Lời Hứa Thủy Chung

Chương 8: "Học" hôn



Kỳ Phong dừng hành động đang ăn, mắt cứ đảo liên tục. Trong phút chốc, Lệ Chi thấy được sự trống rỗng từ cái nhìn vô hồn ấy. Kỳ Phong nhai chậm chạp, nuốt thức ăn. Việc làm từ tốn như thể kéo dài thời gian, anh không muốn trả lời câu hỏi của cô gái cho lắm.

“Tôi sẽ chỉ dẹp Hội khi có một người có thể khiến tôi sống thủy chung!”

“À.” – Lệ Chi gật gù, phán một chữ nghe nhẹ làm sao rồi chợt xoay qua bảo – “Nếu thế thì tôi mong người đó sẽ xuất hiện sớm sớm!”

“Để làm gì?” – Kỳ Phong không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.

“Vì tôi nghĩ người có thể khiến anh sống thủy chung chắc hẳn người đó sẽ làm anh hạnh phúc!” – Lệ Chi chợt kề sát mặt lại gần Kỳ Phong, đôi mắt to như đang cười – “Tôi nói đúng không? Tôi muốn thấy anh hạnh phúc!”

Bấy giờ đến lượt anh chàng họ Lâm thấy bối rối. Một phần anh không ngờ cô bạn lại nghĩ như vậy còn một phần là vì chưa bao giờ có cô gái nào lại kề sát mặt đến gần mình như thế. Bỗng dưng Kỳ Phong ho sặc sụa. Thấy vậy, Lệ Chi lấy tay vỗ lưng anh:

“Anh sao vậy? Bị nghẹn à?”

Kỳ Phong quay đi và vẫn còn ho. Anh giơ tay lên xua liên tục như muốn nói “Tôi không sao!”. Miệng anh chàng ngốn đầy thức ăn, có lẽ bị sặc rồi.

Buổi trưa hôm đó thật kỳ lạ. Lúc trên đường về nhà cả hai vẫn còn nghĩ ngợi miên man.

***

“Chiều hôm nay chúng ta sẽ học nốt bài học của ngày hôm trước, học xong cô có thể thực hành.” – Kỳ Phong đưa mắt lên trần nhà, nói chuyện với Lệ Chi mà cứ như nói chuyện với người vô hình.

“Thế hôm nay tôi sẽ học đến cái gì?”

“Hôm nay chỉ học một vấn đề cuối cùng thôi. Lúc hẹn hò cô không thể thiếu điều này.”

Lệ Chi ngạc nhiên, cái này hơi khó hiểu. Tức thì, Kỳ Phong tiếp:

“Đó là hôn!”

“Hôn?!” – Cô nàng cận hét toáng lên.

“Cái cô này, làm gì mà hét dữ thế? Ừm, nghe tôi hỏi: cô từng hôn ai chưa?”

“Tôi… tôi… dĩ nhiên… là… rồi!” – Lệ Chi khẳng định với vẻ ấp úng.

“Thế thì tốt!” – Kỳ Phong đảo mắt nhìn quanh như thể đang tìm vật gì.

“Anh tìm gì sao?”

“Tôi muốn kiếm một vật để cô “thực hành hôn” cho tôi xem thử. À thứ này được đấy!” – Kỳ Phong nói như reo đầy thích thú.

Anh chàng lôi ra từ trong chiếc tủ cao một con gấu bông khá to, đồng thời đưa cho Lệ Chi. Con bé đón lấy, giương mắt nhìn anh:

“Cái này dùng để…”

Kỳ Phong nói tỉnh bơ, các cơ mặt không hề dịch chuyển:

“Cô hãy hôn con gấu đó đi!”

Lệ Chi thấy tai ù đặc:

“Hôn… hôn nó ư???”

Cô gái họ Diệp rũ người, há hốc mồm khi thấy Kỳ Phong gật đầu.

“Anh đùa đấy à? Làm sao tôi có thể hôn một con gấu bông chứ?” – Lệ Chi chỉ tay vào cái chóp mũi mềm mềm của thú bông. Chóp mũi lõm xuống do con bé không ngừng ấn ngón tay vào đó.

“Chứ đâu còn cách nào để cô thực hành. Chẳng lẽ cô muốn… thực hành với tôi?”

Câu nói vô tình của Kỳ Phong như mũi kiếm vô hình đâm xuyên qua người Lệ Chi. Nó thấy trống ngực đập liên hồi bởi câu nói khi nãy. Lệ Chi lắp bắp như gà mắc tóc, gương mặt chợt nóng bừng:

“Anh… anh nói gì kỳ thế? Làm sao… làm sao… tôi có thể… thực hành… với anh chứ?”

