Lời Nói Dối Ngọt Ngào (White Lies)

Chương 4



Anh nằm im. Jay có cảm tưởng rằng nàng có thể cảm thấy anh đang co rút lại, dù anh không hề di chuyển một bắp thịt nào. Một nỗi đau sắc bén đột ngột bùng nổ bên trong, và nàng tự trách bản thân. Nàng đã mong đợi điều gì ? Anh không thể bật dậy và ôm nàng, anh không thể nói, và có lẽ anh đang kiệt sức. Nàng biết tất cả những điều đó, vậy mà nàng vẫn có cảm giác anh đang lùi xa khỏi nàng. Có phải anh bực bội vì bản thân đã quá phụ thuộc vào nàng ?

Steve đã luôn luôn xa vời theo một cách kỳ lạ, anh luôn giữ một khoảng cách với người khác. Hay anh bực bội vì cái thực tế rằng bây giờ nàng là người đang ở đây với anh, hơn là vài người y tá xa lạ. Rút cuộc thì, một mức độ chắc chắn của sự độc lập còn lại khi dịch vụ chấm dứt, hoàn thành bởi vì nó là một công việc. Dịch vụ cá nhân mang theo một cái giá không thể trả bởi đola, và Steve không thích thế.

Nàng cố để giọng của mình thật thản nhiên dù nàng không hề cảm thấy thế. “Anh có còn câu hỏi nào khác không ?”

Hai cái giật nhẹ. Không.

Nàng đã từng bị đẩy đi quá nhiều lần đến nỗi giờ đây nàng có thể nhận ra nó, thậm chí dù cho đó là một thông điệp tế nhị và không hề được nói ra. Nó làm nàng tổn thương. Nàng nhắm mắt lại, chiến đấu đạt được sự kiềm chế để có thể phát ra lời nói lần nữa. Chỉ là một khoảnh khắc trước khi nàng nói ra. “Anh có muốn em ở trong đây với anh không ?”

Anh nằm im một lúc lâu. Rồi tay anh giật nhẹ. Rồi lại giật nhẹ một lần nữa. Không.

“Được rồi. Em sẽ không làm phiền anh nữa.” Sự kiểm soát trong nàng bật ra, giọng nàng yếu ớt và căng thẳng. Nàng không muốn đợi để xem anh có bất kỳ một phản ứng nào, nàng quay đi và bước ra ngoài. Nàng gần như phát ốm. Ngay cả bây giờ, phải cố gắng lắm nàng mới có thể bước ra và để anh lại một mình. Nàng muốn ở cạnh anh, bảo vệ anh, chiến đấu vì anh. Chúa ơi, nàng sẽ gánh lấy sự đau đớn cho anh nếu nàng có thể. Nhưng anh không muốn nàng. Anh không cần nàng. Nàng đã luôn đúng khi nghĩ rằng anh sẽ không cảm kích sự cố gắng của nàng vì lợi ích của anh, nhưng cái cảm giác giữa họ quá lớn đến nỗi nàng đã lờ đi lợi ích của bản thân và để Frank thuyết phục nàng ở lại.

Tốt thôi, ít ra thì nàng cũng nên để Frank biết sự tạm trú của nàng đã kết thúc, và nàng sẽ rời khỏi đây. Những vấn đề của nàng vẫn không thay đổi, nàng vẫn phải tìm một công việc mới. Moi ra một đồng xu từ trong ví tiền, nàng đã tìm ra một cái điện thoại trả trước và gọi theo số điện mà Frank đã đưa cho nàng. Hai ngày vừa qua anh ta đã không dành nhiều thời gian ở bệnh viện như trước, thực tế, anh ta cũng chẳng có mặt ở đây suốt những ngày qua.

Anh ta trả lời một cách nhanh chóng, và nghe thấy giọng nói bình thản của anh ra cũng giúp nàng khuây khoả phần nào. “Jay đây. Tôi muốn anh biết công việc của tôi đã kết thúc. Steve không muốn tôi ở bên cạnh anh ấy nữa.”

“Cái gì ?” Anh ta nghe như giật nẩy mình. “Làm sao cô biết ?”

“Anh ấy nói với tôi.”

“Làm sao anh ấy có thể làm thế được ? Anh ấy không thể nói, và anh ấy không thể viết. Thiếu tá Lunning đã nói anh ấy vẫn khá là mơ hồ.”

“Anh ấy đã khá lên nhiều trong sáng nay. Chúng tôi làm theo một phương thức”, nàng mệt mỏi giải thích. “Tôi đọc bảng chữ cái, và anh ấy ra dấu với cánh tay khi tôi đọc đến chữ cái anh ấy muốn. Anh ấy có thể đánh vần từ ngữ và trả lời câu hỏi. Một cái giật nghĩa là ‘có’ và hai cái nghĩa là ‘không’ “

“Cô đã nói với Thiếu tá Lunning chưa ?” Frank hỏi gay gắt.

“Chưa, tôi chưa gặp ông ấy. Tôi chỉ muốn cho anh biết rằng Steve không muốn tôi ở với anh ấy.”

“Chuyển máy cho Lunning. Tôi muốn nói chuyện với ông ta. Ngay bây giờ.”

Đối với một người đàn ông khá là dễ chịu, Frank cũng có thể ra lệnh khi anh ta muốn, Jay nghĩ như vậy khi nàng đến phòng trực ban và yêu cầu Thiếu tá Lunning nghe máy. Năm phút sau, ông ta xuất hiện, trông mệt mỏi, làu nhàu, và mặc đồ phẫu thuật. Ông ta lắng nghe Jay, sau đó, không một lời nào, bước đến chỗ cái điện thoại trả trước và lặng lẽ nói chuyện với Frank. Nàng không thể biết họ đang nói gì, nhưng khi ông ta gác máy ông ta gọi một y tá và đến thẳng phòng của Steve.

Jay chờ đợi ở hành lang, đấu tranh để kiểm soát sự xúc động trong mình. Dù cho nàng hiểu Steve và đã đoán trước được chuyện này, nó vẫn làm nàng bị tổn thương. Sự đau đớn trong nàng còn lớn hơn cả trước đây, khi cuộc hôn nhân của họ tan vỡ. Nàng cảm thấy bị…phản bội, bị tước đoạt, như thể bản thân nàng đã mất đi một phần nào đó, và nàng chưa bao giờ cảm thấy như thế này trước đây cả. Trước đây nàng chưa từng cảm thấy liên kết mạnh mẽ như thế này với anh. Thôi thì, điều này cũng chỉ là một minh chứng hoàn hảo rằng cảm xúc trong nàng đã dẫn dắt nàng nhìn nhận vấn đề thành một tình huống đơn giản là không có thật. Đến bao giờ nàng mới học được bài học đây ?

