Linh Miêu Gây Dựng Sự Nghiệp Hằng Ngày

Chương 22: Thần Thú đặt tên cho các ngươi



Ninh Phỉ đã lừa được một đám thú nhân ngu ngốc.

Anh lặng lẽ đứng đó, cảm thấy tự hào khi tự gọi mình là sứ giả của thần, anh nhận ra rằng nhóm báo con vẫn đang nhìn chằm chằm vào anh.

“Đang nhìn gì đó?” Ninh Phỉ nhịn một hồi, cầm thìa tre lên bắt đầu khuấy thức ăn trong nồi. Nồi đất này nấu cái gì cũng ngon, nhưng nếu để lửa quá lớn thì sẽ bị dính đáy, thỉnh thoảng phải khuấy.

Đại Hoa lúng ta lúng túng hỏi: “Thần thú là gì? Sứ giả của thần thú là gì?”

Ninh Phỉ ngã ngửa.

Sao anh có thể quên rằng trên thế giới này vẫn chưa có những hình ảnh được tạo ra để đặt niềm tin vào tâm linh.

Ninh Phỉ hắng giọng, tiếp tục nói dối, “Trời ạ, trên đời này có vị thần toàn năng, có thể làm trời tối, trời sáng, làm mưa làm gió, làm sấm sét. Ngài có thể làm cây mọc ra trái và có thể bao phủ tất cả các sinh vật trong tuyết dày. Và các ngươi đều được ngài tạo ra. Rất lâu trên thế giới này, thú nhân không có cách nào biến thành người, mọi người đều là hình thú, không có trí tuệ, ngoài việc ăn ra thì chỉ là ngủ, cái gì cũng không biết. Ngài vì muốn cho các ngươi có thể sáng tạo ra nhiều đồ vật hơn, thế nên đã ban phúc lợi xuống…

“Phúc lợi này chính là biến các ngươi thành hình người, có khả năng đứng thẳng, được ban cho đôi tay để có thể sáng tạo.”

Con báo nhỏ bất mãn nói: “Làm người thì có lợi ích gì? Mùa hè thì chết vì nóng, mùa đông lại chết cóng vì lạnh, toàn thân không có lông nhìn xấu muốn chết! Hơn nữa sau khi biến thành người, móng vuốt và răng đều không sắc bén, tốt cái gì chứ?”

Ninh Phỉ vung chày ra, chỉ vào con báo nhỏ nói: “Ngươi nói cái gì?”

“Sứ giả bình tĩnh!” Dù gì báo già cũng đã sống rất nhiều năm, tuy người khác không coi trọng lời nói của Ninh Phỉ, nhưng ông có thể hiểu được. Nhìn những đồ vật trong hang động, còn có cái bình gốm đựng thức ăn thơm nức, đây đều là những thứ chỉ có thể được tạo ra khi ở dạng người!

“Là trẻ con không hiểu chuyện,” báo già nói, ánh mắt đảo qua người Ninh Chinh, “Sứ giả, có phải có màu lông khác biệt là có thể trở thành thánh thú không?” Ông không ngốc, sứ giả lợi hại như vậy, có thể trở thành thánh thú rất có lợi. Trong nhà ông cũng có một con báo con khác với các con báo khác, nếu nó có thể trở thành thánh thú thì…

Tuy ông không hiểu thánh thú là gì, nhưng nghe qua rất lợi hại.

“Không,” Ninh Phỉ không chút lưu tình cắt ngang ông, “Ta là sứ giả duy nhất, thánh thú tạm thời cũng chỉ có một mình Bé Chinh thôi. Sau khi ta truyền lại năng lực thần ban cho các ngươi, ta sẽ trở về trời, sau đó cùng Bé Chinh lựa chọn thánh thú tiếp theo.”

“À…” Báo già có chút thất vọng.

