Giờ nghỉ trưa đã đến, nó đang chuẩn bị đi nạp năng lượng để chiều còn phải gánh bão táp môn Anh thần thánh và cũng để xua tan bầu trời u tối đen đủi hôm nay.
Nó ghét tiếng anh còn hơn mèo ghét chuột, oggy ghét dán, Bá Kiến ghét Chí Phèo, không vì đây là ngôn ngữ chung của thế giới thì nó đã đốt sách tiếng anh từ đời tám hoánh nào rồi.
Đi qua phòng giáo viên, nó nghe thấy tiếng của cô Minh đang nói chuyện với một giáo viên khác, nó cũng chẳng để ý cho đến khi…
– Cô đi công tác có nửa học kỳ thôi, việc gì phải lo cho lũ nhỏ dữ vậy? Lũ đó nghịch như quỷ vậy!
Chắc lại nói xấu lớp nó đây mà
Nó liền dừng lại, biết nghe lén là xấu nhưng nói xấu người khác thì còn xấu hơn.
– Cô đừng nói vậy, đứa trẻ nào mà lại không nghịch ngợm, khóa này là khóa thứ 3 tôi chủ nhiệm rồi, các em tuy không phải do tôi sinh ra nhưng tôi coi chúng nó như con vậy!
Cô giáo kia kéo ghế, đặt chồng vở lên bài, miệng chẹp chẹp
– Đó! Cô coi chúng nó như con mà khi nãy thấy cô ra ngoài lũ nó reo hò, tôi thấy thất vọng về học sinh bây giờ ghê á! Trên trường thì thầy thầy, cô cô ra đường chúng nó gọi mình bà này ông kia có khi còn lên hẳn chức “con mẹ” này, không cẩn thận chúng nó gặp còn đánh!
Cô Minh ánh mắt buồn bã, nhìn xa xăm
– Thì đâu phải người thầy, cô nào cũng tốt mà bắt chúng nó tôn trọng, vẫn có đầy các vụ án của người giáo viên trên bục giảng mà không bằng cầm thú, rồi ăn hối lộ thiên vị. Chúng nó không tin chúng ta là đúng rồi!
Cô giáo kia liền tiếp lời
– Tôi thấy trường ta có vài giáo viên thiên vị học sinh học thêm! Dạy thêm là không có sai nhưng thiên vị học sinh lại là cái sai trầm trọng của họ. Thiên vị học sinh học thêm thì khác nào nhận hối lộ! Dẫu đã là trường cấp quận nổi tiếng vậy mà vẫn không tránh khỏi tiêu cực.
Cô Minh ngao ngán nhìn đồng nghiệp
– Giờ tâm lý chúng nó đang trong tuổi mới lớn dễ bị đánh động, lựa chọn sai lầm nên việc yêu đương tôi sợ đi quá giới hạn! Chỉ mong chúng nó hiểu cho!
– Lũ trẻ giờ vô tâm lắm, giờ chúng nó thích thầy cô nào nhẹ nhàng, ngọt ngào với chúng nó cơ, chứ kiểu “Yêu cho roi cho vọt” như cô chúng nó lại than “Bà già khó tính”, “mụ già yêu tinh”. Tôi thấy cô cứ như mấy giáo viên khác, dạy cho xong rồi tống chúng nó ra trường cho nhẹ nợ!
– Chính những tư tưởng đó học sinh mới ghét giáo viên, coi chúng ta không ra gì!
Cô đồng nghiệp chỉ cười rồi nói
– Giờ hiếm người yêu nghề như chị lắm, nhưng không hiểu bao giờ học sinh mới thấu cho!
– Giờ biết sao được, ngay trường ta cũng vậy thì muốn thay đổi lối nghĩ của lũ nhỏ tạo nên hình ảnh ta tốt hơn cũng cần thời gian dài. Tôi muốn đi với lũ nhỏ xuyên suốt 3 năm để bọn nhỏ hiểu tôi hơn nhưng cách nhau một học kỳ vậy, lũ nhỏ chắc quên bẵng tôi mất! Chưa kể nếu trường có phân phối khác thì tôi sẽ không chủ nhiệm 10a2 nữa.
