Giữ lấy y! Lột trần y! Làm y đến chết!
Thứ dâm đãng này đang chờ hắn đến!
Xem đi, cặp mắt nhìn như thành thật kia chính là đang phát ra ướt át thủy quang, một bộ dáng khẩn cấp muốn bị hắn xỏ xuyên, bị hắn làm!
Ngay cả quần áo… Y căn bản là không mặc quần áo!
Hắn phải hảo hảo giáo huấn này chết tiệt ảnh vệ câu dẫn hắn!
Hắn phải khẳng cắn đầu vú y, đem hai viên hồng anh bằng thịt nhỏ nhỏ tối không biết xấu hổ đó liếm mút cả ngày!
Hắn phải nắm lấy hai chân y, đem thịt huyệt nhỏ hẹp khô khốc tối dâm đãng vô sỉ của y xỏ xuyên cả ngày!
Hắn phải gian* y đến khi y rơi lệ hô to, kêu lên xuân thanh **ngay cả kỹ nữ so ra đều kém! (* = xxoo, ** âm thanh phát ra trong lúc xxoo =.=”)
Hắn phải đánh vào đến khi y lay động mông, hạ thắt lưng, quyệt* mông thỏa mãn hắn! (* = vẫy, quẫy)
Hắn phải…
“… Không muốn chết liền… Cút cho ta!”
Trái tim Thập Lục nhảy dựng.
Lão gia hắn…
Một bán tay lạnh như băng đụng phải hai gò má y.
Trong lòng Thập Lục dao động không ngừng.
Đi, hay là ở?
Tay lần đến cổ áo y rồi.
Chiếc áo choàng chỉ khoác vội trên người dễ dàng bị rơi ra, lộ ra thân hình trần trụi quấn đầy băng vải.
Tê, lạnh quá! Thập Lục nhịn không được rùng mình một cái, nổi da gà.
Cặp mắt màu đỏ của Lộ Tinh Thiên như phải toát ra lửa, nhìn chằm chằm lấy vòng eo mềm dẻo săn chắc của y, đồng thơi khuôn mặt y cũng giật lên, vặn vẹo như đang nỗ lực khắc chế cái gì.
“Hô! Hô!”
Nam nhân không ngừng thở hổn hển, hai bên huyệt Thái Dương nhảy lên thình thịch.
Tay dừng lại trên lồng ngực của y, kịch liệt run rẩy.
Máu trên miệng vẫn đang tràn ra.
Bởi vìdùng sức khắc chế quá mức, trên cổ nam nhân nổi lên một đường mạch máu xanh lè, mặt đỏ đến mức muốn xuất huyết, ánh mắt trừng đến cơ hồ phải rách cả khóe mắt.
Không ai nhìn thấy Lộ Tinh Thiên lúc này mà cảm thấy vẻ phong nhã mê người, anh tuấn tiêu sái trước đây của hắn.
Càng không có người có thể động tâm với hắn của lúc này.
Nhưng Thập Lục lại cảm thấy tim chưa từng đập nhanh như vậy quá.
Thậm chí giờ này khắc này,y cảm thấy được vô luận phải trả bất cứ cái giá gì vì người này đều đáng.
Hắn chỉ vì y mà nhẫn nại.
Vì y, một gã ảnh vệ nho nhỏ, một gã nô bộc của nhà họ Lộ, một tiểu nhân vật hắn vốn chưa từng đặt ở trong mắt, vì một kẻ như thế mà buộc bản thân nhẫn nại bạo tính của tẩu hỏa nhập ma, tinh khí đảo lộn, nóng lòng phát tiết…có bao nhiêu thống khổ.
Có phải y có thể cho rằng, trong lòng hắn, ở trong một góc nho nhỏ nào đó có hình bóng y?
Tay, chậm rãi vươn. Nhẹ nhàng đụng vào khóe môi hắn, nhẹ nhàng ve vuốt, dùng ngón tay cái vì hắn lau đi dòng máu.
Lộ Tinh Thiên tựa hồ đang dùng tâm lực toàn thân khắc chế cái gì, thế cho nên không tránh né càng không công kích.
Đủ rồi, ngươi có thể vì ta như thế, cho dù trong lòng ngươi nghĩ về ta thế nào ta cũng chấp nhận.
Ta đã sớm không xa cầu ngươi sẽ động tâm vì ta, càng không có si tâm vọng tưởng ngươi sẽ xem ta như phu thê ân ái.
Ta nói rồi, ta muốn…rất ít.
Ngươi cho, ta mượn. Ngươi không cho, ta cũng không làm sao hơn.
“Lão gia, xin cho thuộc hạ hầu hạ.”
Lộ Tinh Thiên điên cuồng hét lên một tiếng, một phen đẩy ngã nam nhân quỳ trước mặt hắn.
Tuyết, như cũ buông xuống…
_____
Như cũ, đống lửa trong sơn động một lần nữa được bỏ thêm củi.
So với bên ngoài, nơi này quả thực có thể xem như thiên đường.
Ngủ cạnh đống lửa, trên áo tấm choàng nhung lông thiên nga, áo hồ cừu, Thập Lục hạnh phúc vừa run vừa nghĩ.