“Nhưng mà,” Ninh Phỉ tiếp tục nói, “Mặc dù màu sắc của bọn họ không giống với những người khác, nhưng năng lực của bọn họ cũng giống như ngươi. Nếu chăm chỉ học tập, dù không thể trở thành thánh thú nhưng cũng không kém hơn thánh thú là bao. Chỉ là… Có lẽ ngài ấy sẽ đổi ý, thêm một sứ giả hoặc thánh thú, chờ thần gửi lời tiên tri cho ta, ta sẽ nói cho các ngươi.”

Ninh Chinh nghe xong không hiểu gì, nhưng đại ca nói gì cũng đúng, hắn chỉ cần nghe theo là được. Dù sao đại ca cũng sẽ không bỏ rơi hắn, hắn lo lắng cái gì? Cho nên hắn học theo đại ca làm ra vẻ bí hiểm, yên lặng nhìn đám báo ngu xuẩn kia.

“Vậy chúng ta có thể học được gì?” Bạn lữ của Đại Hoa cũng lờ mờ hiểu được, đặc biệt là khi anh ta nhìn thấy được cái hang ấm áp này, anh ta càng cảm thấy cảm động. Nói cách khác, ngay cả khi sinh con vào mùa thu, nó cũng có thể sống sót qua hết mùa đông!

“Chỉ cần các ngươi nguyện ý, ta sẽ dạy tất cả cho các ngươi, ví dụ như cách dự trữ lương thực, cách giữ lửa, cách nung nồi đất bằng gạch bùn, chăn nuôi trồng trọt như thế nào, các ngươi có thể đảm bảo được quanh năm không lo cơm ăn…”

“Ta đồng ý!!” Đại Hoa kích động, “Ta nguyện ý học, ta sẽ không phản bội Thần thú, ta muốn học!!”

“Đại Hoa!” Bạn lữ của nàng trừng mắt nhìn vợ mình đang kích động, lại nhìn về phía Ninh Phỉ, “Vậy chúng ta phải trả giá như thế nào?”

Ồ, anh ta đúng là có đầu óc ha.

Ninh Phỉ đưa muỗng cho Ninh Chinh, bảo hắn khuấy thức ăn, sau đó nói: “Cái mà ngươi phải trả là lòng trung thành, ngươi phải thề sẽ mãi mãi đi theo Thần thú và không bao giờ bỏ rơi hoặc bỏ lại bất kỳ đồng bạn nào.”

“Chỉ có như vậy?” Con báo kia có chút không tin, “Chúng ta không cần đánh nhau sao? Không đi chiếm đoạt địa bàn của người khác? Hay là xua đuổi đàn con của chủng tộc khác và…” Anh ta liếc về con báo già, “Chúng tôi đều làm như vậy, thủ lĩnh của bộ lạc sẽ yêu cầu chúng tôi làm vậy.”

“Ta không phải thủ lĩnh như các bộ lạc hoang dã đó, ta là sứ giả!” Ánh mắt của Ninh Phỉ dần trở nên lạnh lùng, “Ngươi có biết ý nghĩa của việc không buông bỏ là gì không? Bộ lạc của chúng ta được tạo thành từ các chủng tộc khác nhau, ví dụ như ta là linh miêu, thánh thú là hổ trắng, mà các ngươi là báo. Tương lai có thể sẽ có nhiều thú nhân gia nhập vào bộ lạc, có thể là Hùng tộc, có thể là Vũ tộc, bọn họ đều là con dân của Thần Thú, cũng chính là huynh đệ của các ngươi. Nếu về sau các ngươi nhặt được thú non mất cha mẹ, ta hy vọng các ngươi có thể mang chúng về, chúng ta có thể nuôi chúng. Nếu các ngươi nhìn thấy những thú nhân già từng bị bỏ rơi, ta hy vọng các ngươi hãy mang họ về, chúng ta có rất nhiều việc cho họ làm và cung cấp lương thực dồi dào. Chỉ có bộ lạc của chúng ta mới có thể làm được tất cả những điều này!”

Báo già nghe vậy, không khỏi có chút cảm động, lớn tiếng hỏi: “Sứ giả, bộ lạc của chúng ta tên là gì?”

A…

Ninh Phỉ khựng lại, anh thật sự không nghĩ tới.

