“Tối nay cậu bận à, vậy là cậu không vể nhà?” – Kỳ Phong nói chuyện với Hoàng Cường qua điện thoại.
« Ừm, có gì cậu với Lệ Chi cứ ăn tối đừng chừa phần cho tớ, sáng tớ về. »
“Thôi được, với lại tớ nghĩ tối nay Lệ Chi cũng chẳng còn lòng dạ để chuẩn bị bữa tối.” – Kỳ Phong giấu tiếng thở dài, bảo.
« Hả, cậu nói gì Kỳ Phong? »
“À không có gì, cậu cứ làm việc đi, tạm biệt!”
Kỳ Phong gác điện thoại, xong khẽ xoay qua nhìn Lệ Chi đang ngủ ngon lành trên ghế sofa. Buổi sáng, khi khóc một trận xong, cô nàng lăn ra ngủ khò. Đôi mắt nó sưng to vì khóc nhiều. Thỉnh thoảng, trong lúc ngủ, con bé còn nấc lên khe khẽ, cơn đau có lẽ đã dịu nhưng dường như còn vương vấn.
“Tối nay chắc phải ăn cơm tiệm.” – Kỳ Phong thở ra.
Anh chàng họ Lâm lấy chăn đắp cho Lệ Chi rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện, mắt cứ nhìn chăm chăm cô gái. Lưỡng lự chốc lát, Kỳ Phong vén mái tóc của Lệ Chi, tay đặt nhẹ nhàng lên mái đầu đang say giấc. Cái vuốt tóc ấm áp như thể anh muốn che chở cho người con gái đó. Nghe tiếng nấc khẽ của con bé, đôi mắt xám kia lại rũ buồn, cái buồn nặng dần trong Kỳ Phong.
“Xin lỗi, tất cả là vì tôi nên cô mới thế này, tôi chỉ biết nghĩ cho bản thân mà không quan tâm đến cảm xúc của cô. Lệ Chi, tôi không muốn thấy cô khóc!”
Giọng Kỳ Phong thì thầm, lời xin lỗi thấp dần đó càng làm cho không gian của buổi chiều thêm thênh thang.
Chợt, Lệ Chi cựa mình, từ từ mở mắt ra, cái nhìn mệt mỏi hướng vế phía anh bạn ngồi ngay bên cạnh.
“Kỳ Phong, tôi đang ở đâu vậy?”
Kỳ Phong cười cười đồng thời nhanh chóng rút bàn tay còn vỗ về trên mái tóc cô gái:
“Cô đang ở nhà tôi. Sáng, cô khóc suốt sau đó thì bảo buồn ngủ nên tôi đưa cô về đây.”
“Vậy ư?” – Lệ Chi chậm chạp ngồi dậy, đảo mắt qua chiếc đồng hồ trên bàn – “Đã 4 giờ chiều rồi sao, tôi ngủ nhiều quá!”
“Ừm, giờ cô rửa mặt cho tỉnh táo, ngồi nghỉ một lát tôi và cô cùng đi ăn tiệm. Tối nay Hoàng Cường không về, còn cô chắc cũng chẳng còn tâm trạng nấu nướng gì.”
Lệ Chi ngồi ngẩn người, lại nhớ đến chuyện sáng nay. Hễ nhớ thì lại muốn khóc thôi, nếu khóc mãi có lẽ con bé sẽ chết mất. Lệ Chi mong mình quên hết tất cả, nói thế thì quả là không đúng, nhưng thật sự thì nó sợ hãi khi nghĩ về việc đã làm với Quang Dương.
“Cô trông nhà, tôi sẽ mua bữa tối cho hai chúng ta, ăn xong tôi sẽ đưa cô về nhà. Đừng lo nghĩ gì nữa, phải giữ gìn sức khỏe chứ.”
“Kỳ Phong!” – Lệ Chi gọi nhỏ, mắt thì nhìn ra cửa sổ – “Tôi chẳng còn tâm trạng gì đề ăn cả, tôi chỉ muốn…”
…..
Kỳ Phong nhìn đống đồ trên bàn rồi ngó sang Lệ Chi đang ngồi mân mê lon bia:
“Thế đấy, ăn tối thì không chịu lại muốn nhậu.”