Nếu lúc này có thể uống một bát cháo nóng thì tốt rồi.
Đáng tiếc, nam nhân ngồi ở bên cửa động không biết đang suy nghĩ gì, hiển nhiên không có khả năng vì thuộc hạ này của hắn lại làm thức ăn, cho dù cách đókhông lâu hắn vừa mới ở trên người tên thuộc hạ này tận tình phát tiết quá.
Có thể nhớ rõ bôi thuốc cho y, một lần nữa băng bó cho y cũng đã đủ cho người nào đó cảm ơn trời đất. Làm người không thể tham lam! Thập Lục cảnh cáo chính mình.
Bất quá, so với đem hắn ném ở đống lửa biên, y thật càng nguyện ý cùng lão gia ôm thành một cuộn tròn chống rét.
Y rất muốn quay đầu về phía nam nhân kia hô to: Hải! Lão gia, ta không ngại ngài biến thành kẻ điên a. Hảo hảo yên tâm, đừng nói ngài chẳng qua tẩu hỏa nhập ma đầu óc có chút kích thích, cho dù ngài vì thế mà biến thành một kẻ si ngốc chỉ biết chảy nước miếng mà, ta cũng sẽ đi theo bảo hộ ngài, kính yêu ngài… Về phần vấn đề trên giường…chúng ta cũng có thể bàn lại.
Có điều y có thể nói ra sao?
Đương nhiên không có khả năng! Đừng nói khi Lộ Tinh Thiên bình thường, y không có can đảm tìm chết mà nói mấy câu đó với hắn. Huống chi là Một Lộ Tinh Thiên đang ở vào tình huống đầu óc có vấn đề?
Hiện tại điều mà Lộ Đại lão gia, một… không,… Thích chính là trực tiếp cùng thân thể của y nói chuyện. Không đem thân thể y giáo huấn đùa nghịch đến lão nhân gia hắn hài lòng mới thôi, y cũng đừng nghĩ muốn khép lại hai mắt!
Đương nhiên cũng cóthời điểm được khép lại hai mắt, đó là bị làm đến ngất xỉu.
“Rõ ràng là dương khí đại thịnh mười phần* nam tử hán đại trượng phu, lại cam nguyện làm thiếp phục thấp, tranh giành công việc với thanh lâu nữ tử dâm đi mị hoặc ta!” (* ý nói đàn ông trẻ tuổi, sinh lực tràn trề =.=)
Cái gì? Thập Lục hoài nghi cái lỗ tai của mình.
“Cái chỗ rõ ràng không nên dùng để làm chuyện đó, ngươi lại vô liêm sỉ dùng để hầu hạ ta! Rõ ràng lúc trước, sau khi đùa giỡn ngươi một đoạn thời gian, không còn có hứng thú với ngươi, đuổi ngươi ra khỏi Thần Long viện, ngươi nên có chút tỏ ra xấu hổ hoặc giận dữ, hoặc bi thương, hoặc tự sát, hoặc ám sát ta… Nhưng ngươi lại không hề làm thế! Ngược lại làm như không có gì xảy ra!” (Ý, hóa ra có người cũng để ý tiểu Thập Lục ra phết đấy chứ!)
Lão gia muốn làm gì?
“Thậm chí khi ta lại lôi ngươi trên giường, ngươi chẳng những không chống cự, ngược lại càng cố gắng ở trên giường cầu hoan! Đáng xấu hổ lại buồn cười! Ngươi biết không, Thập Lục, ta vẫn đều thực khinh thường ngươi. Ta còn không có gặp qua người nào so với ngươi càng đáng giễu cợt!”
Thân thể giáo huấn xong rồi, bắt đầu đả kích tinh thần? Thập Lục tự nhủ lão gia còn không có hoàn toàn điên a.
“Người như ngươi vậy, so với kỹ nữ còn không có tự tôn, ai sẽ coi ngươi như một con người? Ngươi muốn ta để mắt đến ngươi? Để tâm đến ngươi? Động lòng vì ngươi? Hư!*” Lộ Tinh Thiên cười nhạo. (* cái này là tiếng cười nhạo nha! =.=)
“Ngươi có cái gì có thể cho ta lưu ý? Học vấn tu dưỡng? Cầm vận tạo nghệ? Kiến văn quảng bác? Hay là tài trí có thể so với Gia Cát? Nga, thiếu chút nữa đã quên, ngươi còn khuôn mặt, may mắn ngươi còn có khuôn mặt!”
Thập Lục còn thật sự tỉnh lại. Dường như lão gia nói đúng vậy a!
Cầm kỳ thi họa y không làm được.
Học vấn tu dưỡng liền càng đừng nói nữa! Trừ bỏ hai ba câu danh ngôn ai cũng khoái, y bói không ra một câu đầy đủ thơ từ, càng không cần nói đến chính mình đi làm từ làm thơ.
Kiến văn quảng bác thôi, cũng chỉ có chút ít kinh nghiệm đi giang hồ cùng nghe nói lại.
Tài trí… Sao có thể cùng Gia Cát lão nhân gia so với a! Nhiều lắm y chỉ tính bằng một gã thối thợ giày.
