Linh Miêu Gây Dựng Sự Nghiệp Hằng Ngày

Chương 28: Khoảng cách đến cấp 80



Đối với thú nhân, có thể an ổn sống đến già, quả thật là một điều vô cùng xa xỉ. Khi họ buộc phải rời khỏi bộ tộc, hy vọng duy nhất là có đủ một bữa ăn no và một nơi để chống chọi với mùa đông lạnh lẽo. Nhưng vì cái lạnh thấu xương cùng cơn đói khát kéo dài, bọn họ thường không thể sống qua được mùa đông thứ hai…

Càng không nói đến những thú nhân đó bị bệnh hay bị thương nặng, dù cho trước kia họ có cường tráng mạnh mẽ ra sao, sau khi bị đuổi khỏi bộ tộc, lang thang phiêu bạt, không có một chút tôn nghiêm nào mà chết đi, trở thành thức ăn cho những loài động vật khác.

Ở thời đại thú nhân này, dù cho tạm thời không xuất hiện những hoang tưởng viển vông quá mức như việc con người thường ảo tưởng về thần thánh và cầu nguyện cho những kỳ vọng bản thân, nhưng Lão Thạch Đầu vẫn như cũ, không cần người dạy vẫn học được cách chắp tay trước ngực, cung kính hướng về phía Ninh Phỉ quỳ lạy.

“Cảm tạ Thần Thú, cảm tạ sứ giả.”

“Cảm tạ Thần Thú, cảm tạ sứ giả!!!”

Nhìn dáng vẻ ấy của lão, những thú nhân khác cũng không nhịn được mà học theo, hướng về phía Ninh Phỉ bày tỏ lòng biết ơn chân thành nhất.

Ninh Phỉ đối diện với một đám thú nhân quỳ xuống trước mặt mà lông dựng ngược lên, dù sao anh cũng là một bộ đội lớn lên trong thời đại mới, sống dưới lá cờ đỏ, làm sao chịu được tình huống này! Hơn nữa anh cũng không hy vọng những thú nhân này đặt nhiều kỳ vọng về thần, như vậy họ sẽ sinh ra những suy nghĩ lười biếng mà không chịu lao động.

Nghĩ đến đây, Ninh Phủ liền vội tránh đám thú nhân đang quỳ lạy, trầm giọng nói: “Thần Thú ban cho chúng ta hàm răng sắc bén cùng móng vuốt, thân thể khỏe mạnh, lương thực dồi dào, ắt hẳn ngài hy vọng chúng ta có thể sử dụng chúng để cải thiện cuộc sống càng thêm tốt đẹp. Mặc dù ta là sứ giả, nhưng ta cũng không có gì khác so với các ngươi, cũng đang chờ tin tức từ nhiều Thần Thú khác. Đây là việc yêu cầu chúng ta cùng nhau hoàn thành, sứ giả cũng không phải cái gì cũng làm được. Nếu nếu các ngươi thật sự muốn cảm tạ, thì hãy cảm tạ Thần Thú. Nhưng nếu các ngươi vì cảm thấy cuộc sống Thần Thú ban cho quá tươi đẹp rồi chây lì lười biếng, thì ngài sẽ không do dự mà thu hồi những thứ đã ban cho, khiến các ngươi phải tiếp tục quay về sinh hoạt cuộc sống trước kia.”

“Chúng ta sẽ không!” Chưa một ai từng thấy Lão Thạch Đầu rơi nước mắt, nhưng hiện tại, lão khóc thành tiếng, nói: “Ta là con dân của Thần Thú, đôi tay này là do Thần Thú ban cho, ta sẽ cật lực làm việc thật chăm chỉ, đến khi nào sinh mệnh này kết thúc.”

“Đúng, chúng ta sẽ cật lực làm việc thật chăm chỉ, đến khi nào sinh mệnh này kết thúc!”

Ninh Phỉ xúc động, những thú nhân này thật sự rất đơn thuần, chiếu cố bọn họ một chút, đã một lòng tín nhiệm anh, khiến cho anh có chút xấu hổ.

“Được rồi được rồi, các ngươi không cần phải như vậy đâu.” Ninh Phỉ sờ sờ mũi, có chút không tự nhiên lắm nâng Lão Thạch Đầu dậy, nói: “Lần này ta ra ngoài, không chỉ tìm được rất nhiều khối đá cứng rắn, mà còn được Thần Thú chỉ dẫn, phát hiện thêm một ít loài thực vật.” Anh nghĩ nghĩ một lúc, rồi dứt khoát mượn danh nghĩa Thần Thú, lấy sợi gai từ trong không gian ra trên tay mình.

Chỉ vài ngày ngắn ngủi, từ dáng vẻ khô héo, sợi gai đã khôi phục lại được trạng thái xanh tươi, cành lá cũng đã vươn dài ra mang theo một màu xanh mướt.

“Đây là?” Lão Thạch Đầu nhận lấy sợi gai từ tay Ninh Phỉ, cẩn thận nhìn, khó hiểu hỏi anh: “Đây là đồ ăn sao?”

Ninh Phỉ nói: “Loại thực vật này được gọi là sợi gai, tuy rằng lá và hạt đều có thể ăn được, nhưng công dụng lớn nhất của loài thực vật này là lấy sợi, chúng có thể dùng để dệt thành vải và may quần áo. Mọi người có thể suy nghĩ một chút, hiện tại đã là mùa đông, chúng ta mặc áo lông thú quây quần bên đống lửa, cảm giác lạnh lẽo cũng nhanh chóng qua đi, nhưng khi đến mùa hè thì sao? Không lẽ chúng ta không mặc gì ra ngoài làm việc mỗi ngày sao? Đương nhiên, có thể đối với các ngươi thì đó không phải là vấn đề, nhưng Thần Thú lại hy vọng chúng ta có một cuộc sống đủ đầy. Những sợi gai này khi dệt thành quần áo lại vô cùng nhẹ nhàng mát mẻ, còn có thể nhuộm thêm vô số màu sắc để trông đẹp hơn.”

Nói tới đây, anh nhìn xuống ánh mắt mờ mịt của đám thú nhân, suy tư một lát, rồi dứt khoát nhìn về phía Đại Hoa, nói: “Đại Hoa, ngươi cảm thấy những chiếc váy da thú có đẹp hay không?”

Đại Hoa ngượng ngùng sờ sờ chiếc váy trên người. Mặc dù nàng không nhìn thấy được bộ dáng hiện tại của bản thân, nhưng loại váy da này thật sự rất thoải mái, lại còn cực kỳ mềm mại, còn muốn xác định rõ ràng một chút, thì chỉ cần nhìn vào ánh mắt Đại Thạch sẽ rõ.

“Sợi gai còn có thể làm ra được những bộ quần áo đẹp hơn.” Ninh Phỉ như nhìn thấu tâm tư của Đại Hoa, nói tiếp, “Váy không những đẹp hơn, giúp chúng ta che khuất những đường nét trên cơ thể, còn giúp chúng ta trở nên gọn gàng và xinh đẹp hơn nhiều.”

“Thật không?” Đại Hoa nhìn về phía sợi gai, ánh mắt càng trở nên nóng bỏng, nàng cầm lấy những sợi gai từ tay Lão Thạch Đầu, thật sự không thể nào nghĩ ra được làm sao từ loại thực vật này làm ra được những bộ quần áo xinh đẹp, “Vậy bây giờ chúng ta phải làm như thế nào?”

