“ Thật kì lạ…” Lạc Dịch, người người ca tụng thánh thủ thần y, đôi tay cứu người vô số có thể tranh đoạt người cùng điện diêm la, nhíu mày nói
“ Nàng như thế nào rồi…..” Phong Tà Nguyệt thanh âm khàn khàn vấn.
Trong lúc Lạc Dịch thần y chẩn mạch cho Lãnh Khuynh Thiên, tâm của Phong Tà Nguyệt như là có ngàn vạn mũi kim đâm vào vậy, vô cùng đau đớn, nhức nhối.
Ngay cả chớp mắt một cái y cũng không dám, chăm chăm nhìn vào đôi môi của Lạc Dịch, chỉ sợ hắn há mồm thốt ra một câu phán quyết “Không chữa được.”
Dù quyền thế địa vị có kinh thiên hách địa, dù thủ đoạn có lãnh khốc vô tình đến đâu, ý chí kiên cường đến thế nào, có đôi khi cũng địch không lại được với số trời….
“ Vị tiểu thư này mạch lúc đập lúc không, kinh mạch cũng không giống người thường….” Lạc Dịch nhìn vào hai nam nhân đang đối diện mình đáp
“ Nàng…như thế nào….” Phong Tà Nguyệt khô khốc vấn, âm thanh không quyết đoán như thường ngày, mang theo ba phần chần chờ, bảy phần sợ hãi….
“ Tại hạ cứu ko biết bao nhiêu người, gặp ko biết bao nhiêu tính trạng..nhưng chưa bao giờ gặp hiện tượng này..chỉ sợ ta cũng vô năng…” Lạc Dịch lắc đầu nói…
“Hỗn láo.”
Hạo Thiên Diễm đến nắm mạnh vạt áo của hắn, đôi mắt rực sáng như lôi hỏa: “Ta gọi ngươi đến là để nói mấy lời xui xẻo này hay sao chứ?”
Lạc dịch cảm thấy cổ mình sắp đứt lìa đến nơi rồi, thanh âm đứt quãng giải thích thêm: “Cho dù cung chủ… có giết Lạc Dịch đi chăng nữa thì tại hạ vẫn chỉ có câu nói đó thôi!…”
“ Ko còn có cách nào sao…….” Phong Tà Nguyệt hai gò má tái nhợt, mang theo vẻ lạc mịch không đổi vấn..
Lạc Dịch than nhẹ, thở dài….bỗng dưng một suy nghĩ xoẹt qua trong óc của hắn, đôi mắt lại dấy lên chút ánh sáng hi vọng…
“ Trừ phi….” Lạc Dịch ngẩng đầu nhìn Phong Tà Nguyệt
Âm thanh của Lạc Dịch lúc này tựa như cây cỏ cứu vớt cho cõi u linh trống rỗng trong tâm hồn của Phong Tà Nguyệt lúc này, hắn tham lam nhìn vào Lạc Dịch, chờ đợi câu nói của y
“ Tại hạ cũng chỉ nghe nói trong truyền thuyết Đoạn vô nhai, có một vị đạo sĩ đức cao vọng trọng lánh đời. Không nhưng tinh thông chiêm bặc bói quẻ, thế sự nắm rõ trong lòng bàn tay, mà y thuật tuyệt kinh thiên hạ, có thể chữa người chết thành người sống…..” Lạc Dịch lại nói… “.Nhưng mà chỉ trong truyền thuyết thôi, thực hư chưa rõ, nếu như có thể gặp được vị cao nhân ấy, nói ko chừng….”
“ Dù chỉ trong truyền thuyết, nếu chỉ có một vạn phần cơ hội Phong Tà Nguyệt cũng ko bỏ lỡ…tạ người thần y”, Phong Tà Nguyệt nhẹ giọng nói. Dù có hi sinh cả tính mạng này, hắn nhất định cũng phải cứu lấy nàng….cho dù là nghịch thiên đi chăng nữa..
