Linh Hồn Ác

Chương 14



Hai người bước nhanh trên tấm nhựa trải sàn màu xanh lá cây ở tầng hầm nhà xác. Bentley không yên tâm, anh cảm thấy tiếng vọng của bước chân họ vang đi rất xa, tạo cảm giác tầng hầm rộng mênh mông, gần như không tưởng. Anh cũng không thích mấy bức tường gạch đỏ và những đường ống sưởi dài gắn trên trần nhà và tỏa ra sau mỗi bức vách. Quả thực, anh không thích cả những bóng đèn trần màu trắng tỏa thứ ánh sáng nhợt nhạt, không đủ sáng với anh. Chắc chắn nơi này rất sạch sẽ, nhưng ở đây bao trùm bầu không khí ngột ngạt, một không khí… phải, chết chóc. Brolin đi trước anh vài bước, còn Bentley bước chậm chạp, anh không muốn để lộ vẻ khó chịu của mình.

Không báo trước, Brolin dừng lại và rẽ trái. Dường như anh ấy biết rất rõ kiến trúc phức tạp của nơi này, Bentley nhận xét. Khi tới nơi, thanh tra chỉ hỏi túi xác đêm hôm qua sẽ được giải phẫu ở đâu. Rõ ràng là người bảo vệ quen anh ấy và hiểu ngay anh ấy nói về ai, bảo vệ chỉ cần gọi một cú điện thoại để biết thông tin. Người đó còn nói thêm rằng chính bác sĩ Folstom sẽ trực tiếp giải phẫu, khiến thanh tra Brolin bỗng nhiên im lặng khá lâu. Từ đây, Bentley cho rằng Brolin không thích điều này, nhưng không dám hỏi. Anh muốn tránh các rắc rối, anh cảm thấy rõ ràng người ta không thích sự có mặt của anh ở Phòng điều tra tội phạm, và tất cả những gì hiện giờ anh quan tâm là học hỏi được càng nhiều càng tốt về sự vận hành của Phòng và không chuốc lấy phiền toái. Đó là chìa khóa thành công của anh trong tư cách trợ lý chưởng lý. Nếu sống sót qua nhiệm kỳ của mình, anh hoàn toàn có cơ hội tham gia ứng cử ở kỳ bầu cử tới. Về lâu dài, Bentley thích thú mơ tới trước tiên là sự thăng tiến nhanh chóng trong hệ thống tư pháp, sau đó, sao lại không nhỉ, là chức thị trưởng, hoặc thậm chí thượng nghị sĩ.

Trong các nhà xác hiện đại nhất, cửa mở tự động, nhờ sức ép cơ khi người ta bấm vào một cái nút rất to, khiến các hành lang giống như một cảnh trang trí trong phim Star Trek. Nhưng ở Portland, người ta vẫn còn ở thời của những cánh cửa đơn giản, giống như vết tích không mới gì hơn những cánh cửa của quán rượu.

Khi Brolin vào một phòng rộng, Bentley vẫn đang chìm đắm trong những kế hoạch thăng tiến công danh, đến nỗi suýt đập cả người vào cánh cửa khi nó sập trở lại về phía anh.

Tấm nhựa trải sàn biến mất, thay vào đó là nền gạch nâu. Căn phòng rất đầy đủ công năng, với một phòng thay áo ở cửa vào, một cái bàn bằng inox với hai chậu to để gạn và khử trùng, một đèn chiếu sáng công suất lớn và đặc biệt là một chiếc bàn phẫu tích ở giữa. Bentley đứng yên quan sát, như thể đây là một bàn thờ tế thần của người Aztec vẫn còn rỉ máu.

– Xin chào, một giọng phụ nữ vang lên trước mặt anh.

Sydney Folstom tiến về phía hai người và chìa tay ra. Ánh mắc sắc sảo của bà bác sĩ pháp y dừng lại ở Bentley Cotland trong khoảnh khắc. Bentley nhận ra con mắt lanh lợi và sắc sảo đang dò xét mình và cảm thấy trong đó cái nhìn của loài chim săn mồi mà anh đã nhận thấy quá rõ từ khi ở Berkeley.

– Cấp trên của anh đã báo cho tôi biết về sự có mặt của anh Cotland, bà nói, đây là một bất ngờ đối với tôi, chúng tôi hiếm khi có vinh dự được đào tạo ai đó đến từ văn phòng chưởng lý.

Thể hiện tất cả sự tự tin của một chính tri gia, Bentley nắm chặt bàn tay chìa ra trước mặt anh, nhưng không phải không cảm thấy sự mỉa mai trong giọng nói của bà bác sĩ.

