Biệt thự Diệp gia
Diệp Hải vừa đưa Tuệ Hy về đến nhà, liền nắm chặt tay con gái kéo vào nhà. Phùng Nhu Hân – là mẹ của cô, nhìn thấy chồng mình lôi kéo con gái mạnh tay như vậy, trong lòng bà xót xa
– Ông làm gì vậy?
– Bà xem! Bà xem! Con gái lại đi cùng trai, chẳng những như vậy. Còn ăn uống những thứ bẩn thỉu!
Diệp Tuệ Hy nghe cha mình nói nặng lời như vậy, trong lòng cảm thấy rất uất ức, thế nào là thấp kém? Thế nào là bẩn thỉu? Nhưng cô không dám nói gì, Tuệ Hy chỉ biết cúi mặt xuống đất cam chịu. Tính cô từ nhỏ đã như vậy, vừa nhút lại, lại còn nhu nhược…
– Diệp Tuệ Hy, cha cảnh cáo con! Từ nay về sau. Nếu con còn qua lại với thằng nhóc hôi hám đó, thì con đừng trách cha tại sao lại giam lỏng con!
– Cha! Cha quá đáng lắm!
Diệp Tuệ Hy nói xong, nước mắt cũng giàn giụa, cô chẳng thèm để ý đến cha mẹ mình, bỏ chạy lên phòng. Tiếng cửa đóng lại một cái “Rầm” thật lớn, làm cho cơn nóng giận của Diệp Hải càng tăng cao, ông ngồi xuống sofa rồi chỉ tay về phía phòng của Tuệ Hy
– Bà xem, bà xem! Đứa con gái này sao lại như vậy?
– Ông à, chúng ta chỉ có mỗi Tiểu Hy là con. Ông cũng không ép buộc nó quá.
– Bà thì biết cái gì, bởi vì Diệp gia chỉ có mỗi nó là cháu nên tôi mới phải nghiêm khắc như vậy. Bà là phụ nữ, tốt nhất nên im đi!
Diệp Hải nói xong, liền hung hăng bỏ về phòng. Phùng Nhu Hân lắc đầu, ông chồng này của bà lúc trước rất được, nhưng từ khi Diệp Lam là anh trai của Diệp Hải qua đời. Thì Diệp gia cũng chỉ còn lại Diệp Hải, cơ nghiệp Diệp Ái cũng đè nặng lên đôi vai của Diệp Hải, cũng vì thế mà tính cách của ông hoàn toàn thay đổi.
Nhưng mà, người mà Phùng Nhu Hân lo sợ nhất không phải Diệp Hải. Mà là Tuệ Hy, nếu như Diệp Hải chỉ vì tập đoàn Diệp Ái mà gả Tuệ Hy vào một nhà danh gia vọng tộc, thì làm sao? Tuệ Hy yếu đuối như vậy, làm sao có thể chống chọi được với họ?
Phùng Nhu Hân cảm thấy bà thật quá vô dụng, ngay cả đứa con gái duy nhất của mình cũng không bảo vệ được.
[…………………]
Tối hôm đó
Tuệ Hy không bước ra khỏi phòng dù chỉ nửa bước, đều này làm Phùng Nhu Hân lo lắng, còn Diệp Hải thì luôn là người mạnh miệng, nên ông vẫn cứ dửng dưng nói
– Bà cứ ăn phần của bà đi. Để tôi xem nó nhịn được bao lâu!
Phùng Nhu Hân thật sự không nhịn được, bà liền lấy một cái khay nhỏ, lấy một ít cơm và một ít thức ra để lên đó. Diệp Hải nhìn thấy liền nhíu mày
– Bà làm gì vậy! Tôi nói mặc kệ nó!
– Diệp Hải, ông mặc kệ tiểu Hy thì mặc ông. Tiểu Hy là con gái tôi! Tôi xót!
Diệp Hải trố mắt nhìn Phùng Nhu Hân, có lẽ đây là lần đầu tiên bà dám cãi lại lời ông. Diệp Hải tuy ngoài miệng luôn không muốn lấy thức ăn lên cho Tuệ Hy, nhưng mà… Trong thâm tâm ông thì ônh cũng rất xót, dù sao thì Tuệ Hy cũng là con gái duy nhất của ông, nếu như cô có mệnh hệ gì. Thì đừng nói Phùng Nhu Hân không sống nổi, người làm cha như ông cũng không muốn sống
Phùng Nhu Hân cầm khay thức ăn, đứng trước cửa phòng của Tuệ Hy, bà dịu dàng gõ cửa
– Tiểu Hy, muộn thế rồi. Con mau ăn chút gì đi.
