Edit: OhHarry
Beta: Táo
Mọi người đi phía trước, còn tôi và Côn Hoành Đồ thì đi theo sau. Tôi được biết từ Côn Hoành Đồ rằng vườn nho này là do gia đình nhà dì cậu ta mở, hằng ngày cậu ta tới đây làm việc.
“Dì em giống mọi người trong làng, cũng bắt đầu trồng nho từ mấy năm trước theo lời kêu gọi của chính phủ. Cây giống đều là những giống được nhập khẩu và lai ghép vào gốc nho bản địa của chúng em.”. Côn Hoành Đồ chỉ vào cây nho cao ngang bả vai ở bên trái, nói, “Cây này là Cabernet Sauvignon.” Sau đó chỉ vào cây nho ở bên phải, giới thiệu, “Cây này là Merlot.”
Trông cậu ta tự hào như thể đang giới thiệu hai cô con gái đỗ thủ khoa với tôi.
「Việc quan trọng nhất bây giờ vẫn là phòng trừ bệnh phấn trắng, mỗi mẫu đất sử dụng 30-35 gram triadimefon, phải phun đúng chỗ.」Ma Xuyên dừng lại trước một cây nho, lật lá lên xem mặt dưới, sau đó ngồi xổm xuống kiểm tra phần thân của nó, 「Năm nay chưa bóc vỏ à?」
Vừa nói, cậu vừa hướng mắt nhìn về phía người phụ nữ trung niên đứng trước đám đông. Người phụ nữ kia hơn bốn mươi tuổi, trông na ná Côn Hoành Đồ, cả hai đều có khuôn mặt tươi vui hay cười.
「Năm nay… năm nay không có đủ nhân lực nên chúng tôi chỉ bóc vỏ cho những cây trên mười năm tuổi.」Người phụ nữ ấp úng, mặt mày căng thẳng như thể bị giáo viên gọi tên khi đang mất tập trung trong giờ học.
Ma Xuyên gảy nhẹ ngón tay, cậy ra một mảng to vỏ cây bị lão hóa, giơ lên cho mọi người ở phía sau nhìn: 「Cây trên tám năm đều phải bóc vỏ, bóc xong thì đốt đi, đừng lười biếng.」
Người phụ nữ xấu hổ gật đầu lia lịa:「Vâng vâng vâng, tôi cho người bóc ngay đây.」
Ma Xuyên xem xét từng giàn nho một, coi xong nhà này thì lại sang nhà khác, kiểm tra mãi đến hơn năm giờ chiều mới xong xuôi mọi thứ.
Nhưng đúng vào lúc này, trời đột nhiên đổ mưa.
Mưa trút xuống ào ào, mây đen giăng kín trời trong chớp mắt, kèm theo đó là từng đợt sấm đì đùng. Lôi Lãng đánh giá cường độ mưa, sau đó ngoái lại, kiến nghị chúng tôi tạm thời đừng về, bảo sợ có nguy cơ gặp đá lở trên đường.
Tôi bị đá rơi trúng, sợ rồi nên tất nhiên không phản đối. Ma Xuyên phóng mắt trông ra khoảng đất trời được nối liền với nhau bởi cơn mưa lớn, cũng ngầm đồng ý theo.
Là dấu hiệu cho mùa mưa sắp tới, cơn mưa này tưới nhuần sinh linh ở Thố Nham Tung, mang đến điềm báo tốt cho một mùa bội thu, đồng thời cũng mang đến nguy cơ sạt lở đất đá.
Quà tặng từ thiên nhiên luôn là phúc – họa đi kèm, công bằng với tất cả mọi người.
Đến hơn bảy giờ tối, trời vẫn chưa ngớt mưa, Lôi Lãng đi tới, hỏi Ma Xuyên xem đêm nay có muốn ở lại Tả Xương không.
“Nhà của Tác Lan là ngôi nhà khang trang nhất ở làng chúng tôi, tôi đã hỏi ý họ rồi, ngài và anh bạn người Hạ này có thể qua đó bất cứ lúc nào.”
Ma Xuyên gật đầu, đứng dậy đi ra hiên, cậu nhận lấy chiếc ô đen Lôi Lang đưa cho, bung ra, nhưng không đi ngay mà hơi nghiêng người nhìn sang.