Ninh Phỉ lắc đầu nói: “Thần Thú chỉ cho chúng ta lời nhắc nhở như vậy, còn làm như thế nào thì chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của bản thân nữa… Nhưng ngài có nói những sợi gai này có thể ngâm qua với nước, sau đó kéo chỉ ra, nhưng làm sao để từ những sợi chỉ này dệt thành vải, làm sao để dệt thành quần áo, thì ngài lại không nói đến.”

“Kéo chỉ ra…” Ánh mắt của Đại Hoa dừng trên tấm thảm rơm mà nàng đã dệt: Ta hiểu rồi, nếu có thể kéo chỉ ra từ những sợi gai này, rồi đan nó lại với nhau giống như khi dệt những tấm thảm rơm này. A Phỉ ngươi yên tâm, chuyện này cứ giao cho ta, ta sẽ làm ra được những sợi chỉ gai! Chỉ có điều…” Nàng siết chặt sợi gai nói: “Chỉ có mỗi một cái này thôi sao? Lỡ ta làm hỏng mất, chẳng phải là…”

“Ngươi yên tâm.” Ninh Phỉ lấy ra từ trong không gian một bó gai lớn, đưa cho Đại Hoa, “Ta vẫn còn rất nhiều sợi gai có thể cho ngươi, hơn nữa chờ đến mùa xuân, ta cũng định sử dụng một mảnh đất nhỏ để chuyên trồng loại cây gai này, nên người không cần quá lo lắng, một lần không được thì làm lại, không được nữa thì vẫn tiếp tục làm lại, rồi cuối cùng sẽ tìm ra cách để làm thành công thôi.”

Đại Hoa nắm lấy sợi gai trong tay run nhẹ, nàng thật sự có thể hoàn thành việc mà Thần Thú giao cho được thật sao? Suy nghĩ một chút cũng đã thấy thật kích động rồi!

“Vậy còn chúng tôi? Chúng tôi có thể làm cái gì?” Thiết Trụ không thể chịu được, nhóc còn trẻ, tư duy phóng khoáng, nên càng muốn làm chuyện lớn. Thực chất nếu sở hữu những người trẻ khác thì đều như vậy, bọn họ khi đối diện với những điều mới mẻ đều nóng lòng muốn thử, sự tò mò cùng sự mong muốn được trải nghiệm sẽ mang lại cho họ nhiều lợi ích hơn.

Ninh Phỉ cười nói: “Vẫn còn rất nhiều việc cần chúng ta làm, lúc trước ta đã nói cùng Thạch Đầu thúc, có một việc cần dùng đến đá cứng để làm, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu bằng chuyện này.”

Lão Thạch Đầu sửng sốt, nói: “Chính là cái thứ có thể biến hạt ngô thành phấn… Là cái gì ấy nhỉ?

“Cối xay đá.”

Ninh Phi xé một mảnh vỏ cây, dùng than củi vẽ ra một cái cối xay đá: “Tiếp theo chúng ta cần làm là cái này, có cái cối xay này, chúng ta có thể nghiền ngô cùng lúa thành bột, tạo ra được nhiều đồ ăn ngon khác nhau. Hơn nữa, ngô và lúa còn có thể tích trữ, cho dù là đến mùa đông, chúng ta không thể đánh bắt được con mồi, thì vẫn có thể dựa vào những thứ này để lấp đầy bụng.”

“Cối xay đá…”

Các thú nhân nhìn vào mảnh vỏ cây, lắng nghe Ninh Phỉ giảng giải xong, trong mắt ai nấy cũng lộ ra tia cuồng nhiệt.

Lúc Ninh Phỉ trở về phòng ngủ, ý thức cũng đã có chút buồn ngủ, nhưng đáng tiếc có một con mèo trắng to lớn lại không muốn anh đi ngủ.

“Lần này ngươi đi ra ngoài, cũng không nói trước cùng ta một tiếng.” Giọng nói của con mèo trắng tràn đầy ủy khuất, hắn nâng móng vuốt lay lay linh miêu, muốn bảo anh không được suốt ngày chui vào bụng hắn.

Ninh Phỉ chớp chớp đôi mắt sắp thành nhang muỗi của mình, thừa nhận sai lầm: “Tao sai rồi, lúc ấy là do tao quá kích động, nghĩ dù sao mày cũng quen rồi…”

“Ta không quen, ngươi có biết mỗi lần ngươi rời đi ta đã lo lắng bao nhiêu không? Hơn nữa lần trước ngươi rõ ràng cũng không nói lời nào mà bỏ đi.” Mèo trắng bảo vệ lấy cái bụng mềm mại của mình khỏi Ninh Phỉ, dứt khoát từ trên giường ngồi dậy, chính đáng nói: “Ta vừa trở về đã không thấy ngươi, lại còn không biết đã đi nơi nào. Ít nhất trước kia ngươi cũng chỉ chạy xung quanh địa bàn của ta, lần này ngươi lại còn chạy đến địa bàn của người khác, ta có thể không lo lắng sao?”

“Tao thật sự sai rồi!” Ninh Phỉ miễn cưỡng vực dậy tinh thần, ngẩng đầu liếm liếm cái cằm của mèo trắng. Tuy rằng anh không quen cái hành động này lắm, nhưng anh biết đây là hành động biểu đạt an ủi yêu thương giữa các thú nhân, “Tao thề, khi mùa xuân đến, tao tuyệt đối sẽ không chạy ra ngoài nữa, được không?”

Ninh Chinh nói: “Cũng không phải ta sợ ngươi ra ngoài, chỉ là ta lo lắng, ít nhất ngươi cũng nói với ta trước một tiếng là ngươi muốn đi đâu, ta sẽ tự mình đưa ngươi ra khỏi lãnh địa, như thế cũng an tâm một chút. Trước kia không có ai thì không sao, nhưng giờ trong nhà có người rồi, mà còn không muốn cho ta đi cùng.”

Ninh Phỉ thở dài, trước kia Ninh Chinh rất dễ bị lừa, nhưng không biết có phải gần đây ăn nhiều đồ chín nên thông minh hơn không mà càng lúc càng trở nên gian xảo.

Anh nói: “Cũng không phải là ta không muốn mày đi cùng tao, chỉ là cái không gian của tao chỉ có tao mới có thể đi vào, nếu lỡ gặp nguy hiểm ta còn có thể trốn đi, nhưng còn mày làm sao? Chờ đến lúc ngươi hoàn toàn trưởng thành rồi, chúng ta sẽ cùng nhau ra ngoài du ngoạn, được không? Tao chỉ muốn tìm hiểu xem bên ngoài lãnh địa là như thế nào, tiện thể cũng dẫn theo vài người về bộ tộc chúng ta.”

Mèo trắng bự bực bội cào cào chiếc giường da thú, nói: “Tại sao không gian của ngươi chỉ ngươi mới có thể đi vào chứ? Ta không phải là thần thú sao? Tại sao ta lại không thể đi vào?”