– Con không đói.
– Tiểu Hy, cha con chỉ là muốn tốt cho con thôi. Tiểu Hy ngoan, mau ra đây.
– Mẹ để ở ngoài đó đi. Khi nào con đói, con sẽ ăn.
Phùng Nhu Hân thở dài một tiếng, rồi bà đặt khay thức ăn dưới cửa phòng, bà cứ nghĩ Tuệ Hy sẽ lấy ăn
Nhưng mà, cả một đêm Tuệ Hy cũng không ra khỏi phòng. Phùng Nhu Hân lo lắng cho con gái đến nổi ngủ cũng không được, bà cứ trằn trọc mãi không tài nào nhắm mắt được, nhưng rồi. Nhìn đứa con gái của mình vẫn không chịu mở cửa, Phùng Nhu Hân càng xót xa… Cha con nhà này, một người thì quá cố chấp, một người bên ngoài yếu mềm bên trong ngang bướng. Bà thực sự không dám nghĩ, cuộc sống sau này sẽ như thế nào.
[………………………]
Sáng hôm sau
Tuệ Hy dậy từ sớm, rồi cô cũng đi học sớm. Tuệ Hy chẳng muốn nhìn mặt cha mình thêm nữa
Vừa bước đến cổng trường, do vẫn còn sớm nên giờ này chẳng có ai ngoài cô và bác bảo vệ, mà bác bảo vệ lại phải đi mở cửa từng phòng học. Nên giữa sân trường chỉ còn mỗi Tuệ Hy
Cũng do tối hôm qua không ăn uống gì mà Tuệ Hy mất sức, đầu óc choáng váng, rồi cô té ngay tại giữa sân trường. Cũng may, Vệ Kha thường đi học rất sớm, nhìn thấy người con gái hằng ngày luôn tràn đầy sức sống bây giờ lại ngất xỉu ngay giữa sân trường, Vệ Kha lập tức bỏ luôn chiếc xe đạp sang một bên, đi lại đỡ cô lên
– Tuệ Hy… Cậu sao vậy… Tuệ Hy! Đừng dọa tớ!
Vệ Kha dường như rất lo lắng, anh còn không thèm để ý đến chiếc xe đạp duy nhất của mình đang nằm ngổng ngang giữ sân trường, mà bế cô tức tốc chạy đến bệnh viện.
Khi Tuệ Hy được đưa vào viện, Vệ Kha có chút chừng chừ, anh không biết có nên gọi cho cha mẹ của cô hay không… Nhưng rồi, Vệ Kha lại chọ vào gọi cho Liễu Nhiên, dù sao thì gia đình Liễu Nhiên cũng có quen biết với gia đình Diệp Tuệ Hy, chắc nói chuyện cũng dễ hơn.
Sau đó, Vệ Kha gọi điện cho Liễu Nhiên, khi cô nàng nghe tin Tuệ Hy bị ngất xỉu đã hét lên một tiếng đầy sự lo lắng, và Liễu Nhiên nói sẽ đến ngay
Sau khi Tuệ Hy được chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt, thì bác sĩ cũng cho Vệ Kha đi vào. Khi nghe bác sĩ nói do từ chiều hôm qua đến giờ, Tuệ Hy không ăn uống gì thể trạng lại rất yếu. Nên mới ngất đi, chỉ cần chuyền dịch xong là có thể trở về rồi.
Vệ Kha nhìn thấy người con gái mình thích gương mặt trắng bệch đang nằm trên giường bệnh, thì trong lòng rất xót xa, anh nhẹ nhàng vén mái tóc của cô.
– Sao cậu lại ngốc như vậy? Phải tự lo cho sức khỏe của mình chứ.
Vệ Kha mỉm cười, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán của cô. Có lẽ đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng mà Vệ Kha thân mật với cô như vậy. Thực sự, thân phận hiện giờ của Vệ Kha và Tuệ Hy quả thực cách biệt rất lớn. Chẳng những như vậy, còn có rào cản chính là cha của cô….
