“bòoooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooo”
Tiếng bò rống lên, không gì khác, đó là chuông điện thoại độc nhất vô nhị của nó. Luống cuống cầm lên coi thì hiển thị số không tên. Tim nó đập liên tục hồi hộp, ấn nghe.
– Alo
– Alo cho mình hỏi đây có phải số Linh, lớp 10a2 học trường THPT X không?
Quả không sai, giọng nói trầm trầm, nhẹ nhàng, lịch sự ở đầu dây bên kia chỉ có thể là anh, nó vội vã đáp lại
– Dạ! Vâng ạ! Anh Duy phải không ạ?
Tiếng bật cười bên kia đầu dây không hiểu sao lại làm nó thấy nhẹ nhõm lại hơi thích đến vậy… mặt nó thoáng đỏ, tự dưng nghĩ không đâu.
– Ừ! À ừm anh chỉ muốn gọi điện cho em để nói đây là số anh!
– À dạ…
Nó nói ấp úng, không hiểu sao thường ngày lắm lời vậy mà giờ lại tịt ngòi.
– À ừ không có gì thì anh cúp máy nhé!
– À dạ…
– Vậy…Bye em!
– À từ từ từ…
Lỡ rồi, giờ thì nói gì với anh đây?
Cảm giác lần đầu có người khác giới gọi điện cho mình làm nó hứng thú, muốn nói thêm gì đó nữa nhưng khó xử quá.
Anh im lặng, chờ đợi, chờ đợi, có vẻ như anh cũng nóng lòng lên tiếng
– Sao vậy?
– À ừ em chỉ muốn nói cảm ơn anh thôi ạ! Em vẫn đang suy nghĩ! Nhất định em sẽ trả lời anh trong hôm nay! Em cảm ơn anh và chúc anh ngủ ngon ạ! Cảm ơn anh ạ!
Nó nói một thôi một hồi, rồi cúp máy rụp cái. Ôm điện thoại vào ngực, nó nhắm mắt thả lỏng cơ thể nằm trên giường, nhìn lên trần nhà. Anh là tốt nhất, lúc nào cũng quan tâm nó đâu như ai kia, có bạn gái là liefn bỏ mặc bạn bè, nó giơ điện thoại lên nhìn số anh, rồi ấn nút lưu…
“Lưu tên gì bây giờ?”
Anh Duy 11a1
“Xóa xóa đi ghi a.Duy thôi! Không lũ Vân Anh tóm được lại nghĩ nhăng cuội”
…
“Nhưng như vậy lũ nó vẫn biết!”
Nó cứ thế, xóa đi rồi lại viết, sao nghĩ mỗi cái tên thôi cũng khó vậy, nó không muốn Dương và Vân Anh ra chơi có cầm điện thoại nó lên lại chọc ghẹo nó, oan uổng cho anh. Nghĩ một hồi cuối cùng nó quyết định lưu thành “Gia sư”.
Mà dẫu có muốn học nó cũng phải hỏi bố mẹ, hai người đồng ý nó mớ dám đi, nó liền chạy xuống phòng khách, nơi hai người đang xem phim
– Bố ơi! Mẹ ơi! Trường con có anh trong Đoàn con quen mà sắp thi học kỳ, Nam bận, anh ấy có lòng tốt muốn kèm con qua kỳ này! Bố mẹ cho con đi nhé
Mẹ nó đang cầm miếng dưa hấu lên, chưa kịp cho vô miệng thì bị câu nói của nó làm rơi cả miếng dưa, bố nó nhìn nó ngạc nhiên.
***
Ở bên nhà Duy
Vừa thấy nó cúp máy, anh bất ngờ không nói lên lời, anh cũng hồi hộp đâu kém nó. Trước khi quyết định gọi cho nó anh đã cố gắng tập lời thoại trước, nhưng thật khó khi làm theo một kịch bản có sẵn trước người mình thích.
“Mà chúc ngủ ngon?”
Lúc nào nó cũng khiến anh cười như tự kỷ vậy chứ?
8 giờ thì ngủ nghê gì giờ này?