Thiếu tá Lunnning đã ở trong phòng của Steve một khoảng thời gian dài, và một đội hình dày đặc y tá cứ vào vào ra ra. Chỉ trong vòng nửa giờ đồng hồ sau, Frank đến, mặt anh ta căng thẳng và nghiêm trang. Anh ta siết chặt cánh tay của Jay an ủi khi anh ta đi qua nàng, nhưng không hề dừng lại để nói. Anh ta, cũng như thế, biến mất vào trong phòng của Steve, như là có điều gì vô cùng quan trọng đang diễn ra trong đó.

Jay bước đến chiếc đi văng dành cho khách, ngồi lặng im với bàn tay đặt lên đùi trong khi cô cố gắng lập kế hoạch xem mình nên làm gì tiếp theo. Trở lại New York, đương nhiên rồi, và kiếm một công việc. Nhưng cái ý nghĩ ném bản thân lại vào cái thế giới kinh doanh đó khiến nàng rùng mình. Nàng không muốn quay lại đó. Nàng không muốn rời xa Steve. Thậm chí ngay cả bây giờ, nàng vẫn không muốn rời xa anh.

Gần một tiếng sau, Frank tìm thấy nàng ở phòng chờ. Anh ta nhìn nàng với một cái nhìn sắc bén trước khi bước đến máy bán cà phê và mua hai cốc. Jay ngước nhìn lên và mỉm cười với anh ta khi anh ta đến gần nàng. “Trông tôi có cần thứ đó không ?” Nàng nhăn nhó hỏi, gật gù về phía cốc cà phê.

Anh ta đẩy chiếc cốc về phía nàng. “Tôi biết. Vị của nó còn tệ hơn cả vẻ ngoài. Dù sao thì cũng uống nó đi. Nếu cô không cần nó bây giờ, một phút nữa cô cũng cần nó thôi.”

Nàng nhận lấy chiếc cốc và nhắp một chút cái dung dịch nóng bỏng đó, nhăn mặt trước cái mùi vị của nó. Thật là bí ẩn, làm sao một ai đó có thể khiến một hỗn hợp nước và cà phê trở nên có vị kinh khủng như vậy. “Tại sao tôi sẽ cần nó trong vài phút tới ? Kết thúc rồi, phải không ? Steve bảo tôi đi. Hiển nhiên rằng anh ấy không muốn tôi ở đây, vì vậy sự hiện diện của tôi chỉ làm anh ấy khó chịu thêm và làm chậm lại quá trình hồi phục của anh ấy.”

“Nó chưa kết thúc”, Frank nói, nhìn xuống cốc cà phê của anh ta và giọng nói dứt khoát của anh ta khiến Jay phải nhìn soi mói vào anh ta. Anh ta trông thật phờ phạc, và lo lắng tạo nên thêm vài nếp nhăn trên mặt của anh ta.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống nàng và nàng ngồi thẳng dậy. “Có chuyện gì ?”, nàng hỏi. “Có phải anh ấy lại hôn mê ?”

“Không.”

“Thế rút cuộc là có chuyện gì ?”

“Anh ấy không nhớ gì cả”, Frank nói một cách đơn giản. “Không gì cả. Anh ta bị mất trí nhớ.”

Frank đã đúng, nàng cần cà phê. Nàng uống cốc cà phê đó, rồi lại lấy thêm một cốc khác. Đầu nàng quay cuồng, và nàng cảm thấy như nàng đã bị ai đó đấm thẳng vào bụng. “Sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa ?” nàng hỏi, gần như là tự nói với chính mình, nhưng Frank hiểu rõ nàng muốn nói về điều gì.

Frank thở dài. Họ không hề tính đến chuyện này. Họ cần người đàn ông đang nằm kia tỉnh lại, có thể nói, có thể hiểu chuyện gì cần làm. Cái sự đột phát mới này đã làm hỏng toàn bộ kế hoạch. Anh ta thậm chí còn không biết mình là ai ! Làm thế nào anh ta có thể tự bảo vệ bản thân nếu anh ta không hề biết mình phải chống lại ai ? Anh ta còn chẳng thể nhận ra đâu là bạn và đâu là thù.

“Anh ta muốn gặp cô” Frank nói, nắm lấy bàn tay nàng. Nàng giật mình, đã dợm chân rời bước, nhưng anh ta kéo lấy tay nàng và đẩy nàng ngồi lại về phía chiếc ghế. “Chúng tôi đã hỏi anh ta rất nhiều câu hỏi”, anh ta tiếp tục. “Chúng tôi sử dụng phương pháp của cô, dù nó khá mất thời gian. Khi cô nói với anh ta cô là vợ cũ của anh ta, nó làm anh ta bối rối, làm anh ta hoảng sợ. Anh ta không thể nhớ ra cô, và anh ta không biết phải làm sao. Nhớ rằng, anh ta vẫn rất dễ rối loạn. Rất khó để anh ta tập trung, dù anh ta đã khoẻ lên nhanh chóng.”

“Anh có chắc anh ấy muốn gặp tôi ?” Jay hỏi lại, tim nàng đập thình thịch. Tất cả những gì Frank đã nói, cảm xúc của nàng chỉ tập trung vào câu đầu tiên của anh ta.

“Đúng vậy. Anh ta đánh vần tên cô hết lần này đến lần khác.”

Bản năng được đến với anh mạnh đến nỗi nó gần như trở thành đau đớn. Nhưng nàng buộc bản thân ngồi im, để hiểu rõ hơn. “Anh ấy hoàn toàn mất trí nhớ ? Không nhớ một chút gì ?”

“Anh ta thậm chí còn chẳng nhớ tên của chính mình”. Frank thở dài lần nữa, một âm thanh nặng nề.

“Anh ta chẳng nhớ bất kỳ điều gì về vụ nổ hoặc tại sao anh ta ở đây. Không gì cả. Hoàn toàn trống không. Khốn kiếp !” Những lời cuối hoàn toàn lộ rõ sự thất vọng không làm gì được của anh ta.

