Tử Yên nín thở nhìn chằm chằm vào mắt anh.
Đột nhiên Âu Thiệu Dương lại nổi thú tính, anh cúi người xuống đặt nụ hôn nồng nhiệt lên môi cô, điên cuồng trao cho cô hơi ấm của mình.
“Ưm… anh… thả ra.”
Cô đẩy anh ra, muốn chạy thoát nhưng lại bị anh trực tiếp đè xuống bàn, bàn tay to lớn và thô ráp của anh luồn vào trong váy của cô, anh nâng đùi cô lên, mạnh bạo cắn xé đôi môi căng mọng.
“Anh… anh làm gì vậy? Mau dừng lại đi! Sẽ có người thấy đó.” Cô sợ hãi nắm chặt lấy cách tay anh.
“Không phải chúng ta là vợ chồng à? Thấy thì có làm sao?” Âu Thiệu Dương biến thái nói ra những lời này.
“Anh… rốt cuộc là anh bị sao vậy? Có phải là anh tức giận vì đã khiến Trần Nghiên Phi không vui bỏ đi không?”
Âu Thiệu Dương cau mày, khó chịu ra mặt: “Liên quan gì đến cô ấy?”
“Không… không phải anh thích cô ấy sao? Sao… vẫn làm như vậy với em? Anh không sợ cô ấy biết được sẽ buồn sao? Dù sao thì sau này cô ấy mới là vợ anh.” Cô nhỏ giọng, đôi mắt hơi ửng đỏ.
“Còn nói là không ghen? Thừa nhận đi! Cô yêu tôi rồi phải không?” Anh nhướng mày nhìn cô, nở một nụ cười đắc ý đầy sự tự mãn.
“Em… em không… a…”
Anh luồn tay vào trong váy cô, giở trò lưu manh, mân mê chỗ nhạy cảm của cô.
“Không? Vẫn là cơ thể cô thành thật hơn, nó đã ướt đến mức tôi có thể cảm nhận qua chiếc quần lót đây này. Có phải là rất muốn được làm tình rồi không?”
“Anh… anh đừng nói những lời như vậy nữa được không? Mau bỏ tay ra đi.” Cô nắm chặt lấy cổ tay anh nhưng cơ thể lại không có tí sức lực nào, cứ như là bị anh thôi miên vậy. Mỗi một nơi anh chạm qua cô đều cảm thấy khó chịu và nóng nực, cảm giác rất kì lạ.
Anh vén chiếc quần lót của cô sang một bên, cẩn thận cho hai ngón tay vào trong, cử động ra vào, mô tả lại hành động xấu hồ kia.
“Bên trong cô nóng thật đó, nó đang thít chặt lấy ngón tay tôi.” Anh thì thầm vào tai cô như một cơn gió ấm bóng khiến người ta phải rùng mình.
“Đừng… đừng mà… á… ư… xin anh hãy rút ra, làm ơn!”
“Cô đúng là đáng yêu thật, nhưng mà nếu cô còn rên to như vậy thì sẽ có người nghe thấy thật đấy.” Anh cho ngón tay ra vào nhanh hơn, khuấy động bên trong cô.
“Ư…” Cô cắn chặt môi nhưng vẫn không thể kiềm nổi mà bật ra tiếng, cuối cùng cô chịu không nổi nữa mà ôm chặt kấy cổ anh, cắn mạnh vào vai anh.
“Ha! Đau đấy!” Cơn đau khiến cho anh càng hưng phấn và điên cuồng.
Chân cô co quắp lại, bên trong đang không ngừng co giật.
“Á… đừng… em… em không nhịn được nữa mất.”
“Không cần nhịn đâu, cứ thoải mái đi.”
“Ư…”
Một dòng nước ấm nóng từ bên trong người cô đang tuôn trào ra ngoài, rơi tí tách xuống cả sàn.
“Chậc! Chậc! Chậc! Cô ra nhiều thật đấy! Sướng đến vậy à?” Anh đè cô xuống bàn, ánh mắt nhìn cô đang dâng trào một cơn khát tình, anh mở khoá quần ra, giải thoát cho “cậu bé” bên trong được nhìn thấy ánh sáng.