“Tôi nói chơi thế thôi, cô tưởng thật à. Nếu đã vậy thì cô hôn con gấu đi!”

Sự “thẳng thừng” đáng ghét cùng thái độ thúc giục của Kỳ Phong khiến Lệ Chi không còn đường lui. Lệ Chi nhìn chú gấu bông, nó nhìn lại con bé một cách thản nhiên như giễu cợt.

“Mày đã “cướp” đi nụ hôn đầu tiên của tao đó nhưng thôi, hôn mày có lẽ không sao, thế nhé nụ hôn này không tính!”

Lẩm bẩm những điều “điên rồ” xong Lệ Chi “mếu máo” đau đớn khi từ từ đưa gấu bông lại gần. (>.<“) Lệ Chi cảm nhận được những túm lông giả kia chạm vào bờ môi mình, nhột nhột thế nào ấy. Con bé nhắm mắt vì bắt chước người khác, khi hôn người ta luôn nhắm tịt mắt mà. Tiếp theo thì Lệ Chi không biết mình đang làm gì. Mãi cho đến khi Kỳ Phong đẩy đầu nó ra, khi ấy nó mới sực tỉnh, mở mắt:

“Sao vậy?”

“Thôi, cô đừng hôn nữa.” – Kỳ Phong nhìn sang con gấu bông ở trên tay cô gái – “Cô hôn kiểu gì mà thú bông… mất cả miệng luôn!” (o_O”)

Lệ Chi nhìn lại quả nhiên miệng của con gấu chẳng biết vì sao lại mất. Con bé “nhai” mất rồi sao? Khó hiểu quá!

Kỳ Phong hỏi:

“Sự thật thì cô không biết hôn phải không?”

“Tôi…” – Lệ Chi gãi đầu, lời nói dối đã bị phát hiện, không thú nhận cũng không được – “Ừm… tôi chưa hôn ai hết… kể cả hai người bạn trai trước…”

Lệ Chi cúi gầm mặt, không dám nhìn Kỳ Phong mà chỉ nghe tiếng thở dài của anh. Mấy giây trôi qua không có động tĩnh gì nhưng con bé chẳng dám ngước mặt lên cứ y như nó là đứa trẻ có lỗi chưa được người lớn tha thứ.

“Cô lại đây!” – Giọng Kỳ Phong chợt vang lên.

Lệ Chi từ từ ngước nhìn về phía anh.

“Cô hãy đặt gấu bông xuống và bước lại gần đây.”

Lệ Chi ngạc nhiên, cúi người đặt gấu bông xuống đất. Hành động chầm chậm như sợ mình sẽ lại mắc lỗi. Lệ Chi bước từng bước một lại gần Kỳ Phong, không hiểu sao con bé cứ muốn cho khoảng cách hai người dài mãi, dài mãi dường như nó sợ phải đối mặt với anh chàng tóc bạch kim. Nhưng dù con đường có dài cách mấy thì cũng phải có điểm dừng. Khi đã đứng ở vị trí thích hợp, Lệ Chi dừng bước.

“Sao cô đứng xa thế, lại gần thêm chút nữa.” – Kỳ Phong bảo.

Lệ Chi liền nhích thêm một bước.

“Vẫn còn xa lại gần nữa…”

Cô nàng cận lại thêm một bước tiến đến. Nhưng Kỳ Phong vẫn tiếp tục bảo cô gái “lấn sân” sang mình:

“Cô đến sát tôi này, tôi không ăn thịt cô đâu mà sợ.”

Bấy giờ Lệ Chi lấy làm ngạc nhiên vì sao khoảng cách càng ngày càng rút ngắn. Điều đó khiến con bé thấy hồi hộp không phải sợ anh ăn thịt mà là… trái tim cứ đập loạn xạ không ngừng, lồng ngực căng ra.

“Được rồi, cô dừng lại ở đấy!”

Dừng lại ư? Gần đến mức này mà không dừng lại mới lạ. Giờ đây hai người cách nhau chưa đến nửa bước chân. Anh chàng này định làm gì vậy? Câu hỏi ấy không ngừng lởn vởn trong đầu Lệ Chi.

“Tôi sẽ chỉ cô biết thế nào là hôn!”

Lệ Chi tròn xoe mắt ngạc nhiên. Chưa kịp hiểu gì thì đột ngột Kỳ Phong ôm lấy eo con bé rồi kéo sát lại gần mình. Sự việc xảy ra quá bất ngờ khiến cô gái không làm bất kỳ hành động nào ngoài việc mở mắt to kinh ngạc cùng cái miệng há hốc không nói nên lời.