Tên gì đây? Cái tên nào có thể làm nổi bật tính cách sứ giả của anh đây?

Đội đặc nhiệm hồi đó của anh tên là Huyết Ưng hoặc Chiến binh sói, nhưng trong thế giới thú nhân, việc sử dụng cái tên như vậy làm tên bộ lạc, thật sự là… không thực tế.

Gọi là Liên Minh? Dù sao thú nhân ở bộ lạc bọn họ đều thuộc chủng tộc khác nhau… Phi! Chủng tộc. Hay là bộ lạc liên minh, sao nghe kì quái vậy chứ?

“Sứ giả?” Báo già thấy Ninh Phỉ trầm mặc, có chút sốt ruột.

Ninh Phỉ nói: “Ta đang nói chuyện với Thần thú, ngài nói là… Chúng ta cần tự đặt tên cho bộ lạc, ngài sẽ không can thiệp vào chuyện này.”

Báo già chớp chớp mắt, “Vậy… Bộ lạc của chúng ta tên là gì?”

Ninh Phỉ chớp mắt, hai tay vỗ một cái, “Bộ lạc của chúng ta tên là Cẩm Vinh! Trăm hoa đua nở, phồn vinh. Thế nào?”

“Được!” Ninh Chinh đồng ý vô điều kiện!

Những con báo khác do dự gật gật đầu, “Nghe có vẻ rất tốt…” Chỉ là nghe không hiểu mà thôi.

Ninh Phỉ thấy phản ứng của bọn họ không đủ nhiệt tình, liền thở dài. Nói chuyện với người mù chữ thật là mệt mỏi.

“Vậy tên trước đây của bộ lạc các ngươi là gì?”

“Bộ lạc trước đây của chúng tôi gọi là Đại Thạch Đầu,vì có một tảng đá lớn trong lãnh thổ của thủ lĩnh.” Đại Hoa nói.

Ninh Chinh suy nghĩ một chút, nói: “Bộ lạc trước đây của ta gọi là Dã Quả, bởi vì xung quanh có rất nhiều quả dại.”

Ninh Phỉ mặt không đổi sắc nói: “Tên của chúng ta là Cẩm Vinh, tuy rằng thô tục, nhưng lại tràn đầy lương thiện! Sau này khẩu hiệu của bộ lạc chúng ta chính là phồn hoa như gấm, hưng thịnh!”

Đám báo con:…

“Được, được!” Báo già bừng tỉnh, vội vàng hô: “Phồn hoa như gấm, hưng thịnh!”

“Phồn hoa như gấm! Hưng thịnh!” Đại Hoa cùng bạn lữ cũng bắt đầu hò hét!

Ninh Chinh đột nhiên chạy ra ngoài, rống to một tiếng. Những con báo cũng chạy ra ngoài, rống to lên.

Ninh Phỉ yên lặng nhìn họ, anh có thể nghe thấy một đám thú nhân kêu to: Bộ lạc của chúng ta tên là Cẩm Vinh, phồn hoa như gấm!!

Tuy có chút ngốc, nhưng không biết tại sao, nó đã thắp lên một ngọn lửa!

Báo già hưng phấn trở về, ông đứng trước mặt Ninh Phỉ, giọng run run: “Ta nguyện ý nghe lời ngươi! Cả đời trung thành với Thần thú! Tuyệt đối không bỏ rơi hoặc bỏ lại bất kỳ ai!”

“Chúng ta cũng nguyện ý!!” Những con báo khác đồng thanh nói.

“Được!” Ninh Phỉ cũng có chút kích động, xem ra năng lực lừa dối của anh vẫn như ngày nào, vì vậy vui vẻ chúc mừng, “Vậy trước tiên ta muốn biết tên các ngươi, để báo cho Thần thú.”

Con báo già nói: “Ta tên là Thạch Đầu.”

Báo lớn nói: “Ta cũng tên là Thạch Đầu.”

Đại Hoa nói: “Ta tên là Đại Hoa,” Nàng chỉ vào đám báo con: “Chúng vẫn chưa có tên, nhưng có thể kế thừa tên của cha mình, tên là Thạch Đầu.”