“Anh… anh… anh điên sao? Ở đây là ở công ty, lỡ như có người vào…” Cô có gắng muốn đẩy anh ra nhưng không thể, phép thuật cũng trở nên vô dụng.
“Như vậy không phải sẽ càng kích thích sao?” Anh cạ thứ vừa dài vừa to vừa cứng đó ở phía ngoài, cho được một phần ba vào trong rồi lại rút ra, khiến cho cô phải khó chịu.
“Anh đừng trêu em nữa được không?” Giọng cô có chút nghẹn ngào, dường như sắp khóc đến nơi.
“Vậy thì cầu xin tôi đi, tôi sẽ làm cho cô sướng đến phát ngất.”
“Không muốn, em không muốn đâu.”
“Cộc! Cộc! Cộc!
“Chủ tịch, tôi vào được không?”
Âu Thiệu Dương cau mày, khó chịu ra mặt: “Có chuyện gì thì đer sau đi, giờ tôi không rảnh.”
“Có giấy tờ cần anh phải ký tên gấp đó ạ.” Cậu nhân viên này to gan nói, dường như không hề biết chữ “sợ” viết như thế nào.
“Mẹ nó!” Anh bực bội ngồi xuống ghế sau đó kéo cô xuống gầm bàn, nhỏ giọng nói lời biến thái: “Liếm nó cho tôi.”
“H… hả?” Cô quỳ dưới sàn, ngẩng đầu ngớ ngác nhìn anh.
Anh vén mái tóc cô sang một bên, nhỏ giọng nhắc lại một lần: “Ngậm nó vào miệng, nhanh lên.”
“Nhưng mà…”
“Nếu không bây giờ tôi sẽ kêu cậu ta vào, làm cô trước mặt cậu ta, cô tin không?” Anh hung dữ nói, ánh mắt vô cùng đáng sợ, không khác gì ác quỷ.
Tử Yên sợ hãi, cô run rẩy vuốt nhẹ thứ to lớn của anh, sau đó chậm rãi **** ***.
“Ngoan lắm.” Một tay anh xoa đầu cô, một tay anh để cầm cây viết, giả vờ như đang làm việc: “Vào đi!”
“Cạch!”
“Chủ tịch!” Cậu ta đi đến, đặt một số giấy tờ cần anh ký lên bàn.
“Cậu đúng là tận tâm với công việc nhỉ?” Anh trầm giọng, tỏ ra nghiêm túc nhưng ở nửa thân dưới lại là một bầu trời hoan lạc.
“Tôi chỉ là làm đúng với chức vụ của mình thôi.”
Chợt, Tử Yên ngậm cây kem nóng trong miệng, mút chặt lấy nó khiến anh sướng đến rùng mình, cây bút trên tay cũng bị rớt xuống sàn.
Anh cúi người xuống, nhặt cây bút, đồng thời thì thầm vào tay cô: “Đừng mạnh bạo như vậy, nếu không một lát nữa tôi sẽ khiến cô hối hận đấy!”
“Chủ tịch, anh không sao chứ?”
“Không sao, cậu ra ngoài được rồi đó!”
“Vâng.”
“Lạch cạch!”
Sau khi cậu nhân viên cấp dưới đó ra ngoài, anh đột nhiên ấn mạnh đầu của cô, ép cô ngậm hết thứ đó vào miệng.
“Hự! Sướng chết mất!”
“Ưm… ưm.” Tử Yên cảm thấy không thở được, cô đấm mạnh vào đùi anh, cầu xin anh buông ra.
Âu Thiệu Dương thạt sự rút ra khỏi miệng cô, nhưng sau đó lại bế cô lên bàn, đút vào bên trong miệng dưới.
“Á… chậm… chậm thôi…”
“Tôi cũng muốn nhẹ nhàng với cô nhưng bên trong cô thật sự vô cùng thoải mái nên tôi mới không nhịn được. Vì vậy lỗi là do cô hết.”
“Anh… sau anh lại ngang ngược như vậy… á… đừng, đừng, đừng… em… sẽ… ư…mất!”
“Không phải chứ? Mới đó mà đã ra rồi? Thì ra là cô đã muốn tôi đến vậy, dễ thương thật đó.”