Lạc Dịch gật đầu, sau đó bước ra ngoài, để lại không gian cho Hạo Thiên Diễm cùng Phong Tà Nguyệt
“ Ta đi….” Hạo Thiên Diễm lên tiếng, nàng vì cứu ta mà bị như vậy, hắn nên đi..
Phong Tà Nguyệt trầm mặc ko nói, hắn chăm chú nhìn y nhân trên giường. Nhãn thân lắm ôn nhu cùng sủng nịnh ái tình. Hắn muốn nhìn nàng thật kĩ, tựa như đem cả dung nhan ấy khắc sâu, thật sâu trong từng trí óc của hắn, trong từng góc con tim của hắn….
Đêm dần xuống, tiếng gió rền vang, như ca tựa khóc.
Một ngôi sao băng xẹt qua phía chân trời, ánh mắt vị hắc y nam tử hướng lên bầu trời đêm đen tối, ngân hà sáng lấp lánh như ngọc bích, tinh quang rực rỡ cả một trời.
“ Đến rồi sao còn ko tới….” âm thanh bình thản như lưu thủy, Phong Tà Nguyệt quay lưng lại nhưng vẫn biết có ba người tiến lại gần.
“ Phong Tà Nguyệt, ta thật sự rất muốn đánh ngươi…” nam nhân trường bào cao quý, khí chất vương giả trầm giọng nói
Phong Tà Nguyệt xoay người lại đối diện với ba nam nhân diễm tuyệt thiên hạ này. Hồng y ngạo nghễ phong lưu đa tình Hạo Thiên Diễm. Thanh lãnh tựa trích tiên đọa nhập phàm trần bạch y Vệ Minh Kha, nam nhân tuấn mỹ vô trù, giơ tay nhấc chân tràn ngập khí thế quân lâm thiên hạ Bắc Li Ngạo. Ba người với hắn là tình địch, tri kỉ…cũng là bạn thân…!!
Vệ Minh Kha thanh âm trong trẻo nhưng mà đôi con ngươi thanh lãnh tựa như lưu tinh kia lại tràn ngập đau thương: “ Dù biết là như vậy nhưng mà thật lòng, ta rất muốn đánh ngươi, Phong Tà Nguyệt, tại sao không đánh cho nàng ngất xỉu, ko cho nàng đi…”
“ Ngươi sẽ làm vậy sao…” Phong Tà Nguyệt cười lạnh, vấn lại. “ Dù hôm nay ko phải Hạo Thiên Diễm, mà là ta, Bắc Li Ngạo hay ngươi….nàng vẫn làm như thế thôi, cho dù là thần tiên cũng ko ngăn cản được, nàng vốn như vậy cứng đầu mà….”
“ Đúng vậy…cho nên ta mới ko trách ngươi….” Bắc Li Ngạo cười khổ nói, khi nhận được tin lòng hắn quặng thắt tâm can, bỏ cả quốc sự, giục ngựa như điên ko ăn ko nghỉ mà đến đây…
Mới vài tháng trước nàng còn vui vẻ nói cười cùng hắn nha, giờ lại như một búp bê nằm đó, phượng mâu đóng chặt lại….khiến cho hắn lòng tan nát cả rồi…..
“ Ngày mai ta sẽ lên đường, nàng nhờ các ngươi chăm sóc…” Phong Tà Nguyệt nhàn nhạt nói…
“ Ngươi ở lại, ta đi….” Hạo Thiên Diễm xen vào, “ nếu như ngươi có việc gì…nàng phải làm như thế nào đây…”
“ Ta cũng đi….” Vệ Minh Kha cũng nói
“ Ta nữa…:” Bắc Li Ngạo ko hơn ko kém chen vào….