– Chúng tôi, những người làm trong ngành luật, rất cần biết tất cả những gì giúp ích cho bộ máy tư pháp, Bentley Cotland nhấn mạnh từng từ một cách thái quá.

– Vâng, trong trường hợp này, tôi sẽ cố gắng giải thích thật dễ hiểu trong quá trình giải phẫu tử thi, bà bác sĩ cũng không kém tự tin đáp lại.

Câu nói này đủ để sắc mặt Bentley nhợt nhạt thêm một chút.

Quay sang phía Brolin, Sydney Folstom nói thêm:

– Đây là lần đầu tiên chúng ta làm việc cùng nhau, thanh tra ạ, kể từ đầu tới giờ!

Brolin nhận thấy trong ngữ điệu của bà một chút chế giễu, giờ thì anh tin chắc bà không thích cách anh đột ngột bỏ rơi bà trong lần gặp gần đây nhất. Anh chọn cách không nói gì.

– Nào, chúng ta sắp bắt đầu, các anh chuẩn bị đi, bà vừa thông bào vừa chỉ vào nơi thay đồ. Các anh phải đi găng tay chống rách dùng một lần, mặc áo blouse không thấm nước và đừng quên đeo khẩu trang.

Hai người đàn ông trang bị đầy đủ rồi tới chỗ bác sĩ Folstom đang chuẩn bị dụng cụ. Brolin biết những thứ chính: dao mổ dài dùng một lần, kẹp Khôngcher, kéo ngắn, dao Farabeuf, kéo có vành và cả một kho dụng cụ có thể khiến Jack Mổ bụng chết vì ghen tị.

Rồi bà bác sĩ mở tập hồ sơ cảnh sát, trong đó có bản báo cáo sơ bộ cùng tất cả các bức ảnh chụp ở hiện trường, bà đã lướt qua bản báo cáo này vài phút trước đây.

– Xin lỗi, nhưng tôi đã làm những thao tác đầu tiên, bà vừa nói vừa bật đèn ở bảng gắn trên tường. Một loạt hình ảnh X-quang sáng lên trước mặt họ, trong khi đó Sydney Folstom bật chiếc máy ghi âm nhỏ treo trên trần bằng một sợi dây.

– Ảnh X-quang cho thấy rõ không có đạn trong xác. Đối tượng là một phụ nữ khoảng hai mươi lăm tuổi, chủng tộc Cauacse, cân nặng 59 kg, cao 1,76m.

Bà tắt máy ghi âm và ấn điện thoại nội bộ.

– Jóse, làm ơn mang xác đến cho chúng tôi.

Hai phút sau, một người đàn ông mặc áo blouse trắng đẩy một chiếc bàn phủ bạt vào, rồi cẩn trọng kéo tấm phủ dọc theo cơ thể nạn nhân như thể đó là việc rất quan trọng để không làm phiền cái xác bên dưới.

Nạn nhân gần như vẫn nằm trong tư thế như khi Brolin nhìn thấy tối hôm trước: trần truồng, hai cánh tay bị cắt ở ngang khuỷu, và nhất là cặp đùi hé mở, để lộ một ống đen từ bộ phận sinh dục. Hai bàn chân được bọc trong túi nhựa, hai bàn tay nếu còn cũng phải làm như vậy. Có rất nhiều vết lõm đỏ và lỗ sâu giống như những con mắt gian ác trên khắp thân thể trần truồng.

Bentley quay mặt đi ngay lập tức rồi đưa tay che miệng theo bản năng, quên mất là mình đang đeo khẩu trang.

“Cô ấy thật giống “người”!” anh nghĩ.

Nhận ra là đã tạo hình ảnh xấu về chính bản thân, anh tự trách mình và cố lấy lại thái độ bình thản.

Mẹ kiếp, anh chờ đợi gì chứ? Đương nhiên cô ấy là người rồi, một giọng nói vang lên trong đầu anh.

Nhưng anh không nghĩ rằng trông cô “thật” đến thế, gần gũi đến thế. Da cô thậm chí không trắng bệch như phấn như anh chờ đợi, nước da vẫn hồng hào. May mà đôi mắt cô vẫn nhắm nghiền, thế là đã đỡ rất nhiều rồi.

Sydney Folstom và người trợ lý nâng cái xác lên như nhấc một cái túi du lịch bình thường rồi đặt xuống mặt inox lạnh ngắt của chiếc bàn phẫu tích.