Anh cầm điện thoại nhìn mãi vào số điện thoại nó.
Có lẽ đêm nay anh sẽ mất ngủ…
…
11 giờ đêm, đang ngồi trên bàn học, dẫu đã tập trung học nhưng mắt anh vẫn không ngừng nhìn vào điện thoại.
“Có lẽ em ấy đã quên!”
Suy nghĩ này làm anh thoáng buồn, trách bản thân, có lẽ đã hy vọng quá nhiều.
“Ring ring ring”
– Alo
– Em xin lỗi, em tắm xong tính lát gọi điện mà ngủ quên mất! Bố mẹ em kêu nếu về không quá khuya thì sẽ cho học ạ!
Anh có thế nghe thấy giọng của nó đang ngái ngủ, mỉm cười, cố gắng kiềm chế sự vui sướng, bình tĩnh nói
– Ok! Em yên tâm! Anh sẽ đến xin phép cho hai bác yên tâm!
– À dạ! Thế em ngủ tiếp đây!
– Ừ em ngủ ngon!
– Anh ngủ ngon!
Nói xong nó cúp máy, còn anh thì vui tới mức đầu óc chỉ ngập tràn hình ảnh về nó, ngồi tựa lưng vào ghế, mơ màng. Không biết ngày mai anh sẽ giúp nó như thế nào?
Nghĩ tới đây anh lại lấy trong đống tập bên cạnh bàn sách ngồi đọc lại kiến thức cũ lớp 10, soạn thảo tất cả lại, in ra thành tập giáo án dành riêng cho nó, rồi không ngủ được anh lại lôi đống tài liệu Đoàn ra làm.
***
Hôm sau, Duy giữ đúng lời hẹn, đến nhà nó và xin phép. Tuy có chút lo âu nhưng nhìn cách Duy ứng xử rất lễ phép lại còn là cán bộ trong trường nên bố mẹ nó cũng trông mong anh giúp nó tránh đúp.
Nam thì chẳng quan tâm gì nó, xểnh ra à lại “tí tởn” với Lan, tình cảm trước mặt nó làm chướng mắt không chịu được. Nó chỉ muốn xông ra rồi lên giọng “Học cho tốt đi rồi muốn yêu đương gì thì yêu đương!” Nhưng nó mà nói câu đó chắc chắn cậu sẽ dìm nó tới 18 tầng địa ngục với những câu như “Bà mà cũng biết nói mấy câu đó à?”, “Bà không học hơn ai mà giáo huấn!”, “Bà hơn tôi đi rồi có quyền chỉ bảo tôi nhé!”
Ngồi sau xe anh mà các suy nghĩ miên man “Cậu ta đang làm gì?” cứ lòng vòng bay quanh đầu nó cho tới khi xe đỗ trước một khu chung cư.
– Ơ anh sống ở đây à?
– Ừ cũng gần nhà em mà!
Nói gần cũng không hẳn vì hai nơi cách nhau một khu phố, anh vào hầm gửi xe rồi cả hai đi thang máy, dừng lại ở tầng 5. Nó lẽo đẽo đi sau, ngó nghiêng xung quanh, cửa căn nào cũng đặt hai chậu cây vạn thọ hai bên, lối vào thì được trải thảm đỏ, sàn nhà, tường trần sạch sẽ, không dính tí bụi như vừa được lau dọn vậy. Nó không khỏi buột miệng kêu “Woa” lên một tiếng, rồi tự xấu hổ vì hành động của nó.
Nhưng dẫu đây là chung cư cao cấp nhưng nó vẫn không thích, không phải vì vấn đề tiền mà là sự bất tiện. Nếu đã sống ở chung cư, đồng nghĩa là sống với cả một cộng đồng, mọi hành động sẽ không được thoải mái như ở nhà riêng. anh vừa ấn chuông thì có giọng nói mong chờ vang lên
– A Anh về rồi à?
Nhanh như thoắt anh đã bị ai đó ôm chầm, nó thì sững sờ, không nói lên lời, giật mình có, bàng hoàng có.