“Phải!” – Lệ Chi lắc lắc lon bia, có vẻ đã say – “Ăn làm gì, nhậu thế này mới vui, đúng không? Anh cũng uống đi chứ!”
“Thôi, tôi không muốn say khướt như cô đâu.”
“Anh đúng là…” – Lệ Chi kêu lớn, gương mặt đỏ ngầu – “Lâu lâu ngồi tâm sự với nhau mà anh cũng không chịu, đúng là người bạn xấu.”
“Lệ Chi, cô say rồi, đừng có uống nữa.”
Kỳ Phong với tay định chụp lấy lon bia thì tức thì Lệ Chi đứng bật dậy, cười nhăn răng:
“Gì, định cướp của tôi hả? Ở kia còn mấy lon kìa, sao anh không lấy lại đi cướp của người khác?”
Nói xong, cô nàng cận bước loạng choạng, tay huơ huơ múa hát ngông nghênh. Anh chàng họ Lâm lắc đầu, chán nản liền đứng lên, đến gần giữ cô gái lại vì sợ cô sẽ ngã:
“Cô thôi đi, đừng uống nữa.”
“Không! Anh không được cướp bia của tôi!” – Lệ Chi hét ầm – “Anh tránh ra! Đừng đụng vào tôi!”
“Cô say quá rồi, đưa lon bia cho tôi.”
“Đừng hòng!” – Lệ Chi giấu cái lon bia trên tay ra sau lưng.
Khẽ thở dài, Kỳ Phong bảo:
“Cô muốn thế nào mới ngừng uống?”
“Thế nào hả?” – Lệ Chi tự dưng cười ha hả – “Được, tôi sẽ không uống nữa với điều kiện anh phải uống hết một lon bia.”
“Đã nói tôi không uống!”
“Anh không uống thì tôi sẽ uống tiếp…” – Lệ Chi đổ bia vào miệng, thứ nước có gas tràn xuống cổ nó ướt đẫm áo.
Thấy thế, Kỳ Phong giữ tay cô nàng cận lại, giọng nhún nhường:
“Rồi, rồi, tôi sẽ uống nhưng chỉ một lon thôi đấy.”
Anh chàng tóc bạch kim miễn cưỡng chụp lấy lon bia, mở nắp rồi từ từ đưa lên miệng.
“Ha ha, anh uống rồi, vui quá! Uống tiếp nào!” – Lệ Chi vỗ tay hò hét.
Để cô gái không làm trò “điên rồ” nữa, Kỳ Phong đành ực hết cả lon.
“Cay quá!” – Kỳ Phong khè lưỡi – “Tôi uống hết rồi, cô ngừng uống đi.”
Cười cười, Lệ Chi gian sảo:
“Không, anh uống thêm ba lon nữa thì tôi sẽ về nhà.”
“Sao, ba lon ư?” – Kỳ Phong há hốc.
“Phải, nếu anh không chịu thì tôi chẳng về, tôi sẽ ở đây uống đến sáng.” – Lệ Chi ném lon bia trên tay, vồ đến lấy lon khác.
Kỳ Phong lập tức ngăn, vẻ nhượng bộ:
“Ừ, ừ, tôi uống. Nhưng có chắc là, tôi uống xong ba lon cô sẽ về?”
“Tôi xin thề!” – Lệ Chi giả vờ tỉnh táo giơ tay lên hứa.
Kỳ Phong vẫn còn đang lần chần thế nhưng khi trông dáng vẻ lớ ngớ của cô bạn thì anh dứt khoát nốc cạn ba lon bia cùng lúc. Chính vì vậy Kỳ Phong cũng lâm vào “mê hồn trận” giống Lệ Chi.
Cả hai nằm vật ra sàn nhà, cười hắc hắc như bị điên.
“Một, hai, ba ngôi sao kìa!” – Kỳ Phong hú vang.
“Xạo! Làm gì có sao trong nhà chứ, ngốc ơi là ngốc, khùng ơi là khùng!”
“Cô nói ai ngốc chứ? Tôi thấy sao rõ ràng mà.”