Ninh Phỉ sửng sốt, thật ra anh cũng không rõ lắm, chỉ là tiềm thức anh nhận ra chuyện này. Anh hướng về phía Ninh Chinh nói: “Chuyện đó đợi ta thử vào hỏi xem, có thể cùng ngươi tiến vào hay không.” Nói xong anh liền chui vào trong không gian.

“Cẩu Đản, tao có thể mang người khác tiến vào không gian không?” Anh hét lên.

Hệ thống rất không tình nguyện đáp: [Có thể, chỉ là hiện tại cấp bậc của ngài không đủ. Để mở khóa tính năng không gian hai người yêu cầu ít nhất cũng phải cấp 80 và 50 vạn điểm, mở ra không gian quần thể thì ít nhất cũng phải max cấp, mỗi lần có một người tiến vào sẽ bị trừ 5 vạn điểm, hơn nữa giới hạn mỗi tháng chỉ có thể vào một lần.]

Ninh Phỉ nhìn một chút, thấy số điểm của chính mình còn chưa đến 3000 điểm, anh có chút đau đầu.

Ninh Chinh thấy anh từ không gian đi ra, đôi mắt sáng rực hỏi: “Thần Thú nói như thế nào?” Từ khi Ninh Phỉ nói về chuyện Thần Thú này, anh vẫn kiên định không có gì hoài nghi rằng không gian này chính là địa phương của các Thần Thú. Có điều lúc anh bước vào, đến một bóng người cũng không có, chỉ có một con Cẩu Đản vô cùng ồn ào, nhất thời tâm lý anh có chút suy sụp.

Ninh Phỉ thở dài nói: “Có thể tiến vào, nhưng phải chờ đến khi hệ thống không gian thăng đến cấp 80.”

Ninh Chinh không rõ lắm cấp 80 là bao xa, hỏi thử: “Vậy hiện tại ngươi bao nhiêu rồi?”

Ninh Phỉ đáp: “Hiện tại vẫn chưa đến cấp 5.” Nói đến đây lòng anh liền cảm thấy khó chịu.

Ninh Chinh nghĩ nghĩ thêm một lúc, hỏi tiếp: “Vậy là còn cần bao nhiêu?”

Ninh Phỉ thở dài, anh cảm thấy mình cần dạy cho đám thú nhân này cách đếm số.

“Nếu so với cấp bậc hiện tại thì khoảng cách vẫn còn rất xa.” Anh giơ móng vuốt kép ra một khoảng cách: “Cấp 80, chính là từ nơi này chạy ra khỏi lãnh thổ của ngươi là được.”

Ninh Chinh trợn mắt há hốc mồm.

“Vậy hiện tại chúng ta phải làm sao?” Hắn có chút sốt ruột, mặc dù không đếm được, nhưng hắn vẫn biết nhìn ra quãng đường đó dài ngắn như thế nào, khoảng cách từ nơi này chạy ra ngoài lãnh địa, thật sự chênh lệch rất xa!

Ninh Phỉ an ủi nói: “Ta phải ở trong không gian trồng trọt, chăn nuôi, như vậy mới có thể thăng cấp. Kho hàng hiện tại cũng không đủ dùng, những đồ vật ta thu vào cũng không còn chỗ để… Có điều ít nhất hiện giờ chúng ta có nhiều người như vậy, ta nghĩ dù có chuyện gì thì hết mùa đông này ta cũng có thể thăng đến cấp 10… Nhỉ?

Mặc dù Ninh Chinh có chút hoang mang, nhưng mà hắn cũng không biết phải làm sao.

Ngày hôm sau, Ninh Chinh tuy đã xuất phát cùng bọn Đại Thạch từ sáng sớm, nhưng rất nhanh chưa đến buổi trưa đã trở lại.

Ninh Phỉ vẫn đang cùng Lão Thạch Đầu nghiền ngô, anh tính toán hai ngày này đem ngô đã thu hồi từ nhà kho đem ra xay hết, đợt thu hoạch kế tiếp thì cũng cấp 5 rồi, sau đó sẽ có hạt giống mới, nghĩ đến đó thôi anh đã cảm thấy vô cùng kích động rồi.

Về phần cối xay đá, Đại Thạch trở về cũng chính vì chuyện này, bọn họ hiện tại đang chờ sự chỉ huy từ Ninh Phỉ, nên trước tiên sẽ làm sẵn một chiếc rìu và búa đá mới.

Còn Đại Hoa bên này dùng hai chậu gốm, mỗi chậu đựng ba bó gai, nàng đang muốn nghiên cứu xem bó gai ngâm như thế nào mới có thể rút ra sợi, hơn nữa, tay nàng vẫn không ngừng thêu dệt, nàng muốn dùng những rơm rạ này để luyện tập, tránh trường hợp lúc kéo được sợi rồi, lại không dệt ra cái gì cả. Vả lại hiện tại trong sơn động, cũng có nhiều nơi thiếu màn, nệm rơm.

“Bọn ta đã dựa theo hình dạng cối xay ngươi miêu tả, tìm được loại đá này, ngươi đến nhìn thử xem có dùng được không.” Đại Thạch và Ninh Chinh khiêng một hòn đá màu xanh trắng trong tay hạ xuống, phía sau còn có Tiểu Thiết Trụ miệng đang ngậm hai con thỏ đi theo, ai cũng mang theo vật phẩm trở về.

Ninh Phỉ vội vàng chạy ra đón bọn hắn, đưa từng người một ống trúc đầy nước ấm. Mang một hòn đá lớn từ bên ngoài về đây, cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Kỳ thật anh muốn tự mình đem về, nhưng mà Đại Thạch cùng Ninh Chinh lại sống chết không đồng ý.

Ý từ là do bọn hắn sợ chuyện gì cũng để sứ giả làm, như thế Thần Thú sẽ cho rằng mọi người đang lười biếng không chịu làm việc.

Ninh Phỉ sờ lên hòn đá vừa được mang về, trong lòng có chút không xác định được.

“Ta cũng không rõ lắm, chỉ là nghe từ Thần Thú nói rằng loại đá này có thể tạo ra cối xay đá. Nhưng không cần lo lắng vội, trước tiên chúng ta đem công cụ đã làm ra đến đây đã.”

Quặng sắt cứng này phải mài các góc cạnh mới làm ra được rìu đá, hơn nữa có góc cạnh, mới có thể chạm khắc đá được. Ninh Chinh và Đại Thạch mặc bộ váy da thú, lăn lộn hơn nửa ngày trong tuyết lớn mới mài xong được mấy khối đá. Chẳng qua may mắn Ninh Chinh có nhặt về một ít đá nhỏ, vừa vặn phù hợp làm rìu và búa đá, thậm chí còn có thể tạo ra được thạch chùy.

Hiện giờ trên tay ai cũng cầm một bộ công cụ, Đại Thạch lắc rìu đá trong tay, đi đến một cái cây nhỏ, dùng hết sức vung rìu xuống, cây nhỏ cũng rất nhanh đã bị đốn hạ.

“Thật dễ dùng!” Đại Thạch kéo theo cây nhỏ về, cũng không thèm để ý đến mồ hôi đã nhễ nhại, hưng phấn nói: “Thứ này thật dễ dùng, nhìn đi, chỉ có ba lần! Cái cây này đã ngã xuống rồi!