Ninh Phỉ:???

Chuyện gì vậy? Một đám Thạch Đầu?

“Vậy ta gọi Thạch Đầu các ngươi biết ta gọi ai không?” Anh có chút không nói nên lời.

Đại Hoa cười nói: “Phải xem là ai gọi, người nhà mình kêu tuyệt đối có thể nghe ra, còn người khác gọi… Nghe âm thanh để phân biệt là nhà ai gọi.”

Ninh Phỉ:…

Ninh Phỉ: Nghe âm thanh để phân biệt tên sao???

“Như vậy không được, chẳng lẽ muốn bên Thần thú nhìn tên, thấy một đám tên là Thạch Đầu??” Anh đau đầu không thôi: “Thần thú bảo ta ban cho các ngươi tên mới, các ngươi có đồng ý không?”

Báo già có chút do dự, mấy chục năm nay ông đã lấy tên là Thạch Đầu.

Ninh Phỉ tiếp tục nói: “Ta và Ninh Chinh cũng giống như vậy, chúng ta đều cùng họ, họ là Ninh, Ninh là an bình yên lặng, tên một chữ, ta tên Phỉ, sau này ngươi có thể gọi ta là A Phỉ. Ngươi nhỏ tuổi hơn ta, gọi ta là Phỉ ca ca. Hắn tên là Chinh, chinh trong xuất chinh, chứng tỏ bản lĩnh bất khuất, ta gọi em ấy là Bé Chinh. Các ngươi có muốn giống chúng ta không?”

Nhóm báo thảo luận một hồi, nhưng cũng không hỏi họ là gì. Hiếm khi bọn họ động não, báo già nói: “Từ nay về sau ta tên là Ninh Thạch Đầu?”

“Không” Ninh Phỉ nói: “Nói đến họ, chúng ta cũng nên phân biệt. Ví dụ, nếu Đại Hoa là con gái của lão Thạch Đầu, thì theo họ của Thạch Đầu. Mà bạn lữ của Đại Hoa thì là họ khác. Về phần con của các ngươi, có thể theo họ của Đại Hoa, cũng có thể theo họ của bạn lữ ngươi, hoặc là mỗi bên một nửa. Như vậy, dựa vào họ có thể biết các ngươi là con cháu nhà ai.”

Đám báo hoa nhìn Ninh Chinh ngẩn người, nửa hiểu nửa không, luôn cảm thấy lời của sứ giả rất có uy lực!!

Phải biết rằng, bọn họ đều dựa vào mùi và âm thanh để phân biệt ai là con nhà ai.

Ninh Phỉ lộ nụ cười giả tạo, nói: “Vậy ngươi có nguyện ý tiếp nhận thành ý của Thần thú không??”

“Nguyện ý!!” Đám báo lại một lần nữa đồng thanh nói.

Ninh Phỉ lật lại tất cả họ trong đầu, chỉ vào báo già nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi họ Triệu, tên là Triệu Thạch Đầu, con gái ngươi tên là Triệu Đại Hoa. Còn bạn lữ của con gái ngươi thì họ Tiền, gọi là Tiền Thạch. Về phần ngươi…” Anh nhìn con báo còn chưa lớn lắm đang mở to đôi mắt tròn xoe nhìn mình, nói: “Thần thú ban cho ngươi tên mới, gọi là Triệu Thiết Trụ.”

Thiết Trụ hưng phấn gật đầu: “Được, sứ giả!”

“Còn về ba con báo nhỏ… Ta chỉ đặt tên cho chúng, còn họ thì ngươi tự quyết định.”

Ba con báo nhỏ lần lượt gọi là Quang, Minh, Tinh.

“Đây là tên có sức mạnh của các vị thần, và các ngươi chắc chắn sẽ trở nên mạnh mẽ trong tương lai.” Ninh – Đại lừa dối – Miệng pháo – Ác thú – Phỉ ôm lấy ôm con báo nhỏ mềm mại như con mèo, nở nụ cười.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Linh Miêu Gây Dựng Sự Nghiệp Hằng Ngày

Chương 22: Thần Thú đặt tên cho các ngươi



Ninh Phỉ đã lừa được một đám thú nhân ngu ngốc.