“Anh xỉn rồi, Kỳ Phong.” – Lệ Chi lơ mơ.
“Ai nói tôi xỉn, cô mới xỉn, Lệ Chi!”
Bất chợt không nghe âm thanh nào nữa, Kỳ Phong quẹo đầu sang bên, thấy Lệ Chi ngồi dậy tự lúc nào với dáng vẻ bất động.
“Làm gì nghệch mặt thế?”
“Tôi hả?” – Lệ Chi chỉ chỉ vào mặt mình – Tôi đang nhớ đến Quang Dương… Tôi rất hối hận khi làm tổn thương anh ấy!”
Câu nói đó vừa dứt là Kỳ Phong ngừng cười ngay tức khắc. Anh nhổm dậy, nỗi buồn đột nhiên tràn về thay thế cho cơn say.
Lệ Chi lầm bầm, đầu óc vẫn còn ngất ngư:
“Cứ ngỡ khi say sẽ quên mọi chuyện, nào ngờ càng buồn hơn.”
Lặng thinh trong chốc lát, Kỳ Phong đưa mắt quan sát dáng vẻ bần thần của cô gái.
Còn Lệ Chi thì bắt đầu cảm giác sóng mũi cay cay:
“Tôi lại sắp khóc rồi. Ôi buồn quá! Bây giờ tôi không biết phải làm gì, tôi có nên xin lỗi Quang Dương không, tôi rối lắm! Tôi thật là ngốc!”
Những giọt lệ bắt đầu ứa ra, chảy dài xuống cằm, Lệ Chi dùng tay lau lau:
“Xin lỗi, sao cứ khóc mãi…”
Bỗng, Lệ Chi thoáng giật mình bởi bàn tay ai đó chạm nhẹ vào gương mặt nó. Nhanh chóng mở mắt, con bé gặp ngay cái nhìn kỳ lạ của Kỳ Phong. Đôi màu mắt xám trở nên lung linh, ấm áp vẻ như anh đang dành một tình cảm yêu thương cho mình.
“Lệ Chi.” – Kỳ Phong đột ngột gọi, nghe nhẹ tênh – “Anh xin lỗi vỉ đã khiến em khó xử lẫn đau khổ thế này, vậy nên từ giờ anh nhất định sẽ làm em hạnh phúc, không để em phải rơi lệ.”
Cái nhìn của Lệ Chi tròn xoe, thật bất ngờ khi nghe anh chàng họ Lâm bảo thế. Trái tim trong lồng ngực bắt đầu đập mạnh, Lệ Chi bối rối:
“Chuyện… chuyện gì vậy? Anh say rồi.”
Kỳ Phong ngắt lời bằng giọng quả quyết:
“Hãy tin anh! Anh hứa sẽ làm em hạnh phúc, em tin chứ?”
Đôi tay anh áp sát vào gò má đang ửng hồng của Lệ Chi. Dẫu còn trong cơn say và chẳng đủ tỉnh táo phán đoán điều gì, không biết những câu nói dịu dàng ân cần từ người con trai kia là thật hay chỉ do nhất thời nhưng tận đáy lòng Lệ Chi rất sung sướng lẫn hạnh phúc khi nghe thế.
“Kỳ Phong, anh…”
Đột ngột và bất ngờ, Kỳ Phong liền đặt môi mình lên môi Lệ Chi. Dẫu chỉ là một nụ hôn ngắn ngủi thoáng qua nhưng cũng đủ để Lệ Chi cảm giác thời gian như ngừng trôi.
“Không… không phải lúc dạy hôn đâu… Kỳ Phong…” – Lệ Chi lắp bắp.
Anh chàng họ Lâm lắc đầu:
“Anh không dạy hôn… Anh muốn hôn em! Lời anh hứa, em tin chứ?”
Lệ Chi nhìn sâu vào đôi mắt nồng nàn của Kỳ Phong và lòng chợt yếu mềm hẳn. Vẻ như vào đúng khoảnh khắc đó, cả hai thấy tỉnh táo không còn trong cơn say. Khẽ khàng đặt hai tay lên vai chàng trai, cô gái họ Diệp gật đầu:
“Em tin lời anh hứa!”