Thấy Ninh Chinh cũng đang nóng lòng muốn thử, Ninh Phỉ sợ bọn họ cảm lạnh, nhanh chạy gọi trở về, nói: “Chờ đến mùa xuân chúng ta sẽ xây nhà, còn rất nhiều cơ hội để các ngươi thực nghiệm những thứ này dùng tốt như thế nào. Trước tiên vào trong uống chút canh nóng đi, rồi mặc quần áo vào, nếu không sẽ rất dễ sinh bệnh.”

Hai con mèo bự hào hứng rửa tay rửa mặt, nhanh chóng mặc quần áo vào, trên tay vẫn yêu thích cầm chiếc rìu đá không buông.

Thiết Trụ lột da hai con thỏ nhóc mang về, việc này là do Lão Thạch Đầu chỉ cho nhóc. Nhóc đem da thỏ nhét vào lò sưởi nướng, sau đó rắc thêm ít muối trắng lên thịt thỏ. Cuối cùng dùng gậy xiên qua và nướng chúng trên bếp lò.

Mặc dù nhóc không thể tham gia chế tác rìu đá cùng mọi người, nhưng nhóc cũng có một bộ công cụ của riêng mình, điều này khiến Tiểu Thiết Trụ thật sự rất vui. nhóc nhìn về phía Ninh Chinh và Đại Thạch, rồi lại quay sang phía Ninh Phỉ đang nấu canh cho bọn họ, nhóc bỗng cảm thấy may mắn vì lựa chọn ban đầu của mình, khi lựa chọn đi theo Lão Thạch Đầu…

Tuy rằng có chịu một ít khổ sở, nhưng mà hiện tại, nhóc lại cảm thấy, những cực khổ đó đều rất đáng giá. Chỉ là do chính mình còn nhỏ tuổi, nên có nhiều việc Ninh Phỉ và Đại Thạch đều không muốn để nhóc làm. Nhưng không sao, hiện tại nhóc đã học được cách lột da thỏ, nhất định về sau sẽ còn học được nhiều thứ hơn nữa.

Ninh Phỉ, sứ giả của Thần Thú, ngài ấy thật sự rất lợi hại!

Một đám người ăn cơm no nê xong, ngồi nghĩ nghĩ xem làm sao biến khối đá thành hình tròn. Để có thể giải thích rõ hơn nguyên lý hoạt động của cối xay đá, Ninh Phỉ dùng bùn nặn ra một mô hình cối xay.

“Các ngươi nhìn xem, phía trên sẽ tương đối nhỏ, bên dưới có một vòng khe rãnh như thế này, có thể xay nhỏ rồi hứng bột ở phía dưới. Ở giữa cối mặt trong có khoét rỗng, cái cối xay còn có thể xoay tròn nếu chúng ta sẽ dùng cọc gỗ làm trục. Mặt trên cũng khoét thêm một cái lỗ, ngô cũng từ đây tiến vào cối.”

Sau khi cối xay bằng bùn khô lại, chứng từ từ chuyển vào trong tay Ninh Phỉ.

“Chỉ cần như vậy là sẽ có bột mì sao?” Đại Hoa kinh ngạc nhìn cối xay bằng đá đen thui kia, không ngừng cảm thán.

Ninh Phỉ nói: “Đúng vậy, bột mì và bột ngô đều có thể làm ra những món ăn mềm mại, dù cho các ngươi có rụng hết răng vẫn có thể cắn được.”

Khoai tây và khoai lang đỏ cũng có thể ăn.” Thiết Trụ bổ sung.

Ninh Phỉ cười nói: “Đúng, thịt cũng có thể mềm nếu hầm lên, cho dù chúng ta có già đi, không còn cái răng nào nữa, vẫn có thể ăn no.”

Đại Hoa vỗ vai Đại Thạch, ánh mắt nghiêm túc nhìn bạn lữ của mình: “Nhất định phải làm ra được cối xay đá, nghe chưa, nhất định phải làm được!”

Đại Thạch xoa xoa bàn tay đang ấn trên vai mình, hắc hắc cười nói: “Ta nhất định sẽ làm được, như vậy dù cho đến lúc phụ thân già rồi, cũng không sợ không có đồ ăn nữa.”

Lão Thạch Đầu chạm vào cối xay đá bằng bùn kia, nước mắt lại rơi xuống.

Lão chợt cảm thấy được bản thân đang vô cùng hạnh phúc.

Lão thật sự muốn gọi những người bạn già của mình đến, cho bọn hắn nhìn xem, sứ giả đã đối tốt và cho họ những điều tốt đẹp như thế nào!

Nghĩ đến đây, khuôn mặt của lão lộ vẻ mong chờ, nhìn về phía Ninh Phỉ nói: “A Phỉ, chúng ta có thể, có thể để lại một ít cho lão thú nhân được không? Cho bọn hắn ăn một bữa cơm no…”

“Phụ Thân!” Đại Hoa kêu lên, “A Phỉ cung cấp cho chúng ta những đồ ăn này cũng không dễ dàng gì.”

Lão Thạch Đầu dừng một chút, thần sắc có phần ảm đạm, cười khổ nói: “Ừm, đúng vậy… Cũng là do ta cao hứng, ta…”

“Thạch Đầu thúc.” Ninh Phỉ đỡ lấy bả vai lão, nói: “Hiện giờ chúng ta không còn có thể tiếp nhận thêm quá nhiều thú nhân nữa, chờ tới mùa xuân, chúng ta có thể đến nơi mà A Chinh nói, cùng nhau xây nhà, trồng trọt, tích trữ được nhiều lương thực hơn, đến lúc đó thúc có thể mang những người bạn già đã bị trục xuất của thúc tới gia nhập. Nhưng có điều… Thạch Đầu thúc, Thần Thú không nuôi những người rảnh rỗi.”

Thiện chí nhất thời chỉ có thể giải quyết những nhu cầu cấp bách, nhưng nó không phải là giải pháp lâu dài.

Anh cũng không phải sợ Lão Thạch Đầu không đáng tin cậy, chỉ là vạn nhất, có những người được nuôi dưỡng đến chây lười, sẽ không tránh khỏi tình huống cả một nhóm người sẽ lười biếng theo. Anh không muốn những người đó cảm thấy nơi đây là nơi bọn hắn hiển nhiên có thể đến, kể cả là những người già. Hơn nữa quá nhiều người cũng khó quản lý, chờ sau này những con mèo bự này học xong quy củ anh đặt ra đã, nhận thêm người sẽ không thành vấn đề.

Nhưng mà hiện tại, anh không làm được.

Nguyên nhân cơ bản nhất chính là…

Cái động của anh quá nhỏ, chỉ mấy con mèo bự này đã khiến sơn động này chật kín rồi.

Ninh Phỉ thật sự mong muốn đến mùa xuân, cầu cho mùa xuân đến nhanh một chút!

______

Tác giả có lời muốn nói:

Ninh Phi: Thật sự ta rất nhớ mùa xuân

Lão Triệu: Mùa xuân đến rồi, vạn vật hồi sinh, các loài muông thú hãy cùng đến thảo nguyên rộng lớn vỗ tay yêu thương

Ninh Phỉ: Ta không muốn vỗ tay!! Ta chỉ muốn xây nhà!!!