“Không đi à?”
Tôi ngơ ngác, sau đó mới nhận ra là cậu đang chờ mình. Tim tôi đập loạn xạ, tôi đứng dậy, vội vàng chạy đến dưới ô cậu.
“Đi thôi.” Tôi nắm lấy cánh tay cậu, cười nói, “Đi chung nhé!”
Nhà Tác Lan chính là nhà của dì Côn Hoành Đồ. Khi chúng tôi đến nơi, Côn Hoành Đồ cũng đang bị mắc kẹt trong trận mưa bất chợt này, phải ở lại qua đêm với chúng tôi.
Tác Lan có hai gian phòng trống, Ma Xuyên một phòng, tôi một phòng, Côn Hoành Đồ ních chung phòng với đám anh họ, ngủ dưới đất.
Vừa nghe thế tôi đã thấy không được, vội bảo không cần thiết phải ở mỗi người một phòng.
“Ngủ dưới đất khó chịu lắm? Thà để hai người ở chung một phòng còn hơn, thế thì ai cũng có giường ngủ.” Nói rồi, tôi nhìn Ma Xuyên, “Đúng không Tần Già?”
Tôi nói có lý có chứng khiến cậu khó mà phản bác nổi, dù trong lòng có nghĩ thế nào, cuối cùng ngoài mặt cậu vẫn đồng ý với đề nghị của tôi.
“Tôi với Bách Dận ở chung.” Cậu và tôi nhìn nhau một lúc, sau đó điềm đạm nói.
Trong phòng chỉ có đồ đạc đơn giản, bà chủ Tác Lan lấy cho chúng tôi một bộ chăn đệm khác, trải xong còn chu đáo chuẩn bị thêm một ấm trà kiều mạch đặt trên bàn để chúng tôi uống đêm.
Thố Nham Tung vào tháng 5, ban ngày mặt trời lên cao còn ấm chứ về khuya thì hơi se lạnh, đặc biệt là lúc này còn đang mưa, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm càng lớn hơn nữa.
Tôi vỗ chiếc chăn mềm mại, nói với Ma Xuyên đang ngồi uống trà ở bàn bên cạnh: “Cậu muốn nằm ngoài hay trong?”
Chẳng biết có phải do cũng tuân theo giới luật “không nằm ngồi nơi quá cao” hay không mà tuy người Tằng Lộc cao to, thế nhưng giường của họ lại rất nhỏ, chỉ tầm mét 2, mét 3, sấp xỉ bằng giường đơn trong khách sạn.
Một nam một nữ nằm chung chắc được, nhưng nếu là hai nam, đặc biệt là hai tên đàn ông cao to trưởng thành như tôi và Ma Xuyên thì ít nhiều gì cũng sẽ hơi chật.
“Sao cũng được.” Ma Xuyên nhấp một ngụm trà.
Tác Lan chuẩn bị hai bộ khăn mặt với bàn chải đánh răng mới để chúng tôi có thể vệ sinh cá sinh đơn giản, ngoài ra còn mang thêm hai bộ đồ ngủ của con trai cho chúng tôi thay đi ngủ.
“Thế nằm ngoài đi.” Tôi quay lưng về phía Ma Xuyên, cởi từng chiếc quần cái áo ra một, khi cởi đến quần, tôi mơ hồ cảm thấy sau lưng có một ánh nhìn nóng rực đang dừng trên thắt lưng mình, sau đó từ từ di chuyển xuống mông, đùi…
Nhưng khi tôi thay đồ xong quay người lại, Ma Xuyên lại đang nhìn vọng ra ô cửa sổ mở hé như thể đang ngắm mưa, trông không có gì bất thường.
“Cậu có thấy trận mưa này rất giống trận mưa năm ngoái không? Chúng ta cũng bị mưa lớn cản trở, không về được nên phải ngủ qua đêm ở farmstay.” Tôi ngồi trên giường, hai tay chống sau lưng, chìm vào hồi ức không lâu về trước.
Đêm hôm đó, mặt đất như bị nuốt chửng bởi cơn mưa lớn, chúng tôi bước lên “con tàu Noah” cũ nát, thảo luận về vấn đề hai đứa có được cứu trong thời kì tận thế hay không.
