Thời điểm thầy Ngô nói hai từ “mua gà”, ngay lập tức Thẩm Chu Thành cảm thấy cả người cáo nhỏ cứng ngắc cả lên.
Ngô Mặc đinh ninh rằng đến mua gà chỗ Thẩm Chu Thành không có gì là khó khăn, dù sao sao Thẩm gia bán nhiều trứng như vậy thì chắc chắn gà cũng nhiều.
Nhưng ông nào ngờ trong Thẩm gia còn có một đại sứ bảo vệ gà.
Cáo nhỏ kinh sợ đến cuống cuồng, chỉ sợ một giây sau Thẩm Chu Thành sẽ đồng ý bán gà cho thầy Ngô.
Hôm nào cáo nhỏ cũng nhọc nhằn khổ sở canh gà, lại thường xuyên đuổi bắt, chơi đùa giúp chúng nâng cao sức khỏe, thịt thêm chắc, trứng thêm ngon. Từng ngày, từng ngày nhìn chúng lớn, vì thế mà cáo nhỏ cũng bớt thèm hẳn, thỉnh thoảng mới ăn đôi chút. Và đương nhiên, chính nó còn tiếc thì sao có thể bán cho người ngoài cơ chứ!!!?
Thẩm Chu Thành vuốt ve cái đống cứng ngắc trong lồng ngực mình, và có vuốt đến mấy thì cáo nhó vẫn không chịu thả lỏng người, cứ ngây ngốc rướn cổ ra như chờ tuyên án tử.
Chính vì thế nên Thẩm Chu Thành cũng đang do dự xem mình có nên đồng ý hay không. Hắn đã từng chịu bao ơn nghĩa có thầy Ngô thì tặng một con gà cũng chẳng báo đáp nổi.
Có điều, trong nhà vẫn còn nhóc con ngang bướng, nếu bây giờ đồng ý bán thật thì chắc nó lại giở thói ngang bướng rồi giãy đành đạch ra đây mất.
Kỳ thực, kể cả có bán đi một con thì Thẩm Chu Thành hắn vẫn có thể đối phó với cáo nhỏ được. Nhìn nó ngang bướng thế thôi nhưng dễ lừa lắm, bình thường chiến tranh lạnh với hắn còn chẳng quá nổi một giờ…
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng, Thẩm Chu Thành lên tiếng: “Thầy Ngô, thầy thấy thế nào về mùi vị thịt chuột dúi trưa nay?”
Ngô Mặc sửng sốt, song ông vẫn hồi tưởng lại món thịt chuột dúi kho trưa nay. Miếng thịt mềm mại thơm ngon thấm đẫm nước sốt, thỉnh thoảng lại thấy cay cái cay của gừng, cay cái cay của hạt tiêu, cay cái cay của ớt ; thỉnh thoảng lại thấy thơm nhè nhẹ cái thơm của hành hoa, thơm hăng hắc cái thơm của quế, của hồi… rồi tất cả những tư vị đó hòa quyện với nhau khiến ai đã từng nếm thử một lần đều phải lưu luyến mãi không quên.
Loáng chốc, đĩa thịt đã hết sạch
“Thịt chuột dúi ấy hả, rất ngon, đây lần đầu tiên thầy được nếm thử đấy.”
“Hay là con biếu vợ chồng thầy một con chuột dúi nhé, chứ tạm thời gà nhà con chưa thể bán.”
“Vậy sao được, chuột dúi rất hiếm đó…” Ngô Mặc là giáo viên toán học nên suy nghĩ cực kỳ linh hoạt, ông đoán rằng, Thẩm Chu Thành nguyện mang hẳn một con chuột dúi ra thay cho gà thì chắc hẳn phải có một nguyên nhân sâu sa nào đó.
Ông nghĩ, vợ mình mua gà ngon về chỉ để nở mày nở mặt với anh em họ hàng, nếu thế thì lấy chuột dúi hiếm hơn sẽ càng được lòng vợ hơn.
“Thôi đành vậy, con lấy cho thầy một con chuột dúi nhỏ nhé.”