Ninh Chinh: Ta muốn vỗ tay, vỗ liên tục mấy ngày liền…

Ninh Phỉ:!!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Linh Miêu Gây Dựng Sự Nghiệp Hằng Ngày

Chương 28: Khoảng cách đến cấp 80



Đối với thú nhân, có thể an ổn sống đến già, quả thật là một điều vô cùng xa xỉ. Khi họ buộc phải rời khỏi bộ tộc, hy vọng duy nhất là có đủ một bữa ăn no và một nơi để chống chọi với mùa đông lạnh lẽo. Nhưng vì cái lạnh thấu xương cùng cơn đói khát kéo dài, bọn họ thường không thể sống qua được mùa đông thứ hai…

Càng không nói đến những thú nhân đó bị bệnh hay bị thương nặng, dù cho trước kia họ có cường tráng mạnh mẽ ra sao, sau khi bị đuổi khỏi bộ tộc, lang thang phiêu bạt, không có một chút tôn nghiêm nào mà chết đi, trở thành thức ăn cho những loài động vật khác.

Ở thời đại thú nhân này, dù cho tạm thời không xuất hiện những hoang tưởng viển vông quá mức như việc con người thường ảo tưởng về thần thánh và cầu nguyện cho những kỳ vọng bản thân, nhưng Lão Thạch Đầu vẫn như cũ, không cần người dạy vẫn học được cách chắp tay trước ngực, cung kính hướng về phía Ninh Phỉ quỳ lạy.

“Cảm tạ Thần Thú, cảm tạ sứ giả.”

“Cảm tạ Thần Thú, cảm tạ sứ giả!!!”

Nhìn dáng vẻ ấy của lão, những thú nhân khác cũng không nhịn được mà học theo, hướng về phía Ninh Phỉ bày tỏ lòng biết ơn chân thành nhất.

Ninh Phỉ đối diện với một đám thú nhân quỳ xuống trước mặt mà lông dựng ngược lên, dù sao anh cũng là một bộ đội lớn lên trong thời đại mới, sống dưới lá cờ đỏ, làm sao chịu được tình huống này! Hơn nữa anh cũng không hy vọng những thú nhân này đặt nhiều kỳ vọng về thần, như vậy họ sẽ sinh ra những suy nghĩ lười biếng mà không chịu lao động.

Nghĩ đến đây, Ninh Phủ liền vội tránh đám thú nhân đang quỳ lạy, trầm giọng nói: “Thần Thú ban cho chúng ta hàm răng sắc bén cùng móng vuốt, thân thể khỏe mạnh, lương thực dồi dào, ắt hẳn ngài hy vọng chúng ta có thể sử dụng chúng để cải thiện cuộc sống càng thêm tốt đẹp. Mặc dù ta là sứ giả, nhưng ta cũng không có gì khác so với các ngươi, cũng đang chờ tin tức từ nhiều Thần Thú khác. Đây là việc yêu cầu chúng ta cùng nhau hoàn thành, sứ giả cũng không phải cái gì cũng làm được. Nếu nếu các ngươi thật sự muốn cảm tạ, thì hãy cảm tạ Thần Thú. Nhưng nếu các ngươi vì cảm thấy cuộc sống Thần Thú ban cho quá tươi đẹp rồi chây lì lười biếng, thì ngài sẽ không do dự mà thu hồi những thứ đã ban cho, khiến các ngươi phải tiếp tục quay về sinh hoạt cuộc sống trước kia.”

“Chúng ta sẽ không!” Chưa một ai từng thấy Lão Thạch Đầu rơi nước mắt, nhưng hiện tại, lão khóc thành tiếng, nói: “Ta là con dân của Thần Thú, đôi tay này là do Thần Thú ban cho, ta sẽ cật lực làm việc thật chăm chỉ, đến khi nào sinh mệnh này kết thúc.”

“Đúng, chúng ta sẽ cật lực làm việc thật chăm chỉ, đến khi nào sinh mệnh này kết thúc!”

Ninh Phỉ xúc động, những thú nhân này thật sự rất đơn thuần, chiếu cố bọn họ một chút, đã một lòng tín nhiệm anh, khiến cho anh có chút xấu hổ.

“Được rồi được rồi, các ngươi không cần phải như vậy đâu.” Ninh Phỉ sờ sờ mũi, có chút không tự nhiên lắm nâng Lão Thạch Đầu dậy, nói: “Lần này ta ra ngoài, không chỉ tìm được rất nhiều khối đá cứng rắn, mà còn được Thần Thú chỉ dẫn, phát hiện thêm một ít loài thực vật.” Anh nghĩ nghĩ một lúc, rồi dứt khoát mượn danh nghĩa Thần Thú, lấy sợi gai từ trong không gian ra trên tay mình.

Chỉ vài ngày ngắn ngủi, từ dáng vẻ khô héo, sợi gai đã khôi phục lại được trạng thái xanh tươi, cành lá cũng đã vươn dài ra mang theo một màu xanh mướt.

“Đây là?” Lão Thạch Đầu nhận lấy sợi gai từ tay Ninh Phỉ, cẩn thận nhìn, khó hiểu hỏi anh: “Đây là đồ ăn sao?”

Ninh Phỉ nói: “Loại thực vật này được gọi là sợi gai, tuy rằng lá và hạt đều có thể ăn được, nhưng công dụng lớn nhất của loài thực vật này là lấy sợi, chúng có thể dùng để dệt thành vải và may quần áo. Mọi người có thể suy nghĩ một chút, hiện tại đã là mùa đông, chúng ta mặc áo lông thú quây quần bên đống lửa, cảm giác lạnh lẽo cũng nhanh chóng qua đi, nhưng khi đến mùa hè thì sao? Không lẽ chúng ta không mặc gì ra ngoài làm việc mỗi ngày sao? Đương nhiên, có thể đối với các ngươi thì đó không phải là vấn đề, nhưng Thần Thú lại hy vọng chúng ta có một cuộc sống đủ đầy. Những sợi gai này khi dệt thành quần áo lại vô cùng nhẹ nhàng mát mẻ, còn có thể nhuộm thêm vô số màu sắc để trông đẹp hơn.”

Nói tới đây, anh nhìn xuống ánh mắt mờ mịt của đám thú nhân, suy tư một lát, rồi dứt khoát nhìn về phía Đại Hoa, nói: “Đại Hoa, ngươi cảm thấy những chiếc váy da thú có đẹp hay không?”

Đại Hoa ngượng ngùng sờ sờ chiếc váy trên người. Mặc dù nàng không nhìn thấy được bộ dáng hiện tại của bản thân, nhưng loại váy da này thật sự rất thoải mái, lại còn cực kỳ mềm mại, còn muốn xác định rõ ràng một chút, thì chỉ cần nhìn vào ánh mắt Đại Thạch sẽ rõ.

“Sợi gai còn có thể làm ra được những bộ quần áo đẹp hơn.” Ninh Phỉ như nhìn thấu tâm tư của Đại Hoa, nói tiếp, “Váy không những đẹp hơn, giúp chúng ta che khuất những đường nét trên cơ thể, còn giúp chúng ta trở nên gọn gàng và xinh đẹp hơn nhiều.”

“Thật không?” Đại Hoa nhìn về phía sợi gai, ánh mắt càng trở nên nóng bỏng, nàng cầm lấy những sợi gai từ tay Lão Thạch Đầu, thật sự không thể nào nghĩ ra được làm sao từ loại thực vật này làm ra được những bộ quần áo xinh đẹp, “Vậy bây giờ chúng ta phải làm như thế nào?”

