Live Stream Hiện Trường Án Mạng

Chương 47: Trách nhiệm



Nghe thấy hai chữ “truyền thông”, cả linh hồn lẫn thể xác Chương Vụ Bình đều run lên, phản ứng chẳng khác nào nghe tin cả đội quân hùng mạnh bỗng dưng nhiễm bệnh nan y.

Anh ta phản ứng vậy không phải do ghét giới truyền thông. Mọi người trong xã hội tuy hoạt động ở các lĩnh vực khác nhau nhưng đều vì mục tiêu chung là làm xã hội phát triển. Cơ mà cũng chính vì sự khác nhau giữa đặc điểm các ngành nghề nên khi hai người ở hai ngành hợp tác với nhau dễ đem tới những trải nghiệm không thoải mái, lòng anh ta nảy sinh tâm lý kháng cự cũng là điều dễ hiểu.

Chương Vụ Bình hỏi: “Công ty truyền thông nào tới đấy?”

“Có mấy công ty liền.” Vị cảnh sát kia nói: “Các công ty ấy toàn là các bên truyền thông khá nổi trên mạng mấy năm gần đây, trước đó họ còn đưa tin tiêu cực… về Ninh Tùng Tùng.”

Chương Vụ Bình bày thế trận như rơi vào lòng địch: “Chặn họ lại ngoài dây chắn, kéo rèm che kín phòng, đừng để bọn họ chụp được ảnh hiện trường án mạng. Ở đây có ai giỏi ăn nói không, ra tiếp chuyện, giải thích với các bên truyền thông đi. Nhớ đấy, mọi chuyện liên quan đến vụ án nếu chưa được kiểm chứng, tuyệt đối không được để lộ ra ngoài.”

Vị cảnh sát kia bảo: “Nhưng hình như bọn họ biết chuyện này liên quan tới Ninh Tùng Tùng rồi.”

Chương Vụ Bình sây sẩm mặt mày, quát: “Ai nói?”

Người nọ mặt như đưa đám, nói: “Là cái bác bị bắt làm con tin nói. Truyền thông tới phỏng vấn bác ấy và bác ấy nói Ninh Tùng Tùng là hung thủ, tận mắt thấy cậu ta cầm dao giết người. Rồi xong bác ấy còn bảo chính mình cũng bị Ninh Tùng Tùng bắt cóc dọa giết, suýt chút nữa thì bỏ mạng. Cả quá trình ấy đã được bên truyền thông ghi lại, chúng tôi cản không được. Bây giờ phải làm sao?”

Lồng ngực Chương Vụ Bình nhức nhối, tí nữa thì nghẽn thở.

Vị cảnh sát kia chắc ngại dao mình chưa đủ sâu còn bồi thêm một nhát nữa, lấy luôn nửa cái mạng già của anh ta: “Bọn họ quay lại bằng hình thức phát sóng trực tiếp.”

Hạ Quyết Vân: “…” Cái này thì đúng là điếc không sợ súng, cách cái chết chẳng còn bao xa đâu.

Toàn bộ người chơi lặng thinh.

Lúc này, tất cả bọn họ đều nhận ra rằng, dư luận sẽ là một áp lực lớn đối với vụ án.

Dưới thân phận là một quần chúng nhân dân bình thường, bọn họ hi vọng mình được biết tường tận sự việc, cho nên luôn tận dụng cái gọi là dư luận để gây áp lực cho phía chính phủ công khai quyền lực chấp pháp.

Đương nhiên đấy không phải là lỗi. Nhưng kể từ sau khi bọn họ đứng dưới góc độ của người chấp pháp, bọn họ mới thấy có một số việc không như mình nghĩ.

Cái gọi là tình tiết chưa chắc đã là sự thật, những tin tức nhỏ lẻ mà quần chúng thu thập được chưa chắc đã là chân tướng, nhưng mọi người lại luôn thích dùng những thứ có hạn đó để suy đoán tổng thể và tin rằng như vậy. Cuối cùng, bọn họ lấy chính suy luận ấy phủ nhận quyền uy của chính phủ, dẫn đến việc mọi thứ rơi vào mất khống chế.

Tất cả người chơi đều lờ mờ mường tượng ra được viễn cảnh sau khi phỏng vấn tung ra, quần chúng sẽ có phản ứng như thế nào. Bây giờ bọn họ đang phải đối mặt với tình cảnh tiền thoái lưỡng nan, dù cho có xử lý thế nào, phía chính phủ cũng sẽ bị nghi ngờ năng lực xử lý.