“Đúng là rất giống.” Ma Xuyên nhìn mưa, “Mưa bắt đầu ngớt rồi, chắc mai tạnh thôi.”
“Tôi không cần con tàu Noah nữa.” Tôi bỗng thốt ra một câu không đầu không đuôi.
Ma Xuyên sửng sốt, kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi nhìn cậu không dời mắt: “Chết đuối thì chết đuối, tận thế thì tận thế. Tôi không còn muốn trốn, và cũng sẽ không chạy trốn nữa.”
Tôi của trước đây luôn nghĩ đến việc chạy trốn khi gặp nguy hiểm để đảm bảo mình không bị tổn thương. Hai mối tình trước không thuận lợi, ngoài việc do lúc đầu quá tùy tiện ra thì phần lớn nguyên nhân là xuất phát từ chuyện tôi đã dự cảm trước được đối phương không phải người mình có thể trao gửi tình cảm chân thành.
Không an toàn thì không cho. Có nguy hiểm thì nhanh chóng chạy.
Tôi tuân theo triết lý sống của riêng mình, chèo thuyền nhỏ chạy thoát thân, lang thang giữa vạn vật chúng sinh mà chỉ biết lo cho mình để tránh rơi vào kết cục giống Giang Tuyết Hàn.
Sau đó, Ma Xuyên xuất hiện.
Ngay từ đầu tôi đã biết cậu không phải là người tôi có thể chạm vào, thế nhưng tôi vẫn trầm mê từng bước một, đến nỗi suốt bảy năm vẫn không thể quên.
Rõ ràng phải trốn nhanh hơn bất kì ai khác, rõ ràng phải tránh xa hơn bất kì ai khác, thế nhưng tôi vẫn muốn mang cậu đi theo, cùng đưa cậu chạy trốn khỏi số phận tàn khốc.
Tôi tưởng mình làm được, nhưng hóa ra tôi đã đánh giá quá cao bản thân mình.
Thuyền của tôi quá nhỏ, nhỏ đến nỗi không chứa đựng nổi cơ thể to lớn của chim thần Ma Xuyên, nhỏ đến nỗi nó có thể lật bất cứ lúc nào nếu tôi mang theo cậu. Tôi không muốn chết, vì sợ hãi nên tôi đã đẩy cậu xuống, chọn cách trốn một mình.
Chim thần bị cắt lông nên không đi đâu được, tôi bỏ rơi cậu nên cậu chỉ có thể chìm nổi giữa biển khổ, vùng vẫy trong nước lũ.
Mà cho dù tôi có làm vậy với cậu, cậu vẫn sẵn lòng ban phúc cho tôi, để tôi tránh xa triền cái, để tôi có được sự thanh tịnh giải thoát mà cậu không thể có được.
Tôi ngoan cố bám lấy chiếc thuyền con của mình, nghĩ mình có thể yên ổn sống nốt quãng đời còn lại, nhưng không ngờ Hoàng Phủ Nhu lại phản bội tôi, còn núi tuyết thì suýt giết chết tôi.
Tránh rủi ro trước mà rủi ro vẫn ùn ùn kéo đến.
Nếu đã vô dụng thì khỏi cần làm nữa.
Trước đây đọc kinh Phật, tôi chỉ thấy được tám loại khổ trong cuộc đời, ái biệt ly, oán tắng hội… Nằm trên núi tuyết một đêm, dường như tôi đã thông suốt, cũng hiểu rõ được thế nào là “khổ, tập, diệt, đạo”.
(*) Ái biệt ly khổ là sự khổ khi xa lìa người thân yêu. Oán tắng hội khổ là sự khổ về oan gia hội ngộ.
Trăn trở, phiền não là “khổ”, chấp nhất sinh ra từ phiền não là “tập”, buông bỏ phiền não và chấp nhất là “diệt”, đi trên đúng đường là “đạo”.
(*) Khổ, tập, diệt, đạo: khổ, nguyên nhân của khổ, sự diệt trừ nguyên nhân cái khổ ấy, và con đường đưa đến sự diệt khổ.
Tôi từng nghĩ Ma Xuyên là “khổ”, làm thế nào cũng không tìm được lối thoát đúng, bây giờ mới biết tự tìm phiền não mới là “khổ”, hóa ra tôi đã luôn sai lầm.
