Quý Mộ Sơn đưa mắt quan sát Trình Lưu, thấy cô một tay xách mấy túi quần áo nam, tay còn lại ôm một chậu hoa còn mới tinh, rốt cuộc mới muộn màng nhận ra tất cả những thứ trong tay Trình Lưu có lẽ đều thuộc về con trai mình.
Cho nên… cô gái tóc ngắn tưởng rằng bản thân đang hẹn hò với chàng trai có cái tên Uông Hồng Dương đang chình ình trên tấm bảng vàng kia, nhưng Uông Hồng Dương này thực chất là bạn trai của Trình Lưu, mà Trình Lưu vừa mua xong đồ lót nam cho người khác, kết quả bốn người họ tình cờ chạm mặt nhau ở trung tâm thương mại?
Nhưng tại sao lại có một tấm bảng vàng khắc tên Trình Lưu và Uông Hồng Dương trong cốp sau xe của Trình Lưu?
Dù là người đã trải qua biết bao thăng trầm sóng gió, Quý tổng cũng bị cuốn theo sự nhầm lẫn lớn về mặt logic vào thời điểm này.
Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ chính là người khác này là con trai của ông. Quý Mộ Sơn luôn cho rằng Triều Chu sẽ chẳng bao giờ thích ai, vậy mà hiện tại thằng bé lại trực tiếp chen chân vào chuyện tình cảm của người khác?
Theo quan điểm của ông, quỹ đạo cuộc đời của Quý Triều Chu và Trình Lưu nên là hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau.
Không, không đúng.
Quý Mộ Sơn nhớ đến vòng bạn bè mà Trình Lưu đăng vào tối ngày mùng 2, cô đăng một tấm hình Di Độ Nhiễm Sơn và nói rằng đó là do bạn trai tặng.
Ông lập tức hỏi Uông Hồng Dương: “Mấy ngày trước cậu có từng mua Di Độ Nhiễm Sơn không?”
“Di Độ Nhiễm Sơn? Tôi chẳng bao giờ dùng nước hoa nội địa.” Nghe vậy, Uông Hồng Dương nói với vẻ ghét bỏ.
Uông Hồng Dương không mua, hiển nhiên chai Di Độ Nhiễm Sơn của Trình Lưu là do Triều Chu tặng rồi.
Quý Mộ Sơn lập tức nhìn đăm đăm vào Trình Lưu bằng ánh mắt lạnh lùng: “Tiểu Trình tổng, tôi không quan tâm cô chân đạp mấy thuyền, nhưng đừng nghĩ lừa gạt con trai tôi.”
Nhiều năm qua, ông cẩn thận đối tốt với Triều Chu từng li từng tí, cố gắng hàn gắn tình cảm cha con, nhưng giờ lại phát hiện con trai mình bị lừa gạt tình cảm, ông làm sao có thể không giận cho được?
Trình Lưu: “…”
Quý Triều Chu nhíu mày: “Cô ấy…”
“Triều Chu, chai nước hoa đó có phải là con đưa không?” Quý Mộ Sơn nén giận, cắt ngang lời con trai, chỉ vào Trình Lưu: “Cô ta rõ ràng đã có bạn trai rồi, mùng 2 còn công khai trong vòng bạn bè nói rằng bạn trai tặng cho mình Di Độ Nhiễm Sơn.”
“Ngày mùng 2 còn đăng vòng bạn bè, Uông Hồng Dương, bạn gái của anh còn bắt cá hai tay sớm hơn cả anh!” Cô gái tóc ngắn nói với vẻ đắc ý lại phẫn nộ: “Đáng đời anh!”
Sảng khoái rồi, cô nhấc tay Uông Hồng Dương lên, hung hăng tháo đồng hồ ra: “Trả tôi!”