“Giờ có ra làm sáng tỏ thì bên truyền thông lẫn quần chúng đều không tin tưởng chúng ta đâu nhỉ?” Có người chơi nhỏ giọng nói: “Người bị hại khẳng định một cách chắc nịch trước máy quay Ninh Tùng Tùng là hung thủ, bây giờ chúng ta ra để giải thích thay cậu ta, liệu có khi nào sẽ khiến quần chúng có suy nghĩ rằng cảnh sát chúng ta chưa làm tròn trách nhiệm, bao che cho cái ác không?”

“Khỏi nghĩ, đây là điều tất nhiên.”

“Nhưng Ninh Đình Đình là em gái cậu ta!”

“Vậy không phải càng kịch tính hơn sao?”

Có người tức giận nói: “Sao bà cô dưới tầng lại nói lung tung thế chứ? Đặt điều, thêm thắt thì lại càng quá đáng hơn. Rõ ràng tôi đã nhắc nhở bà ấy không được tiết lộ tình hình cụ thể vụ án ra bên ngoài mà bà ấy không nghe. Liệu bà ấy có biết chỉ cần một câu mình nói, Ninh Tùng Tùng có khả năng không giữ nổi tính mạng không?”

Làm gì có ai nguyện ý chịu trách nhiệm với câu mình nói vu vơ? Cho dù lời nói ấy bị phát tán trên internet, gây ảnh hưởng tới nhiều người.

Lúc này, di động Chương Vụ Bình rung lên, người chơi trong lần lượt rút điện thoại ra xem.

Một tài khoản với lượng theo dõi lớn trên mạng xã hội đẩy tin tức hôm nay lên với tiêu đề khiến cho người đọc run sợ: “Ninh Tùng Tùng lại lấy hai mạng người, bao giờ cảnh sát…”

“Đây… Làm vậy không phải đang quấy rối à? Bọn họ chưa chứng thực với cảnh sát đã dám đăng lên, bọn họ điên rồi sao?”

Hạ Quyết Vân liếc mắt quan sát sắc mặt Chương Vụ Bình, muốn đọc ra được bước tiếp theo của kế hoạch trên gương mặt âm trầm của anh ta. Anh cất giọng nói với ẩn ý rằng: “Nếu Ninh Tùng Tùng thấy tin tức này, cậu ta sẽ có suy nghĩ gì đây? Rất có thể cậu ta sẽ nghĩ cảnh sát toàn lũ vô dụng, chưa khám xét hiện trường cho rõ ràng đã vội vàng kết luận. Hoặc cũng có thể sẽ nghĩ cảnh sát sẽ vì cái lợi trước mắt mà bán đứng cậu ta, rồi làm ra những quá khích. Nói thật, chúng ta bây giờ, có hơi bị động.”

Sau khi cân nhắc nhiều lần, cuối cùng Chương Vụ Bình cũng đưa ra quyết định. Anh ta dùng sức lau mặt như muốn ném đi suy nghĩ tiêu cực, một lần nữa lấy lại tác phong của người lãnh đạo, ổn định cục diện.

“Những ai vừa được phân công nhiệm vụ, lên đường thực hiện đi. Hãy nhớ, cái cốt lõi của công tác điều tra là phải nghiêm túc, cẩn thận! Mọi người hãy phối hợp với nhau thật nhịp nhàng để nhanh chóng tìm ra Ninh Tùng Tùng. Còn nữa, rất có khả năng sau đấy phía truyền thông sẽ tung ảnh của Ninh Tùng Tùng lên, số lượng người chơi hiện tại đang đạt ở mức tối đa, đây là một cái lợi cho những người đi truy bắt như chúng ta. Các tổ đội có thể lần tìm manh mối qua dân chúng, phối hợp tìm kiếm.”

“Rõ!”

Chương Vụ Bình nói: “Với cả, ai là người quản lý tài khoản mạng xã hội của cơ quan? Nhân lúc sự việc đang được chú tâm hãy viết một bài thông báo đăng lên như một lời đáp trả phía truyền thông.”

“Phải nói như thế nào?”

Chương Vụ Bình cứng rắn nói: “Ăn ngay nói thật. Không cần phải nói chi tiết vụ án nhưng phải làm sáng tỏ được mối quan hệ của Ninh Tùng Tùng với hai nạn nhân trong vụ án giết người này. Phải có chứng cứ đối lập chứng minh Ninh Tùng Tùng không phải hung thủ, để cho mọi người không đưa ra những suy luận sai trái hay tuyên bố không thật và hãy kiên trì đợi thông báo sau của đơn vị. Nói thế đi.”