Như tìm ra điều gì đó thích thú, cô cười
– Dẫu mới chủ nhiệm nửa năm nhưng các em để lại ấn tượng sâu sắc, nhiều lúc khiến tôi phát điên, lắm lúc lại thương vô cùng, như em Nam lớp trưởng trầm nhưng lời em ấy nói lại rất có trọng lực, Hiền lớp phó thì nhút nhát, nhưng lại được cái cần cù,……
Nó đứng ngoài nghe mà sững sờ, không dám tin vào những gì mình đang nghe. Nó tưởng như đó không phải là cô Hà Bình Minh nổi tiếng hà khắc, không phải là người quát tháo, suốt ngày bắt phạt nó, không phải là giáo viên hễ vào lớp là tạo cơn chấn động tim không kiểm soát,.. Nó bỗng cảm thấy đầy tội lỗi vì khi nãy đã sung sướng khi cô bỏ đi.
Làm gì có giáo viên nào chủ nhiệm một năm mà nhớ được tên mọi người chứ?
Vậy mà cô cứ thế liệt kê tên từng đứa, từng đứa một trong lớp, khuôn mặt đầy vẻ tự hào.
– Mà học sinh tôi ấn tượng nhất là em Linh, con gái gì mà nghịch như quỷ, có lần tôi nghe tin em bị lừa mà lo quá may lớp trưởng báo không sao. Cô biết không đầu năm tôi khốn đốn vì em ấy. Suốt ngày nghĩ đủ trò trốn học nhưng nhìn vào học bạ em mới khiến tôi bất ngờ, em ấy thật sự thông minh nhưng lười, tôi mà ở lâu hơn tôi sẽ rèn em ấy quy củ.
*********************************
Buổi chiều tại phòng học 10a2 đang diễn ra cuộc họp hội đồng cán bộ các cấp.
– Theo như lời trình bày của đồng chí Linh thì chúng ta đã hoàn toàn sai lầm về hình ảnh bà chă… ý lộn cô Minh!
Nhỏ Vân Anh phát biểu cả lớp gật đầu rụp cái.
– Linh tôi nghi ngờ tai bà lắm nha!
Bỗng Dương phát biểu một câu khiến ánh mắt nghi ngờ của mọi người lại hướng về phía nó, nó đập vào người Dương đau điếng rồi gằn lên
– Tai tôi khi đó bình thường 100%.
Cả lớp lại ồ lên một tiếng, Hiền lớp phó e dè đứng dậy
– Tôi…tôi nghĩ giờ chúng ta hãy để lại kỷ niệm đẹp cho cô dù…gì còn một tháng nữa mới..mới hết học kỳ mà!
Hix nhỏ Hiền nói có một câu mà mặt đỏ lừ thế kia bảo sao chẳng ai sợ lớp phó. Cứ như nhỏ Vân hơi tý là quát, hở tý dở thói bà chằn lại hay.
– Ý của Hiền cũng hay nhưng mà làm sao mà thay đổi chốc lát được?
Không khí im lặng bao trùm, ai ai cũng suy tư. Bỗng nó nảy ra ý
– Hay thay đổi tình hình học tập đi, thành tích lớp không ai bị liệt sẽ làm cô yên tâm mà đi hơn?
Mọi người gật gù có vẻ tán thành nhưng rồi lại có ý kiến
– Nhưng giờ đâu phải ai cũng học đều đâu? Tự học không hiểu thì hỏi ai?
Mắt nó bỗng lóe sáng, nụ cười tà ác, quay về hướng một người con trai đang nằm ngủ từ đầu tới cuối cuộc thảo luận, chạy đến lôi cậu dậy
– Lớp trưởng dĩ nhiên sẽ gánh trách nhiệm cao cả rồi!
Lũ con gái nhốn nháo thích thú, con trai thì tin tưởng cậu tuyệt đối. Một người học giỏi toàn diện các môn mà kèm cặp thì chắc chắn thành tích sẽ lên cao chứ không thể tụt dốc.
– Đúng vậy! Bọn tôi tin tưởng ông!
Cậu ngơ ngác nhìn, không hiểu gì cả, khuôn mặt thỏ non của cậu khiến nó vui mừng không dám biểu hiện ra mặt.
“Tôi coi cậu xử lý ra sao?”
– Ừm cũng được thôi!
Há hốc miệng
Nó cứ tưởng Nam sẽ từ chối, ai ngờ cậu đang cười tươi như hoa.
Ở nhà hiếm lắm Nam mới cười như vậy nói chi ở lớp nên lần này lượng fan gơ(girl) trong lớp tăng rõ rệt, má lúm với chiếc răng nanh khiến cậu trông cực duyên, cực cool, tin này thể nào cũng lan đến club hám trai trong trường.
Còn đối với nó, nụ cười ấy luôn mang lại xui xẻo và ẩn chứa vô vàn ý đồ mờ ám mà chỉ có những người từng trải lâu năm mới có thể cảm nhận được.