Đồng hồ vừa đeo vào tay đã bị lột ra, Uông Hồng Dương đau lòng nhìn bóng lưng cô gái tóc ngắn rời đi, anh ta chỉ cảm thấy công sức của mình mấy ngày nay đều đổ sông đổ bể. Nhưng anh ta còn cá lớn là Trình Lưu, mà hiện tại bản thân còn đang chiếm thế thượng phong về mặt đạo đức.
Vì vậy Uông Hồng Dương chất vấn Trình Lưu: “Em cùng người đàn ông khác tuyên bố công khai trong vòng bạn bè? Trình Lưu em còn lén lút chặn tôi.”
Trình Lưu vô thức giải thích: “Em không chặn, chỉ là để quên điện thoại cá nhân ở thành phố G, tài khoản mà anh add trước đó là số cá nhân của em.”
Uông Hồng Dương: “…” Có gì khác nhau?
Dưới ánh mặt trời, tất cả những hành vi vô lý và thái quá của Tiểu Trình tổng trong những ngày vừa qua đã bị đào ra sạch sẽ và tiên thi* liên tục.*tiên thi tức đánh roi người chết là một tập tục cổ xưa nhằm làm nhục người chết.“Cô ấy đã nhận lầm người.” Quý Triều Chu thản nhiên nhìn Trình Lưu: “Chúng tôi không có quan hệ gì cả.”
Uông Hồng Dương rõ ràng không tin, anh ta cười lạnh: “Cái gì mà nhận lầm người? Anh không tìm được cái cớ nào tốt hơn à?”
Trình Lưu nhìn cặp đồng tử màu hổ phách xinh đẹp của Quý Triều Chu lần cuối, phát hiện mình vẫn còn rung động, cô chầm chậm quay đầu đi, cố gắng tỉnh táo lại.
“Quý tổng, đó hoàn toàn là sự hiểu lầm.” Trình Lưu khôi phục bộ dạng thường ngày, như thể ‘khoảnh khắc người nhà quê’ vừa rồi chỉ là một giấc mơ, nhìn chiếc SUV màu đen đang đậu ở phía sau hồi lâu, trấn định nói tiếp: “Chiếc xe đó là của Quý tổng? Vậy đi, tôi sẽ đưa hai người qua đó, anh ấy… Triều Chu buổi chiều còn phải đi cấp lại thẻ căn cước và thẻ tín dụng.”
Cứ đụng đến chuyện liên quan tới Quý Triều Chu là Quý Mộ Sơn chẳng thể nào bình tĩnh được, chưa kể lúc này ông thực sự không muốn con trai ở lại với Trình Lưu. Vì vậy, Quý Mộ Sơn trực tiếp cầm lấy mọi thứ từ trong tay Trình Lưu, lạnh nhạt nói: “Không dám làm phiền Tiểu Trình tổng.”
Khi quay sang nhìn Quý Triều Chu, ánh mắt ông lại trở nên dịu dàng, sâu trong đó còn có vẻ thấp thỏm: “Triều Chu, con muốn đi đâu để bố đưa con đi.”
Quý Triều Chu đưa mắt nhìn Trình Lưu vài giây, cuối cùng anh cất bước đi về phía xe của Quý Mộ Sơn. Quý Mộ Sơn cất mọi thứ vào cốp sau chiếc SUV, rồi cùng con trai ngồi ở hàng ghế sau.
Anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút thất thần: Mấy ngày nay Trình Lưu đều coi mình là bạn trai của cô ấy nên mới để mình ngồi ở ghế lái phụ?
“Triều Chu.” Chẳng mấy khi được ở gần con trai, nhưng có mấy lời Quý Mộ Sơn không thể không nói: “Cái người tên Trình Lưu có chút bản lĩnh, nhưng cô ta phẩm hạnh không đoan chính. Biết rõ bố muốn tặng chậu linh lan cho con mà còn đòi giành với bố, cuối cùng bỏ ra 520 vạn lấy được nó rồi tặng cho bạn trai của cô ta.”