“Hả?” Người quản lý tài khoản lưỡng lự: “Giờ bên truyền thông đang nghiêng hẳn về một phía, chúng ta đứng ra làm sáng tỏ vậy chẳng khác gì lao đầu về phía lưỡi dao cả. Quần chúng không tin, còn rất khả năng sinh tâm lý phản nghịch. Theo tôi thấy thì làm vậy đem lại hiệu quả không lớn.”

“Không thì ta phải làm sao? Đổ hết áp lực và trách nhiệm lên người Ninh Tùng Tùng? Để cho cậu ta phải gánh chịu cái tội danh vốn chẳng phải của cậu ta rồi để cả xã hội trách mắng sao? Hay giờ chúng ta phải chờ cho dư luận vơi bớt mới đưa ra thông báo? Hoặc ý cậu là chúng ta thuận nước đẩy thuyền, chờ bao giờ bắt được Ninh Tùng Tùng về thì thẩm vấn cho có xong tung ra? Với tình cảnh hiện tại, Ninh Tùng Tùng không thể chờ được nữa.” Chương Vụ Bình cất cao giọng nói, rõ ràng rất nóng lòng nhưng lời tiếng miệng lại hóa vụng: “Làm vậy ta sẽ nhẹ nhàng hơn… Nhưng các đồng chí này, chúng ta không nên làm thế.”

Chẳng có mấy ai quan tâm Ninh Tùng Tùng ra sao, hoặc phải nói, họ không quan tâm Ninh Tùng Tùng đang suy nghĩ điều gì.

Quanh người cậu toàn những tên gọi bẩn thỉu, tiền đồ bị phá nát, cô đơn lạc lõng, cô độc một mình. Vậy nên dù có bị quần chúng hiểu lầm, cái cuối cùng nhận được chỉ là một câu đáng đời mang đậm thành kiến, nghĩ xa hơn một chút, thì cái sự hi sinh của cậu, ít nhất… cũng cống hiến được một chút cho sự ổn định xã hội, tựa như đang tô vẽ thêm một chút giá trị cho cuộc đời ảm đạm của cậu.

Nhưng, Chương Vụ Bình là cảnh sát. Nghề nghiệp, trách nhiệm và cái anh ta theo đuổi không cho phép anh ta suy ngẫm sự việc dưới góc độ lợi ích đơn giản. Đây không phải là cái nghề để anh ta có thể lười biếng, dùng chút xử lý là xong. Đối với anh ta mà nói, chân tướng và chính nghĩa, quan trọng hơn rất nhiều so với một cuộc đời thanh thản, yên bình.

Hạ Quyết Vân nhếch môi, đi qua đập mạnh vào bả vai Chương Vụ Bình, nói: “Tôi sẽ xử lý chuyện phía truyền thông. Tôi sẽ lên tiếng nói rõ.”

Chương Vụ Bình không am hiểu khía cạnh này lắm, nhưng biểu hiện của Hạ Quyết Vân khiến anh ta rất yên tâm. Anh ta đập tay lên mu bàn tay Hạ Quyêt Vân, gật đầu nói: “Cảm ơn.”

Hạ Quyết Vân: “Ai cũng bận cả. Thời gian bây giờ là vấn đề cấp bách.”

*

Khung Thương đứng trong đại sảnh, ngẩng lên nhìn màn hình LCD trên tường đang phát tin tức ngày hôm nay.

Video hơi rung, máy quay được chĩa thẳng vào cửa tòa nhà, nơi có dây chắn vàng của cảnh sát vây một vòng lớn, rồi thêm vài người cảnh sát đứng thủ ở trước cửa, cấm các bên truyền thông quay chụp. Phóng viên có mặt tại hiện trường giơ cao microphone lên, tranh nhau quay để gửi tới khán giả chi tiết vụ án, nhưng cảnh sát lại giơ tay che hết, đồng thời khóa chặt miệng không nói gì.

Ở đó rất ồn. Xung quanh thì cực kỳ hỗn loạn. Sau đó, màn ảnh chuyển hướng, chĩa ngay vào phóng viên có mặt tại hiện trường.

Phóng viên nghiêm túc thuật lại vụ án, nói bản thân sẽ duy trì công bằng nhưng lại khó mà khắc chế được lòng căm phẫn của bản thân.