“Anh Bách Dận, em đây.” Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng Côn Hoành Đồ đè thấp giọng.
Chậc! Khó lắm mới được tâm sự với nhau, sao tên nhóc này vô ý vô tứ thế nhỉ? Tôi trừng mắt nhìn tấm ván cửa, bực bội trong lòng.
Ma Xuyên hướng mắt ra cửa, hình như cũng thấy cậu ta hơi phiền, thế nhưng cậu không nói gì mà chỉ nhíu mày, nhìn tiếp ra ngoài cửa sổ.
Tôi lê chân ra mở cửa: “Gì đấy?”
“Anh đánh bài không?” Côn Hoành Đồ lén lút nói, gần như đang rỉ tai, chắc sợ Ma Xuyên nghe thấy sẽ không thích, “Chẳng phải anh tò mò về hương vị rượu nho do nhà em ủ ư? Em bảo dì em lấy cho anh một ít rồi, anh đi nếm nhé?”
Có đánh bài hay không không quan trọng, nhưng người ta đã có ý mời tôi đi thử rượu do chính tay nhà làm rồi thì cũng hơi khó để từ chối.
“Côn Hoành Đồ bảo tôi đi nếm thử rượu họ ngâm, tôi đi được không?” Tôi ngoái lại hỏi ý Ma Xuyên.
Suốt bốn, năm giây ấy, cậu chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu ngón tay mân mê qua lại trên mép chén.
“Ma… Tần Già?” Tưởng cậu lại đang mất tập trung, tôi không kìm được gọi.
Cậu dừng tay lại, quay sang tôi, cuối cùng cũng mở miệng: “Đi đi.”
Câu trả lời của cậu vừa có vấn đề lại vừa không có vấn đề gì. Bảo không có vấn đề thì hơi cấn, nó tạm thời khiến tôi khó mà phân biệt được là rốt cuộc cậu không để tâm đến việc tôi đi thật, hay là do thân phận Tần Già nên cậu chỉ có thể nói ra điều trái với lòng mình.
“Dạ vâng! Cảm ơn Tần Già!” Mà vừa nghe Ma Xuyên trả lời xong, Côn Hoành Đồ đã hào hứng kéo tôi ra ngoài, dường như chẳng thấy việc tôi phải xin phép Ma Xuyên cho uống rượu là chuyện gì lạ.
Chúng tôi đánh bài, thưởng rượu đến hơn mười giờ đêm, tôi mà không kêu dừng thì chắc còn muộn hơn nữa.
Rượu nho đúng là rất ngon, đặc biệt là loại vang đỏ khô được pha trộn từ Cabernet Sauvignon và Merlot, hương vị ngon hơn nhiều so với những loại tôi từng thử ở nhà máy rượu nước ngoài, rất độc đáo, khiến tôi không khỏi thèm thuồng.
Về tới phòng, trước khi gõ cửa, tôi còn ngửi ngửi xung quanh thân mình vì không muốn mang mùi rượu vào phòng.
Nhưng tôi chưa kịp ngẩng đầu lên thì cửa đã được mở ra. Ma Xuyên vẫn mặc bộ quần áo lúc ban ngày, tôi sửng sốt, nhìn ghé qua cậu vào trong phòng, phát hiện cửa sổ vẫn mở, chiếc ghế đẩu cạnh bàn được kéo ra cũng chưa đặt về chỗ cũ, như thể… tôi đi bao lâu, thì cậu ngồi đó chờ từng ấy thời gian.
“Muộn thế rồi vẫn chưa ngủ… cậu không buồn ngủ à?” Cậu nghiêng người cho tôi vào phòng. Tôi giẫm từng bước nhẹ bò lên giường, cảm giác chỉ cần nhắm mắt lại mấy giấy là có thể ngủ được ngay.
“Tôi vẫn đang suy nghĩ về lời cậu nói.” Ma Xuyên khóa cửa rồi đi về phía tôi.
“Lời tôi nói? Mấy cái về con tàu Noah hả?” Tôi nhắm mắt lại, đầu óc lâng lâng, lần này say thật rồi.