“Tư thế trước khi hôn, con trai sẽ ôm người con gái thế này, tiếp theo là nhìn sâu vào mắt nhau. Cô nhìn vào mắt tôi đi!” – Kỳ Phong giục.

“À… ừ…” – Lệ Chi đáp lí nhí.

Lệ Chi nuốt nước bọt thu hết can đảm còn sót lại rồi ngước mặt nhìn sâu vào mắt Kỳ Phong. Con bé thấy những điểm chấm li ti nhấp nháy trong đôi mắt màu xám kia, y hệt các vì sao sáng lung linh không những thế mà dường như chúng còn đang đuổi mắt nhau nữa. Cái nhìn ngời sáng đến lóa cả mắt Lệ Chi. Con bé như bị hớp hồn. Cảm tưởng nó đã lạc trong một mê cung huyền ảo nào đó. Đôi mắt Kỳ Phong như có ma thuật vậy.

“Thật ra những người đang yêu khi nhìn vào mắt nhau thì sẽ thấy như bị hớp hồn, cứ ngỡ là có ma thuật. Thậm chí dù mắt người yêu có xấu đến đâu chăng nữa mình vẫn thấy đẹp. Tâm trạng khi yêu là vậy!”

Nghe xong Lệ Chi đột nhiên tím tái mặt mày vì bây giờ nó đang thấy những điều đó qua đôi mắt của anh chàng này.

“Cô không khỏe sao?” – Kỳ Phong thăm dò nét mặt cô gái.

“Không… chỉ là… chỉ là…”

Thấy đối phương có vẻ ấp úng, anh chàng họ Lâm gặn hỏi:

“Đừng nói là cô thấy “cái gì” trong mắt tôi nhé?”

“Làm gì có!” – Lệ Chi bất ngờ nói nhanh, cái lưỡi như muốn quíu lại.

“Cũng đúng, cô đâu có thích tôi đâu nên làm sao thấy được cái gì chứ?”

Lệ Chi thấy chột dạ. Trống ngực lại đánh…

“Thôi trở lại bài. Kế đến, người con trai sẽ nghiêng đầu sang một bên, trái phải tùy ý, còn người con gái sẽ nghiêng đầu sang hướng ngược lại như vậy mới hôn nhau được. Thỏa thuận nhé, tôi phải cô trái.” – Kỳ Phong giơ ngón tay ra dấu.

Hai người bắt đầu nghiêng đầu theo “chiến dịch” đã định ra. Lệ Chi thấy lóng ngóng thế nào ấy, đã vậy trái tim cứ càng lúc càng “đạp” mạnh.

“Việc cuối cùng của người con gái là nhắm mắt lại và chờ đợi nụ hôn của người con trai. Chúng ta chỉ chạm môi nhau thôi, được chứ?”

Lệ Chi bối rối quá nên gật đầu bừa. Con bé nhắm mắt lại và chờ đợi. Trong mấy giây đó nó hồi hộp đến mức óc muốn căng ra, khỏi phải nói tim thì cứ “dạo khúc liên hồi”. Lệ Chi còn chưa định hình rõ sự việc sắp xảy ra thì… Có cái gì đó âm ấm, rất mềm chạm khẽ vào môi con bé. “Thứ ấy” vừa “đụng” vào thôi là bất ngờ một luồng điện xẹt qua người khiến Lệ Chi mở mắt. Cái nhìn thao láo, nó bàng hoàng thấy gương mặt Kỳ Phong rất gần, anh đang nhắm mắt và… hôn nó! (OMG) Mặt Lệ Chi nóng bừng như cục than trong lò, tim không đập nữa mà sắp nổ tung. Vô cùng quýnh quáng, con bé với tay ra xa lấy được con gấu bông rồi bất thình lình quất vào Kỳ Phong, hét:

“ANH LÀM CÁI GÌ VẬY???”

Nhận được cú đánh trời giáng, Kỳ Phong bật ngược ra, ôm đầu kêu lớn:

“Ui da!”

Khi đã bần thần lại, Kỳ Phong nhìn sang Lệ Chi, gắt:

“Cô làm trò gì thế? Trời ơi cái đầu của tôi! Tự nhiên cô đánh tôi vậy?”

“Tôi… tôi… hỏi anh mới đúng… Anh… anh… định giở trò gì?… Tự nhiên… tự nhiên hôn tôi…?” – Lệ Chi ôm gấu bông, hỏi lắp bắp, mặt còn chưa hết đỏ.

“Giở trò ư? Tôi làm gì cô nào? Tôi chỉ dạy cô cách hôn nên mới hôn cô. Không đúng, chỉ là chạm môi thôi chứ có hôn thật đâu.”