“Thiếu tá Lunning nghĩ gì ?”

“Ông ta nói chứng mất trí nhớ hoàn toàn là cực kỳ hiếm gặp. Thường thì bệnh nhân hay gặp chứng mất trí nhớ ngắn hạn, quên mất toàn bộ tai nạn và bất kỳ chuyện gì xảy ra ngay trước đó. Với chấn thương đầu như Steve đã chịu, mất trí nhớ không phải là không được tiên liệu trước, nhưng kiểu này…” Anh ta làm điệu bộ vô vọng.

Nàng thử nhớ bất kỳ cái gì nàng đã từng đọc về chứng mất trí nhưng tất cả những gì đến với tâm trí nàng là những chi tiết kịch nghệ như trong opera vậy. Lúc nào cũng vậy bệnh nhân phục hồi lại ký ức sau chứng mất trí nhớ khi trải qua những giây phút cao trào kịch tính, như là ngăn chặn một kẻ giết người hay cố bảo vệ bản thân khỏi bị giết. Đó là những chi tiết cường điệu, nhưng đó là tất cả những gì nàng có thể nhớ.

“Liệu anh ấy có lấy lại được trí nhớ ?”

“Có lẽ thế. Ít nhất là một phần. Chẳng có cách nào chắc chắn cả. Ký ức có thể bắt đầu quay lại ngay lập tức, hoặc có thể mất hàng tháng trước khi anh ta có thể nhớ lại được bất cứ thứ gì. Thiếu tá Lunning nói ký ức của anh ta sẽ quay lại theo từng mảng và phần nhỏ, thường thường thì những ký ức cũ nhất sẽ quay lại trước.”

Có lẽ. Hầu như. Có thể. Thường thường. Tất cả đều thêm vào thứ mà họ đơn giản là không biết. Trong thời gian đó Steve bị đặt trên giường, không có khả năng nói, nhìn hay cử động. Tất cả những gì anh ấy có thể làm là nghe và nghĩ.

Sẽ như thế nào khi bị trôi dạt khỏi mọi thứ thân quen, kể cả bản thân ? Anh chẳng liên quan đến bất cứ ai, bất cứ điều gì. Cái ý nghĩ về nỗi khiếp sợ thầm kín mà anh đang phải trải qua dường như bóp nát trái tim nàng.

“Cô vẫn sẵn lòng ở lại chứ ?” Frank hỏi, đôi mắt sáng của anh ta lấp đầy sự quan tâm. “Dù biết rằng sẽ mất hàng tháng thậm chí hàng năm ?”

“Hàng năm ?” nàng yếu ớt lặp lại lời anh ta. “Nhưng anh chỉ muốn tôi ở lại cho đến khi ca phẫu thuật mắt của anh ấy hoàn tất.”

“Chúng tôi không biết rằng anh ta sẽ chẳng nhớ bất kỳ cái gì. Thiếu tá Lunning nói ở quanh những sự vật và con người quen thuộc sẽ giúp kích thích trí nhớ của anh ta, tạo cảm giác ổn định cho anh ta.”

“Anh muốn tôi ở cạnh cho đến khi anh ấy lấy lại được ký ức”, Jay tuyên bố, đặt nó thành lời. Cái ý tưởng này làm nàng hoảng sợ. Nàng càng ở lâu bên cạnh Steve bao nhiêu, tác động của anh đối với nàng sẽ càng mạnh lên bấy nhiêu. Điều gì sẽ xảy ra nếu nàng yêu anh sâu đậm hơn cả lần đầu tiên, rồi lại mất anh lần nữa khi anh quay lại cuộc sống tùy tiện của mình ? Nàng sợ rằng nàng đã quan tâm đến anh quá nhiều để mà đơn giản bước ra. Làm sao nàng có thể bỏ đi trong khi anh cần nàng.

“Anh ta cần cô”, Frank nói, lặp lại những ý nghĩ của nàng. “Anh ta đòi gặp cô. Anh ta phản ứng về cô vô cùng mạnh mẽ đến mức anh ta cứ làm xáo trộn mọi chẩn đoán của Thiếu tá Lunning. Và chúng tôi cần cô, Jay. Chúng tôi cần cô giúp đỡ anh ta bằng mọi cách cô có thể, bởi vì chúng tôi cần biết những gì anh ta biết.”

“Nếu như cảm tính không tác động được đến tôi thì thử bằng lòng yêu nước ?” Nàng mệt mỏi hỏi lại, dựa đầu vào chiếc ghế nhựa nhồi đệm màu cam đằng sau mình. “Điều đó là không cần thiết. Tôi sẽ không bỏ anh ấy. Tôi không biết chuyện gì sẽ diễn ra, hay chúng ta sẽ xử lý nó như thế nào nếu anh ấy không lấy lại ký ức của mình sớm, nhưng tôi sẽ không bỏ rơi anh ấy.”

Cô ấy đứng dậy và bước đi, Frank ngồi đó trong giây lát nhìn chằm chằm vào chiếc cốc trong tay mình. Từ những Jay vừa nói, anh ta biết rằng Jay đã cảm thấy mình bị lợi dụng, nhưng cô ấy bằng lòng để họ làm thế bởi vì Steve quá quan trọng với cô ấy. Anh ta phải nói cho Người đó biết về sự tiến triển mới này, rồi anh ta tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra. Họ dựa vào sự tham gia tự nguyện của Steve, vào những tài năng và kỹ năng của anh ta. Giờ đây họ phải để anh ta bước ra ngoài đường vô dụng như một đứa bé bởi vì anh ta chẳng thể nào nhận ra được nguy hiểm, hoặc mạo hiểm nói cho anh ta biết những sự việc có thể làm chậm lại sự hồi phục của anh ta.

Thiếu tá Lunning đã vô cùng cứng rắn về chuyện làm anh ta rối loạn sẽ là việc tệ nhất họ có thể làm. Anh ta cần sự thanh bình và yên tĩnh, một sự ổn định về cảm xúc ; ký ức của anh sẽ quay lại nhanh hơn dưới những điều kiện đó. Bất kể Người đó quyết định như thế nào, Steve vẫn nằm trong nguy hiểm. Và nếu Steve gặp nguy hiểm, thì Jay cũng vậy.