Anh lặng lẽ đứng đó, cảm thấy tự hào khi tự gọi mình là sứ giả của thần, anh nhận ra rằng nhóm báo con vẫn đang nhìn chằm chằm vào anh.

“Đang nhìn gì đó?” Ninh Phỉ nhịn một hồi, cầm thìa tre lên bắt đầu khuấy thức ăn trong nồi. Nồi đất này nấu cái gì cũng ngon, nhưng nếu để lửa quá lớn thì sẽ bị dính đáy, thỉnh thoảng phải khuấy.

Đại Hoa lúng ta lúng túng hỏi: “Thần thú là gì? Sứ giả của thần thú là gì?”

Ninh Phỉ ngã ngửa.

Sao anh có thể quên rằng trên thế giới này vẫn chưa có những hình ảnh được tạo ra để đặt niềm tin vào tâm linh.

Ninh Phỉ hắng giọng, tiếp tục nói dối, “Trời ạ, trên đời này có vị thần toàn năng, có thể làm trời tối, trời sáng, làm mưa làm gió, làm sấm sét. Ngài có thể làm cây mọc ra trái và có thể bao phủ tất cả các sinh vật trong tuyết dày. Và các ngươi đều được ngài tạo ra. Rất lâu trên thế giới này, thú nhân không có cách nào biến thành người, mọi người đều là hình thú, không có trí tuệ, ngoài việc ăn ra thì chỉ là ngủ, cái gì cũng không biết. Ngài vì muốn cho các ngươi có thể sáng tạo ra nhiều đồ vật hơn, thế nên đã ban phúc lợi xuống…

“Phúc lợi này chính là biến các ngươi thành hình người, có khả năng đứng thẳng, được ban cho đôi tay để có thể sáng tạo.”

Con báo nhỏ bất mãn nói: “Làm người thì có lợi ích gì? Mùa hè thì chết vì nóng, mùa đông lại chết cóng vì lạnh, toàn thân không có lông nhìn xấu muốn chết! Hơn nữa sau khi biến thành người, móng vuốt và răng đều không sắc bén, tốt cái gì chứ?”

Ninh Phỉ vung chày ra, chỉ vào con báo nhỏ nói: “Ngươi nói cái gì?”

“Sứ giả bình tĩnh!” Dù gì báo già cũng đã sống rất nhiều năm, tuy người khác không coi trọng lời nói của Ninh Phỉ, nhưng ông có thể hiểu được. Nhìn những đồ vật trong hang động, còn có cái bình gốm đựng thức ăn thơm nức, đây đều là những thứ chỉ có thể được tạo ra khi ở dạng người!

“Là trẻ con không hiểu chuyện,” báo già nói, ánh mắt đảo qua người Ninh Chinh, “Sứ giả, có phải có màu lông khác biệt là có thể trở thành thánh thú không?” Ông không ngốc, sứ giả lợi hại như vậy, có thể trở thành thánh thú rất có lợi. Trong nhà ông cũng có một con báo con khác với các con báo khác, nếu nó có thể trở thành thánh thú thì…

Tuy ông không hiểu thánh thú là gì, nhưng nghe qua rất lợi hại.

“Không,” Ninh Phỉ không chút lưu tình cắt ngang ông, “Ta là sứ giả duy nhất, thánh thú tạm thời cũng chỉ có một mình Bé Chinh thôi. Sau khi ta truyền lại năng lực thần ban cho các ngươi, ta sẽ trở về trời, sau đó cùng Bé Chinh lựa chọn thánh thú tiếp theo.”

“À…” Báo già có chút thất vọng.