Vừa đề cập đến chuyện này, khuôn mặt nghiêm nghị của Quý Mộ Sơn càng trở nên ác liệt hơn, lúc ấy ông không nên bỏ qua.
“… Tôi đã nhận được chậu linh lan.” Có một số chuyện Quý Triều Chu không thể không giải thích.
Anh nhớ tới bức thư trong hộp gỗ đã từng bị mình hiểu nhầm.
Phong thư với những từ ngữ máy móc đó là thư tình của cô ấy viết? Chỉ có điều là hiện giờ nó đã bị đốt cháy, không còn cách nào trả lại cho cô ấy.
“Cái gì?” Quý Mộ Sơn nhất thời không phản ứng kịp.
“Trình Lưu đã nhận lầm người ở sân bay.” Quý Triều Chu rũ mắt xuống, ánh mắt vô thức rơi vào tay mình, “Tưởng nhầm tôi là Uông Hồng Dương.”
Quý Mộ Sơn cau mày, thông qua cuộc nói chuyện điện thoại với Vân Sắt vào tối mùng 1, ông được biết Triều Chu đã đến sân bay: “Trình Lưu nhận lầm người, vậy còn con?”
“… Tôi tưởng cô ấy là vệ sĩ do ông phái đến.” Quý Triều Chu nói một cách từ tốn, mắt nhìn vào hàng cây bên đường dần lùi về sau.
Quý Mộ Sơn: “?”
Cả hai đã ông nói gà bà nói vịt với nhau gần sáu ngày, và không ai trong số họ phát hiện ra điều gì sai sai, quả thực không hợp logic.
* * * * *
Bên đường, Trình Lưu và Uông Hồng Dương đang đứng đối mặt với nhau.
“Chuyện quá khứ cứ để nó trôi qua đi.” Uông Hồng Dương nhìn bảng vàng và gạch vàng nằm trong cốp xe: “Anh biết trong lòng em vẫn có anh.”
Trình Lưu quay đầu, giơ tay đóng cốp xe với vẻ chết lặng, cô lại nghĩ có lẽ đã chẳng còn gì cả.
Uông Hồng Dương vẫn còn băn khoăn những gì Quý Mộ Sơn đã nói trước đó, nhăn nhó hỏi Trình Lưu: “Em đấu giá được thứ gì cho anh?”
“Món quà đó không hợp với anh.” Trong lòng Trình Lưu có cảm giác kiệt sức, cảm giác quen thuộc khiến người ta câm nín lại xuất hiện sau vài tháng.
Làm sao cô có thể nhận lầm người nhỉ? Rõ ràng là tính cách của hai người họ hoàn toàn khác nhau.
Nhưng Quý Triều Chu… cái tên này thực sự rất hay.
Tiểu Trình tổng còn đang thất thần.
“Anh còn chưa thấy thì sao lại không hợp?” Uông Hồng Dương vừa bị tổn thất một chiếc đồng hồ trị giá hàng trăm nghìn NDT, đang cần hồi máu gấp.
Trình Lưu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Uông Hồng Dương, một lúc sau rốt cuộc mở miệng: “Tốt hơn là chúng ta nên chia tay thôi.”
Anh ta sửng sốt: “Vì sao? Anh có chỗ nào không tốt?”
Cô ăn ngay nói thật: “Anh cắm sừng tôi.”
“Chẳng phải em cũng cắm sừng anh đó sao?” Uông Hồng Dương nổi khùng, “Còn mua cả đồ lót cho người khác!”
Trình Lưu muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ chốt một câu: “Vậy… chúng ta chia tay nhé?”
Uông Hồng Dương từ chối: “Chia cái gì mà chia, lúc đầu là em nói vừa gặp đã yêu anh! Giờ người nói chia tay cũng là em? Vậy tình cảm của anh thành cái gì chứ?”
Mình vẫn chưa nhận được bất kỳ lợi ích nào!