– Tôi vẫn chưa có loại bàn phẫu tích có bánh xe. Cái này hơi cổ, các anh thấy rồi đấy, nhưng ở đây công nghệ tiên tiến nhất lại nằm kế bên thiết bị cũ kỹ lẽ ra cần phải thay từ lâu. Tôi không hy vọng có được những khoản tín dụng cần thiết. Có lẽ anh có thể nói vài lời với những người liên quan chứ? Bà vừa nói vừa nhìn Cotland qua phía trên chiếc khẩu trang của mình.

Cotland vẫn đứng yên trước cái xác.

Họ chuyển xác từ xe đẩy sang bàn một cách vô cảm đến thế ư! Cứ như họ lập đi lập lại hành động này mỗi ngày, không cần một sự chú ý đặc biệt nào. Bentley hết sức ngạc nhiên, anh cảm giác như họ vừa di chuyển một tảng thịt trước mắt anh.

– Ôi! Suýt nữa tôi quên mất, bác sĩ pháp y kêu lên.

Bà lấy từ túi áo blouse ra một lọ Vicks.

– Tôi khuyên anh nên bôi thứ này vào dưới mũi. Khi chúng tôi mở xác, mùi phân hủy sẽ khá nặng….

Bentley không đợi nói tới lần thứ hai, vội mở găng ra để bôi sáp lên môi trên.

Bác sĩ pháp y nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng và nghiêm khắc.

– Tôi nghĩ nếu một bác sĩ pháp y không đủ khả năng chịu đựng mùi này qua lớp khẩu trang thì tốt hơn hết nên chuyển sang một công việc khác và chăm sóc những người sống, bà xẵng giọng đáp.

Bentley Cotland gật đầu nhưng không phải vì thế mà không nghĩ tới chuyện này. Bác sĩ pháp y cầm lấy một chiếc ống tiêm cơ rồi vạch mắt của cái xác đang nằm lạnh lẽo trên mặt bàn inox.

– Chị làm gì thế? Brolin bình thản hỏi, anh chưa từng thấy việc này.

– Tôi hút thủy dịch, chỉ cần 0,5 ml thủy dịch là đủ để cho chúng ta biết chính xác giờ chết. Hiện nay, đây là phương pháp đáng tin cậy nhất và chính xác nhất. Khi phân hủy, hồng cầu giải phóng với tốc độ chậm và ổn định khỏi kali đọng lại trong dịch của mắt. Bằng cách nghiên cứu lượng chất này, người ta dễ dàng xác định được thời điểm chết.

Chiếc kim tiêm cơ giờ đây đã cắm trong lòng trắng của con mắt tím nhợt. Một chất lỏng đặc dâng lên trong cái ống nhỏ bằng thủy tinh, rồi bác sĩ nhấc mũi kim bằng thép ra, đặt ống vào một cái hộp trên thành bồn rửa.

Cái xác không động đậy, không rùng mình, không làm động tác lùi lại, không gì cả, điều này vẫn còn khiến Bentley Cotland ngạc nhiên. Anh gần như chờ đợi mọi người vứt bỏ găng tay, cởi khẩu trang, “người chết” đứng dậy. Và tất cả mọi người chạy ra từ sau mấy cái tủ để vỗ tay và cười sự ngây thơ của anh. Thế nhưng hoàn toàn không có gì giống như thế xảy ra, chuyện này là thật, cái chết đã chạm vào da của ba người bằng sự có mặt của nó trong tầng hầm ẩm ướt và được khử trùng này.

– Để đỡ mất thời gian, tôi đã chụp các bức ảnh sơ bộ và đo đạc cái xác, bác sĩ Folstom nói.

Bà kiểm tra nhanh xem đã có đủ số lọ để đựng mẫu bệnh phẩm sẽ lấy ra trong quá trình giải phẫu tử thi chưa, rồi lại bật máy ghi âm. Sau đó, bà lại gần cái xác và bắt đầu khám nghiệm kỹ lưỡng.

– Ghi nhận đầu tiên là hai cẳng tay bị cắt ở đầu xương quay và mõm khuỷu, vì thế các tĩnh mạch và động mạch bị cắt đứt, khiến nạn nhân mất rất nhiều máu.

Sydney Folstom quay sang Brolin và hỏi:

– Khi anh thấy cái xác, xung quanh có nhiều máu không?

– Không nhiều, nhưng có, máu đã bị khô, nhưng quả thực có thể trùng hợp. Dường như nơi diễn ra vụ án là nơi chúng tôi tìm thấy cái xác.

