Trung niên nam nhân lưng gù từ từ đến gần, khuôn mặt vì cuộc sống mà toát ra vẻ phong sương hiện lên rõ ràng dưới ánh trăng.
Nam nhân vừa đi vừa đem áo khoác buộc ngang thắt lưng, xem ra để đi đứng cho tiện.
Đi đến trước một gốc cây duy nhất trong viện, cũng không biết là cây gì, nam nhân dừng một chút, nói thầm một câu. Cũng không đi nhà xí, xoay người đi đến trước cây thì dừng lại, hai chân vừa chuyển hướng thì tay liền hướng đũng quần kéo ra.
“Ta thao!” Kim Nguyên Bảo chửi ầm lên, đồng thời một chưởng chém ra, người nam nhân cũng không bình thường, đạp cây phi thân bay ra ngoài, vừa lúc đó còn có hai đạo chưởng phong mạnh mẽ đồng thời đánh úp lại.
Không xong! Thì ra Lộ Tinh Thiên có âm mưu! Hắn căn bản đã sớm có chuẩn bị!
Một tiếng huýt ngắn ngủi bén nhọn từ trong miệng Kim Nguyên Bảo phát ra.
Lập tức, tám gã hảo thủ của Tứ Phương Lâu mai phục xung quanh hiện thân tiếp lấy đối thủ của Lâu chủ. Còn bản thân Kim Nguyên Bảo xoay người hướng đến căn phòng đóng chặt cửa phóng đi.
Khi Kim Nguyên Bảo còn chưa kịp lao đến cửa sổ trước mặt, một bóng đen u linh hiện ra chặn đứng tất cả thế công của hắn.
Là gã trung niên nam nhân có khuôn mặt phong sương!
Hắn thế nhưng lại không chết dưới một chưởng Kim Nguyên Bảo đánh ra với sáu thành công lực!
Đây là một trận chiến vô cùng không công bằng.
Không nói đến tám gã hảo thủ cùng nhau đối phó hai người, hình thành ục diện bốn đánh một.
Tứ Phương Lâu chủ Kim Nguyên Bảo trên giang hồ đứng vị trí thứ sáu, một thân tu vi (công lực và võ nghệ) không cần phải nói! Trung niên hán tử căn bản không phải là đối thủ của hắn, nếu không phải đã sử dụng cái loại đấu pháp (cách chiến đấu) không muốn sống, thà rằng chính mình lĩnh hai chưởng cũng phải cho đối phương một cước, chỉ sợ Kim Nguyên Bảo sớm xâm nhập vào phòng.
Cho đến khi Lộ Tinh Thiên với vẻ mặt khó chịu hiện ra sau cửa sổ, cái laoij trận đấu hoàn toàn nghiêng về một bên này mới có thay đổi.
Khi đó, trung niên hán tử đã trúng mười chưởng, hai chân trúng một quải (đoản côn có tay cầm)không nhẹ của Tứ Phương Lâu chủ. Đúng vậy, vũ khí của Kim Nguyên Bảo chính là một cây thiết quải chiều dài chỉ có một thước ba tấc.
Kim mập hô to trước khi đào tẩu: “Nguyên lai ngươi sớm có chuẩn bị” là có ý gì?
Cảm thấy hắn còn thực oan uổng?
Lén lén lút lút bám theo người ta đến nơi này, lại âm thầm hạ độc giết sạch người hầu của người ta, cuối cùng đánh không lại bỏ chạy, không tự trách mình tài nghệ không bằng người, lại oán ta đặt bẫy làm hắn sa lưới? (Oan cho anh lắm, anh nào có bẫy rập gì đâu!)
Nếu ta thật sự đã sớm bày ra bẫy rập, ngươi cho là ngươi có thể sống rời đi nơi này, còn để ngươi sát thương nhiều người của ta như vậy?
Nếu không phải chính ngươi bệnh đa nghi quá nặng, do do dự dự không dám xuống tay, sao có thể từ thắng chuyển thành bại trên tay ta?
Lộ Tinh Thiên trừng mắt nhìn hai gã ảnh vệ quỳ trên mặt đất phía trước, trong mắt rõ ràng bộc lộ vẻ tàn khốc.
Thân thể Lộ Nhất cùng Lộ Ngũ càng căng thẳng hơn.
