Phó Tranh tắm hơn nửa canh giờ, ở ngoài cửa ma ma hỏi thăm mấy phen nàng mới chịu đứng lên, thân thể đã lạnh như băng. Nàng không còn để tâm đến tấm thân bị phá nát nữa, bước ra khỏi thùng tắm, mặc chiếc áo mà nha hoàn đã chuẩn bị sẵn, sau đó mới ngồi bên giường, nhẹ giọng nói: “Vào đi!”
Hải Tĩnh, Nặc Nghiên, hỉ bà và ma ma đều bước vào, còn có hai nha hoàn của dịch quán bưng đồ ăn sáng đặt trên bàn. Hỉ bà tươi cười: “Bình Dương công chúa, trước tiên ngươi hãy dùng bữa sáng. Sau đó chúng ta sẽ bắt đầu trang điểm, mặc hỉ phục, đội mũ phượng, vào miếu dâng hương theo nghi thức. Người sẽ bận rộn cả ngày, do vậy nên ăn chút ít, đừng để đói bụng!”
“Được.” Phó Tranh miễn cưỡng nở nụ cười, nhẹ cúi đầu đáp.
Những lễ tiết rườm rạ kéo dài đến giờ Tỵ. Xong xuôi đâu vào đấy, Phó Tranh ngồi trước bàn trang điểm, nhìn mình đội mũ phượng, khăn quàng vai trong gương bỗng ngây dại cả người.
“Công chúa thật xinh đẹp!” Nặc Nghiên vịn vai nàng, nhìn bóng hình trong chiếc gương đồng thốt lên.
Hải Tĩnh cũng cười bảo: “Đúng vậy, tóc mây hoa nhan, xinh đẹp khuynh thành, công chúa là tân nương đẹp nhất trên đời!”
“Thật không?”
Phó Tranh định thần lại, nàng nhếch mép tự giễu bản thân mình. Hai chuyện hạnh phúc nhất của cuộc đời nữ nhân đã bị nàng phá hủy tất cả: lấy người mà mình không yêu thương, trong sạch bị kẻ khác chiếm đoạt. Thứ duy nhất nàng có thể nắm trong tay chính là tấm lòng, chỉ có trái tim nàng mới có thể để lại cho người chôn sau tận đáy lòng mà không ai cướp đi được.
“Nặc Nghiên, đem tượng gỗ của ta tới đây.” Phó Tranh nhắm mắt, u sầu bảo.
“Vâng!”
Nặc Nghiên tuân mệnh đem vật đó đến, Phó Tranh đón lấy, nâng niu, vuốt ve nó trong lòng bàn tay. Ngắm bức tượng gỗ tạc hình một người thiếu niên, trong lòng nàng muốn bật khóc, nhưng con mắt khô khốc không thể chảy giọt nước mắt nào, nàng chậm rãi cúi đầu, đặt đôi môi đỏ đang thấm son lên môi tượng thiếu niên đó một nụ hôn thật sâu. . . . . .
“Công chúa. . . . . .” Hải Tĩnh thê lương thốt lên, hai tay bụm miệng, nước mắt lăn dài trên má. Hai người đã thấu hiểu tâm tư của công chúa từ lâu, người đã cất giấu bức tượng này mười năm rồi, nhưng vị công tử đó cũng mười năm bặt vô âm tín, không biết sống chết thế nào. . . . . .
“Công chúa, mau cất thôi. Đoàn đưa hôn của Cung thân vương phủ sẽ nhanh chóng tới đây. Dao công tử và người đã không có nhân duyên, hà tất người tự chuốc lấy phiền muộn!” Nặc Nghiên nhào tới trước gót chân, nửa quỳ xuống khẩn thiết van cầu.
Phó Tranh không động đậy, đôi môi vẫn cứ giữ nguyên như vậy, bàn tay vì nắm quá chặt mà làm vụn gỗ rơi rớt, cắm vào trong móng tay nàng. Nhưng nàng không cảm thấy đau, qua hồi lâu, đôi mắt nhắm lại, giọng nói khàn khàn nhỏ xíu: Nặc Nghiên, từ nay về sau, em giúp ta giữ vật này. Nhớ kĩ, đây là vật mà ta quý trọng nhất, không thể tiết lộ cho ai cũng không thể vứt đi, biết không?”
“Vâng, nô tỳ đã nhớ. Nô tỳ sẽ giúp công chúa giữ gìn nó thật kĩ, không đế ai phát hiện đâu ạ.” Nặc Nghiên khóc thành tiếng, rưng rưng nhận lấy.
Phó Tranh nghiên đầu, dặn dò tỉ mỉ thêm nữa: “Còn nữa, sau khi ta gả vào Cung thân vương phủ, về sau có xảy ra bất kì chuyện gì, hai em đều phải nhẫn nại, đừng lo lắng cho ta. Ngày sau ở dưới mái hiên người khác, mọi việc đều cần phải nhường ba phần, cố gắng tự bảo vệ mình, hiểu không?”
“Vâng, chúng nô tỳ đã hiểu, sẽ không để liên lụy đến công chúa.” Hải Tĩnh gật đầu, trong lòng như có một tảng đá lớn sừng sững đè nén nặng nề.
Phó Tranh hít sâu, “Vậy thì tốt rồi. Chỉ cần hai em bình an,ta không sao hết, tùy hắn muốn đối xử thế nào. . . . . .”