Khi Liễu Nhiên vào đến, Vệ Kha còn thấy bên cạnh Liễu Nhiên còn có một nam nhân khác, bề ngoài của người nam nhân này rất lịch lãm và tao nhã, chắc hẳn là người tốt. Nên Vệ Kha cũng không nói nhiều mà về trường trước, còn người nam nhân kia quan sát Vệ Kha một chút, rồi hắn nhìn sự dịu dàng và đôi mắt lưu luyến của Vệ Kha với cô bé trên giường, khóe môi thoáng cong lên
– Anh họ, cô ấy là Diệp Tuệ Hy.
– Diệp Tuệ Hy. Tên rất êm tai, chỉ tiếc là… Hồng nhan bạc phận.
– Anh họ, cô ấy là người tốt… Anh có nên nghĩ lại… Hay không…
– Nghĩ lại? Nghĩ lại gì chứ? Cô ta cũng chỉ là công cụ giao dịch giữa Tần Thị và Diệp Ái mà thôi.
– Anh họ… Hay… Anh đừng… Đồng ý.
– Liễu Nhiên, anh không nghĩ em lại quan tâm cô ta như vậy?
Liễu Nhiên bất chợt cứng họng. Đúng, từ trước đến giờ Liễu Nhiên chưa bao giờ đứng ra bảo vệ ai, vì cô từ cho rằng không ai tự bảo vệ mình tốt như chính mình, với chả… Người đàn ông này chính là anh họ của cô – Tần Minh.
Ngày hôm qua Liễu Nhiên có nghe thoáng qua là Tần gia muốn liên hôn với Diệp gia, cũng có nghĩa là sẽ cho Tần Minh và Diệp Tuệ Hy kết hôn. Nhưng mà, Diệp Tuệ Hy và Vệ Kha lại thích nhau… Tuy vậy, Liễu Nhiên cũng có chút thích Vệ Kha, nên cô mới… Mới….
Liễu Nhiên nhìn Tuệ Hy rồi buồn bã, bỗng chốc Tuệ Hy tỉnh lại, Tần Minh nhìn Liễu Nhiên một cái…. Gương mặt u buồn của Liễu Nhiên biến mất, thay vào đó sự vui vẻ
– Tiểu Hy, cậu tỉnh rồi sao? Cậu làm tớ sợ muốn chết..
– Tiểu Nhiên… Anh ta… Là ai vậy?
– A, đây là anh họ của tớ, tên là Tần Minh. Lúc nảy Vệ Kha đưa cậu vào đây, tớ phải nhờ anh họ đến trả tiền viện phí. Vì tớ quên mang ví rồi
– Anh Tần, cảm ơn anh. Tiền viện phí hết bao nhiêu, để em trả lại.
Tần Minh nhìn Tuệ Hy một cái, trong mắt có chút thú vị, một cô gái bên ngoài dịu dàng như vậy, thường được xem là một tiểu thư chỉ biết dựa vào Diệp gia, không ngờ… Chỉ cần quyết tâm, thì việc gì cũng dám làm. Nhưng mà đối với Tần Minh, hắn ta lại rất thích những cô gái dịu dàng như vậy. Trong đời hắn từ trước đến giờ chưa bao giờ tiếp xúc với nữ nhân khác ngoài gia đình. Có lẽ, hắn cũng nên tiếp xúc với cô bé này
– Không cần khách khí, cũng không có bao nhiêu. Tuệ Hy đúng không? Làm sao lại nhịn ăn?
Liễu Nhiên sững sốt, chẳng lẽ tên anh họ này lại định dùng chiêu lạc mềm buột chặt, sao lại dịu dàng như vậy. Chẳng phải lúc nảy còn nói sẽ không nương tay sao? Cái quái gì đang diễn ra vậy.
– Không có gì ạ, cảm ơn anh Tần đã quan tâm. Bây giờ em nên về trường!
– Thôi thôi. Học gì nữa, về nhà với tớ!
– Tiểu Nhiên… Tớ… Tớ không muốn về đó.
– Tại sao?
– Tớ….
Nhìn thấy ánh mắt sợ sệt của Tuệ Hy, Tần Minh cũng đã đoán được một vài phần, nhưng mà… Hắn chút giật mình với bản thân, vì sao hắn lại quan tâm cô bé này như vậy chứ? Không biết là lí do gì. Nhưng bất chợt Tần Minh lại nói
– Hay anh đưa em về nhà anh trước, ở tạm một vài hôm. Khi nào em ổn định tinh thần, sẽ đưa em về nhà. Được chứ?