Chỉ cần chờ có thế, Kỳ Phong tiếp tục hôn vội lên bờ môi Lệ Chi. Không phản ứng gì cả, con bé chỉ nhắm mắt rồi cùng anh đắm chìm với cái hôn nồng nàn ấy. Kỳ Phong siết chặt Lệ Chi vào lòng, như muốn làm cô tan chảy trong mình. Mãnh liệt, nồng thắm, yêu thương, đó là cảm xúc cả hai dành cho nhau lúc này và họ thật sự thấy cần nhau.
Thình lình, chân Kỳ Phong va trúng chân bàn sát bên cạnh làm thùng nước to trên đấy rớt xuống, cùng lúc trúng vào đầu hai người. Thế là họ… bất tỉnh(!) lăn đùng ra chẳng còn hay biết gì nữa.
Kết quả, hai người đã ngủ một giấc ngon lành cả đêm. T___T
***
Tảng sáng, cửa nhà mở toang, Hoàng Cường bước vào, vừa vươn vai vừa ngáp uể oải:
“Ôi, mệt quá! Phải chợp mắt thôi.”
Keng! Anh chàng đá ngay một lon bia dưới chân, nó lăn lông lốc.
Đảo mắt nhìn xuống, bấy giờ Hoàng Cường mới ngạc nhiên vì sao trong nhà có nhiều lon bia thế kia. Còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì thì anh chàng họ Hoàng nheo mắt bởi thấy ở ngay chân bàn có dáng hai người nào nằm ngủ la liệt. Tiến đến gần xem thử, anh không khỏi kinh ngạc khi đó lại là Kỳ Phong và Lệ Chi. Cậu bạn thân nằm dưới nền nhà, còn cô gái thì nằm đè lên người anh. Cả hai vẫn ngáy khò khò.
“Này! Này! Hai người làm gì vậy? Dậy mau!” – Hoàng Cường lay lay hai người bạn, miệng gọi lớn.
Bị đánh thức mạnh bạo, hai kẻ say mới choàng tỉnh, từ từ mở mắt. Lệ Chi ngồi dậy trước, mắt mở chẳng lên nổi, lừ đừ bảo:
“Hoàng Cường, tự nhiên gọi tôi thế?”
Bên cạnh, Kỳ Phong cũng dựng người lên đồng thời đưa tay rờ đầu, ra điều bực bội:
“Đau đầu quá! Hoàng Cường, có tin tớ sẽ đập cậu không?”
“Cả hai tỉnh lại đi! Đêm qua hai người uống say rồi có làm chuyện gì không?”
“Chuyện gì là chuyện gì?” – Hai người nọ còn hỏi đầy khó chịu.
“Trời ơi! Hai cô cậu mở mắt ra ngay! Hai người nằm ngủ bên cạnh nhau kìa!”
Vừa nghe xong câu nói oang oang của Hoàng Cường thì y như rằng có dòng điện cực mạnh xẹt ngang qua khiến hai người nọ sực tỉnh, mắt mở to thao láo. Và rồi bấy giờ họ mới nhìn nhau, sự việc đêm qua ùa về, những lời hứa cùng cả nụ hôn dài.
“Tôi… tôi… về đây!” – Lệ Chi bật dậy, lập tức rời khỏi nhà như bị ai đuổi.
Hoàng Cường nói với theo:
“Lệ Chi! Áo khoác của cô!… Haizzz, sao mà đi nhanh vậy.” – Xong, anh xoay sang người còn lại – “Kỳ Phong, đêm qua…”
“Tớ… vào phòng vệ sinh!” – Kỳ Phong nhanh chóng đi về phía phòng vệ sinh với trạng thái không bình thường.
Nhíu mày, khó hiểu, anh chàng họ Hoàng nhún vai:
“Họ sao vậy? Lẽ nào đêm qua…”
***
Về đến nhà, Lệ Chi đã lao nhanh vào giường, đồng thời lấy gối đè lên đầu.
“Chuyện gì thế này? Đêm qua, hình như mình uống say rồi tiếp theo mình… mình và Kỳ Phong…”
Hình ảnh Kỳ Phong hôn Lệ Chi hiện ra vô cùng rõ ràng, cả cái cảnh anh và nó ôm siết lấy nhau.