“Không, tất cả.” Ván giường rung nhẹ lên, cậu ngồi cạnh tôi khi nói chuyện, “Tôi ngẫm lại mọi cuộc trò chuyện của chúng ta sau khi gặp lại nhau một lượt.”
“… Kết luận là?”
“Cậu là thằng khốn.”
Tôi bật cười, mở mắt ra, không kiềm được mà nhìn biểu cảm của Ma Xuyên, nhưng tôi lại chẳng mảy may trông thấy chút hài hước nào trên khuôn mặt cậu.
Nụ cười trên môi dần nhạt đi, tất nhiên rồi, tôi đúng là một thằng khốn nạn.
Không trách được, không phản bác nổi.
“Tôi xin lỗi.” Tôi kéo tay cậu, áp lên sườn mặt mình, chà nhẹ, “Tôi xin lỗi… Tôi xin lỗi, tất cả là do tôi không tốt… Tôi là thằng khốn nạn… Cậu đừng giận tôi mà… Tôi chỉ quá sợ hãi thôi…”
“Sợ?”
“Tôi sợ cậu sẽ giống mẹ tôi…” Đầu óc dần mơ hồ, chính tôi cũng không nói rõ ra được vì sao chuyện này lại liên quan đến Giang Tuyến Hàn, “Sợ… Không giành lại…”
Thoạt tiên, tay cậu chỉ để cho tôi dụi miết lung tung, không có cử động gì, sau đó, tôi bắt đầu hôn hít lên đầu ngón tay cậu một cách mất kiểm soát, thậm chí còn thè lưỡi liếm lòng bàn tay. Tôi hệt như con mèo ngửi thấy mùi catnip, muốn thôi mà chẳng dừng lại được, lúc ấy cậu mới khó nhọc rút tay ra.
Không còn “đồ chơi an ủi”, tôi bắt đầu lo lắng, tính chồng tay ngồi dậy nhưng cậu đã đẩy vai tôi, ấn trở lại về giường.
“Không giành lại gì?” Cậu cụp mắt, vẻ mặt điềm tĩnh.
“Không giành lại Sơn thần… Sợ, rơi xuống biển…” Tôi cố gắng sắp xếp lại logic bên trong bằng phần lớn bộ não đã tê liệt của mình, “Nhưng giờ tôi không sợ nữa rồi, tôi sẽ… ở lại trên biển với cậu…”
Tôi vươn tay, nắm lấy vạt áo cậu, kéo cậu về phía mình từng chút một.
Cậu không chống cự mà cúi xuống, chống tay ở hai bên người tôi.
Hơi thở xen lẫn vào nhau, mùi rượu vương vấn trên cơ thể, tôi ngẩng đầu, muốn hôn lên cặp môi mỏng đang kề sát bên mình, thế nhưng khi tôi sắp chạm vào, Ma Xuyên đã lùi ra sau.
“Không làm bạn nữa à?”
Tên này đúng là…
“Không làm.” Tôi siết chặt tay, sốt sắng kéo cậu lại gần mình, “Cho tôi hôn xíu đi. Tôi say rồi, là do tôi cưỡng ép cậu, Sơn thần sẽ không trách tội đâu.”
Lần này cậu không lùi lại mà ngoan ngoãn để cho tôi hôn. Đầu lưỡi len vào khoang miệng ẩm ướt, càn quét mọi ngóc ngách, cả đầu óc, tứ chi lẫn đầu lưỡi tôi đều tê dại, thật ra tôi chẳng có cảm giác gì mấy, chủ yếu là để thỏa mãn ham muốn tâm lý.
Tôi chỉ thử một chút rồi dừng, hôn xong, tôi định dừng lại, nhưng ngay khi môi lưỡi vừa tách ra, cậu đã lại đuổi theo, tàn nhẫn cắn lấy lưỡi tôi trước khi tôi kịp rút lại.
Tôi rít lên vì đau, suýt tưởng lưỡi mình bị đứt.
Vị máu nhanh chóng lan ra khắp miệng, chỗ bị rách xót rát lên, đau đến mức gần như khiến tôi tỉnh cả rượu.
Mà cậu lại chẳng có bất kì một lời giải thích nào, vẻ mặt hơi bất mãn, sáp tới hôn lần nữa.