Ninh Phỉ lắc đầu nói: “Thần Thú chỉ cho chúng ta lời nhắc nhở như vậy, còn làm như thế nào thì chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của bản thân nữa… Nhưng ngài có nói những sợi gai này có thể ngâm qua với nước, sau đó kéo chỉ ra, nhưng làm sao để từ những sợi chỉ này dệt thành vải, làm sao để dệt thành quần áo, thì ngài lại không nói đến.”

“Kéo chỉ ra…” Ánh mắt của Đại Hoa dừng trên tấm thảm rơm mà nàng đã dệt: Ta hiểu rồi, nếu có thể kéo chỉ ra từ những sợi gai này, rồi đan nó lại với nhau giống như khi dệt những tấm thảm rơm này. A Phỉ ngươi yên tâm, chuyện này cứ giao cho ta, ta sẽ làm ra được những sợi chỉ gai! Chỉ có điều…” Nàng siết chặt sợi gai nói: “Chỉ có mỗi một cái này thôi sao? Lỡ ta làm hỏng mất, chẳng phải là…”

“Ngươi yên tâm.” Ninh Phỉ lấy ra từ trong không gian một bó gai lớn, đưa cho Đại Hoa, “Ta vẫn còn rất nhiều sợi gai có thể cho ngươi, hơn nữa chờ đến mùa xuân, ta cũng định sử dụng một mảnh đất nhỏ để chuyên trồng loại cây gai này, nên người không cần quá lo lắng, một lần không được thì làm lại, không được nữa thì vẫn tiếp tục làm lại, rồi cuối cùng sẽ tìm ra cách để làm thành công thôi.”

Đại Hoa nắm lấy sợi gai trong tay run nhẹ, nàng thật sự có thể hoàn thành việc mà Thần Thú giao cho được thật sao? Suy nghĩ một chút cũng đã thấy thật kích động rồi!

“Vậy còn chúng tôi? Chúng tôi có thể làm cái gì?” Thiết Trụ không thể chịu được, nhóc còn trẻ, tư duy phóng khoáng, nên càng muốn làm chuyện lớn. Thực chất nếu sở hữu những người trẻ khác thì đều như vậy, bọn họ khi đối diện với những điều mới mẻ đều nóng lòng muốn thử, sự tò mò cùng sự mong muốn được trải nghiệm sẽ mang lại cho họ nhiều lợi ích hơn.

Ninh Phỉ cười nói: “Vẫn còn rất nhiều việc cần chúng ta làm, lúc trước ta đã nói cùng Thạch Đầu thúc, có một việc cần dùng đến đá cứng để làm, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu bằng chuyện này.”

Lão Thạch Đầu sửng sốt, nói: “Chính là cái thứ có thể biến hạt ngô thành phấn… Là cái gì ấy nhỉ?

“Cối xay đá.”

Ninh Phi xé một mảnh vỏ cây, dùng than củi vẽ ra một cái cối xay đá: “Tiếp theo chúng ta cần làm là cái này, có cái cối xay này, chúng ta có thể nghiền ngô cùng lúa thành bột, tạo ra được nhiều đồ ăn ngon khác nhau. Hơn nữa, ngô và lúa còn có thể tích trữ, cho dù là đến mùa đông, chúng ta không thể đánh bắt được con mồi, thì vẫn có thể dựa vào những thứ này để lấp đầy bụng.”

“Cối xay đá…”

Các thú nhân nhìn vào mảnh vỏ cây, lắng nghe Ninh Phỉ giảng giải xong, trong mắt ai nấy cũng lộ ra tia cuồng nhiệt.

Lúc Ninh Phỉ trở về phòng ngủ, ý thức cũng đã có chút buồn ngủ, nhưng đáng tiếc có một con mèo trắng to lớn lại không muốn anh đi ngủ.

“Lần này ngươi đi ra ngoài, cũng không nói trước cùng ta một tiếng.” Giọng nói của con mèo trắng tràn đầy ủy khuất, hắn nâng móng vuốt lay lay linh miêu, muốn bảo anh không được suốt ngày chui vào bụng hắn.

Ninh Phỉ chớp chớp đôi mắt sắp thành nhang muỗi của mình, thừa nhận sai lầm: “Tao sai rồi, lúc ấy là do tao quá kích động, nghĩ dù sao mày cũng quen rồi…”

“Ta không quen, ngươi có biết mỗi lần ngươi rời đi ta đã lo lắng bao nhiêu không? Hơn nữa lần trước ngươi rõ ràng cũng không nói lời nào mà bỏ đi.” Mèo trắng bảo vệ lấy cái bụng mềm mại của mình khỏi Ninh Phỉ, dứt khoát từ trên giường ngồi dậy, chính đáng nói: “Ta vừa trở về đã không thấy ngươi, lại còn không biết đã đi nơi nào. Ít nhất trước kia ngươi cũng chỉ chạy xung quanh địa bàn của ta, lần này ngươi lại còn chạy đến địa bàn của người khác, ta có thể không lo lắng sao?”

“Tao thật sự sai rồi!” Ninh Phỉ miễn cưỡng vực dậy tinh thần, ngẩng đầu liếm liếm cái cằm của mèo trắng. Tuy rằng anh không quen cái hành động này lắm, nhưng anh biết đây là hành động biểu đạt an ủi yêu thương giữa các thú nhân, “Tao thề, khi mùa xuân đến, tao tuyệt đối sẽ không chạy ra ngoài nữa, được không?”

Ninh Chinh nói: “Cũng không phải ta sợ ngươi ra ngoài, chỉ là ta lo lắng, ít nhất ngươi cũng nói với ta trước một tiếng là ngươi muốn đi đâu, ta sẽ tự mình đưa ngươi ra khỏi lãnh địa, như thế cũng an tâm một chút. Trước kia không có ai thì không sao, nhưng giờ trong nhà có người rồi, mà còn không muốn cho ta đi cùng.”

Ninh Phỉ thở dài, trước kia Ninh Chinh rất dễ bị lừa, nhưng không biết có phải gần đây ăn nhiều đồ chín nên thông minh hơn không mà càng lúc càng trở nên gian xảo.

Anh nói: “Cũng không phải là ta không muốn mày đi cùng tao, chỉ là cái không gian của tao chỉ có tao mới có thể đi vào, nếu lỡ gặp nguy hiểm ta còn có thể trốn đi, nhưng còn mày làm sao? Chờ đến lúc ngươi hoàn toàn trưởng thành rồi, chúng ta sẽ cùng nhau ra ngoài du ngoạn, được không? Tao chỉ muốn tìm hiểu xem bên ngoài lãnh địa là như thế nào, tiện thể cũng dẫn theo vài người về bộ tộc chúng ta.”

Mèo trắng bự bực bội cào cào chiếc giường da thú, nói: “Tại sao không gian của ngươi chỉ ngươi mới có thể đi vào chứ? Ta không phải là thần thú sao? Tại sao ta lại không thể đi vào?”