Lần trước tới chơi không mang gì đến thì thôi lại còn lấy rất nhiều đồ về, lần này Ngô Mặc ông nhất quyết phải trả tiền. Thế là Thẩm Chu Thành đành phải nói khéo rồi lấy từ thầy Nô Mặc 150 tệ cho có lệ, bán ra con chuột dúi mập mạp nặng gần 4 cân.
Thẩm Chu Thành nhớ ra con chuột đang lao động khổ sai vì đánh nhau và quấy rầy chúng bạn kia. Cả này nó chỉ ngồi tỏ vẻ dễ thương với du khách nên ngày càng béo mầm lên, và đã đến thời khắc nó vào nồi rồi.
Nếu ngẫm kỹ thì đời nó cũng coi như đạt được danh hiệu “Chuột sống dai” rồi.
Giải quyết xong mối nguy phải bán gà, Thẩm Chu Thành ôm cáo nhỏ, khe khẽ cười với nó: “Lần này vui rồi nhé, không bán gà của nhóc đâu.”
Thẩm Chu Thành tưởng nó sẽ dụi dụi đầu vào ngực hắn làm nũng như mọi khi, chẳng ngờ, đột nhiên cáo nhỏ trườn nhanh lên vai rồi lấy móng vuốt vỗ vỗ má hắn như đang ra một quyết định quan trọng lắm.
Thẩm Chu Thành sửng sốt, nhóc con có ý gì đây? Theo thói quen của nó, nếu như nó vỗ vỗ mặt hắn, tức là đang miễn cưỡng vui vẻ đồng ý một điều gì đó…. Thẩm Chu Thành đặt cáo nhỏ xuống đất, rồi ngồi chỗm hỗm mà hỏi chuyện: “Nhóc đồng ý bán gà cho thầy Ngô hả? Hay ta đoán nhầm!?”
Cáo nhỏ khẽ gật đầu.
Thẩm Chu Thành cực kỳ kinh ngạc, cáo nhỏ bán nửa con cũng không chịu trước đây đâu rồi? Sao hôm nay hào phóng thế?
“Vì nhóc biết thầy Ngô là thầy của ta, chăm sóc ta xưa nay nên mới đồng ý bán gà cho ông ấy sao?”
Cáo nhỏ nghiêng đầu, sau đó gật gật.
Thẩm Chu Thành không nhịn được mỉm cười, ôm cáo nhỏ vào ngực nựng nó. Chẳng ngờ hôm nay nhóc con ngốc nghếch nhà mình lại hiểu chuyện đến vậy: “Vậy cũng tốt, thế lát nữa nhóc cùng ta đi chọn gà cho thầy Ngô nhé?”
Nghỉ ngơi một chốc, các thầy cô giáo bắt đầu đi dạo chung quanh. Thầy nào thích yên tĩnh thì đi ra suối ngồi câu cá dưới bóng cây cho mát mẻ, còn lại chia làm hai nhóm, một bên sang rừng trúc chơi, một bên tới vườn hái chanh leo.
Vây quanh rừng trúc là lớp hàng rào lớn, và Thẩm Chu Thành đã tận dụng nó làm giàn leo cho chanh leo. Thẩm Chu Thành chẳng chăm bón gì cả, hắn cứ để kệ cho nó tự mọc thôi, ấy thế mà cũng sai quả ra phết.
Tình cờ, bây giờ mới đầu tháng 9, đúng mùa chanh dây chín quả. Đi từ đằng xa đã cảm thấy mùi chanh dây thơm thơm, chua chua, ngọt ngọt xốn xang chóp mũi.
Ngay chính Thẩm Chu Thành cũng chẳng ngờ được chanh leo có thể lên nhiều như vậy, hắn cũng định thuê người đến hái nhưng may mà các thầy cô đến chơi, tiện cho mọi người trải nghiệm hái chanh leo tại vườn luôn.
Chanh leo mọc quá nhiều, nhiều đến mức trĩu cả hàng rào. Thẩm Chu Thành thầm nghĩ, xong đợt này có khi phải gia cố lại một lượt thôi.
Có mấy cô giáo trẻ rất hào hứng: “Vẫn xanh lắm, có thể ăn rồi sao?”