Thân làm ảnh vệ bọn họ thất trách, dọc đường theo sát bên bảo chủ nhưng lại không phát hiện ra rằng có người theo dõi, còn theo tận đến Vũ gia thôn, thần không biết quỷ không hay ngầm hạ độc giết người.
Cũng nhờ phúc đức Tứ Phương Lâu chủ trời sanh tính đa nghi, khiến bọn họ đúng lúc đuổi tới, kéo dài thời gian cho bảo chủ vận công giải độc, nhưng trước mắt nằm đó năm cỗ thi thể cùng một đồng bạn bị trọng thương, khiến bọn họ không dám đoán hiện tại lão gia tâm tình như thế nào.
Đánh bạo, Lộ Ngũ đánh vỡ yên lặng, “Lão gia, Thập Lục trọng thương, xin cho chúng thuộc hạ đem đi trị liệu.”
Ánh mắt Lộ Tinh Thiên rơi xuống trên người Lộ Ngũ.
Lộ Ngũ cúi đầu.
Ánh mắt Lộ Tinh Thiên lại chuyển đến trên người Thập Lục đang nằm hôn mê bất tỉnh trên mặt đất.
Không phải khuôn mặt văn nhược thư sinh hắn thường tiếp xúc với, khuôn mặt hán tử phong sương khắc khổ làm cho hắn có chút không quen.
“Ân, dẫn đi đi.”
Lộ Ngũ yên lặng hành lễ, ôm lấy Thập Lục trên mặt đất hướng đến phòng dành cho tôi tớ.
Lộ Nhất ở lại tại chỗ, chờ đợi bảo chủ xử lý.
Lộ Tinh Thiên nhìn chằm chằm năm cỗ thi thể trên mặt đất hồi lâu, bỗng nhiên nhẹ nhàng phát một chưởng, trên mặt lộ ra một nụ cười nhạt.
Không hiểu vi sao nhưng không khí xung quanh cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều, bả vai Lộ Nhất cũng không còn cứng đờ ra như lúc nãy.
Lần ám toán này có thể nói là đến ngoài dự tính.Chẳng những chính hắn không phát hiện ra, mà ngay cả đội ảnh vệ vẫn theo sát ở phía sau hắn cũng không phát hiện. Mà có thể tạo thành loại này tình huống chỉ có một cách giải thích, đó chính là bên người hắn có người bị Tứ Phương Lâu mua chuộc, ven đường truyền lại hành tung của hắn.
Đó cũng là lý do đội ảnh vệ không phát hiện thấy có người âm thầm theo dõi, bởi vì đối phương căn bản không đi theo sau bọn họ.
Nguyên nhân đã biết, có điều kẻ phản bội là ai?
Không phải là người trong đội ảnh vệ của hắn. Đối với điểm ấy, hắn hoàn toàn tín nhiệm mười một ảnh vệ của mình. Cho tới nay, mười một ảnh vệ cũng không có biểu hiện gì phụ lòng tín nhiệm của hắn.
Vậy vấn đề kia sẽ nằm ở hai gã hầu cận, hai gã thị đồng cùng một kẻ chăn ngựa bên cạnh hắn.
Có điều hiện tại năm cỗ thi thể đều nằm ở trong này hắn sợ là mình phán đoán sai lầm, nhưng khi ccanr thân quan sát hắn bỗng phát hiện ra chỗ vi diệu.
Năm người đều giống nhau, chết vì một đao cắt ngang yết hầu, người chăn ngựa cùng với hai thị đồng miệng vết thương đều thật gọn gàng, như thể trong lúc vô tri vô giác bị người cắt đứt yết hầu, hơn nữa vết thương hẹp. Còn lại hai gã người hầu, có một gã miệng vết thương cũng giống như vậy, nhưng tên còn lại thì không.
Miệng vết thương của hắn là từ dưới hướng lên trên, giống như bị người từ phía sau ôm lấy, một đao cứa qua. Hơn nữa miệng vết thương có chút huyết nhục mơ hồ, hiển nhiên người này từ chối.
Lộ Tinh Thiên cười khẽ, khoanh tay mà đứng. Hắn tin rằng nếu để cho Lộ Cửu đến kiểm tra độc tính trên năm cái xác này, nhất định sẽ nghiệm ra bốn người trúng thuốc mê, còn gã người hầu kia thì không.
Độc cùng mê dược hẳn là do gã người hầu này hạ, có thể Kim Nguyên Bảo cũng cùng hắn giao hẹn trước, vì không làm cho hắn bị hoài nghi, hắn cũng sẽ vờ như trúng mê dược hôn mê.