Ninh Phỉ sửng sốt, thật ra anh cũng không rõ lắm, chỉ là tiềm thức anh nhận ra chuyện này. Anh hướng về phía Ninh Chinh nói: “Chuyện đó đợi ta thử vào hỏi xem, có thể cùng ngươi tiến vào hay không.” Nói xong anh liền chui vào trong không gian.

“Cẩu Đản, tao có thể mang người khác tiến vào không gian không?” Anh hét lên.

Hệ thống rất không tình nguyện đáp: [Có thể, chỉ là hiện tại cấp bậc của ngài không đủ. Để mở khóa tính năng không gian hai người yêu cầu ít nhất cũng phải cấp 80 và 50 vạn điểm, mở ra không gian quần thể thì ít nhất cũng phải max cấp, mỗi lần có một người tiến vào sẽ bị trừ 5 vạn điểm, hơn nữa giới hạn mỗi tháng chỉ có thể vào một lần.]

Ninh Phỉ nhìn một chút, thấy số điểm của chính mình còn chưa đến 3000 điểm, anh có chút đau đầu.

Ninh Chinh thấy anh từ không gian đi ra, đôi mắt sáng rực hỏi: “Thần Thú nói như thế nào?” Từ khi Ninh Phỉ nói về chuyện Thần Thú này, anh vẫn kiên định không có gì hoài nghi rằng không gian này chính là địa phương của các Thần Thú. Có điều lúc anh bước vào, đến một bóng người cũng không có, chỉ có một con Cẩu Đản vô cùng ồn ào, nhất thời tâm lý anh có chút suy sụp.

Ninh Phỉ thở dài nói: “Có thể tiến vào, nhưng phải chờ đến khi hệ thống không gian thăng đến cấp 80.”

Ninh Chinh không rõ lắm cấp 80 là bao xa, hỏi thử: “Vậy hiện tại ngươi bao nhiêu rồi?”

Ninh Phỉ đáp: “Hiện tại vẫn chưa đến cấp 5.” Nói đến đây lòng anh liền cảm thấy khó chịu.

Ninh Chinh nghĩ nghĩ thêm một lúc, hỏi tiếp: “Vậy là còn cần bao nhiêu?”

Ninh Phỉ thở dài, anh cảm thấy mình cần dạy cho đám thú nhân này cách đếm số.

“Nếu so với cấp bậc hiện tại thì khoảng cách vẫn còn rất xa.” Anh giơ móng vuốt kép ra một khoảng cách: “Cấp 80, chính là từ nơi này chạy ra khỏi lãnh thổ của ngươi là được.”

Ninh Chinh trợn mắt há hốc mồm.

“Vậy hiện tại chúng ta phải làm sao?” Hắn có chút sốt ruột, mặc dù không đếm được, nhưng hắn vẫn biết nhìn ra quãng đường đó dài ngắn như thế nào, khoảng cách từ nơi này chạy ra ngoài lãnh địa, thật sự chênh lệch rất xa!

Ninh Phỉ an ủi nói: “Ta phải ở trong không gian trồng trọt, chăn nuôi, như vậy mới có thể thăng cấp. Kho hàng hiện tại cũng không đủ dùng, những đồ vật ta thu vào cũng không còn chỗ để… Có điều ít nhất hiện giờ chúng ta có nhiều người như vậy, ta nghĩ dù có chuyện gì thì hết mùa đông này ta cũng có thể thăng đến cấp 10… Nhỉ?

Mặc dù Ninh Chinh có chút hoang mang, nhưng mà hắn cũng không biết phải làm sao.

Ngày hôm sau, Ninh Chinh tuy đã xuất phát cùng bọn Đại Thạch từ sáng sớm, nhưng rất nhanh chưa đến buổi trưa đã trở lại.

Ninh Phỉ vẫn đang cùng Lão Thạch Đầu nghiền ngô, anh tính toán hai ngày này đem ngô đã thu hồi từ nhà kho đem ra xay hết, đợt thu hoạch kế tiếp thì cũng cấp 5 rồi, sau đó sẽ có hạt giống mới, nghĩ đến đó thôi anh đã cảm thấy vô cùng kích động rồi.

Về phần cối xay đá, Đại Thạch trở về cũng chính vì chuyện này, bọn họ hiện tại đang chờ sự chỉ huy từ Ninh Phỉ, nên trước tiên sẽ làm sẵn một chiếc rìu và búa đá mới.

Còn Đại Hoa bên này dùng hai chậu gốm, mỗi chậu đựng ba bó gai, nàng đang muốn nghiên cứu xem bó gai ngâm như thế nào mới có thể rút ra sợi, hơn nữa, tay nàng vẫn không ngừng thêu dệt, nàng muốn dùng những rơm rạ này để luyện tập, tránh trường hợp lúc kéo được sợi rồi, lại không dệt ra cái gì cả. Vả lại hiện tại trong sơn động, cũng có nhiều nơi thiếu màn, nệm rơm.

“Bọn ta đã dựa theo hình dạng cối xay ngươi miêu tả, tìm được loại đá này, ngươi đến nhìn thử xem có dùng được không.” Đại Thạch và Ninh Chinh khiêng một hòn đá màu xanh trắng trong tay hạ xuống, phía sau còn có Tiểu Thiết Trụ miệng đang ngậm hai con thỏ đi theo, ai cũng mang theo vật phẩm trở về.

Ninh Phỉ vội vàng chạy ra đón bọn hắn, đưa từng người một ống trúc đầy nước ấm. Mang một hòn đá lớn từ bên ngoài về đây, cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Kỳ thật anh muốn tự mình đem về, nhưng mà Đại Thạch cùng Ninh Chinh lại sống chết không đồng ý.

Ý từ là do bọn hắn sợ chuyện gì cũng để sứ giả làm, như thế Thần Thú sẽ cho rằng mọi người đang lười biếng không chịu làm việc.

Ninh Phỉ sờ lên hòn đá vừa được mang về, trong lòng có chút không xác định được.

“Ta cũng không rõ lắm, chỉ là nghe từ Thần Thú nói rằng loại đá này có thể tạo ra cối xay đá. Nhưng không cần lo lắng vội, trước tiên chúng ta đem công cụ đã làm ra đến đây đã.”

Quặng sắt cứng này phải mài các góc cạnh mới làm ra được rìu đá, hơn nữa có góc cạnh, mới có thể chạm khắc đá được. Ninh Chinh và Đại Thạch mặc bộ váy da thú, lăn lộn hơn nửa ngày trong tuyết lớn mới mài xong được mấy khối đá. Chẳng qua may mắn Ninh Chinh có nhặt về một ít đá nhỏ, vừa vặn phù hợp làm rìu và búa đá, thậm chí còn có thể tạo ra được thạch chùy.

Hiện giờ trên tay ai cũng cầm một bộ công cụ, Đại Thạch lắc rìu đá trong tay, đi đến một cái cây nhỏ, dùng hết sức vung rìu xuống, cây nhỏ cũng rất nhanh đã bị đốn hạ.

“Thật dễ dùng!” Đại Thạch kéo theo cây nhỏ về, cũng không thèm để ý đến mồ hôi đã nhễ nhại, hưng phấn nói: “Thứ này thật dễ dùng, nhìn đi, chỉ có ba lần! Cái cây này đã ngã xuống rồi!