Thật khó khăn cho Jay khi nàng bước vào phòng bệnh của Steve sau khi bức tường cảm xúc của nàng đã bị lấy đi. Nàng cần thời gian để trấn tĩnh bản thân, nhưng nàng lại cảm thấy sức hút giữa họ lần nữa ; nó đang lớn lên lên thật mạnh mẽ khiến nàng phải ở trong phòng với anh, chạm vào anh. Anh cần nàng ngay bây giờ, hơn là nàng cần thời gian. Nàng mở cửa và cảm nhận được sự tập trung chú ý của anh vào nàng, dù đầu anh không hề dịch chuyển. Giống như là anh đang nín lấy hơi thở của mình.

“Em quay lại rồi đây”, nàng lặng lẽ nói, bước tới giường anh và đặt bàn tay nàng lên cánh tay anh. “Dường như em không thể vắng mặt được.”

Cánh tay anh gấp gáp giật mạnh, vài lần liền, và nàng hiểu thông điệp đó. “Được rồi”, nàng nói, và bắt đầu đọc bảng chữ cái.

Xin lỗi.

Nàng có thể nói gì đây ? Phủ nhận rằng mình đã khó chịu ? Anh biết nhiều hơn thế. Anh cảm thận được sức hút giữa họ cũng như nàng cảm thấy, bởi vì anh đứng ở đầu bên kia của sợi dây vô hình. Anh quay mặt về phía nàng, đôi môi thâm tím của anh tách ra như chờ đợi câu trả lời của nàng.

“Được rồi”, nàng nói. “Em không nhận ra em đã làm anh sốc đến thế nào”

Phải.

Thật là kỳ khi bao nhiêu sự biểu lộ của anh có thể được đặt vào chỉ trong một chuyển động, nhưng nàng cảm nhận được sự gượng gạo của anh và nhận thức được anh vẫn đang choáng váng. Choáng váng, nhưng vẫn trong tầm kiểm soát. Sự tự chủ của anh thật đáng ngạc nhiên.

Nàng bắt đầu đánh vần lần nữa.

Sợ.

Sự thú nhận này đánh mạnh vào nàng ; nó là điều gì đó mà Steve của ngày xưa sẽ không bao giờ thừa nhận, nhưng người đàn ông mà anh trở thành ngày nay lại mạnh mẽ hơn nhiều đến nỗi anh có thể thừa nhận nó mà vẫn không mất đi phần nào sức mạnh của mình. “Em biết, nhưng em sẽ ở bên cạnh anh chừng nào anh còn muốn em”, nàng hứa.

Chuyện gì đã xảy ra ? Anh làm nên một câu hỏi bằng một cử động hướng lên nhẹ nhàng của cánh tay.

Giữ giọng mình bình tĩnh, Jay kể cho anh về vụ nổ nhưng không hề cho anh bất kỳ chi tiết nào. Cứ để anh nghĩ rằng anh đơn giản là bị tai nạn.

Mắt ?

Vậy là anh không hề hiểu những gì nàng đã nói với anh trước đây và cần được làm yên lòng. “Anh sẽ có thêm ca phẫu thuật mắt nữa, nhưng những chuẩn đoán đều theo chiều hướng tốt. Anh sẽ lại nhìn thấy, em hứa.”

Liệt ?

“Không ! Anh bị gẫy cả hai chân và chúng đang được bó bột. Đó là lý do anh không thể cử động chúng.”

Ngón chân.

“Những ngón chân của anh ?” nàng hoang mang hỏi lại. “Chúng vẫn còn đó.”

Môi anh chuyển động rất nhẹ, một nụ cười đau đớn. Chạm vào chúng.

Nàng cắn môi. “Okay”. Anh muốn nàng chạm vào những ngón chân của anh để anh biết rằng anh vẫn cảm thấy chúng, như một sự bảo đảm lần nữa rằng anh không hề bị liệt. Nàng bước đến cuối giường và kiên quyết gập tay qua những ngón chân trần của anh, để vùng da thịt lạnh lẽo của anh hấp thụ nguồn nhiệt từ lòng bàn tay của nàng. “Anh có cảm thấy không ?”

Có. Lần nữa anh đưa ra nụ cười với một phần đau đớn.

“Còn gì nữa không ?”

Bàn tay.

“Chúng bị bỏng, và đang được băng lại, nhưng chúng không phải bị bỏng cấp độ ba. Bàn tay anh sẽ ổn thôi.”

Ngực. Đau.

“Anh bị suy phổi, và có một ống dẫn trong ngực anh. Đừng giãy dụa lung tung.”

Ngồ ngộ.

Nàng cười. “Em không hề biết bất kỳ ai có thể im lặng mà vẫn mỉa mai trong cùng một lúc.”

Họng.

“Anh có một ống lưu dẫn nơi thanh quản vì anh thở không được ổn.”

Vỡ mặt ?

Nàng thở dài. Anh muốn được biết, không phải được bảo vệ. “Vâng, vài cái xương mặt của anh bị vỡ. Anh không bị biến dạng, nhưng những vết sưng làm anh khó thở. Ngay khi giảm sưng, họ sẽ lấy ống lưu dẫn ra.”

Bỏ chăn ra và kiểm tra….

“Em sẽ không làm thế !” nàng bực bội nói, dừng đánh vần khi nàng nhận ra anh định nói gì. Rồi nàng phải cười phá lên khi anh bắt đầu trông như mất kiên nhẫn. “Mọi thứ vẫn còn đó mà, tin em đi.”

Có thể hoạt động ?

“Anh sẽ phải tự tìm hiểu thôi !”

Khó tính.

“Em không có khó tính, và tốt nhất là anh phải cư xử cho phải phép hoặc là em sẽ tìm một y tá để thay dây truyền cho anh. Khi đó anh sẽ tìm ra những gì anh muốn biết bằng cách khó khăn đấy.” Ngay khi nàng nói xong nàng đã cảm thấy mình thẹn đỏ cả mặt, và nó cũng chẳng giúp nàng ngăn anh mỉm cười lần nữa. Nàng không định nói theo cách đó.

Sự cố gắng tập trung quá lâu làm anh mệt mỏi, và chỉ một phút sau anh đánh vần. Buồn ngủ.

“Em không định làm anh mệt”, nàng lầm bầm. “Ngủ đi nào.”