Anh thanh tra biết chi tiết này có ý nghĩa quan trọng đến thế nào. Trước tiên là để thu thập các dấu vết mà phòng thí nghiệm có thể làm rõ và sau đó là để lập hồ sơ. Brolin sẽ phải quay lại hiện trường khi biết rằng đó chính xác là nơi hung thủ đã ra tay hành động, rằng anh đã thấy và đã cảm nhận được khung cảnh ấy. Việc lựa chọn địa điểm này chứ không phải nơi nào khác cũng có ý nghĩa quan trọng trong khi lập hồ sơ.

Sydney Folstom tiếp tục bằng việc sờ nắn đùi bên phải của cái xác rồi gập nhẹ chân cái xác lên.

– Trạng thái cứng của xác – rigor mortis – đã hầu như biến mất. Những vết tụ máu trên tử thi hoàn toàn phù hợp với tư thế của xác khi được phát hiện, chứng tỏ hung thủ đã không di chuyển xác. Hiện trường chính là nơi xảy ra án mạng.

Bentely nhíu mày.

– Vết tụ máu trên tử thi, hiện trường là nơi xảy ra án mạng? Anh hỏi.

Anh thuộc lòng lĩnh vực luật của mình, nhưng lại không có chút kiến thức nào về pháp y.

– Trạng thái cứng của xác là khi cái xác chuyển từ trạng thái sống axit sang trạng thái kiềm, hay nói cách khác là các cơ căng lên khiến cho cái xác khó thay đổi tư thế, cần phải “phá bỏ” trạng thái cứng này nếu muốn tạo một tư thế khác cho xác chết. Trạng thái này kéo dài khoảng từ 12 đến 48 giờ, sau đó các biến đổi hóa học mới lại khiến cơ thể trở về trạng thái tãi, tức là mềm.

Bà nhấc cái xác lên 1 chút để xem phần lưng và đặt bàn tay đeo găng lên những vết đỏ ở vùng thắt lưng.

– Các “livor mortis” hay vết tụ máu trên tử thi là những vết đỏ mà các anh thấy rải rác ở đây, bà nói. Đó là kết quả của sự ngừng lưu thông máu. Nói cách khác, khi máu không lưu thông nữa, trọng lực bắt đầu tác động và kéo máu xuống các phần dưới của cơ thể, chẳng hạn như xuống lưng nếu người ở tư thế nằm, hay xuống chân nếu người bị treo. Các vùng trên cơ thể tiếp xúc với mặt đất – chẳng hạn như vai và mông trong trường hợp người nằm ngửa – không chịu tác động, các vùng này vẫn trắng vì máu không thể tụ lại do sức ép của mặt đất lên da. Thuận lợi đối với chúng ta là các vết tụ máu này “cố định” trong vòng từ 15 đến 20 phút sau khi chết. Vì thế, nếu cái xác bị di chuyển sau khi các vết tụ này đã cố định, thì chúng ta sẽ nhận thấy rằng các vết trắng và các vết tụ đỏ không phù hợp với các vùng cơ thể mới có tiếp xúc với mặt đất.

– Còn sự khác biệt giữa hiện trường vụ án và nơi xảy ra vụ án là rất lớn, Brolin xen vào. Hiện trường là nơi cái xác được phát hiện, còn nơi này là nơi xảy ra vụ án là nơi hung thủ thực hiện hành động tội ác. Phát hiện xác người ở một nơi khác với nơi người đó bị giết là chuyện khá phổ biến.

– Tôi hiểu. Như chị nói thì các vết tụ máu quả là nói lên nhiều điều! Anh chàng biện lý thốt lên.

– Tôi mới chỉ cho các anh thấy phác họa sơ qua, còn rất nhiều ngoại lệ. Không có gì dễ dàng trong pháp y cả, đừng bao giờ quên điều đó. Tiếp tục nào.

Bentely Cotland lùi lại khi thấy bà bác sĩ cầm 1 con dao mổ lưỡi dài.

– Trên cái xác chỉ có vài vết bầm máu, màu đỏ tươi của chúng chứng tỏ chúng bị gây ra ngay trước khi chết, hẳn là nạn nhân đã bị đánh đập. Có nhiều vết thường do 1 thứ vũ khí lạnh sắc gây ra, chắc chắn là 1 con dao và…..

Bác sĩ Folstom nghiêng người phía bên trên cái xác để quan sát kỹ hơn nhiều miệng vết thương đỏ ở phần hông.

– Có thể nói đây là những vết cắn, rất nhỏ, chắc chắn là của loài gặm nhấm, của cáo chẳng hạn.

– Không có gì ngạc nhiên cả, Brolin xen vào, cái xác được tìm thấy giữa rừng và phải nằm ở đấy gần 24 giờ đồng hồ.