“Chúng tôi vừa mới phỏng vấn người bị hại của vụ án lần này, bà ấy bị Ninh Tùng Tùng trói trên tầng hai uy hiếp gây tổn thương, cảnh sát đã phải trèo vào từ ban công tầng hai để giải cứu. Hiện tại, kẻ tình nghi đã chạy, phía cảnh sát vẫn chưa có ai đi ra đồng ý tiếp nhận phỏng vấn của chúng tôi…”

“Chúng ta hãy cùng nhau nhìn lại cuộc đời của Ninh Tùng Tùng… Như các bạn đã thấy, trước khi vụ án này xảy ra, Ninh Tùng Tùng đã là kẻ tình nghi của rất nhiều vụ án giết người. Bản thân tôi rất thắc mắc, không hiểu tại sao phía cảnh sát có thể để một kẻ nguy hiểm như vậy tự do đi lại ngoài xã hội. Rốt cuộc bọn họ đã căn cứ vào điều gì mà không lắp thiết bị theo dõi cho Ninh Tùng Tùng? Giờ đây sự an toàn dân chúng còn được bảo đảm hay không?”

Sau đó, phóng viên đưa ra một tấm hình Ninh Tùng Tùng được làm mờ mặt. Nhưng ảnh chưa được làm mờ đã sớm phát tán rộng rãi trên mạng và vẫn còn đang không ngừng lan rộng. Tất cả mọi người đều trông thấy bề ngoài của Ninh Tùng Tùng.

Bức ảnh ấy được chụp sau khi Ninh Tùng Tùng ra tù không lâu. Khi đó, mặt cậu râu ria xồm xoàm, lôi thôi lếch thếch, mái tóc rối tung, nét mặt chỉ có một vẻ mệt mỏi và u buồn. Cậu đứng khom lưng, ánh mắt thẫn thờ, giống như muốn tan biến giữa đám đông, muốn bản thân chỉ sống như một nhân vật bé nhỏ bình thường. Đáng tiếc, dù có như thế nào thì bức ảnh đen như mực ấy vẫn như ma quỷ bám riết lấy cậu.

Khung Thương há miệng thở dốc, yết hầu trượt lên xuống.

Cô khoác trên mình một bộ cổ trang màu trắng, khuôn mặt được trang điểm kỹ càng. Bóng lưng cao gầy lẳng lặng đứng tại chỗ, toàn thân toát lên khí chất thoát tục.

Trên mặt cô có đeo một chiếc mặt nạ che đi nửa khuôn mặt, biến đường nét sắc sảo trở nên nhu hòa, đôi mắt hẹp dài sáng ngời khác hẳn ảnh Ninh Tùng Tùng được chiếu trên TV. Dù cho có đứng gần quan sát thì người đối diện cũng chẳng thể nghi ngờ thân phận của cô.

Nếu bạn hỏi người như thế nào mới có thể quang minh chính đại hóa trang, biến hóa mà không bị nghi ngờ thì chỉ có thể là cosplay.

Khung Thương chọn hóa thân thành pháp sư, một nhân vật trong trò chơi khá nổi dạo gần đây. Cô đến studio gần đó thuê trang phục, bây giờ thì ngồi trong tiệm xem tin tức luôn.

Đứng cách cô không xa là hai cô nữ sinh đang chăm chú xem tin tức. Nghe phóng viên nói xong, họ tức giận trách móc:

“Trời ạ! Đến em gái ruột cũng ra tay sát hại, anh ta còn có tình người không thế?”

“Tớ thấy trên mạng bảo sau khi ra tù anh ta đến tìm em gái đòi tiền, nhưng em gái không cho nên ra tay luôn. Ai ngờ đâu cảnh ấy vừa hay bị người ở tầng dưới bắt gặp. Giờ anh ta bỏ chạy rồi.”

“Theo tớ thấy thì hình phạt của nước mình như thế là quá nhẹ, với cái loại người không biết hối cải như thế thì không nên cho ra tù mới đúng. Dứt khoát thanh toán cục nợ cho toàn xã hội đi.”

Khung Thương chậm rãi quay đầu nhìn về phía hai người đang trò chuyện.

Dưới cái nhìn chăm chú của cô, hai cô nữ sinh dần hạ tông giọng xuống, ngượng ngùng nói: “Anh trai nhỏ, có vấn đề gì sao anh?”

“Không có gì.” Khung Thương cười hiền: “Chẳng qua tôi đang thấy rất kinh ngạc.”

Hai người phụ họa theo: “Đúng vậy đúng vậy! Sao có thể như vậy chứ? Cảnh sát vô trách nhiệm quá rồi!”

