ngươi không biết, Cương Quyết Bang không biết đã dùng biện pháp gì, chiếm được một trú địa cấp Thành, so với chúng ta còn cao hơn một bậc, phòng ngự của trú địa chúng ta cũng kém hơn, cho nên muốn đánh nhau lại không dễ dàng.” Nhất Tiễn Ôn Nhu mặt không đổi sắc tim không nhảy nói.

Hừ! Cái gì gọi là không biết đã dùng biện pháp gì? Tự mình không bằng người còn ở nơi này lừa gạt tiểu bằng hữu!.

“Chúng ta đây phải làm sao bây giờ…?” Trong nội tâm của ta khinh bỉ Nhất Tiễn Ôn Nhu, biểu hiện ra bên ngoài là sự lo âu, hiện tại, chưa phải thời điểm hành động, ta đang đợi, đợi tiến độ bên kia của Thiên Hành.

“Cho nên chúng ta mới thường xuyên họp, mọi người cùng nhau thương thảo đối sách, Tiểu Thư ngươi cũng nghĩ đi, xem có phương pháp tốt gì để đối phó bọn họ.”

“Ân, đại ca yên tâm đi, ta nhất định hảo hảo ngẫm lại!” Ta nặng nề gật đầu, khẳng định nói.

“Lão đại! Có việc gấp!” Trong kênh bang có người kêu lên.

“Chuyện gì? Đến phòng họp nói.” Nhất Tiễn Ôn Nhu nhíu mày nói.

Không lâu sau, một người chạy vào phòng họp, lấy ra mấy thứ gì đó giao cho Nhất Tiễn Ôn Nhu, lại ghé vào lỗ tai hắn nói mấy câu.

Rầm!

“Chết tiệt! Dám phản bội ta! Cho người bắt nàng trở lại!” Một tiếng nặng nề vang lên, Nhất Tiễn Ôn Nhu một chưởng vỗ trên mặt bàn phòng họp, vẻ mặt giận dữ.

“Vâng! Lão đại.” Người nọ vội vàng chạy ra khỏi phòng họp.

Hội nghị không tiếp tục nữa, nguyên nhân chính là Nhất Tiễn Ôn Nhu đang mang một vẻ mặt lạnh lùng, ai cũng không mở miệng, gia ta ở trong mười sáu người cùng bảo trì trầm mặc.

Không lâu sau, người nọ lại chạy trở về, đằng sau còn đi theo vài người, tay bọn họ áp giải một thân ảnh quen thuộc…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.