Ngọc lại dựa vào vai Thương dưới ánh trăng đêm khi hai người canh gác. Bờ vai của người con gái nhưng đủ rộng để cho nàng dựa vào. Họ bị phạt như thế này là đáng lắm. Họ đã có những giây phút hạnh phúc cùng nhau. Cảm ơn trời đã để cho họ những giây phút yên bình đó. Không có những sự việc không hay xảy ra như lời chỉ huy đã nói.
Vòng tay ấm áp của Thương vòng qua eo nàng cho nàng một cảm giác thật dễ chịu, thật bình yên. Họ cứ như vậy ngồi cảm nhận hơi ấm và nhịp đập nơi trái tim của người mình thương.
Trong căn phòng tập thể, chị Hải lăn qua lăn lại chẳng thể ngủ được. Khi chúng ta có việc gì chưa giải quyết, ắt hẳn sẽ rất khó chịu. Trước sau gì cũng phải nói. Chị quyết định ra khu trực gác tìm gặp hai người. Nhìn họ ngồi tựa vào vai nhau thật hạnh phúc. Họ có tình bạn, tình yêu, tình đồng chí. Những cô gái đầy tài đức. Luôn cháy hết mình vì tập thể, vì tổ quốc. Chỉ tiếc là họ quá giỏi. Quá hoàn hảo nên số phận đã trêu đùa họ.
– Thời tiết về đêm lạnh lẽo mà coi bộ hài người ấm áp quá ha.
– Chị thì.
Thương cười nhẹ. Ngọc tiếp lời.
– Chị không ngủ được à?
– Thấy hai người như thế này nên tui lo mấy người mải mê yêu đương quên canh gác lại để địch vào khuôn hết chị em chúng tui đi.
– Có đâu mà chị. Việc chiều nay làm bọn em thấy có lỗi lắm, lo chuộc lỗi còn không hết huống chi là lại mắc thêm.
– Được rồi, chị đùa xíu thôi. Có việc muốn nói với hai đứa đây.
– Việc gì mà không để mai nói mà chị phải dạy nói với bọn em lúc nửa đêm thế này.
– Ừ… Thì… Chuyện là hôm nay chỉ huy nói với chị. Hai đứa đều là những du kích giỏi. Mọi cái bọn em đều học rất nhanh và hoàn thành công việc cũng rất tốt. Giờ quân đội đang cần những người lính đặc công để trực tiếp tham gia chiến đấu. Vậy nên…
– Chỉ huy muốn chúng em tham gia vào đội lính đặc công.
– Đúng vậy. Hai đứa cứ suy nghĩ kỹ đi rồi trả lời chị. Nếu bọn em không thích. Chị sẽ từ chối cho hai đứa.
– Để chúng em bàn bạc rồi sáng mai sẽ cho chị câu trả lời.
– Được rồi. Thôi chị về ngủ đây. Hai đứa chịu khó trực, mai chị giao ít việc cho để nghỉ ngơi.
– Không sao đâu chị. Chúng em vẫn làm được, chị cứ giao việc thoả mãi. Chị ngủ ngon nha.
Chị Hải chào hai người rồi về nhà. Trong lòng chút được nỗi phiền muộn này thì lại thêm nỗi phiền muộn khác. Hai người dù đi hay ở thì cũng là khó khăn. Họ không thể từ chối lời gọi của tổ quốc, nhưng nếu họ tham gia chiến đấu trực tiếp thì việc sống sót trở về e là rất khó.
Bên ngoài, hai người vẫn đang im lặng suy nghĩ. Thương ôm Ngọc chặt hơn. Cô lên tiếng phá tan không gian tĩnh lặng.
– Ngọc có muốn đi không?
– Chúng ta vì tình yêu mà bỏ nhà ra đi. Quân đội là nơi đã cưu mang chúng ta. Giờ tổ quốc cần, tại sao chúng ta lại từ chối chứ. Mỗi người sinh ra đã có một số mệnh riêng. Định mệnh đã cho chúng ta được ở bên nhau không chia cắt. Chỉ cần Thương ở đâu, Ngọc sẽ ở đó. Nếu Ngọc không muốn đi, Thương ở lại cùng Ngọc. Nếu Ngọc muốn đi, Thương đi cùng Ngọc.
– Được, vậy chúng ta sẽ cùng nắm tay nhau. Đi làm nhiệm vụ tổ quốc giao cho. Hoàn thành tốt sứ mệnh của người lính đặc công.
– Được.
Ngón tay đan xen vào nhau, đồng lòng mà xiết chặt lấy nhau. Có thể con đường phía trước rất gian nan và khắc nghiệt. Nhưng chỉ cần có người mình thương bên cạnh. Nhất định họ sẽ luôn lạc quan yêu đời để cùng nhau đi đến đích cuối cùng của cuộc đời.
Chị Hải cũng tham gia đội lính đặc công cùng hai người. Chị yêu người đội trưởng của mình. Chị thần tượng ý chí kiên cường bất khuất của chị ấy. Nếu có hy sinh. Hải cũng muốn được oanh liệt như đội trưởng của mình. Người mình thương đã chết. Giờ đây trái tim chị toàn tâm toàn ý dành cho tổ quốc mình yêu thương.
Ngày cuối cùng ở đội du kích, họ liên hoan hát hò để chia tay những người đồng đội tài giỏi của mình. Nơi đó có quá nhiều kỷ niệm của những ngày tháng sinh hoạt làm việc cùng nhau. Sau khi giải tán. Ngọc và Thương dắt nhau ra ngoài ngắm nhìn nơi mình sắp phải chia xa.