“Chạm… chạm… môi… thì cũng là hôn… anh đừng ngụy biện!” – Lệ Chi có vẻ tức giận.

“Lúc đầu tôi có nói là chỉ chạm môi thôi nhưng cô cũng gật đầu, bây giờ cô lại nói tôi ngụy biện để hôn cô, sao cô khó hiểu thế?”

“Nhưng… nhưng… tôi… anh…”

Bị Kỳ Phong “vặt” lại như vậy Lệ Chi không thể bắt bẻ tiếp. Nó cắn môi, hai tay siết chặt gấu bông.

“Tại… tôi hồi hộp nên lỡ tay đánh anh thôi.” – Lệ Chi bịa đại một lý do để không bị phát hiện ra tâm trạng đang bất ổn của mình.

“Hồi hộp? Cô hồi hộp gì? Có phải tôi đưa cô cho quái vật ăn đâu. Thật là…” – Kỳ Phong vừa tặc lưỡi vừa rờ đầu, ê ẩm quá.

Lệ Chi không nói gì thêm vì sợ càng nói càng hỏng chuyện. Nó nhủ thầm, thà Kỳ Phong đưa mình cho quái vật ăn còn tốt hơn là làm hành động vừa rồi. Cái gì mà “môi chạm môi” chứ? Lúc nãy toàn thân con bé như muốn tan chảy, trái tim thì cứ ngỡ là đã nổ bùm, tan tành. Ngay lúc này đây, Lệ Chi vẫn còn thở dốc, sự hồi hộp vẫn đang xấm chiếm cơ thể.

“Cô thế nào rồi?” – Kỳ Phong cất tiếng hỏi trước.

Lệ Chi giật mình, đáp khẽ:

“Tôi ổn… xin lỗi anh…”

“Không sao, cũng chẳng đau lắm chỉ là mắt nổi đom đóm thôi!” (*__O)

Lệ Chi liền phì cười.

“Bài tập hôm nay đến đây kết thúc. Ngày mai cô sẽ bắt đầu thực hành. Bây giờ chúng ta về trời sắp tối rồi.” – Anh chàng tóc bạch kim bảo.

Lệ Chi quay người lại, vẫn còn cúi mặt:

“Hôm nay tôi không chuẩn bị bữa tối được vì phải ôn bài để kiểm tra… Anh cho tôi nghỉ phép một hôm.”

Kỳ Phong thấy hành động khép nép cùng giọng nói thấp dần của cô gái, liền thở ra:

“Được rồi. Vả lại nếu không cho, tôi sợ cô lại giáng thêm một cú vào đầu tôi nữa thì khổ.”

Kỳ Phong nói vậy chẳng khác nào đang “hạch” tội lúc nãy của Lệ Chi.

“Đồ nhỏ nhen!” – Con bé lầm bầm.

Kỳ Phong rời khỏi phòng trước. Lệ Chi bước chậm chạp đến chiếc tủ cao để cất chú gấu bông vào. Đóng tủ lại chợt con bé nhớ đến sự việc lúc nãy… Nó giơ tay lên rờ nhẹ môi mình, cảm giác khi đó thật kỳ lạ, vừa đăng đắng lại ngọt ngọt, có chút ấm áp. Lẽ nào… Không, không phải thế! Lệ Chi lắc đầu liên tục hòng xua đi ý nghĩ nào đó đang lởn vởn. Nghe Kỳ Phong gọi, con bé lật đật chạy ra ngoài.

…..

Màn đêm đã dần buông xuống, phủ một lớp áo đen lên mọi vật, những ánh đèn điện được bật sáng choang. Trên con đường quốc lộ, lúc này đã thưa thớt người, phía xa hai bóng người đang lẫn thẫn dạo bước về.

“Thức ăn đã mua đầy đủ anh và Hoàng Cường nấu nướng một chút là xong.”

“Tôi biết rồi, cô đâu cần phải nhắc nhở.”

Lệ Chi rù rỉ trong miệng. Mấy phút sau, con bé quay qua bảo:

“Thức ăn có vẻ hơi nhiều, hai anh có thể rủ thêm bạn đến, càng đông càng vui.”

“Tôi làm gì có bạn mà rủ!” – Kỳ Phong nhìn vẩn vơ.

Lệ Chi tròn mắt ngạc nhiên:

“Ngoài Hoàng Cường ra anh không có thêm người bạn nào sao?”

“Phải tôi chỉ quen có mỗi Hoàng Cường thôi. Một dịp tình cờ hai chúng tôi biết nhau, cả hai cùng mướn nhà ở cùng để tiện giúp đỡ.”

ge:FR”>1d,


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.