“Nếu lần này Ninh Tùng Tùng tiếp tục chạy trốn thành công thì em nghi ngờ phía cảnh sát là gián điệp của anh ta.”

Khung Thương cúi đầu, đi ra quầy cầm túi quần áo chuẩn bị rời đi.

Ngay lúc cô bước được một chân ra khỏi cửa hàng thì TV phía sau truyền tới một giọng nói trầm ổn, mạnh mẽ.

“Chi tiết vụ án chúng tôi chưa thể công bố ra bên ngoài. Hiện tại, chúng tôi đang huy động toàn bộ nhân lực mình có để truy bắt Ninh Tùng Tùng, hi vọng cậu ta có thể chủ động xuất hiện, phối hợp với chúng tôi tiến hành điều tra. Nếu mọi người có tin tức gì hữu ích, hãy liên hệ ngay với cảnh sát.”

Phóng viên đáp lại bằng giọng điệu cọc cằn: “Chỉ phối hợp điều tra thôi sao? Cảnh sát làm vậy có phải là chưa tròn trách nhiệm không?”

Khung Thương quay người nhìn người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát, đứng nghiêm chỉnh trên màn hình.

Ánh mắt anh trong veo, kiên định nói: “Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, cô nói vậy mới là không có trách nhiệm. Thân là một phóng viên đến từ công ty truyền thông, hẳn cô phải biết người như thế nào mới có thể gọi là tội phạm.”

Hạ Quyết Vân trong vai một anh chàng cảnh sát trẻ tuổi hết sức chính nghĩa, thần thái bình tĩnh khiến người vô thức tin lời anh nói.

“Căn cứ theo video giám sát của tiểu khu, từ thời gian ghi lại có thể xác định khi Ninh Tùng Tùng có mặt tại hiện trường, hai nạn nhân đã tử vong. Qua khám xét hiện trường cho thấy, khả năng Ninh Tùng Tùng là hung thủ là cực thấp. Chờ sau khi đồng nghiệp của tôi kiểm nghiệm vật chứng xong, chúng tôi sẽ đưa ra văn bản thông báo chính thức. Trước lúc đó, tôi hi vọng mọi người có thể giữ bình tĩnh. Nếu có người dân nào phát hiện ra tung tích của Ninh Tùng Tùng, mong mọi người không kích thích cậu ấy, cũng đừng gây tổn thương. Cảm ơn mọi người đã phối hợp.”

Phóng viên: “Nhưng mà…”

Hạ Quyết Vân giành trước một bước, trả lời: “Người bị hại họ Tôn mà phóng viên vừa phỏng vấn thật ra không hề thấy cảnh Ninh Tùng Tùng giết người. Chẳng qua là bà ấy tới hiện trường muộn hơn Ninh Tùng Tùng một bước. Lúc bà ấy ra tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên, câu trả lời đã có sự chênh lệch so với khẩu cung đã lấy trước đó. Tôi có thể hiểu đây là do cảm xúc của bà ấy chưa ổn định hoặc cố tình thổi phồng sự việc lên để đưa ra tin tức không chân thật. Tôi hi vọng mọi người được đảm bảo tính chân thật trước khi biết toàn bộ sự việc. Xin cảm ơn, mọi người vất vả rồi.”

Hai nữ sinh vừa chỉ trích Ninh Tùng Tùng hoang mang.

“Hả?”

“Vậy là sao chứ?”

“Không lẽ đây là thật? Cảnh sát đâu cần phải thay Ninh Tùng Tùng nói chuyện?”

“Nhưng nếu thế thì anh ta bắt cóc bà ấy làm gì? Anh ta chạy làm gì chứ…”

Sau khi nghe lời phát biểu của Hạ Quyết Vân, Khung Thương nhếch môi cười khổ:

“Đáng tiếc…”

Đáng tiếc trước kia không có ai nguyện ý chịu áp lực, đứng ra thay Phạm Hoài nói một lời. Bỏ lỡ thời cơ tốt nhất là một sai lầm.

Khung Thương túm chặt túi, dứt khoát xoay người rời đi.

Tác giả có lời muốn nói:

Ninh Tùng Tùng là nhân vật giả tưởng được thiết lập giới tính nam, nhưng Khung Thương là nữ nên lúc nhập vai, đại từ nhân xưng sẽ có thay đổi.

Đôi lời của Cải Trắng: Đây là lời giải thích của tác giả cho việc dùng 她 thay 他 mình giải thích ở chương trước đó =))


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.