– Đúng, bác sĩ đáp. Nhưng còn có các miệng vết thương to bằng nắm tay, không thể do động vật gây ra, và hiện tượng không có vết chảy máu nhiều cho thấy những vết thương ấy xuất hiện sau khi nạn nhân chết. Rất có khả năng hung thủ đã cắt 1 số miếng thịt trên cơ thể nạn nhân. Rải rác ở vùng thắt lưng, trên 2 mạn sườn, 2 lần sau khi nạn nhân chết.

Bà nhìn Brolin chằm chằm.

– Tôi rất tiếc, thưa các anh, nhưng công đoạn tiếp theo có thể hơi lâu. Tôi phải đo chính xác kích thước của từng vết thương do vũ khí lạnh, độ sâu của vết thương để miêu tả tỉ mỉ trong bản báo cáo của tôi. Có…cứ cho là ít nhất 20 vết, tôi phải mất vài phút.

Trong 15 phút sau đó, bác sĩ Folstom khám nghiệm tỉ mỉ những vết thương bằng thước đo centimét không phản chiếu lại ánh sáng đèn flash khi bà chụp ảnh. Bà đọc to trước máy ghi âm lời miêu tả tất cả những gì ghi nhận được. Bentley không hiểu được tất cả vì anh hoàn toàn không biết dù chỉ 1 phần từ vựng chuyên môn.

– Vết thương sâu ở vùng hạ sườn, xuyên qua ruột già ngang.

“3cm trên 0.5cm. Vết đâm lớn do dao trên da, tạo nên vết thương sâu khoảng 14cm, sẽ khám nghiệm kỹ hơn sau khi mở xác.”

“Bờ nhẵn và đều, vết thương hình trứng do dao 2 lưỡi gây ra.”

Bentley nghe thấy hết nhưng không thực sự hiểu sự việc. Anh kiên nhẫn và thấy rằng Brolin rất tập trung vào công việc của bác sĩ, như thể ngôn ngữ đó không hoàn toàn khép kín đối với Brolin, đôi lúc anh lắc đầu chầm chậm, nhập vào những thông tin quan trọng. Rồi Sydney Folstom ngẩng đầu lên để đưa ra tổng kết đầu tiên.

– Chúng ta thấy 20 vết thương do vũ khí lạnh, tôi nghĩ rằng chúng được tạo ra bởi 1 con dao. Một con dao 2 lưỡi, lưỡi dài 14 hoặc 15cm và rộng 3cm. Một vài vết thương có thể gây chết người, tôi sẽ xác nhận lại với các anh sau khi mở xác. Chúng ta sẽ làm việc này. Ngoài ra còn nhiều vết gặm nhấm mà chúng ta không cần để ý lắm, 2 vết thương lõm trên hông đáng quan tâm hơn. Hai vết này không đối xứng, và vết cắt không sâu bằng, có thể cho rằng hung thủ muốn lấy phần này cho hắn.

– Có thể nạn nhân có hình xăm ở 2 bên nên hung thủ đã thô bạo cắt chúng đi, Bentley đành liều nói.

– Tôi nghiêng về những vết cắn hơn, Brolin khẳng định vẻ nghiêm khắc. Hung thủ đã cắn nạn nhân 2 lần, hắn cắn như 1 kẻ điên cuồng trong cơn khát hành động. Cơn khát này mạnh hơn hắn. Sau đó, hắn nhận ra đã để lại dấu vết nhận dạng nên hắn xẻo đi vết răng trên thịt nạn nhân. Đó là đặc điểm tiêu biểu của 1 vụ án tình dục như vụ này.

Bác sĩ bật 1 công tắc, và hệ thống quạt gió công suất cực mạnh bắt đầu chạy êm đến mức khó có thể nhận biết được.

– Trên thực tế, có thể xảy ra sự trùng hợp, bà nói.

Lần này, bà kiểm tra kỹ khuôn mặt vì có điều gì đó khiến bà chú ý. Bà cúi xuống gần đến mức mũi bà gần như chạm miệng xác chết. Ngón tay bà mở hàm tạo thành thứ tiếng như mút ngón tay, rồi dùng kẹp lấy 1 sợi chỉ trắng ra khỏi khóe miệng.

– Cái gì thế? Brolin hỏi.

– Một sợi vải, có lẽ là vải bông.

Sợi chỉ tơ được bỏ vào 1 cái túi nhựa có dán nhãn, sau đây nó sẽ được phân tích tỉ mỉ để có thể hiểu được nguồn gốc của nó và lý do tại sao nó lại ở vị trí đó.