“ Ngươi là vua một nước, nếu như có chuyện gì xảy ra, lê dân bách tính của ngươi sẽ như thế nào đây…” Phong Tà Nguyệt cười lạnh nhìn Bắc Li Ngạo
“ Còn ngươi là vương gia duy nhất của Hạo Nguyệt quốc, chiến thần của Hạo Nguyệt, ngươi xảy ra chuyện cũng ko được…” Phong Tà Nguyệt lại nhìn Vệ Minh Kha…
“ Ta ko quan tâm…chỉ cần nàng bình an là được….” Bắc Li Ngạo cùng Vệ Minh Kha đồng thanh quát. Cái gì quốc gia, cái gì đế vương, vương gia kia chứ. Bọn họ làm gì nghĩ được nhiều như vậy, điều bọn họ muốn chính là y nhân còn đang hôn mê trên giường kia có thể mở mắt ra mà ôn nhu ý cười nhìn bọn họ……
“ Nhưng mà nàng sẽ quan tâm….”.Phong Tà Nguyệt gằn từng tiếng, “ lẽ nào đến giờ này các ngươi không hiểu”
“Trừ phong tà nguyệt ra nàng sẽ không chấp nhận sự giúp đỡ của bất cứ kẻ nào.”
Vô luận là thành công hay thất bại, cho dù sau này Lãnh Khuynh Thiên có tức giận, phẫn nộ, uể oải hay thất bại… cuối cùng cũng phải đành chịu, vì người kia là Phong Tà Nguyệt
Là vì yêu cho nên, ko áy náy, ko cảm nhận là thiếu nợ đối phương…bởi vì bọn họ là một thể, hai cũng như một…vì ái cho nên…..
Tức thì ba người kia trầm mặc, ko thể thốt nên lời. Đúng vậy sao bọn họ lại không hiểu cho đươc…nàng duy nhất có thể thiếu nợ chỉ là Phong Tà Nguyệt mà thôi. Phong Tà Nguyệt duy độc chỉ có thể bên cạnh, sóng vai cùng Lãnh Khuynh Thiên mà đứng, cùng nắm tay nhau mà ngắm nhìn hồng trần xinh đẹp này.
Bọn họ chỉ có thể ngưỡng mộ, chỉ có thể từ xa ngắm nhìn, vì Lãnh Khuynh Thiên duy yêu chỉ có Phong Tà Nguyệt. Mà người hiểu, người biết rõ nhất trong lòng Lãnh Khuynh Thiên muốn gì, nghĩ gì…chỉ có Phong Tà Nguyệt …!!
“ Ta ko phải đế vương, cũng ko phải vương gia hay chiến thần gì đó, ta chỉ là người trong giang hồ mà thôi…cho nên ta đi cùng ngươi…” Hạo Thiên Diễm bỗng dưng mở miệng phá tan ko khí trầm mặc của bốn người lúc này
Phong Tà Nguyệt nhìn Hạo Thiên Diễm, thùy hạ mi mắt, như đang suy tính gì đó, rồi ngẩng đầu mục quang kiên quyết nhìn hắn
“ Được!, nhưng mà ngươi phải nghe theo sắp xếp của ta….”
“ Ân….” Hạo Thiên Diễm gật đầu..
“ Nàng, phiền hai ngươi…..” Phong Tà Nguyệt dời mục quang nhìn hai người còn lại, âm thanh nhẹ lại
“ Ta chờ ngươi…!!……” Bắc Li Ngạo nói.
Bầu trời đen sâu thẳm, lưu tinh hàng vạn lấp lánh, dãi ngân hà chiếu sáng cả một vùng không gian
Gió đêm có chút se lạnh…..Gió thổi tung bay, vạc áo bốn nam nhân
Hắc y lãnh mỹ thong dong. Bạch y thanh lãnh trong trẽo
Trường bào cao quý tuấn mỹ. Hồng y ma mị yêu diễm………
Thoang thoảng nhàn nhạt hương trúc vấn vít đâu đây…..
Trăng sáng, thiên cao……
Không khí nhẹ nhàng lưu chuyển….Say lòng người…
Bốn nam nhân chung quy chỉ vì một người.!!!!!….
LOẠN THẾ KHUYNH CA- KHUYNH TUYẾT