Ở lại ?

“Vâng, em ở lại. Em sẽ không quay lại căn hộ của mình mà không nói với anh.” Cổ họng nàng nghẹn lại với nhu cầu cần được bảo đảm của anh, và nàng đứng cạnh chiếc giường với bàn tay đặt trên cánh tay anh cho đến khi hởi thở của anh sâu hơn, với nhịp đều đặn.

Thậm chí sau đó nàng vẫn cảm thấy thật miễn cưỡng để dứt tay nàng ra khỏi anh, và nàng đứng bên cạnh anh trong khoảng thời gian thật lâu. Với một nụ cười trên môi. Tính cách của anh thật mạnh mẽ đến nỗi nó vẫn trào ra dù sự giao tiếp của anh bị hạn chế. Anh muốn biết sự thật về tình trạng của mình, không phải những lời hứa mập mờ hay nước đôi. Anh có lẽ không biết tên mình, nhưng điều đó cũng chẳng thay đổi bản chất con người anh. Anh mạnh mẽ, mạnh hơn nhiều so với trước đây. Bất kể chuyện gì đã từng xảy ra cho anh trong năm năm vừa qua cũng đã tôi luyện anh, giống như thép chịu nhiệt. Anh đã cứng rắn hơn, mạnh mẽ hơn, bền bỉ hơn, ý chí của anh sôi sục giống như vùng năng lượng đang phát ra từ anh. Oh, trước đây anh là một kẻ bất lương quyến rũ, một kẻ liều lĩnh và táo bạo quỷ quái, với một tia lấp lánh phản chiếu trong mắt anh đã khiến bao nhiêu trái tim phụ nữ phải trao đảo. Nhưng giờ đây anh thật … nguy hiểm.

Từ ngữ làm nàng giật mình hoảng hốt, nhưng khi nàng xem xét lại, nàng nhận ra rằng từ đó diễn tả chính xác người đàn ông mà anh đã trở thành. Anh là một kẻ nguy hiểm. Nàng không hề cảm thấy bị đe doạ bởi anh, nhưng sự nguy hiểm không hề cần thiết lập thành một lời đe doạ. Anh trở nên nguy hiểm bởi vì sự sắt đá trong anh, ý chí không thể khuất phục ; khi người đàn ông này quyết định làm gì đó, sẽ chẳng an toàn nếu làm vướng lối đi của anh. Khoảng thời gian năm năm vừa qua, có gì đó đã hoàn toàn thay đổi anh và nàng không chắc rằng nàng có muốn biết đó là gì.

Nó phải là một biến cố lớn, một điều gì đó khủng khiếp, mới có thể làm biến đổi tính cách và quyết tâm trong anh đến vậy. Nó như thể anh đã bị lột bỏ đến tận những yếu tố cần thiết trần trụi của sự tồn tại con người, bị buộc phải loại bỏ tất cả những cá tính không cần thiết để tồn tại và nhận những nét cần thiết mới. Những gì còn lại thật rắn chắc và thuần khiết, không thể phá vỡ và dai dẳng kỳ lạ. Đây là một người đàn ông sẽ không thừa nhận bị đánh bại, tự bản thân anh không hiểu bị đánh bại là gì.

Trái tim nàng đập nặng nề khi nàng đứng đó nhìn xuống anh, mọi sự chú ý của nàng tập trung vào anh đến nỗi dường như họ là hai kẻ duy nhất trên trái đất. Anh làm nàng sợ hãi, và anh thu hút nàng thật mạnh mẽ đến nỗi nàng giật bàn tay khỏi cánh tay anh ngay khi suy nghĩ đó xuất hiện. Chúa ơi ! Nàng phải là một con ngốc khi để bản thận bị mắc trong chiếc bẫy đó lần nữa. Thậm chí hơn cả trước đây, Steve là một kẻ cô độc trong bản chất, nhân cách của anh mài mòn đến nỗi anh hoàn toàn chỉ biết đến bản thân. Nàng đã bước ra khỏi mối quan hệ này trước đây mà không bị tổn thương nhiều, nhưng điều gì sẽ xảy đến cho nàng lần này nếu nàng để bản thân quan tâm đến anh quá nhiều ? Nàng thấy sợ hãi, không chỉ bởi nàng đang bấp bênh trên bờ vực của một nỗi đau xé ruột, nhưng cũng bởi nàng thậm chí đã dám nghĩ đến việc trở nên gần gũi với anh hơn. Nó giống như việc nhìn ngắm một con báo trong chuồng, đứng bên ngoài chấn song và bạn biết bạn được an toàn, nhưng cảm giác nguy hiểm vẫn rõ ràng cản nàng lại.

Làm tình với anh đã từng thật … thú vị, nồng nàn theo một cách phóng đãng. Giờ đây nó sẽ như thế nào ? Liệu sự phóng đãng đã biến mất chưa ? Nàng nghĩ chắc thế. Cách làm tình của anh giờ đây chắc phải thật nồng nhiệt và nguyên sơ, giống như anh, giống như bị bắt giữ trong bão tố vậy.

Nàng nhận thức rõ điều đó đến nỗi nàng có thể thở rõ ràng, và nàng buộc bản thân bước ra xa khỏi giường anh. Nàng không hề muốn anh có ý nghĩa nhiều đến vậy với nàng. Và nàng vô cùng sợ hãi rằng anh đã ảnh hưởng đến nàng tới mức đó rồi.

“Chúng ta sẽ làm gì đây ?” Frank lặng lẽ hỏi, đôi mắt sáng của anh gặp một đôi mắt đen không có chút cảm xúc.

“Chơi hết những gì chúng ta có”, Người đó trả lời cũng lặng lẽ như thế. “Chúng ta phải làm thế. Nếu chúng ta làm bất kỳ điều gì bất bình thường bây giờ, nó có thể đánh động ai đó, và anh ta thì lại không có khả năng nhận diện kẻ thù của mình.”

“Có gì may mắn trong việc lần tìm Piggot không ?”

“Chúng ta mất dấu của hắn ở Beirut, nhưng chúng ta biết hắn móc nối với những tên bạn cũ. Hắn sẽ xuất hiện lần nữa, và chúng ta sẽ chờ.”

“Chúng ta phải giữ anh bạn của chúng ta sống sót đến khi chúng ta có thể khử Piggot”, Frank nói, giọng anh ta trở nên cau có.