Bà bác sĩ lại cầm lấy con dao mổ lưỡi dài rồi đặt nó lên đùi xác chết. Rồi bằng 1 đường dao ngọt và dứt khoát, bà rạch da làm đôi. Giống như quả chín, thịt tách ra trong sự im lặng gần như mang tính tôn giáo, để lộ những cơ bắp đỏ và 1 lớp mỡ vàng rất mỏng. Sydney Folstom làm y như vậy với đùi còn lại, rồi với phần cơ 2 đầu trên các cánh tay. Bà dừng lại ở đó, kéo mạnh 2 mép da lại gần rồi lại tách ra để phân biệt rõ hơn phần mỡ mềm của cánh tay.

– Đây, hãy nhìn màu đỏ sậm này. Đó là 1 vết bầm bên trong không thể hiện ra ngoài bề mặt da.

Bà quay sang Bentley Cotland và nói thêm:

– Cánh tay là vùng mà người ta gọi là “vùng nắm”. Chắn chắn hung thủ đã hành hạ nạn nhân, túm cánh tay nạn nhân để kéo hay lôi đi, tổn thương này là do sức ấn của ngón tay. Người ta xẻ thịt chính là để xem loại dấu hiệu không nhìn thấy trên da này. Thịt lưu giữ mọi dấu vết của bạo lực dễ dàng hơn và lâu hơn.

– Thế chúng ta biết điều này để làm gì? Bentley hỏi.

– Nếu nạn nhân chết vào thời điểm gây các hành động này thì cơ thể không lưu lại dấu vết, Brolin giải thích. Giờ chúng ta đã biết là hắn ngược đãi cô gái, đánh và lôi cô đi hoặc bóp rất mạnh vào cánh tay khi cô còn sống, chắc chắn còn ý thức rất tốt, nếu không hắn đã không tóm chặt tay cô ấy. Chắc chắn cô gái đã chống cự, nhưng để biết được điều này, chúng ta phải khám nghiệm bàn tay và móng tay đã.

– Nhân tiện, bác sĩ Folstom đang khám nhgiệm kỹ lưỡng 2 khuỷu tay bị cắt bỗng xen vào, tôi có thể khẳng định với các anh rằng hung thủ có 1 số khái niệm về sinh học. Nhát cắt của hắn rất gọn gàng, hắn đã sử dụng 1 loại dao mổ nào đấy và rạch da rất chuẩn trước khi cắt xương trụ và xương quay. Hắn cũng nhanh chóng cắt lớp dây chằng và các cơ 2 đầu ở cánh tay.

– Điều đó có nghĩa là gì? Brolin hỏi và không chắc về câu trả lời.

– Là hắn đã chủ ý không làm hỏng da và xương, nhưng ít quan tâm hơn đến phần còn lại.

Brolin nhắm mắt.

Leland Beaumont đã giết 3 phụ nữ trẻ năm ngoái, làm bỏng trán họ bằng axit và chặt cánh tay đến ngang khuỷu. Ở vụ nào bác sĩ pháp y cũng nhận xét rằng hắn làm rất giỏi, rằng đó là tác phẩm của 1 người có kiến thức sơ đẳng về sinh học và biết sử dụng dao mổ. Nhưng điều kỳ lạ hơn là trong tất cả các vụ, Leland đều cắt da và rút xương cẩn thận, song lại cố tình làm rất ẩu với cơ và dây chằng. Câu chuyện lại lặp lại mặc dù thiếu vắng nhân vật chính.

Sydney Folstom bỏ găng, lau trán và đeo đôi găng tay mới vào.

– Thế này nhé, vết bỏng do axit trên trán quá sâu nên không thể cho chúng ta biết gì khi phân tích vĩ mô, tôi sẽ nghiên cứu bằng kính hiển vi và báo cho các anh biết. Bây giờ chuyển sang vết thương ở bộ phận sinh dục.

Bà bác sĩ cúi xuống, khẽ giạng 2 đùi cô gái ra một chút, 2 đùi cử động tạo thành tiếng òng ọc ghê tởm, và sau khi lấy 1 số mẫu bệnh phẩm, bà bắt đầu rút cán đen nằm giữa 2 môi âm hộ. Một dòng máu đen dạng nước rỉ ra ngay lập tức trên mặt inox của bàn phẫu tích. Bác sĩ Folstom rút chậm từ âm hộ ra 1 con dao lưỡi dài khoảng 20cm, dính nhiều loại dịch sinh học khác nhau, chủ yếu là máu.

