Khẽ mở nhãn thần, phượng mâu xinh đẹp tựa như minh nguyệt vô song chiếu rọi nhân gian….mày đẹp khẽ nhíu….
Nhìn kia người mà nàng dùng hơn phân nữa linh lực kéo lại mạng sống…Khuynh Thiên có chút bối rối…đau lòng còn hòa phẫn nộ….hắn ko biết quý trọng thân mình hay sao kia chứ. Tại sao lần nào gặp hắn cũng trong tình trạng nữa chết nữa sống thế nhỉ….!!. Nếu không phải trong người của hắn có chứa linh lực của nàng, nàng cũng sẽ ko cảm thấy sinh mạng của hắn suy yếu mà vội vã tìm đến đây. Nếu như…nếu như chỉ chậm một bước thôi thì……..nghĩ đến đây, lòng nàng khẽ chùn lại, khó chịu…đau lòng….!!
“ Nguyệt….ta lần này cứu ngươi là lần thứ ba nha….” Khuynh Thiên cười nhìn y nhân nằm trước mặt. Nếu ko phải nàng đến kịp hắn có lẽ ko còn này đây trên thế gian đi. Tại sao cơ thể hắn, lại có nhiều như vậy kì quái chân khí, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị phản phệ nha….còn có bị trúng độc. Phong Tà Nguyệt, để xem lần này ngươi làm sao báo đáp ta đây….
“ Ân…..” Phong Tà Nguyệt cười nhẹ, ôn nhu…
“ Như vậy mạng ngươi chính là của ta biết ko, cho nên lần sau ko được để cho bản thân mình nguy hiểm, được..!!” Khuynh Thiên nhẹ vuốt hắn mặt cười nói nhưng nhãn thần kiên định
“ Ân…..” Phong Tà Nguyệt không nói chỉ lẳng lặng nhìn y nhân trước mặt
“ Nguyệt, lần đầu gặp mặt….ngươi cũng là vật vả đau đớn, lần thứ hai trọng thương hôn mê…lần này đây xém nữa báo danh cùng điện diêm la….ta và ngươi gặp nhau trong này hoàn cảnh cũng thật đặc biệt nha…” Khuynh Thiên tiếp tục nói, thùy hạ mi mắt, Phong Tà Nguyệt hắn ko thấy rõ, nhãn thần nàng lúc này, lắm đau, lắm xót cũng lắm bi thương.
Lãnh Khuynh Thiên đau lòng, nhức nhối cũng lắm bi ai……………..
Tâm của nàng, hắn Phong Tà Nguyệt có thấu, có hiểu?!!!……
Nhìn người mà mình quan tâm ba lần bảy lượt trong tình trạng nửa sống nửa chết, bảo sao nàng không lo, không xót……
“ Xin lỗi…!” Phong Tà Nguyệt nhẹ giọng nói, phá tan sự tĩnh mặc của hai người
Lãnh Khuynh Thiên lắc đầu ko nói, trầm mặc…..
“ Vì sao lại như vậy quan tâm ta…?…” Phong Tà Nguyệt vấn. Hắn biết nhưng còn muốn vấn, hắn Phong Tà Nguyệt từ bao giờ lại như vậy lằng nhằng nha!..!…
“ Có chăng ái tình có thể làm cho con người ta trở nên ngốc nghếch…” Phong Tà Nguyệt cười khẽ.
“ Là a!..tại sao ta lại như vậy quan tâm ngươi nha!..” Khuynh Thiên ôn nhu nhìn Phong Tà Nguyệt……., phượng mâu tràn đầy bất đắc dĩ…..
Là ai si, là ai loạn, ai ngàn dặm xa xôi vì ngươi mà tìm đến lẽ nào ngươi không hiểu….nói ngươi ngốc tử hay giả vờ đây……Phong Tà Nguyệt…ngươi vô tâm lãnh tình hay là kẻ ngu ngốc….!!