“Chúng ta sẽ làm được. Bằng cách này hay cách khác, chúng ta phải giữ những tên giết người của Piggot khỏi chạm tay đến chỗ anh ta.”

“Khi anh ta lấy lại ký ức của mình, anh ta sẽ không thích những gì chúng ta đã làm đâu.”

Một nụ cười ngắn chạm đến cái miệng cứng rắn của Người đó. “Anh ta sẽ làm sống dậy cả một địa ngục chết người, phải không ? Nhưng tôi sẽ không mạo hiểm với chương trình bảo-vệ-nhân-chứng cho đến khi anh ta có thể tự lo cho bản thân, và thậm chí ngay cả sau đó nữa. Chương trình đó đã bị đâm thủng trước đó, và hoàn toàn có thể bị đâm thủng lần nữa. Mọi thứ xoay quanh việc bắt giữ Piggot.”

“Anh có từng ước mình quay trở lại chiến trường để có thể tự mình săn tìm hắn không ?”

Người đó tựa xuống, móc tay mình ra sau đầu. “Không. Tôi đã bị thuần hóa rồi. Tôi thích được về nhà vào buổi tối với Rachel và bọn trẻ hơn. Tôi không thích cứ phải trông chừng phía sau lưng.”

Frank gật gù, nghĩ đến khoảng thời gian khi cái lưng của Người đó là mục tiêu của mọi kẻ giết thuê và khủng bố. Giờ đây anh ta được an toàn, bước khỏi hướng hoạt động chính… ít ra đó là những gì được công bố. Trên danh nghĩa là Người đó không tồn tại, thậm chí những người làm theo lệnh của anh ta không hề biết những mệnh lệnh đó đến từ anh ta. Anh ta được chôn vùi sâu thẳm trong bộ máy hành chính cồng kềnh và phức tạp, được bảo vệ bởi rất nhiều khúc quanh và chỗ ngoặt, đến nỗi chẳng có cách nào để kết nối anh ta với công việc anh ta thực sự làm cả. Tổng thống biết về anh ta, nhưng Frank nghi ngờ việc phó tổng thống cũng biết về sự tồn tại của anh ta, hay là bất kỳ vị bộ trưởng, tham mưu trưởng hoặc đầu não của cơ quan đã tuyển dụng anh ta. Người đó tự mình quyết định ai là người anh ta có thể tin tưởng, Frank là một trong số đó. Và cả người đàn ông đang nằm trong bệnh viện Hải quân Bethesda kia nữa.

Hai ngày sau, họ lấy ống truyền khỏi ngực của Steve bởi vì phổi anh đã liền và xẹp lại. Khi họ để Jay vào lại phòng, nàng tiến vội về phía giường anh, vuốt ve cánh tay và vai anh cho đến khi hơi thở anh điều hòa lại và lớp sương mịn của mồ hôi trên cơ thể anh bắt đầu khô đi.

“Kết thúc rồi, kết thúc rồi”, nàng thầm thì.

Anh cử động cánh tay, một dấu hiệu cho thấy anh muốn đánh vần và nàng bắt đầu đọc bảng chữ cái.

Chẳng vui.

“Không hề”, nàng đồng ý.

Thêm ống.

“Có một cái trên bụng anh, để cho anh ăn”. Nàng cảm nhận được những cơ bắp của anh căng ra như thể anh tiên liệu trước được cơn đau sẽ tới, rồi anh đánh vần ra một lời-nói-tục-đầy-súc-tích. Bàn tay nàng di chuyển trên khắp ngực anh với một sự cảm thông, cảm thấy sự thô ráp của lông anh khi chúng mọc lên, và tránh những vết thương nơi ống truyền đi vào cơ thể anh.

Anh hít một hơi thật dài và buộc bản thân từ từ thư giãn.

Nâng tay.

Nàng phải mất vài giây để hiểu được điều đó. Anh chắc phải nhức nhối đến không thể tin được khi phải nằm dài lâu như thế, không có khả năng dịch chuyển đôi chân hay là đôi tay. Lần duy nhất hai cánh tay anh dịch chuyển là khi thay băng. Nàng nhấn chiếc điều khiển để nâng phần đầu của chiếc giường, rời xa anh chỉ trong một inch hay khoảng như thế, giữ tay nàng trên cánh tay anh để anh có thể ra hiệu cho nàng khi anh muốn nàng dừng lại. Anh hít thêm vài hơi dài khi trọng tâm cơ thể anh chuyển xuống vùng hông và phần thân dưới, rồi sau đó di chuyển cánh tay để dừng nàng lại. Đôi môi anh dịch chuyển trong lời nguyền nín lặng, những cơ bắp của anh siết chặt chống lại cơn đau, nhưng sau một lúc anh điều chỉnh được và bắt đầu thư giãn lần nữa.

Jay quan sát anh, đôi mắt xanh thẫm của nàng phản chiếu lại nỗi đau mà anh phải chịu, nhưng anh đang phục hồi dần từng ngày, và nhìn thấy sự tiến bộ đó khiến nàng tràn đầy một sự vui sướng cuồng nhiệt. Những chỗ sưng phồng trên mặt anh đang dần lún xuống, đôi môi anh gần như trở lại bình thường, dù những vết thâm tím vẫn còn đọng lại trên quai hàm và cổ họng anh.

Nàng gần như có thể cảm nhận được sự mất kiên nhẫn trong anh. Anh muốn được nói, được nhìn, được bước đi, có khả năng được tự mình di chuyển sức nặng trên giường. Anh đang bị cầm tù trong chính cơ thể mình và anh không thích thế. Nàng nghĩ nó chắc phải gần với địa ngục lắm khi bị cắt lìa với chính cái tên của mình như anh phải chịu. Nhưng anh không hề từ bỏ, anh hỏi thêm nhiều câu hỏi mỗi ngày, cố gắng lấp đầy những ký ức bị thiếu sót bằng cách tạo nên những ký ức mới, có lẽ là hy vọng một vài từ thần kỳ có thể đem anh quay lại là chính anh. Jay trò chuyện với anh ngay cả khi anh không hề đặt câu hỏi, nàng hy vọng những cuộc chuyện trò vẩn vơ như thế có thể cho anh những thông tin và cái nhìn tổng thể. Ngay cả khi chỉ là sự im lặng, nó cũng là một cái gì đó. Nếu anh không muốn nàng nói anh sẽ nói với nàng.