Một tiếng kêu nghẹn vang lên trong phòng khi Bentley cảm thấy bữa sáng của anh dồn ngược lên họng. Sydney Folstom thở dài khi thấy Bentley chạy về phía bồn gạn rồi nôn thốc tháo ra. Anh vừa lắp bắp vài lời xin lỗi vừa súc miệng, nhưng từ chối đi ra ngoài, lấy cớ phải tham dự ca phẫu thuật tử thi đến cùng. Nhất là khi anh biết mình chẳng còn gì để nôn nữa, dạ dày giờ đây đã rỗng không.

– Tôi nghĩ là chúng ta đã tìm được vũ khí mà hung thủ sử dụng trên phần còn lại của xác, bác sĩ Folstom thông báo, không mấy ngạc nhiên. Anh vừa nói về vụ án bạo lực tình dục phải không, thanh tra Brolin?

– Vâng. Có hành động cưỡng hiếp không? Có vết tinh dịch không?

Brolin hy vọng nhận được câu trả lời khẳng định vết tinh dịch, điều này sẽ cho phép xác định hung thủ nhờ ADN. Ngay sau đấy, anh nhận ra đó là kiểu hy vọng gì, anh hy vọng cô gái bị cưỡng hiếp để có thể tóm được thủ phạm!

“Ttrời ơi, mình là loại quái vật gì thế này?” anh nghĩ. Sự méo mó cảm xúc mang tính nghề nghiệp đã làm què cụt khả năng lĩnh hội tình hình của anh. Anh tự tạo cho mình thái độ dửng dưng đối với nạn nhân để không đau khổ vì không cảm thông.

– Tôi không nghĩ thế, bác sĩ pháp y đáp. Tôi sẽ nói với anh nhiều hơn về chuyện này sau vài phút nữa.

Bà cầm dao mổ và rạch 1 đường từ chân cằm đến tận xương mu, tránh các vết thương. Bentley Cotland không thể ngăn nổi mình quay lưng lại khi bà rạch phần ức sườn bằng 1 chiếc kéo giống như kéo cắt dây loại to. Tiếng sườn gãy dưới lưỡi thép khiến anh nghĩ tới bộ xương gà bị người ta giẫm nát. Sau đó, mặt tái mét, anh theo dõi quá trình moi toàn bộ nội tạng của cái xác, bác sĩ Folstom dừng lại để khám nghiệm tỉ mỉ tất cả các vết thương do dao gây ra để kết luận về mức độ gây tử vong của chúng.

Mùi xác chết bốc lên xuyên qua lớp khẩu trang phẫu thuật và mùi sáp Vicks trên môi Bentley không đủ để át đi. Mùi thịt chết, mùi thối hoắc len lỏi khắp nơi, ngấm vào quần áo. Nhưng điều kinh khủng nhất là cảm giác bản năng về cái chết, anh cảm thấy toàn bộ thân thể mình ám mùi người chết, cả người anh run rẩy vì anh cảm thấy đây là 1 người cùng chủng tộc với mình. Anh sẽ không bao giờ quên được cảm giác này, và anh biết rằng trong người anh, trong gien của anh, đã khắc sâu mùi và sự nhận biết cái chết, cái chết có trong mỗi người đàn ông, mỗi người phụ nữ, và thức tỉnh với tiếng gọi của hư vô.

Sydney Folstom đưa cho anh và Brolin 1 tấm che mặt bằng nhựa rồi cầm lấy 1 vật giống như cái cưa thạch cao. Cái cưa rung rung làm văng mảnh vụn xương ra khắp xung quanh, vì nó đang xẻ hộp sọ để phơi trần bộ não. Bà bác sĩ đưa ra nhiều lời bình luận khó hiểu, nhất là tầm quan trọng của việc lấy mẫu màng cứng. Bà cũng lấy vài mẫu trong miệng rồi quay trở lại phía dưới cùng của nửa thân trên.

Khi Sydney Folstom lật âm đạo đơn giản như lật 1 chiếc găng, Bentley suýt nữa ngất xỉu, nhưng cuối cùng anh cũng ý thức được về việc đang diễn ra xung quanh lúc bà dốc hết vào muôi chỗ máu đầy trong cái lỗ há miệng là nửa thân trên.

Bentley nhìn 2 người bên cạnh. Họ không tỏ ra bất cứ thái độ gì, bất cứ cảm xúc gì. Nếu nhìn kỹ, nạn nhân hẳn phải là 1 cô gái rất đẹp, cao ráo và mảnh mai, khuôn mặt nhỏ nhắn, đường nét thanh tú. Anh không thể kìm nén sự ngạc nhiên hơn nữa và hỏi bằng giọng hơi ghê tởm:

– Mọi người không cảm thấy gì trước 1 khung cảnh như thế này sao?

Sydney Folstom quay về phía anh, vẫn ánh mắt lạnh lùng.