“Tôi sai rồi.” Cô nói lời xin lỗi, “Đúng là tôi đã từng nhất kiến chung tình với anh, nhưng giờ ngẫm lại thứ tình cảm này rất hư vô, không đáng tin cậy. Vậy nên chúng ta vẫn cứ hảo tụ hảo tán* thôi.” *hảo tụ hảo tán: yêu được thì buông được.Hai người nhìn nhau đều biết rằng đối phương đang nói những lời vô nghĩa.
Sau một hồi giằng co, cuối cùng Uông Hồng Dương nhìn vào cốp xe rồi nói: “Chia tay cũng được nhưng bảng vàng kia là quà để tặng tôi, vậy thì hãy đưa nó cho tôi làm kỷ niệm.”
Hôm nay anh ta không chỉ mất đi chiếc đồng hồ trị giá hàng trăm nghìn NDT, mà còn để vuột mất con cá lớn, kiểu gì thì cũng phải kiếm chác chút đỉnh vớt vát lại.
Trình Lưu vô thức từ chối: “Không được.”
Ban đầu cô còn có dự định treo nó trong phòng tân hôn sau này. Bây giờ nhìn thấy Uông Hồng Dương thực sự, cô đột nhiên không muốn kết hôn nữa.
Uông Hồng Dương sửng sốt: “Trên đó viết tên của tôi mà!”
Cô nói không chút do dự: “Chiều tôi sẽ đem nó đi nấu chảy.”
Uông Hồng Dương tức đến mức nói ra những gì mà anh ta đã kìm nén bấy lâu nay: “Trình Lưu, tôi chưa từng gặp người nào keo kiệt như cô, tiêu chút tiền cho bạn trai cũng không nỡ!”
Trình Lưu chặn lại bàn tay sắp chọt vào lỗ mũi mình, nói đúng trọng tâm: “Tình cảm không thể đong đếm bằng tiền, quá vật chất.”
“… Cô thì cao thượng!” Uông Hồng Dương giận dữ quay đầu bỏ đi, trước khi đi còn mắng: “Trình Lưu, người như cô cả đời này cũng sẽ không tìm được bạn trai đâu!”
Cục diện hỗn loạn cuối cùng cũng kết thúc, mọi người đã đi hết.
Trình Lưu đưa tay sờ lưng, quần áo đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cô ngồi vào trong xe, có phần thất hồn lạc phách. Trình Lưu đưa tay che lên ngực, chỉ cần nghĩ tới Quý Triều Chu là chỗ này sẽ đập thình thịch, nhưng nó lại không có cảm giác gì với Uông Hồng Dương. Rõ ràng cách đây nửa năm, cô vừa gặp đã yêu Uông Hồng Dương, mặc dù cảm giác rung động này gần như biến mất sau lần gặp thứ hai.
Tiểu Trình tổng tự nhận mình là người có đạo đức đã bị đả kích một cách nghiêm trọng, Trình Lưu cô — rất có thể là một gái hư đứng núi này trông núi nọ.
* * * * *
Trình Lưu chẳng còn lòng dạ để đi làm, cũng không muốn về khách sạn Phương Đông, cuối cùng chỉ còn cách về nhà.
“Cô Trình, bưu phẩm chuyển phát nhanh của cô.”
Vừa bước vào đại sảnh, người gác cổng đã gọi Trình Lưu và đưa cho cô một chiếc hộp chuyển phát nhanh.
Trình Lưu xem địa chỉ trên phiếu chuyển phát nhanh thì nhận ra đó là điện thoại do khách sạn ở thành phố G gửi tới, là chiếc điện thoại lưu trữ tài khoản Wechat của bạn trai thật: “…”
Cô trở lại tầng hai mươi sáu, lấy điện thoại cá nhân ra, phát hiện nó đã tự động tắt máy. Trình Lưu sạc pin cho điện thoại, thất thần ngồi trên ghế sô pha, trong đầu vẫn đang vật lộn với đạo đức.