“ Ta ái ngươi……” Phong Tà Nguyệt nhẹ giọng nói, nhãn thần ôn nhu nhìn Khuynh Thiên….tình cảm thiên ti vạn lũ chôn ở đấy lòng, nhiều lắm câu để nói, nhiều lắm lời muốn nói, nhưng cũng chỉ hóa thành một câu ‘ ta ái ngươi…’……….
Lãnh Khuynh Thiên cũng vẫn như vậy trầm mặc ko nói, vô thanh ko một tiếng động nhưng mà nếu chú ý lúc này đây nhãn thần trong suốt như hoằng nước kia gợn sóng, lay động…tuy rất khẽ…rất khẽ…..
Thời gian giờ khắc này như đình lại…..dường như có thể nghe thấy âm thanh của những đóa hoa khe khẽ nỡ…..
Hắn Phong Tà Nguyệt tưởng chừng lãnh tình vô tâm lại nói lên ba từ ‘ta ái ngươi’, này đây ba từ hắn lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng nói.
Càng là kẻ lãnh khốc vô tình một khi động tâm lại càng điên cuồng yêu say đắm
Càng là người vô tâm ko lòng dạ nào một khi yêu một nhân, băng tâm hòa tan cũng hóa thành nhiễu chỉ nhu…….
Hắn Phong Tà Nguyệt ái Lãnh Khuynh Thiên…..cả đời nhất thế….trọn đời bất hối!!……
Thời gian tưởng chừng như trôi lâu lắm….Phong Tà Nguyệt nhãn thần đăm đăm nhìn y nhân trước mặt, là trông đợi đối phương trả lời chăng..?
Lãnh Khuynh Thiên khóe miệng cong lên nét cười ôn nhu ….nhưng mà giờ khắc này đây Phong Tà Nguyệt dường như thấy được hoa khai hoa nở…xinh đẹp chói mắt……
Hồng trần vạn trượng, ba ngàn phồn hoa,
Nhưng so ra kém nàng giờ đây một thoáng cười ôn nhu……….
Lãnh Khuynh Thiên thở dài, tay nhỏ bé vuốt hắn búp bê khuôn mặt, phượng mâu ấm áp ý cười cùng bất đắc dĩ…nhẹ giọng nói…..
Thật ra ngươi dù ko ái ta ta cũng ko cần…
Ngươi trọn đời chỉ bên cạnh ta là điều chắc chắn……
Dù có hay ko ái ta cũng ko quan tâm…
Hơn 15 năm về trước……ta vốn sẽ nhận định ngươi…một đời nhất thế…
Không hoa mỹ lời nói, ko đáp lại câu ‘ ta cũng yêu ngươi’ nhưng mà so ra câu ấy, Phong Tà Nguyệt càng thêm động tâm, hắn giờ phút này đây đang cười, hồn nhiên đích cười….ko chút vướng bận chuyện gì khác. Bây giờ hắn chỉ muốn điều duy nhất là bên cạnh nàng mà thôi, bất li bất khí……!!
Hai người nhìn nhau ko nói, chỉ cười khẽ, …vô thanh thắng hữu thanh…
Nàng Lãnh Khuynh Thiên trọn đời này cũng sẽ ko nói câu ta ái ngươi
Nhưng mà ta sẽ trọn đời bên ngươi cùng nhau ngắm nhìn này thế gian phồn hoa
Cho đến khi bạch đầu giai lão….
Chấp chữ tay cũng nhau giai lão….
Cái gọi là ái tình….hãy để cho thời gian chứng minh đi……….
Đi hết cuối cuộc đời con người….ái tình thật ra rất giản đơn……!!!!
Giữa khói lửa vọng tình như sóng xô bờ cát
Gặp được người như xuân thủy ánh lê hoa
Vung kiếm đoạn thiên nhai, tương tư nhẹ buông xuống
Trong mộng này mình ta vương vấn tình si
LOẠN THẾ KHUYNH CA- KHUYNH TUYẾT