Một chuyển động của cánh tay anh đánh thức nàng, và nàng bắt đầu bảng chữ cái.

Kết hôn khi nào?

Nàng dường như nín thở. Đó là câu hỏi riêng tư đầu tiên mà anh đặt ra với nàng, lần đầu tiên anh muốn biết về mối quan hệ trong quá khứ của họ. “Chúng ta kết hôn trong ba năm”, nàng cố gắng để nói một cách bình thản. “Chúng ta li hôn năm năm trước.”

Tại sao ?

“Nó không phải là một vụ li hôn thù địch”, nàng trầm ngâm. “Hoặc là một cuộc hôn nhân không thân thiện. Chúng ta tách ra, và cuối cùng thì li hôn dường như là một thủ tục hơn là bất kỳ một thay đổi đáng kể nào trọng cuộc đời của chúng ta.”

Em đã muốn gì ?

Bây giờ thì đó là một câu hỏi đáng giá hai-mươi-ngàn-đola. Nàng đã muốn gì ? Nàng đã luôn chắc chắn về cuộc đời nàng cho đến ngày thứ Sáu đó khi nàng bị đuổi việc và Frank Payne đã đem Steve quay lại cuộc đời nàng. Giờ đây nàng chẳng chắc chắn về điều gì cả, quá nhiều thứ đã thay đổi và xảy ra cùng một lúc, làm cuộc đời nàng bị nảy lên một cấp bậc hoàn toàn khác. Nàng nhìn vào Steve và cảm thấy anh đang kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của nàng.

“Sự ổn định, em đoán thế. Em muốn được ổn định cuộc sống hơn anh. Chúng ta đã vui vẻ cùng nhau, nhưng chúng ta không thực sự phù hợp với nhau.”

Con cái ?

Ý nghĩ đó làm nàng giật mình. Thật kỳ lạ, khi họ còn kết hôn, nàng không hề sốt ruột bắt đầu một gia đình tý nào. “Không, không con cái”. Nàng không thể hình dung ra được việc mang những đứa trẻ của Steve. Giờ đây… ôi Chúa ơi, giờ đây cái ý tưởng đó lay động đến tận xương tủy nàng.

Tái hôn ?

“Không, em chưa bao giờ tái hôn. Em nghĩ anh cũng vậy. Khi Frank thông báo cho em về tai nạn của anh, anh ta hỏi em xem liệu anh có bất kỳ một mối quan hệ khác hoặc những người bạn thân thiết nào không, vì vậy chắc anh vẫn ở độc thân.”

Anh tỉ mỉ lắng nghe, nhưng sự hứng thú của anh đột nhiên nhạy bén hơn. Nàng có thể cảm thấy nó, giống như một cái chạm vào da nàng.

Không gia đình ?

“Không. Cha mẹ anh mất rồi, và nếu anh có bất kỳ người bà con nào, thì em chưa từng biết về họ”. Nàng di chuyển xung quanh kể cho anh rằng anh đã là trẻ mồ côi từ khi còn rất nhỏ và được nuôi dưỡng trong nhà nuôi dưỡng. Việc không có một gia đình dường như làm anh bối rối, dù anh chưa từng tỏ ra rằng điều đó làm anh phiền lòng suốt thời gian họ vẫn còn kết hôn.

Anh nằm đó bất động và những đường nét trên miệng anh thật dữ tợn. Nàng có cảm giác có rất nhiều câu hỏi anh muốn đặt ra với nàng, nhưng sự phức tạp của những câu hỏi đó cản trở anh. Để tâm trí anh ngừng nghĩ về những câu hỏi anh không thể hỏi và những câu trả lời anh sẽ không ưa, nàng bắt đầu kể cho anh nghe việc họ đã gặp nhau như thế nào, và từ từ miệng anh trở nên thư giãn.

“…và kể từ cuộc hẹn hò đầu tiên của chúng ta, em đã hơi vụng về. Hơn cả một chút vụng về ấy chứ, nếu anh muốn biết sự thật. Những cuộc hẹn đầu tiên luôn khốn khổ phải không anh ? Đó là một ngày mưa, và nước thì sũng trên đường. Chúng ta bước ra khỏi xe của anh, và một chiếc xe tải chạy phải vũng nước khổng lồ ngay lúc chúng ta đến lề đường. Cả hai chúng ta đều ướt sũng, từ đầu tới chân luôn. Và chúng ta đứng đó cười khằng khặc với nhau như hai kẻ ngốc hoàn toàn. Em thậm chí còn không muốn nghĩ tới cảnh em đã trông như thế nào, nhưng anh có một vũng nước bùn nhỏ giọt trên mũi.”

Đôi môi anh giật giật, như thể anh cười cũng đau nhưng lại không thể ngừng cười.

Chúng ta đã làm gì ?

Nàng tặc lưỡi. “Chẳng có gì nhiều để chúng ta có thể làm, với cái vẻ ngoài của chúng ta khi đó. Chúng ta quay lại căn hộ của em, và trong khi quần áo được giặt chúng ta ngồi xem ti vi và chuyện trò. Chúng ta chẳng thể tới kịp bữa tiệc mà chúng ta định tham dự. Rồi cuộc hẹn này lại dẫn tới một cuộc hẹn khác, và năm tháng sau chúng ta kết hôn.”

Anh hết hỏi câu hỏi này rồi lại đến câu hỏi khác, như một đưa trẻ lắng nghe những câu chuyện thần tiên và lại muốn nhiều hơn nữa. Biết được rằng anh đang với tới một phần trong anh, phần đã bị mất đi thông qua sự trống rỗng trong ký ức, nàng không ngừng nghỉ tường thuật lại những nơi họ đã đến, những việc họ đã làm, những người họ đã gặp, hy vọng rằng một vài chi tiết nho nhỏ sẽ cung cấp tia lửa cần thiết để đem tất cả quay lại. Giọng nàng trở nên khàn khàn, và cuối cùng anh xoay xở để lắc nhẹ đầu anh.

Xin lỗi.

Nàng nắm lấy cánh tay anh, thấy hiểu. “Đừng lo lắng”, dịu dàng nàng nói. “Nó sẽ quay hết trở lại thôi. Chỉ là sẽ mất thời gian một chút thôi.”