Thẩm Chu Thành gật đầu, “Thật ra chanh leo chín rồi đấy, tại giống chanh nó thế.”
“Nếu mọi người hái xuống rồi phơi dưới nắng một thời gian thì vỏ chanh sẽ chuyển sang màu tím thôi.”
Thẩm Chu Thành hái một quả chanh leo đưa cho cáo nhỏ, nó cầm lấy, đưa lên mũi ngửi ngửi. Tức thì, một hương thơm thanh mát lại có chút chua chua vờn quanh cánh mũi khiến cáo nhỏ cứ ngửi mãi không thôi.
Thẩm Chu Thành định đút cho cáo nhỏ ăn thử, thế nhưng nó cật lực từ chối, bởi khứu giác nhạy bén cho nó biết thứ quả này cực kỳ chua, chẳng ngon chút nào.
Thứ trái cây khó ăn như vậy, nó không bị lừa đâu!!!!
Cáo nhỏ không thích ăn, Thẩm Chu Thành cũng chẳng ép, hắn phát cho mỗi thầy cô giáo một cái rổ trúc để mọi người thoải mái hái chanh leo. Tiện hắn cũng phổ biến luôn, có thể ăn miễn phí chanh leo tại vườn, còn nếu mang đi thì 12 tệ một cân.
“Mười hai tệ?” Lưu Phương Hoa mặc váy chấm bi tặc lưỡi cảm thán, kéo kéo tay người bên cạnh mình: “Đừng mua nhé, đi ra ngoài chợ mua cũng chỉ có 7-8 tệ một cân thôi, nhưng cứ ăn thử mấy quả đi.”
“Ừm” Cô giáo tên Cố Tần gật đầu, lại cau mày hái một quả chanh leo xanh xanh to bằng nắm tay: “Xanh thế này, liệu ăn có ngon không?”
“Sao tôi biết được, cũng không biết có dũng sĩ nào dám nếm thử không nữa!?”
“Nhìn là biết chua rồi, cô đừng có ăn, cứ hái coi như trải nghiệm thôi, cũng vui mà.”
– —————————— . Truyện Teen Hay
Dũng sĩ đầu tiên dám ăn là thầy Ngũ Xuân Sinh, thầy chẳng có hứng thú gì với việc câu cá nhàm chán đó cả nên lên đây hái chanh với mọi người luôn. Thầy Ngũ ấn nhẹ núm quả, thấy có vẻ mềm nên trực tiếp lấy tay xé đôi vỏ ra luôn.
Trong lớp vỏ xanh lộ ra lớp thịt vàng hấp dẫn, nhưng cũng chính vì thế mà mùi chua càng nồng nặc.
Thầy Ngũ liều mình cắn một miếng. Chẳng ngờ, một mùi vị tươi mới bùng nổ ngay đầu lưỡi, đây không phải là cái vị chua chát mà là cái vị chua ngọt mang chút man mát, thứ vị này giải nhiệt thì chẳng còn gì bằng.
Vị chua ngọt lạ lùng này rất vừa phải, chưa đến mức khiến người ta nhăn mặt. Kỳ lạ rằng, mới đầu thì thấy hơi chua nhưng càng ăn lại càng cảm thấy vị ngọt dịu ẩn chưa trong đó, chưa kể đến mùi thơm mát mẻ, sảng khoái vấn vương quanh chóp mũi… Thịt quả thơm ngon, nhai cả hạt đen giòn thì càng thêm thú vị. Một quả lại thêm một quả, đúng là không dứt ra nổi!!
“Quá ngon!” Thầy Ngô mở mắt than thở, sau đó lại bóc tiếp quả thứ hai ra ăn.
Thấy vậy, mọi người dồn dập hỏi: “Có chua không vậy”
“Chua nhẹ thôi, ăn ngon lắm!!”
– ———————————————–
Lưu Phương Hoa và Cố Tần nhìn nhau, cuối cùng quyết định ăn thử một quả.
Ngon! Quá ngon!!
Đúng là có hơi chua, nhưng thế mới là chanh leo đúng chuẩn. Nếu mất đi vị chua thì sao là chanh leo đúng nghĩa nữa.