Có điều Kim Nguyên Bảo bản tính keo kiệt, ngay từ đầu đã không muốn trả tiền theo hứa hẹn, sớm có tính toán giết người diệt khẩu. Tuy nhiên Kim Nguyên Bảo không ngờ tên này lại không ăn mê dược.
Hễ là con người thì luôn ích kỷ, cho người khác ăn mê dược thì không thành vấn đề, nhưng đến phiên mình lại sợ cái vạn nhất* nên tên người hầu này mặc dù đã lo cho mình đủ đường, cuối cùng vẫn tránh không được cái số người giết diệt khẩu. (*muôn một, lỡ như…)
Kết quả này đối người chết mà nói cũng không có gì khác, nhưng đối với hắn lại có ý nghĩa trọng đại.
Ít nhất hắn đã biết người phản bội là ai.
“Lộ Nhất, các ngươi làm rất khá. Quay về bảo ta tự nhiên luận công phát thưởng. Tốt lắm, trên người ngươi cũng có vết thương, sớm đi xuống trị liệu đi.”
“Tạ ơn lão gia.” Lộ Nhất yên tâm, thi lễ lui ra.
Trong sương phòng*, Lộ Ngũ sắc mặt trắng bệch.(*phòng ở dành cho người hầu ý ^^)
“Thập Lục như thế nào?” Lộ Nhất đẩy cửa vào.
“Lão gia có phải hoài nghi chúng ta không?” Lộ Ngũ không đáp còn hỏi lại, vẻ mặt có điểm không bình thường.
Lộ Nhất đi đến bên giường, cúi người xem thương thế của Thập Lục. Chậm rãi, hắn nhíu mày.
Ngoại thương không có gì đáng lo, nhưng nội thương…Nặng nhất chính là một quải đánh vào thắt lưng bên phải, chẳng những đánh gãy hai cái xương sườn, cũng làm nội phủ của y bị thương nặng. Nếu không phải lão gia ra tay đúng lúc, chỉ cần nhận của Kim Nguyên Bảo thêm một chưởng, tính mạng của Thập Lục xem như xong!
“Không. Lão gia ngay từ đầu đã không hoài nghi chúng ta. Ngươi không nhìn thấy ngài chỉ chăm chú xem xét năm cỗ thi thể.”
Lộ Nhất thanh âm rất lãnh đạm, cho dù có người chết trước mặt hắn, hắn cũng không bị ảnh hưởngchút nào. Có lẽ với đối hắn mà nói, sự tín nhiệm của bảo chủ mới là tối trọng yếu.
“Ta đi tìm lão gia, ta đi cầu hắn cứu Thập Lục! Có lẽ dựa vào nội công thâm hậu của bảo chủ…” Lộ Ngũ nghe vậy bèn đứng lên, xoay người định đi ra phía cửa.
“Đứng lại!” Một bàn tay ngăn cản hắn.
“Ngươi có ý tứ gì? Lão Đại, ngươi chẳng lẽ muốn trơ mắt địa nhìn Thập Lục cứ vậy bị thương nặng mà chết?” Lộ Ngũ kích động đến mặt đỏ rần lên. Rất có vẻ như Lộ Nhất dám nói thêm một câu ngăn cản là hắn lập tức lấy sức liều mạng với Lộ Nhất.
Lộ Nhất im lặng một hồi lâu.
Lộ Ngũ nhịn không được đẩy tay hắn ra, chân liền bước, thế nhưng Lộ Nhất một lần nữa cản hắn lại.
“Có lẽ…Cứ như vậy để hắn đã chết cũng tốt.”
“Ngươi nói cái gì!” Bị ngăn lại một cách mạnh mẽ Lộ Ngũ kêu to, cũng bất chấp có thể kinh động chủ tử hay không.
Lộ Nhất ở sau khi nói câu nọ, vẻ mặt càng thêm khẳng định, “Ta nói, cứ như vậy để Thập Lục đã chết cũng tốt.”
“Ngươi!” Lộ Ngũ tức giận đến khóe mắt muốn nứt ra, thiếu chút nữa chửi ầm lên.
