Long Gia Nhạc

Chương 32: Phản ứng



Một ngày cuốt tuần trôi qua với 8 đoàn khách, chưa kể tiền vé, riêng đồ ăn trong thôn bán ra đã lời to rồi…Ai ra về cũng bao lớn bao nhỏ mà xách, nào là khoai lang sấy, rồi hồng khô,… Riêng chỉ hôm nay mà có những người kiếm đươc cả trăm nghìn tệ. Nghe nói tuần sau còn đón mấy đoàn nhiều du khách hơn gấp chục lần.

Giờ đây, mọi người đều ca ngợi Vương trưởng thôn có tầm nhìn xa bởi ai cũng muốn một ngụm trong chén canh thơm ngon này: “Đúng là kiếm tiền nhờ du lịch rất lời, không nói đến mấy cái khác, chỉ tính vé vào cửa thôi đã đủ ăn nguyên ngày rồi….”

“Thẩm gia mới gọi là lời lãi nhất, mọi người xem, họ chỉ cần bán mất nhành hoa đã 15 tệ. Trời ạ, lại còn rừng trúc nữa, quá hời!!!”

“À, không chỉ có đoàn đâu mọi người, tiếp đến chúng ta phải đón cả khách lẻ nữa đấy.”

Sau một cuối tuần bận đến rã người, bà nội Thẩm mới có thời gian nghỉ ngơi. Bà híp mắt, suy nghĩ về việc mấy bà mấy cô trong huyện muốn giới thiệu cháu dâu. Mấy bà mấy cô đó nghe nói Thẩm gia bọn họ kiếm được rất nhiều tiền, thế là suốt ngày muốn đề cử cháu dâu, mấy người đó hận không thể nhét luôn con gái nhà mình vào phòng Thẩm Chu Thành ấy chứ.

Ngồi ngắm một đống ảnh của con gái nhà người ta, bà nội Thẩm rút ra kết luận: Mỗi cô đẹp một vẻ, có người thông minh, có người hiền thục, có người quyến rũ,….. ngay cả sinh viên mới năm nhất cũng có.

Ngó ra ngoài sân, thấy Thẩm Chu Thành đã về. Hắn chào một tiếng bà nội, rồi lại tất bật cho cáo nhỏ xuống xe, mở cốp sau, vác một thùng đồ xuống.

Một người một cáo tràn đầy vui sướng.

Bà nhíu mày, có chút nghi ngờ thế là lặng lẽ đứng quan sát.

Thẩm Chu Thành rạch thùng giấy, đổ ra đều là đồ ăn vặt, sau đó lại còn hí hửng chia tang vật với cáo nhỏ. Hắn còn thủ sẵn hai cái rương chứa cơ đấy, rương to toàn khoai tây chiên, khoai lang sấy là của hắn, còn rương nhỏ là thịt gà, cánh gà cho cáo nhỏ.

Chia xong xuôi, Thẩm Chu Thành đẩy rương về phía cáo nhỏ. Nó vui sướng, cứ nhào vào đống đồ mà lăn lộn chơi đùa.

“Chớ lộn xộn, đồ ăn nát hết đấy.”

Thẩm Chu Thành túm lấy tai cáo nhỏ nhấc lên, kêu nó không nên đắc ý như thế nhưng chính hắn còn đang vui sướng kia mà. Cũng không phải sướng vì được ăn, chỉ là có cảm giác được nắm giữ thống trị mà thôi.

Cứ kệ cho cáo nhỏ chơi, Thẩm Chu Thành lấy điện thoại chụp cho nó vài tấm, rảnh rỗi đến phát hoảng.

Bà nội Thẩm cầm đống ảnh nữ sinh trên tay, nhìn Thẩm Chu Thành như vậy liền giận đến không có chỗ phát tiết, cái thằng trẻ trâu này.

Không đi xem mắt mà dám trốn đi mua đồ ăn vặt, lại cùng suốt ngày lêu lổng với con cáo kia, đúng là phí phạm cả khuôn mặt dễ nhìn.

Thẩm Chu Thành chỉnh lại ảnh, đột nhiên cảm thấy có ánh mắt sắc bén bắn tới. Hắn rùng mình, biết ý cầm túi đồ đến nịnh hót bà nội Thẩm.

Lại ân cần ôm bà nội từ phía sau, tủm tỉm cười ngu: “Bà nội ơi, con tặng bà chiếc váy đỏ này nè, còn có bánh hoa quế nữa đó.”

Hắn cầm cái váy đỏ tinh xảo cùng hộp bánh quế xinh xinh mà lắc lắc.

Bà nội Thẩm cười lạnh: Thiệt thòi cho con phải nhớ đến phần bà rồi.

Bà nhìn qua cái váy, cố gắng đè khóe miệng không nghe lời đang nhếch lên, lại ghét bỏ nói: “Đúng là mắt thẩm mỹ của thẳng nam mà.”

Thẩm Chu Thành: “…”

Thế nào mới là bình thường vậy bà?

Trước đây bà nội Thẩm ăn mặc rất mộc mạc, đông cũng như hè chỉ có mấy bộ nâu sồng, hồng đất nhã nhặn. Có điều lần này thấy có mấy bà cụ du khác đến thôn ăn mặc rất thời thượng, nào là giày thêu, rồi váy hoa nhí….thì rất thích.

Thẩm Chu Thành biết vậy, liền đặt làm riêng cho bà nội cái váy đỏ.

Thẩm Chu Thành: “….Bà nội à, người học ở đâu cái từ “thẳng nam” vậy?”