“Nhưng mà,” Ninh Phỉ tiếp tục nói, “Mặc dù màu sắc của bọn họ không giống với những người khác, nhưng năng lực của bọn họ cũng giống như ngươi. Nếu chăm chỉ học tập, dù không thể trở thành thánh thú nhưng cũng không kém hơn thánh thú là bao. Chỉ là… Có lẽ ngài ấy sẽ đổi ý, thêm một sứ giả hoặc thánh thú, chờ thần gửi lời tiên tri cho ta, ta sẽ nói cho các ngươi.”

Ninh Chinh nghe xong không hiểu gì, nhưng đại ca nói gì cũng đúng, hắn chỉ cần nghe theo là được. Dù sao đại ca cũng sẽ không bỏ rơi hắn, hắn lo lắng cái gì? Cho nên hắn học theo đại ca làm ra vẻ bí hiểm, yên lặng nhìn đám báo ngu xuẩn kia.

“Vậy chúng ta có thể học được gì?” Bạn lữ của Đại Hoa cũng lờ mờ hiểu được, đặc biệt là khi anh ta nhìn thấy được cái hang ấm áp này, anh ta càng cảm thấy cảm động. Nói cách khác, ngay cả khi sinh con vào mùa thu, nó cũng có thể sống sót qua hết mùa đông!

“Chỉ cần các ngươi nguyện ý, ta sẽ dạy tất cả cho các ngươi, ví dụ như cách dự trữ lương thực, cách giữ lửa, cách nung nồi đất bằng gạch bùn, chăn nuôi trồng trọt như thế nào, các ngươi có thể đảm bảo được quanh năm không lo cơm ăn…”

“Ta đồng ý!!” Đại Hoa kích động, “Ta nguyện ý học, ta sẽ không phản bội Thần thú, ta muốn học!!”

“Đại Hoa!” Bạn lữ của nàng trừng mắt nhìn vợ mình đang kích động, lại nhìn về phía Ninh Phỉ, “Vậy chúng ta phải trả giá như thế nào?”

Ồ, anh ta đúng là có đầu óc ha.

Ninh Phỉ đưa muỗng cho Ninh Chinh, bảo hắn khuấy thức ăn, sau đó nói: “Cái mà ngươi phải trả là lòng trung thành, ngươi phải thề sẽ mãi mãi đi theo Thần thú và không bao giờ bỏ rơi hoặc bỏ lại bất kỳ đồng bạn nào.”

“Chỉ có như vậy?” Con báo kia có chút không tin, “Chúng ta không cần đánh nhau sao? Không đi chiếm đoạt địa bàn của người khác? Hay là xua đuổi đàn con của chủng tộc khác và…” Anh ta liếc về con báo già, “Chúng tôi đều làm như vậy, thủ lĩnh của bộ lạc sẽ yêu cầu chúng tôi làm vậy.”

“Ta không phải thủ lĩnh như các bộ lạc hoang dã đó, ta là sứ giả!” Ánh mắt của Ninh Phỉ dần trở nên lạnh lùng, “Ngươi có biết ý nghĩa của việc không buông bỏ là gì không? Bộ lạc của chúng ta được tạo thành từ các chủng tộc khác nhau, ví dụ như ta là linh miêu, thánh thú là hổ trắng, mà các ngươi là báo. Tương lai có thể sẽ có nhiều thú nhân gia nhập vào bộ lạc, có thể là Hùng tộc, có thể là Vũ tộc, bọn họ đều là con dân của Thần Thú, cũng chính là huynh đệ của các ngươi. Nếu về sau các ngươi nhặt được thú non mất cha mẹ, ta hy vọng các ngươi có thể mang chúng về, chúng ta có thể nuôi chúng. Nếu các ngươi nhìn thấy những thú nhân già từng bị bỏ rơi, ta hy vọng các ngươi hãy mang họ về, chúng ta có rất nhiều việc cho họ làm và cung cấp lương thực dồi dào. Chỉ có bộ lạc của chúng ta mới có thể làm được tất cả những điều này!”

Báo già nghe vậy, không khỏi có chút cảm động, lớn tiếng hỏi: “Sứ giả, bộ lạc của chúng ta tên là gì?”

A…

Ninh Phỉ khựng lại, anh thật sự không nghĩ tới.