“Trời ơi! Mình và anh ấy… hôn nhau!” – Lệ Chi nhắm mắt, miệng không ngừng lủa rủa bản thân.
Nằm im một lúc, Lệ Chi bật người lên rồi đưa tay ôm mặt! Nóng ran! Nó cảm giác gương mặt đỏ bừng. Mắc cỡ quá!
“Đêm qua, Kỳ Phong chủ động hôn mình.” – Cô nàng cận dùng ngón tay chỉ chỉ vào đôi môi, tự nhủ – “Không phải dạy hôn mà là hôn thật. Anh ấy còn nói sẽ làm mình hạnh phúc, điều đó là thật sao? Trời ạ, ngượng quá chừng!”
Lệ Chi lại vùi đầu vào chiếc gối mềm, vùng vằng cái gì chẳng rõ. Bỗng, chuông điện thoại reo khiến con bé giật mình. Đưa mắt nhìn màn hình cháy sáng, là Hoàng Cường gọi.
***
Trưa hôm đó tại quán café cuối phố, Kỳ Phong, Hoàng Cường và Lệ Chi hẹn gặp nhau. Chẳng là sáng nay, Hoàng Cường gọi điện vì muốn cùng cô gái giải quyết một vài chuyện.
“Tôi đã nghe chuyện giữa cô và Quang Dương, xem như cô hoàn thành xong khóa học này. Còn về việc thiếu nợ thì…”
“Lẽ ra tối hôm qua mới là kết thúc nợ nhưng vì đêm qua… đêm qua… đêm qua… (bắt đầu cà lăm) tôi đã không chuẩn bị bữa tối nên trưa nay tôi sẽ nấu bữa cuối cùng xem như kết thúc nợ.” – Lệ Chi lúng túng thấy rõ.
“Ừ, cũng được.” – Hoàng Cường thấy hai người kia chẳng nói với nhau câu nào, hiểu vấn đề nên bèn bảo – “Tôi có việc đến Hội một lát, cả hai cứ từ từ trò chuyện.”
“Này, Hoàng Cường!” – Hai người nọ lập tức đồng thanh gọi.
“Xem ra cả hai có nhiều vấn đề đấy!” – Hoàng Cường cười rồi “cáo từ” ngay.
“Tên Hoàng Cường quá đáng thật.” – Kỳ Phong lầm bầm rồi khẽ quay người lại.
Thế là sự im lặng kéo đến, cả hai cứ ngồi yên không nói lời nào. Người thì giả vờ nhìn khắp nơi cốt đề tìm ra một thứ nào đó khiến mình quan tâm. Người còn lại thì hình như khát nước lắm hay sao mà cứ uống nước liên tục không ngừng. Nhưng họ đều có một điểm chung là vã mồ hôi, tim đập không ngừng và vô cùng hồi hộp.
“Cô…” – Cuối cùng Kỳ Phong cũng cất tiếng – “Cô kết thúc khóa học này rồi nhỉ.”
“Ừm, nhanh thật!” – Lệ Chi vuốt vuốt tóc, trông cứ ngại ngùng.
“Tôi không biết nên “xếp loại tốt nghiệp” nào cho cô. À, không nên nhắc đến chuyện đó nhỉ, chắc cô còn buồn.” – Kỳ Phong cười xoà.
“Không sao, dù nhắc hay không thì sự việc cũng đã xảy ra.”
“Ừ… ừm, cái tiệm này nóng quá!”
“Tôi thấy bình thường mà.”
“Ủa vậy hả, có lẽ tại tôi mặc áo hơi chật.”
“Áo chật rồi thì anh nên bỏ, mua cái mới.”
Hai người này cứ nói chuyện lan man đi đâu, không rõ chủ đề. Khi nói xong những câu lảm nhảm thì họ lại tiếp tục… lặng thinh.
“Sao Kỳ Phong không nói về vấn đề đêm qua?” – Lệ Chi vừa lén nhìn anh chàng tóc bạch kim đang ngồi im vừa thở ra – “Lẽ nào mình lại mở lời, thế thì ngại lắm nhưng dù sao cũng nên làm rõ vấn đề đó.”
