Lãnh phủ
Mật thất
“ Lục nghê, đề án lần trước ở Thiên vũ quốc thực hiên như thế nào….” Khuynh Thiên nhàn nhạt hỏi, mâu quang chăm chú nhìn trung niên mỹ phụ trước mặt
“ Chủ nhân, mọi việc vẫn theo quỹ đạo bình thường, chúng ta hầu hết nắm tất cả cơ cấu của các kỹ viện, sòng bạc…thu hút khá nhiều người…..cũng không để cho hoàng tộc phát hiện tất cả là do một người thao túng”
“ Ân…..tốt lắm, vất vả ngươi…” Khuynh Thiên ôn nhu cười nhẹ, nhãn thần tán thưởng nhìn Lục Nghê làm cho hắn kinh hỉ không thôi!…
“ Tuyết Diễm, còn ngươi……” Khuynh Thiên quay đầu nhìn về mị hoặc nam nhân trước mặt, nam nhân chỉ hơn 20 tuế, đặc biệt khí chất khá câu hồn nhân tâm..có thể mê đảo rất nhiều nữ nhân a….
“ Chủ nhân, Bắc li quốc..chúng ta thành lập Thần duệ sơn trang, cơ cấu phát triển không ngừng cùng với Ảnh bộ cũng bắt đầu gây nên sóng gió trên giang hồ …..” Tuyết Diễm nam nhân cười khẽ
“ Tốt, Tuyết Diễm cứ như vật phát huy….”
.Lãnh Khuynh Thiên nhàn nhạt cười….
“ Tốt lắm, mọi người theo kế hoạch mà làm…..” Khuynh Thiên gật đầu bảo mọi người giải tán…
Hoàng hôn buông xuống, ánh mặt trời xinh đẹp nhẹ nhàng rọi thứ ánh sáng chiều tàn khắp nơi nhuộm một màu xinh đẹp….gió nhẹ mang đậm hương đồng cỏ nội làm cho lòng người thoải mái không thôi….
“ Thật dễ chịu,…” Khuynh Thiên cảm thán nhìn khung cảnh đẹp như họa….khóe miệng ôn nhu cười nhẹ!!…
‘ Sột soạt….’ tiếng động từ bên kia vọng lại phá vỡ không khí ngắm cảnh đích nàng, tò mò qua đó, phượng mâu lóe sáng kì dị….
Nhìn nam nhân nằm dài trên bãi cỏ, vết thương lớn nhỏ khá nhiều….tấm mặt nạ màu bạc che hết gần nửa khuôn mặt…..Khuynh Thiên lay nhẹ hắn
“ Uy..uy..ngươi ko sao chớ….” Khuynh Thiên nhẹ giọng hỏi, tay cũng ko rãnh tháo luôn chiếc mặt nạ…..đã bị thương mà còn đeo mặt nạ vậy ko sợ bị ngợp chết sao chứ…
Khuynh Thiên kinh ngạc nhìn nam nhân trước mặt….hắn…hắn thật đáng yêu a…..búp bê mặt thật khả ái…khiến cho Khuynh Thiên tay ko ngừng xoa bóp hắn khuôn mặt..ô…ô..làn da thực nộn, sờ cũng tốt….
“ Ngươi thật đáng yêu!,…ngươi nên cảm ơn khuôn mặt này nha…ta sẽ ko cho ngươi chết đích…” Khuynh Thiên lẫm bẩm nói, phượng mâu ko dấu nổi nhàn nhạt ôn nhu
Phong Tà Nguyệt dường như đã mơ một giấc mơ thật dài..!!..trong giấc mơ hắn nghe thấy ôn nhu mà quen thuộc tiếng gọi hắn, như vậy ấm áp…rất lâu…khiến hắn si luyến ko nỡ buông tay….
Hắn như nhớ lại một giấc mơ, một giấc mơ rất lâu…năm đó hắn năm tuế, có một xinh đẹp tiểu cô nương…ôn nhu ôm hắn, cũng như vậy ôn nhu thanh âm….còn có…..