Võ công bình thường, trận pháp dốt đặc cán mai, y dược chỉ biết da lông cơ bản nhất, khinh công nội công không đáng để bàn.
Thứ duy nhất đáng tự hào của hắn đại khái chỉ là thuật dịch dung, cố tình còn bị phân loại vào cửu lưu* kỹ xảo. (* ý nói là bộ phận thấp hèn nhất trong xã hội.)
Nga, y còn khuôn mặt…
Sờ sờ mặt mình, Thập Lục cười đến thực chua xót.
“Thân thể của ngươi cũng không được tốt lắm.” Nam nhân dùng tiếng nói khàn khàn tiếp tục cười nhạo.
“So với khuôn mặt kinh diễm của ngươi, thân mình chỉ có thể xưng bình thường, kỹ xảo lại kém! Gia ta đã sớm ngoạn ngấy. Bất quá nhìn ngươi đường đường một đại nam nhân quyệt mông một cái kính về phía ta khoe khoang lấy lòng, cảm thấy được thật hảo ngoạn. Mà ngay cả vừa rồi ta không gọi ngươi lăn, ngươi còn có thể tự động mở ra hai chân… Thực không hiểu được phải nói ngươi như thế nào! Quay về bảo sau rõ ràng đem ngươi đưa đến nam kỹ viện, thế nào?”
Thập Lục trầm mặc, y nghĩ, mặc kệ lão gia hiện tại nói lời này là có ý gì, nếu bình thường hắn hoàn toàn không nghĩ như vậy, thì lúc này hắn cũng không có khả năng nói ra trôi chảy như thế.
Thì ra ở trong đáy lòng lão gia y là loại người này.
Hé miệng, y hít một hơi, áp chế tất cả cảm giác không nên có.
Cứ để hắn nói đi.
Hắn là lão gia, y là người hầu của hắn. Lão gia chủi mắng người hầu, đây còn không phải là thiên kinh địa nghĩa!
Tuy rằng nói ra khó nghe một chút, nhưng người ta cũng không có nói sai thôi.
Hắn là kẻ quấn quít lấy lão gia, chủ động làm chút chuyện khiến người ta khinh thường.
Mặc kệ mục đích thế nào, y làm như vậy thì phải gánh vác hậu quả như vậy.
Bất quá nếu lão gia không tẩu hỏa nhập ma, hắn sẽ đem những lời chỉ có thể ẩn sâu trong đáy lòng này nói thẳng vào mặt y sao?
Đáp án là, sẽ không.
Bình thường lão gia cho dù tùy hứng làm bậy đến mức nào, nhưng chỉ cần người kia còn chỗ hữu dụng với hắn, hắn tuyệt đối sẽ không đem người kia nức vào tuyệt lộ.
Cho nên đây là lão gia muốn làm gì?
“Ta không muốn lại nhìn thấy ngươi! Ngày mai có thể cử động liền cút cho ta!”
Thì ra là thế… Nghĩ muốn đuổi ta đi a.
“Không muốn.” Thập Lục âm thầm trở mình xem thường, nhỏ giọng dỗi ra một câu.
“Ngươi nói cái gì?” Bây giờ là Lộ Tinh Thiên hoài nghi lỗ tai của mình.
Thập Lục không nói.
Nhất thời, Lộ lão gia lửa giận bùng cháy.
Hỗn đản này cũng dám bắt đầu cãi lại mệnh lệnh của hắn?
Vừa rồi việc xảy ra ở ngoài trời tuyết còn chưa tính, miễn cưỡng thừa nhận xem như y trung tâm. Hiện tại đều nói y đến như vậy, y còn muốn ở lại? Tẩu hỏa nhập ma rốt cuộc là ai? (^-^ Là anh a, còn tiểu Thập Lục nhà em là tẩu hỏa nhập…tình!)
“Uy, ngươi vừa nói cái gì!” Lộ Tinh Thiên đứng dậy đi đến bên Thập Lục, dùng mủi chân đá đá y, quát hỏi.
Thập Lục rụt lui, cũng không dám động chân, nơi đó rất đau.
“Ta đang hỏi ngươi!” Nam nhân phẫn nộ lại đá hắn một cước.
Lần này đá đến nặng, đau đến Thập Lục rên rỉ một tiếng, nhịn không được mở miệng nói: “Lão gia, ngài rốt cuộc muốn như thế nào?”
Trong mắt Lộ Tinh Thiên hồng quang chợt lóe.
“Ta nói… Ngài nếu thật không muốn nhìn thấy ta, vậy rõ ràng một chưởng đánh chết ta, trong tương lai cũng đỡ có cơ hội lại phải nhìn thấy ta. Nhưng ngài hiện tại nếu còn giữ cho tiểu nhân một mạng, kia đương nhiên là mạng này đối với ngài còn có chỗ hữu dụng. Tiểu nhân đều không thèm để ý đưa mông cho ngài làm đến rách, ngài lại… khách khí cái gì?” Càng nói càng nhỏ, càng về sau Thập Lục càng không dám nhìn sắc mặt lão gia nhà mình nữa.