“Con xem cho bà làm gì, xem cho mấy cô gái trẻ kia kìa….”

Miệng cười như nắng hạ nhưng trong lòng lại chớm đông, Thẩm Chu Thành tự giác: “Đành thôi vậy, bà không thích thì con trả lại nhé.”

“Trả cái gì mà trả, mua đã mua rồi.” Bà nội Thẩm giật lấy cái váy cùng điểm tâm rồi về phòng.

Thẩm Chu Thành thở dài, ngồi bịch xuống, dựa vào rương đồ ăn chống cằm.

Ban đầu khi hắn mới về thì hắn là cháu trai cưng, là tiểu tâm can cơ mà? Sao bây giờ lại biến thành thằng cháu bất hiếu thế này!?

Gần nhau thì sinh khoảng cách hả?

Từ trong đống đồ ăn, cáo nhỏ bò lên vỗ vỗ mặt hắn an ủi.

Chốc lát, bà nội Thẩm thay váy đỏ đi ra, trên chân lại có thêm đôi giày thêu vừa tao nhã vừa sang trọng, tưởng chừng như bà trẻ thêm cả chục tuổi vậy.

Nói không ngoa chứ thời trẻ bà nội cũng là mỹ nhân nổi tiếng xa gần đấy.

Thẩm Chu Thành thấy bà nội Thẩm đi ra thì ân cần lại gần giúp bà vấn tóc cài trâm và không thể thiếu phần nịnh hót chụp ảnh.

“Bà có việc phải đi ra ngoài.” Đến giờ đi khoe quần áo mới rồi. Bà nội Thẩm tặng Thẩm Chu Thành một cái khoát tay, rồi không quên quay đầu lại dặn: “À đấy, con nhớ mua cho bà cái máy điện thoại thông minh nhé, con cục gạch kia bà dùng chán rồi.”

Mấy tấm ảnh nữ sinh bị bà nội sảng khoái quẳng ra sau gáy.

Thẩm Chu Thành ngoan ngoãn gật đầu, lại túm lấy móng vuốt cáo nhỏ lắc lắc với bà: “Vâng ạ, bà nội đi sớm về sớm nhé.”

Đợi khi bà nội Thẩm đi rồi, Thẩm Chu Thành mang đồ về phòng, lại tự cầm một túi khoai tây chiên vừa ngồi ăn vừa tắm nắng.

Từ khi núi Thanh Bích bắt đầu đón tiếp khách du lịch, tốc độ tu luyện của hắn liền lên như diều gặp gió. Hắn phát hiện việc tu luyện của hắn móc nối với nhân khí của mọi người, là “nhân khí” nghĩa đen luôn, khí tức của người sống.

Mường tượng thì giống như cỗ máy linh lực 200w của hắn thuận lợi thăng cấp thành 500w.

Thẩm Chu Thành liên tưởng một chút, thấy mấy quyển tiên hiệp cũng đâu hoàn toàn là chuyện bịa.

Tỷ như, lực lượng tín ngưỡng rất trọng yếu.

Thẩm Chu Thành hắn rất cần thứ lực lượng đó, thứ này có khởi nguồn từ nhiều thứ lắm, có thể là được long khí của hắn che chở rồi đáp lại bằng lòng cảm kích, hoặc là đến núi Thanh Bích tham quan rồi sinh lòng yêu thích….

Đương nhiên, cảnh giới cao nhất chính là ——

Thẩm Chu Thành nghĩ, tương lai sau này mình phải lập một cái miếu Thần Long, rồi đực cái tượng rồng vàng cho du khách đến thắp nhang cũng được….À từ từ, hình như thân hắn màu trắng bạc thì phải?

Trong nháy mắt, Thẩm Chu Thành tỉnh mộng đẹp, lại phát hiện cáo nhỏ gặm gà đến nó rồi nên đang nằm nhoài ra tảng đá ngủ. Ngủ thế nào mà rỏ cả dãi, Thẩm Chu Thành ghét bỏ, quyết đinh thử bí thuật mới mà hắn luyện được —— Hô mưa gọi gió.

Chỉ thấy một đám mây đen bay đến đỉnh đầu cáo nhỏ, nó không quá to, vừa vặn trúng đầu nó. Không bao lâu mưa liền trút xuống, cáo nhỏ giật mình tỉnh dậy, không chút nghĩ ngợi liền nhảy thẳng vào ngực Thẩm Chu Thành trốn mưa.

Thẩm Chu Thành ném đá giấu tay, mau chóng thu mây lại không để cáo nhỏ thấy. Đến khi cáo nhỏ ló đầu ra thì mưa đã tạnh, nó vui mừng vẩy vẩy lông, lại trườn xuống xé thêm bao thịt gà nữa.

Nếu đã tỉnh rồi thì ăn tiếp thôi.

Mặt Thẩm Chu Thành tối sầm lại, nhéo nhéo tai nó rồi ghét bỏ nói: “Mỗi ngày trừ ăn với ngủ ra thì nhóc còn được tác dụng gì nữa không?”

Nhiều linh lực như vậy mà không biết trôi đi đâu hết, trừ việc lông có sáng hơn chút thì chẳng có gì thay đổi cả.

Hắn đâm đâm bụng nhỏ của nó: “Hấp thụ nhiều linh lực như vậy mà không có phản ứng gì cho ta à??”

Cáo nhỏ ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, kêu lên một tiếng thật to: “Chi”

Thẩm Chu Thành: ( = _ =)

Ta cần cái phản ứng này của nhóc chắc.

“Nhóc đem máu cùng linh lực trả lại cho ta đi!!!!”

“—— Chi!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.