“Ta biết từ sau chuyện đó ngươi liền xem Thập Lục không vừa mắt! Cảm thấy hắn đã đánh mất thể diện của nam nhân, cảm thấy hắn dơ bẩn vô sỉ không biết xấu hổ! Thế nhưng ngươi có nghĩ tới hay không Thập Lục cũng là có ẩn tình? Có lẽ hắn là không hề tình nguyện? Có lẽ hắn căn bản không muốn làm như vậy?”
Lộ Nhất không hề động sắc mặt, dù chỉ một chút.
“Lộ Nhất! Ngươi con mẹ nó đã quên Thập Lục là huynh đệ của chúng ta sao! Cho dù ngươi không nhìn đến cái gì khác, cũng nể mặt chúng ta mấy người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cùng nhau giãy giụa sống đến hiện tại, ngươi cũng có thể cứu hắn a! Hắn là Thập Lục a, là của chúng ta vui vẻ hồn nhiên tiểu Thập Lục a!” Lộ Ngũ nói xong ánh mắt đỏ lên.
Lộ Nhất rốt cục ngẩng mặt lên, “Ta biết. Cũng bởi vì ta biết hắn là tiểu Thập Lục của chúng ta, cho nên ta mới nói ─ cứ để hắn như thế này chết đi thì tốt hơn!”
“Vì cái gì?” Lộ Ngũ thần trí đều là mờ mịt không sao hiểu nổi.
Lộ Nhất trên mặt vốn không hề có biểu tình bỗng lướt qua một tia đau thương.
” Chết một cách trong sạch!” Lộ Nhất nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt không có cảm xúc, thái độ cũng trở nên kiên định.
Lộ Ngũ không hiểu gì cả, nhìn chằm chằm Lộ Nhất, Lộ Nhất lạnh lùng nhìn lại Lộ Ngũ.
“Ân…Y…”
Hai người đều nghe thấy thanh âm rên rỉ mỏng manh.
Lộ Nhất sửng sốt một chút, Thập Lục gọi hắn?
Thừa dịp Lộ Nhất không lưu ý, Lộ Ngũ tránh ra khỏi cánh tay hắn, mở cửa phòng xông ra ngoài.
Hắn không biết Thập Lục trong miệng rên rỉ cái gì, hắn chỉ biết là nếu không cầu lão gia xuất thủ cứu người, Thập Lục sẽ thực sự không còn cứu được nữa.
Trong phòng, vừa không thể ngăn lại Lộ Ngũ, lại nhìn đến Thập Lục bất tỉnh nhân sự nằm trên giường, Lộ Nhất lộ ra ánh mắt phức tạp.
Khinh thường, khó hiểu, bất mãn, thương hại lại phẫn nộ.
Ngươi còn là nam nhân không?
Tại sao ngươi có thể làm ra loại chuyện này!
Vì sao muốn lên giường với bảo chủ?
Vì sao thân đường đường là nam tử, lại đi làm cái việc bỉ ổi như kỹ nữ?
Bảo chủ trước kia chưa từng đến chạm nam nhân, Thập Lục ngươi cũng không có dáng vẻ khuynh thành khuynh quốc, làm sao lại xảy ra chuyện cưỡng bức ngươi?
Chúng ta là ảnh vệ, bảo chủ sẽ tuyệt không có ý đồ với chúng ta. Hắn là người công tư luôn luôn rõ ràng, lúc trước nếu không phải Thập Tứ chủ động hiến thân, bảo chủ cũng sẽ không chạm đến nàng một cọng tóc gáy.
Có tư sắc trầm ngư lạc nhạn, lại là thân nữ tử như Thập Tứ còn nhận kết cục như vậy, Thập Lục ngươi dựa vào cái gì để hấp dẫn ánh mắt bảo chủ?
Thập Lục, ta không muốn đem ngươi trở thành kẻ ta chỉ nghĩ đến đã không chịu nổi, nhưng sự thật xảy ra trước mắt, ngươi muốn ta phải làm như thế nào?
Thập Lục, ngươi thay đổi rồi. Trở thành kẻ đến ta cũng không dám suy nghĩ ngươi trong tương lai sẽ biến thành như thế nào. (Anh Tiểu Thập Lục trong tương lai, hehe… Cả Lộ gia bảo cũng không ngờ đến ảnh sẽ biến thành như thế đó nha!)
Ánh mắt biến đổi, trong lòng Lộ Nhất đã có quyết định.
Tay phải chậm rãi vươn ra, chậm rãi, dừng ở trên ngực trái Thập Lục, vị trí trái tim.