Tên gì đây? Cái tên nào có thể làm nổi bật tính cách sứ giả của anh đây?

Đội đặc nhiệm hồi đó của anh tên là Huyết Ưng hoặc Chiến binh sói, nhưng trong thế giới thú nhân, việc sử dụng cái tên như vậy làm tên bộ lạc, thật sự là… không thực tế.

Gọi là Liên Minh? Dù sao thú nhân ở bộ lạc bọn họ đều thuộc chủng tộc khác nhau… Phi! Chủng tộc. Hay là bộ lạc liên minh, sao nghe kì quái vậy chứ?

“Sứ giả?” Báo già thấy Ninh Phỉ trầm mặc, có chút sốt ruột.

Ninh Phỉ nói: “Ta đang nói chuyện với Thần thú, ngài nói là… Chúng ta cần tự đặt tên cho bộ lạc, ngài sẽ không can thiệp vào chuyện này.”

Báo già chớp chớp mắt, “Vậy… Bộ lạc của chúng ta tên là gì?”

Ninh Phỉ chớp mắt, hai tay vỗ một cái, “Bộ lạc của chúng ta tên là Cẩm Vinh! Trăm hoa đua nở, phồn vinh. Thế nào?”

“Được!” Ninh Chinh đồng ý vô điều kiện!

Những con báo khác do dự gật gật đầu, “Nghe có vẻ rất tốt…” Chỉ là nghe không hiểu mà thôi.

Ninh Phỉ thấy phản ứng của bọn họ không đủ nhiệt tình, liền thở dài. Nói chuyện với người mù chữ thật là mệt mỏi.

“Vậy tên trước đây của bộ lạc các ngươi là gì?”

“Bộ lạc trước đây của chúng tôi gọi là Đại Thạch Đầu,vì có một tảng đá lớn trong lãnh thổ của thủ lĩnh.” Đại Hoa nói.

Ninh Chinh suy nghĩ một chút, nói: “Bộ lạc trước đây của ta gọi là Dã Quả, bởi vì xung quanh có rất nhiều quả dại.”

Ninh Phỉ mặt không đổi sắc nói: “Tên của chúng ta là Cẩm Vinh, tuy rằng thô tục, nhưng lại tràn đầy lương thiện! Sau này khẩu hiệu của bộ lạc chúng ta chính là phồn hoa như gấm, hưng thịnh!”

Đám báo con:…

“Được, được!” Báo già bừng tỉnh, vội vàng hô: “Phồn hoa như gấm, hưng thịnh!”

“Phồn hoa như gấm! Hưng thịnh!” Đại Hoa cùng bạn lữ cũng bắt đầu hò hét!

Ninh Chinh đột nhiên chạy ra ngoài, rống to một tiếng. Những con báo cũng chạy ra ngoài, rống to lên.

Ninh Phỉ yên lặng nhìn họ, anh có thể nghe thấy một đám thú nhân kêu to: Bộ lạc của chúng ta tên là Cẩm Vinh, phồn hoa như gấm!!

Tuy có chút ngốc, nhưng không biết tại sao, nó đã thắp lên một ngọn lửa!

Báo già hưng phấn trở về, ông đứng trước mặt Ninh Phỉ, giọng run run: “Ta nguyện ý nghe lời ngươi! Cả đời trung thành với Thần thú! Tuyệt đối không bỏ rơi hoặc bỏ lại bất kỳ ai!”

“Chúng ta cũng nguyện ý!!” Những con báo khác đồng thanh nói.

“Được!” Ninh Phỉ cũng có chút kích động, xem ra năng lực lừa dối của anh vẫn như ngày nào, vì vậy vui vẻ chúc mừng, “Vậy trước tiên ta muốn biết tên các ngươi, để báo cho Thần thú.”

Con báo già nói: “Ta tên là Thạch Đầu.”

Báo lớn nói: “Ta cũng tên là Thạch Đầu.”

Đại Hoa nói: “Ta tên là Đại Hoa,” Nàng chỉ vào đám báo con: “Chúng vẫn chưa có tên, nhưng có thể kế thừa tên của cha mình, tên là Thạch Đầu.”