Vài phút sau, điện thoại cá nhân tự động bật lên sau khi sạc. Trình Lưu nhấp vào ứng dụng Wechat, thấy ‘Uông Hải Dương’ đã gửi cho mình mấy tin nhắn, cũng như các cuộc gọi thoại chưa được kết nối.
Tên anh ta là Uông Hồng Dương chứ không phải Uông Hải Dương.
Mang theo cảm giác cắn rứt lương tâm, Trình Lưu mở ảnh đại diện, muốn đổi ghi chú thành tên chính xác. Dù đã chia tay nhưng vẫn cần lưu giữ hồ sơ thông tin chính xác.
Kết quả cô đột ngột phát hiện Uông Hồng Dương đã đổi nickname trong Wechat thành: King.
Tiểu Trình tổng chết lặng với suy nghĩ: Hóa ra tên anh ta không phải Tm, cũng chẳng phải Jerry.
Lúc này điện thoại công việc của Trình Lưu đột nhiên vang lên, cô cầm lên xem: là Lý Đông.
Vừa bắt máy là giọng nói có vẻ tiếc nuối của Lý Đông đã truyền đến: “Tiểu Trình tổng, bạn trai cô rời đi sớm thế? Sao không ở lại thêm mấy ngày nữa, chê khách sạn chúng tôi không tốt à?”
Lý Đông đang đứng trong khách sạn Phương Đông, ông vừa đến với danh nghĩa thị sát, nhưng người quản lý nói với ông rằng bạn trai của Trình Lưu đã trả phòng và đi rồi.
“Tiểu Trình tổng, chi bằng chúng ta tìm ngày gặp mặt và cùng nhau dùng bữa, người chứng hôn như tôi cũng nên tìm hiểu về chú rể chứ nhỉ.” Lý Đông còn đang liến thoắng ở đầu dây bên kia.
Trình Lưu: “…”
Không, đám cưới tưởng tượng của cô đã tan thành mây khói rồi.
Tất cả những việc Trình Lưu đã làm trong những ngày qua, khoe khoang khoác lác tới tận cùng, bây giờ chúng bắt đầu công kích cô từng cái một.
Lý trí của Trình Lưu còn đang giãy dụa giữa ranh giới cuối cùng của đạo đức, rốt cuộc không thể chống lại sự cám dỗ nơi trái tim mình, cô hạ quyết tâm làm một người thiếu đạo đức.
“Lý tổng.” Trình Lưu hắng giọng hỏi Lý Đông ở đầu dây bên kia: “Ông có nghe nói về Quý Triều Chu không?”
“Quý Triều Chu? Con trai của Quý Mộ Sơn?” Hiển nhiên Lý Đông có ấn tượng rất sâu về anh, “Đương nhiên là biết rồi, không nói đến cái khác, cậu ta đẹp trai cực kỳ.”
Trình Lưu: Tôi cũng biết là anh ấy rất đẹp trai.
“Nhân tiện thì cậu ta chính là người làm ra chai nước hoa Di Độ mà cô mua ở trung tâm thương mại đó. Bà xã nhà tôi nói cậu ta là nhà điều chế nước hoa thiên tài.” Lý Đông thắc mắc: “Hỏi cậu ta làm gì? Cô thực sự định hợp tác với Nhiễm Sơn à?”
Trình Lưu: “… Cũng không phải là không thể cân nhắc.”
Lúc này, trên điện thoại di động của cô chợt xuất hiện một tin nhắn Wechat, trong đó ghi chú người gửi là bạn trai: [Tôi sẽ trả lại cho cô số tiền đã tiêu tốn mấy ngày nay.]HẾT CHƯƠNG 21
Lynn: Tiểu Trình tổng nhận nhầm ‘bạn trai’ thì lâu chứ xác định tình cảm thì mẻ làm cái rụp là xong 😀