Thấy Ninh Chinh cũng đang nóng lòng muốn thử, Ninh Phỉ sợ bọn họ cảm lạnh, nhanh chạy gọi trở về, nói: “Chờ đến mùa xuân chúng ta sẽ xây nhà, còn rất nhiều cơ hội để các ngươi thực nghiệm những thứ này dùng tốt như thế nào. Trước tiên vào trong uống chút canh nóng đi, rồi mặc quần áo vào, nếu không sẽ rất dễ sinh bệnh.”

Hai con mèo bự hào hứng rửa tay rửa mặt, nhanh chóng mặc quần áo vào, trên tay vẫn yêu thích cầm chiếc rìu đá không buông.

Thiết Trụ lột da hai con thỏ nhóc mang về, việc này là do Lão Thạch Đầu chỉ cho nhóc. Nhóc đem da thỏ nhét vào lò sưởi nướng, sau đó rắc thêm ít muối trắng lên thịt thỏ. Cuối cùng dùng gậy xiên qua và nướng chúng trên bếp lò.

Mặc dù nhóc không thể tham gia chế tác rìu đá cùng mọi người, nhưng nhóc cũng có một bộ công cụ của riêng mình, điều này khiến Tiểu Thiết Trụ thật sự rất vui. nhóc nhìn về phía Ninh Chinh và Đại Thạch, rồi lại quay sang phía Ninh Phỉ đang nấu canh cho bọn họ, nhóc bỗng cảm thấy may mắn vì lựa chọn ban đầu của mình, khi lựa chọn đi theo Lão Thạch Đầu…

Tuy rằng có chịu một ít khổ sở, nhưng mà hiện tại, nhóc lại cảm thấy, những cực khổ đó đều rất đáng giá. Chỉ là do chính mình còn nhỏ tuổi, nên có nhiều việc Ninh Phỉ và Đại Thạch đều không muốn để nhóc làm. Nhưng không sao, hiện tại nhóc đã học được cách lột da thỏ, nhất định về sau sẽ còn học được nhiều thứ hơn nữa.

Ninh Phỉ, sứ giả của Thần Thú, ngài ấy thật sự rất lợi hại!

Một đám người ăn cơm no nê xong, ngồi nghĩ nghĩ xem làm sao biến khối đá thành hình tròn. Để có thể giải thích rõ hơn nguyên lý hoạt động của cối xay đá, Ninh Phỉ dùng bùn nặn ra một mô hình cối xay.

“Các ngươi nhìn xem, phía trên sẽ tương đối nhỏ, bên dưới có một vòng khe rãnh như thế này, có thể xay nhỏ rồi hứng bột ở phía dưới. Ở giữa cối mặt trong có khoét rỗng, cái cối xay còn có thể xoay tròn nếu chúng ta sẽ dùng cọc gỗ làm trục. Mặt trên cũng khoét thêm một cái lỗ, ngô cũng từ đây tiến vào cối.”

Sau khi cối xay bằng bùn khô lại, chứng từ từ chuyển vào trong tay Ninh Phỉ.

“Chỉ cần như vậy là sẽ có bột mì sao?” Đại Hoa kinh ngạc nhìn cối xay bằng đá đen thui kia, không ngừng cảm thán.

Ninh Phỉ nói: “Đúng vậy, bột mì và bột ngô đều có thể làm ra những món ăn mềm mại, dù cho các ngươi có rụng hết răng vẫn có thể cắn được.”

Khoai tây và khoai lang đỏ cũng có thể ăn.” Thiết Trụ bổ sung.

Ninh Phỉ cười nói: “Đúng, thịt cũng có thể mềm nếu hầm lên, cho dù chúng ta có già đi, không còn cái răng nào nữa, vẫn có thể ăn no.”

Đại Hoa vỗ vai Đại Thạch, ánh mắt nghiêm túc nhìn bạn lữ của mình: “Nhất định phải làm ra được cối xay đá, nghe chưa, nhất định phải làm được!”

Đại Thạch xoa xoa bàn tay đang ấn trên vai mình, hắc hắc cười nói: “Ta nhất định sẽ làm được, như vậy dù cho đến lúc phụ thân già rồi, cũng không sợ không có đồ ăn nữa.”

Lão Thạch Đầu chạm vào cối xay đá bằng bùn kia, nước mắt lại rơi xuống.

Lão chợt cảm thấy được bản thân đang vô cùng hạnh phúc.

Lão thật sự muốn gọi những người bạn già của mình đến, cho bọn hắn nhìn xem, sứ giả đã đối tốt và cho họ những điều tốt đẹp như thế nào!

Nghĩ đến đây, khuôn mặt của lão lộ vẻ mong chờ, nhìn về phía Ninh Phỉ nói: “A Phỉ, chúng ta có thể, có thể để lại một ít cho lão thú nhân được không? Cho bọn hắn ăn một bữa cơm no…”

“Phụ Thân!” Đại Hoa kêu lên, “A Phỉ cung cấp cho chúng ta những đồ ăn này cũng không dễ dàng gì.”

Lão Thạch Đầu dừng một chút, thần sắc có phần ảm đạm, cười khổ nói: “Ừm, đúng vậy… Cũng là do ta cao hứng, ta…”

“Thạch Đầu thúc.” Ninh Phỉ đỡ lấy bả vai lão, nói: “Hiện giờ chúng ta không còn có thể tiếp nhận thêm quá nhiều thú nhân nữa, chờ tới mùa xuân, chúng ta có thể đến nơi mà A Chinh nói, cùng nhau xây nhà, trồng trọt, tích trữ được nhiều lương thực hơn, đến lúc đó thúc có thể mang những người bạn già đã bị trục xuất của thúc tới gia nhập. Nhưng có điều… Thạch Đầu thúc, Thần Thú không nuôi những người rảnh rỗi.”

Thiện chí nhất thời chỉ có thể giải quyết những nhu cầu cấp bách, nhưng nó không phải là giải pháp lâu dài.

Anh cũng không phải sợ Lão Thạch Đầu không đáng tin cậy, chỉ là vạn nhất, có những người được nuôi dưỡng đến chây lười, sẽ không tránh khỏi tình huống cả một nhóm người sẽ lười biếng theo. Anh không muốn những người đó cảm thấy nơi đây là nơi bọn hắn hiển nhiên có thể đến, kể cả là những người già. Hơn nữa quá nhiều người cũng khó quản lý, chờ sau này những con mèo bự này học xong quy củ anh đặt ra đã, nhận thêm người sẽ không thành vấn đề.

Nhưng mà hiện tại, anh không làm được.

Nguyên nhân cơ bản nhất chính là…

Cái động của anh quá nhỏ, chỉ mấy con mèo bự này đã khiến sơn động này chật kín rồi.

Ninh Phỉ thật sự mong muốn đến mùa xuân, cầu cho mùa xuân đến nhanh một chút!

______

Tác giả có lời muốn nói:

Ninh Phi: Thật sự ta rất nhớ mùa xuân

Lão Triệu: Mùa xuân đến rồi, vạn vật hồi sinh, các loài muông thú hãy cùng đến thảo nguyên rộng lớn vỗ tay yêu thương

Ninh Phỉ: Ta không muốn vỗ tay!! Ta chỉ muốn xây nhà!!!

Ninh Chinh: Ta muốn vỗ tay, vỗ liên tục mấy ngày liền…

Ninh Phỉ:!!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.