– Ttrong nghề này, không thể cho phép mình đau xót trước tất cả các nạn nhân mà mình mở xác. Tôi thể hiện tối đa sự tôn trọng với tất cả, nhưng nghề nghiệp cho phép tôi làm những việc mà gia đình họ không muốn biết. Cần phải đóng khung về mặt “kỹ thuật” anh Cotland ạ, đừng nghĩ về người phụ nữ chắc hẳn phải rất đẹp và chiếm được nhiều thiện cảm của đàn ông, mà chỉ nghĩ về kỹ thuật.

Bentley tự hỏi liệu bản thân bà có khả năng bày tỏ chút cảm xúc nào trong đời tư hay không, nhưng không cố tìm hiểu thêm, anh không thích cái cách bà nhìn thẳng vào mắt anh bằng ánh mắt nghiêm khắc và dò xét anh. Còn Brolin dường như ý tứ hơn, có lẽ nhạy cảm hơn với việc vừa diễn ra, nhưng nghề nghiệp buộc anh không được yếu đuối. Lần đầu tiên kể từ khi làm quen với anh thanh tra trẻ – từ chính ngày hôm nay – Bentley bắt đầu có thiện cảm với anh. Xét cho cùng thì anh ấy cũng không đến nỗi khó chịu, chỉ là bệnh nghề nghiệp thôi.

– Vâng, bây giờ tôi có thể tổng hợp các yếu tố và thời gian diễn ra. Dĩ nhiên là các phân tích mô học và mô học miễn dịch sẽ giúp tôi đưa ra kết luận chính xác hơn, nhưng loại công việc kỹ thuật này, fibronectin hay bạch cầu đa nhân trung tính, rất chán và nhất là lại đòi hỏi nhiều thời gian. Điều mà hiện tại tôi có thể nói với các anh là nạn nhân bị đánh đập trước khi bị đâm 20 nhát dao chủ yếu vào nửa thân trên, trong đó có ít nhất 4 nhát gây tử vong. Về các sự việc diễn ra sau đó, tôi sẽ không nói nhiều trước khi khám nghiệm giải phẫu bệnh học. Nhưng tôi nghĩ rằng hung thủ đã bị kích động dữ dội trên xác nạn nhân, hắn đã cắn xé, và cuối cùng là cắt bộ phận sinh dục trước khi bỏ đi. Còn về vết bỏng axit trên trán, tôi sẽ lấy mẫu và phân tích, tôi cố gắng làm càng chính xác càng tốt, nhưng đừng kỳ vọng vào phép màu, tôi rất sợ rằng khó mà rút được từ đây những kết luận hữu ích.

Bentley Cotland quay về phía cái xác. ít nhất vẫn còn một phần giống với cơ thể người, phần còn lại chỉ là 1 đống thịt toang hoác màu đỏ sậm. Hộp sọ rỗng, các chi bị xẻ đôi và nửa thân trên bị rạch từ mu đến cằm đã lấy đi mọi dấu vết sự sống của cái hình hài này. Hai vạt da với lớp mỡ hơi bóng lên dưới ánh đèn phòng mổ rũ xuống 2 cạnh bàn, khiến nửa thân trên giống như 1 cái túi dài đang mở.

Khi bác sĩ Folstom bỏ đôi găng vào thùng rác sinh học, Bentley chợt tỉnh khỏi trạng thái ngây dại.

– Thanh tra Brolin. Tôi sẽ gửi các kết luận của mình cho anh qua fax hoặc email sớm nhất.

Brolin gật đầu rồi quay về phía cái xác. Có điều gì đó lạ lùng trong cách thức của kẻ giết người. Cơn điên cắt tay, nhiều vết buộc ở âm đạo, nhưng vẫn đủ thông minh để không để lại bất cứ dấu vết nào, không tinh dịch, không nước bọt, không vân tay. Nếu giả thiết về hành động cắn đối với 2 vết thương sâu trong thịt là đúng, chứng tỏ hung thủ còn lấy lại được ý thức về tình trạng của hắn sau sự việc. Hắn hành động theo 1 xung năng điên cuồng.

Xung năng muốn cắt tay, hận thù và giết chóc không thể kiểm soát được. Nhưng hắn thông minh và biết lấy lại khả năng kiểm soát khi chuyển sang hành động.

– Cảm ơn bác sĩ, nhanh nhất là tốt nhất, Brolin ấp úng. Tôi có cảm giác rất lạ là chúng ta còn rất ít thời gian.

Hắn sẽ lại tiếp tục ra tay.

Và hắn rất đáng sợ đối với nạn nhân, không để nạn nhân có cơ hội nào sống sót.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.