Ninh Phỉ:???

Chuyện gì vậy? Một đám Thạch Đầu?

“Vậy ta gọi Thạch Đầu các ngươi biết ta gọi ai không?” Anh có chút không nói nên lời.

Đại Hoa cười nói: “Phải xem là ai gọi, người nhà mình kêu tuyệt đối có thể nghe ra, còn người khác gọi… Nghe âm thanh để phân biệt là nhà ai gọi.”

Ninh Phỉ:…

Ninh Phỉ: Nghe âm thanh để phân biệt tên sao???

“Như vậy không được, chẳng lẽ muốn bên Thần thú nhìn tên, thấy một đám tên là Thạch Đầu??” Anh đau đầu không thôi: “Thần thú bảo ta ban cho các ngươi tên mới, các ngươi có đồng ý không?”

Báo già có chút do dự, mấy chục năm nay ông đã lấy tên là Thạch Đầu.

Ninh Phỉ tiếp tục nói: “Ta và Ninh Chinh cũng giống như vậy, chúng ta đều cùng họ, họ là Ninh, Ninh là an bình yên lặng, tên một chữ, ta tên Phỉ, sau này ngươi có thể gọi ta là A Phỉ. Ngươi nhỏ tuổi hơn ta, gọi ta là Phỉ ca ca. Hắn tên là Chinh, chinh trong xuất chinh, chứng tỏ bản lĩnh bất khuất, ta gọi em ấy là Bé Chinh. Các ngươi có muốn giống chúng ta không?”

Nhóm báo thảo luận một hồi, nhưng cũng không hỏi họ là gì. Hiếm khi bọn họ động não, báo già nói: “Từ nay về sau ta tên là Ninh Thạch Đầu?”

“Không” Ninh Phỉ nói: “Nói đến họ, chúng ta cũng nên phân biệt. Ví dụ, nếu Đại Hoa là con gái của lão Thạch Đầu, thì theo họ của Thạch Đầu. Mà bạn lữ của Đại Hoa thì là họ khác. Về phần con của các ngươi, có thể theo họ của Đại Hoa, cũng có thể theo họ của bạn lữ ngươi, hoặc là mỗi bên một nửa. Như vậy, dựa vào họ có thể biết các ngươi là con cháu nhà ai.”

Đám báo hoa nhìn Ninh Chinh ngẩn người, nửa hiểu nửa không, luôn cảm thấy lời của sứ giả rất có uy lực!!

Phải biết rằng, bọn họ đều dựa vào mùi và âm thanh để phân biệt ai là con nhà ai.

Ninh Phỉ lộ nụ cười giả tạo, nói: “Vậy ngươi có nguyện ý tiếp nhận thành ý của Thần thú không??”

“Nguyện ý!!” Đám báo lại một lần nữa đồng thanh nói.

Ninh Phỉ lật lại tất cả họ trong đầu, chỉ vào báo già nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi họ Triệu, tên là Triệu Thạch Đầu, con gái ngươi tên là Triệu Đại Hoa. Còn bạn lữ của con gái ngươi thì họ Tiền, gọi là Tiền Thạch. Về phần ngươi…” Anh nhìn con báo còn chưa lớn lắm đang mở to đôi mắt tròn xoe nhìn mình, nói: “Thần thú ban cho ngươi tên mới, gọi là Triệu Thiết Trụ.”

Thiết Trụ hưng phấn gật đầu: “Được, sứ giả!”

“Còn về ba con báo nhỏ… Ta chỉ đặt tên cho chúng, còn họ thì ngươi tự quyết định.”

Ba con báo nhỏ lần lượt gọi là Quang, Minh, Tinh.

“Đây là tên có sức mạnh của các vị thần, và các ngươi chắc chắn sẽ trở nên mạnh mẽ trong tương lai.” Ninh – Đại lừa dối – Miệng pháo – Ác thú – Phỉ ôm lấy ôm con báo nhỏ mềm mại như con mèo, nở nụ cười.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.