Nghĩ tới nghĩ lui và bên đối phương vẫn chẳng có động tĩnh gì nên sau cùng Lệ Chi quyết định “hỏi cho ra lẽ” xem thử thế nào. Thu hết can đảm còn xót lại và cử động lưỡi để đảm bảo trong lúc nói sẽ không bị quíu, cô nàng cận toan mở miệng thì thình lình Kỳ Phong đã “chen vào”:
“Chuyện đêm qua…”
“Bây giờ mới chịu nói, có biết người ta chờ lâu không?” – Lệ Chi vờ giận ngầm nhưng thích lắm.
“Chuyện đêm qua cô hãy xem như chưa có gì xảy ra!”
Đang cười cười thì lập tức Lệ Chi ngừng lại, nét mặt thay đổi nhanh chóng trước câu nói khi nãy từ Kỳ Phong.
“Anh nói gì?”
“Cô cũng biết, khi say người ta thường hay làm những điều ngớ ngẩn, thậm chí là ngốc nghếch!”
“Ngớ ngẩn? Ngốc nghếch?” – Lệ Chi lặp lại và giọng thấp dần.
“Phải, đêm qua tôi đã say thế nên…” – Kỳ Phong vẫn giữ vẻ điềm nhiên – “Tôi có làm gì hoặc nói gì thì cô cứ quên hết, đừng nhớ gì cả!”
Khi ấy nếu Kỳ Phong nhìn thẳng vào Lệ Chi thì chắc anh đã thấy được gương mặt của cô gái: đầy thất vọng lẫn đau khổ. Lệ Chi không ngờ Kỳ Phong lại nói vậy. Con bé vẫn nhìn anh chàng này trong khi anh lại dán mắt vào không trung, cũng có thể anh sợ phải đối diện với ánh mắt bần thần kia.
Suýt chút nữa, nếu không kịp thời ngăn thì Lệ Chi đã rơi lệ. Khẽ khàng, con bé quay mặt đi để giấu đôi mắt đang đỏ hoe.
Sau vài phút kiềm nén, Lệ Chi xoay lại, cười tươi:
“Không cần anh nói, chẳng ai tin lời kẻ say bao giờ, tôi cũng thế, tôi không ngốc vậy đâu. Tôi đã quên chuyện đêm qua, quên hết những lời anh nói và cả việc anh làm.”
“Thế thì tốt!” – Kỳ Phong cũng cười nhưng có điều gì ẩn chứa qua nụ cười kia – “Lần sau, cô đừng bảo tôi uống bia nữa.”
“Ừ, tôi sẽ không bao giờ bảo anh uống bia.” – Thấy cổ họng sắp nghẹn, Lệ Chi mau chóng đứng lên, nói nhanh – “Thôi, tôi phải đi siêu thị…”
“Tôi nghĩ không cần đâu!” – Kỳ Phong đột ngột cắt ngang, lạnh nhạt – “Tôi miễn trưa nay cô không cần nấu bữa ăn. Nợ của chúng ta đến đây chấm dứt!”
Một lần nữa, người con trai này lại làm tim Lệ Chi đau thắt. Nhói lắm. Con bé đã đứng lặng đi cùng ánh mắt mở to trống rỗng.
“Nếu vậy thì cám ơn anh, tôi được rảnh rang. Chắc cũng không còn chuyện gì, tôi về đây.” – Lệ Chi đưa mắt nhìn Kỳ Phong, mong sẽ níu kéo lại một chút hy vọng nhưng vô ích vì anh vẫn nhìn nơi khác – “Tạm biệt, Lâm Kỳ Phong!”
Dứt lời, Lệ Chi rời khỏi tiệm café. Còn lại một mình, Kỳ Phong vẫn ngồi bất động. Rồi nghĩ gì đó, anh liền xoay người ra sau như muốn dõi theo bong dáng cô gái. Hình như Lệ Chi đã đi rất nhanh nên anh không còn thấy cô nữa và bấy giờ đôi mắt xám mới ánh lên nỗi buồn vô hạn.
“Tạm biệt, Diệp Lệ Chi!”