Nhưng nhiều ngày trôi qua và ký ức của anh vẫn không trở lại – thậm chí không một tia sáng le lói trong sự liên kết với quá khứ. Nàng có thể cảm thấy sự tập trung mãnh liệt của anh trong từng lời nàng thốt ra, như thể anh đang thúc đẩy bản thân nhớ lại. Ngay cả bây giờ, sự tự kiểm soát trong anh thật phi thường, anh không hề cho phép bản thân trở nên thất vọng hay mất kiểm soát. Anh cứ tiếp tục cố gắng, giữ cho những xúc cảm trong tầm kiểm soát như thể anh nhận thấy bất kỳ sự thay đổi cảm xúc đột ngột nào cũng có thể khiến cho sự phục hồi của anh quay trở lại điểm khởi đầu. Cánh tay anh hoàn toàn bình phục, và anh làm việc với nó với một sự chuyên tâm tập trung không bao giờ có thể lay động.

Frank có ở đó vào ngày họ lấy ống lưu dẫn ra khỏi họng của Steve, và anh ta chờ đợi trong hành lang bệnh viện với Jay, nắm lấy tay nàng. Nàng nhìn anh ta dò hỏi, nhưng anh ta chỉ đơn thuần lắc đầu. Một vài phút sau một tiếng rên khản đặc đau đớn phát ra từ phòng của Steve khiến nàng giật nảy lên, và bàn tay Frank siết chặt lấy tay nàng. “Cô không thể vào trong đó”, anh ta dịu dàng nói. “Họ cũng lấy ống dẫn ở bụng của anh ấy ra nữa.”

Tiếng rên la của Steve, âm thanh đầu tiên anh phát ra là môt thanh âm đau đớn. Nàng bắt đâu run rẩy, mọi bản năng trong nàng muốn hét lên bắt nàng đến với anh, nhưng Frank giữ nàng lại. Rồi không có bất kỳ tiếng động nào phát ra từ căn phòng, và cuối cùng cánh cửa bật mở, bác sĩ và y tá bước ra. Thiếu tá Lunning ra cuối cùng, và ông ta dừng lại để nói chuyện với Jay.

“Anh ta ổn cả”, ông ta nói, cười cợt một chút vào khuôn mặt căng thẳng của nàng. “Anh ta thở tốt, và nói nữa. Tôi sẽ không kể cho cô nghe từ đầu tiên của anh ta là gì đâu. Nhưng tôi muốn cảnh báo cô rằng giọng anh ta sẽ không theo cách mà cô nhớ, thanh quản của anh ta đã bị thương tổn, và giọng anh ta sẽ luôn khàn khàn. Nhưng nó rồi sẽ được cải thiện, có điều giọng anh ta sẽ không bao giờ như trước đây.”

“Tôi muốn nói chuyện với anh ta ngay lập tức”, Frank nói, nhìn xuống Jay, và nàng hiểu rằng có những điều mà anh ra muốn nói với Steve, dù cho Steve không hề nhớ những gì đã xảy ra.

“Chúc may mắn”, Thiếu tá Lunning nói, nhăn nhó cười với Frank. “Anh ta không muốn anh đâu, anh ta muốn Jay, và anh ta khá là chuyên quyền về chuyện này.”

Vốn dĩ hiểu rõ người đàn ông đó có thể chuyên quyền đến thế nào, Frank không hề ngạc nhiên. Nhưng anh ta vẫn cần phải hỏi Steve một vài câu hỏi, và nếu như đây là ngày may mắn của anh ta, những câu hỏi có thể lôi vài ký ức trở lại. Vỗ nhẹ bàn tay Jay lần nữa, anh ta bước vào phòng của Steve và đóng cửa lại.

Chưa đầy một phút sau, anh ta mở cửa và nhìn vào Jay, vẻ mặt của anh ta có cả thất vọng lẫn thích thú. “Anh ta muốn cô, và anh ta không chịu hợp tác cho đến khi anh ta gặp cô”.

“Thế anh đã nghĩ là tôi sẽ hợp tác à ?”, một chất giọng gay gắt đòi hỏi ngay đằng sau anh ta. “Jay, đến đây.”

Nàng bắt đầu run rẩy lần nữa trước âm thanh của một giọng nói trầm, thô, quá mức trầm và thô hơn nàng nhớ. Nó gần như có sỏi, và nó thật tuyệt vời. Đầu gối nàng co giãn như cao su khi nàng bước qua căn phòng đến với anh, nhưng nàng không hề nhận ra việc nàng thực sự bước đi. Nàng chỉ ở đó, bằng cách nào đó, níu lấy xà ngang của giường anh với nỗ lực giữ bản thân đứng vững. “Em đây”, nàng thầm thì.

Anh câm lặng trong một lúc, rồi anh nói, “Anh muốn uống nước.”

Nàng gần như phá lên cười lớn tiếng, bởi vì đó là một yêu cầu bình thường có thể được thực hiện bởi bất cứ ai, nhưng rồi nàng thấy sự căng cứng trên quai hàm và môi anh và nhận ra rằng, lần nữa, anh muốn kiểm tra tình trạng của mình, và anh muốn nàng ở đó cạnh anh. Nàng quay ra chiếc bình Styrofoam nho nhỏ chứa đầy đá vụn, thứ mà nàng hay dùng để giữ cho môi anh khỏi khô. Đá đã tan vừa đủ để nàng có thể rót nước gần đầy chiếc cốc. Nàng gắn vào một chiếc ống hút và giữ nó vào môi anh.

Thận trọng anh hút dòng chất lỏng đó vào miệng anh và giữ nó trong một chốc, như thể nó thấm vào màng da mỏng của anh. Rồi, chậm rãi, anh nuốt, và sau đó khoảng một phút anh thư giãn. “Tạ ơn Chúa”, anh lầm bầm khản đặc. “Họng anh vẫn cảm thấy sưng. Anh không chắc anh có thể nuốt, và anh cực kỳ chắc chắn rằng anh không hề muốn đống ống dẫn chết dẫm đó quay lại.”

Đằng sau Jay, Frank chuyển từ một tràng cười nghẹt thở sang một tràng ho sù sụ.

“Cần gì nữa không anh ?” nàng hỏi.

“Có. Hôn anh.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.