Khẽ mở nhãn thần…ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào ánh măt khiến hắn có chút nhíu mày…
“ Ngươi làm gì?…”.Phong Tà Nguyệt sắc bén nhãn thần nhìn tiểu cô nương trước mặt, mâu quang một mảnh lạnh lùng ko độ ấm
Khuynh Thiên cười nhẹ nhìn nam nhân trước mặt, nhãn thần nhàn nhạt ý cười, tiến lại gần ngồi xuống bên cạnh Phong Tà Nguyệt, động tác vô cùng thành thục
“ Ngươi vết thương khá nặng….cần cắt này lớp thịt thối! như vậy mới kéo được lớp da non ….” Khuynh Thiên ôn nhu giải thích, tay nhỏ bé điêu luyện huơ chiếc dao nhỏ trên lửa tiệt trùng…
“ Vì sao cứu ta…..” Phong Tà Nguyệt kinh ngạc nhìn ôn nhu thiếu nữ trước mặt, mâu quang nghi vấn
“ Vì ngươi khuôn mặt…” Khuynh Thiên thẳng thắng trả lời
“ Ngươi..!!.”.Phong Tà Nguyệt tay sờ khuôn mặt, ko thấy chiếc mặt nạ, mâu quang có chút tức giận nhìn nữ nhân trước mặt….mà khoan!, nàng nói cứu hắn vì hắn khuôn mặt..là sao??
“ A..a..aaa…ngươi đích khuôn mặt thật đáng yêu!…” Khuynh Thiên cười khẽ, tay nhỏ bé sờ sờ hắn khuôn mặt, nghiêng đầu nói!!
“ Ngươi…!!.”.Phong Tà Nguyệt không nói nên lời tức giận, ….hắn ghét nhất chính là có người nói hắn về khuôn mặt, hắn đích khuôn mặt trẻ con làm cho hắn 20 tuổi mà như thiếu niên 14, 15 tuổi vậy….
“ Yên lặng nào!!…” Khuynh Thiên nhàn nhạt nói, một tay cầm hắn tay bị thương, một tay chăm chút cẩn thật dùng dao cắt phần thịt thối rửa…động tác thập phần cẩn thận
“ Đau không?…” Khuynh Thiên ôn nhu vấn, môi anh đào nhẹ nhàng thổi nhẹ vào vết thương, hơi mát nhẹ làm cho vết thương dịu bớt
Phong tà nguyệt kinh ngạc nhìn tiểu cô nương trước mặt…..như vậy ôn nhu, như vậy ấm áp..khiến hắn rung động không thôi…đã bao lâu có người như vậy quan tâm hắn, đã bao lâu có người như vậy ôn nhu đối đãi….hình như rất lâu….rất lâu…….
Lấy hết phần thịt thối, Khuynh Thiên mềm nhẹ bôi một ít thuốc, dùng lụa mỏng băng lại cẩn thận…..
“ Được rồi..!!” Khuynh Thiên cười nhẹ nhìn nam nhân trước mặt, nhãn thần nồng đậm ý cười …
“ Ngươi…?..muốn ta làm gì….!!..” Phong Tà Nguyệt nhàn nhạt nói, những người giúp hắn ko phải lợi dụng cũng là muốn hắn làm việc thay cho họ ko phải sao..
“ Ân….ngươi muốn làm gì..?” Lãnh Khuynh Thiên nghi vấn
“ Ta ko muốn thiếu nợ….”.Phong Tà Nguyệt khẽ cắn môi nói cùng với oa nhi búp bê mặt khiến hắn càng thêm khả ái..
“ Ha hả….chỉ cần cảm ơn là tốt rồi!!..” Khuynh Thiên ôn nhu nói, nhãn thần giãn ra nồng đậm tưởng niệm….hắn thật giống một cố nhân của nàng nha..hắn là một giấc mơ đẹp…một giấc mơ đẹp hơn 15 niên ấp ủ..!
‘ Cảm ơn..!!..’.Phong Tà Nguyệt kinh ngạc nhìn y nhân trước mặt, có thật chỉ cần cảm ơn là được sao..!!!
“ Đúng vậy, ngươi chỉ cần cảm ơn là được, mọi việc đôi khi rất giản đơn, ko cần suy nghĩ quá phức tạp rồi…” .Lãnh Khuynh Thiên nhàn nhạt cười, ấm áp đích dương quang..
“ Được rồi, ngươi cũng đói bụng rồi đi?..ta giúp ngươi….” Khuynh Thiên nhẹ nhàng giúp hắn bón thức ăn
Phong Tà Nguyệt có chút kì lạ nhìn nữ nhân trước mặt…khẽ cắn môi, có chút ngượng ngùng mở miệng cho Khuynh Thiên uy thức ăn…nữ nhân như vậy ôn nhu khiến cho hắn không thể lạnh lùng được, như vậy ấm áp khiến cho hắn…..si luyến……