Lĩnh Chi Hoa

Chương 31



Chuyện gì cũng không nên làm quá nhiều

……

Chuyện gì cũng không nên làm quá nhiều, đặc biệt là chuyện giường chiếu.

Kể cả có yêu bác sĩ đến mấy, cũng không nên làm quá nhiều khiến mắt cá chân bủn rủn không còn sức xuống giường.

Nhưng chịu thôi, ai bảo cô vừa nhìn thấy bác sĩ đã như mất hết hồn vía.

Khi họ quấn lấy nhau, vẻ đẹp quyến rũ tràn ra từ khuôn mặt bác sĩ khiến cô quên tất thảy mọi thứ.

Tất cả, đều không bằng một ý nghĩ ôm bác sĩ chặt hơn một chút.

Chẳng gì thấp hèn như cái cách cô nghĩ mình sẽ sướng điên lên mất chỉ với ngón tay của bác sĩ được cô dẫn vào trong cơ thể mình, chỉ cần thế thôi cũng khiến cô đạt đến đỉnh cực khoái.

Sáng sớm ngày hôm sau, sau cái đêm được ngủ cùng bác sĩ, Úc Tuyền Thu chậm rãi mở mắt tỉnh dậy, điều đầu tiên cô làm là tự kiểm điểm như bắc chước ông đầu hói cầm chiếc loa đồng giáo huấn mọi người đứng dưới.

Đang luôn mồm lẩm bẩm rằng chuyện này phải tiết chế, vừa quay mặt lại, nhìn thấy bác sĩ xõa mái tóc dài mượt mà, giãn đôi lông mày mỏng tựa như một làn khói nhẹ, trưng vẻ đẹp say giấc dịu dàng ngay bên cạnh cô. Trái tim cô đập mạnh, ngay tức khắc ném lời tự kiểm điểm ban nãy lên tận chín tầng mây.

Trời đất, sao phải tiết chế khi vừa được làm tình cùng nữ bác sĩ tuyệt sắc giai nhân như vậy! Cho dù có bị làm đến chết trên giường, cô cũng nguyện!

Nói thử xem, trên đời này sao lại có một bác sĩ xinh đẹp đến thế, cho dù thốt ra một nhịp chửi thề cũng chỉ sợ vấy bẩn bác sĩ.

Cha mẹ của bác sĩ đã đặt nhầm tên cho cô ấy, Thiện Văn cái gì mà Thiện Văn, tên là Thiện Câu Nhân (giỏi quyến rũ người khác) còn có lý!

Bác sĩ chỉ cần đứng đó, cô sẽ không thể dời mắt khỏi bác sĩ; bác sĩ chỉ cần nói một câu, linh hồn của cô sẽ bị đoạt sạch sẽ; bác sĩ chỉ cần cười với cô, vậy tất cả tim, gan, ruột, phổi của cô đều sẽ rời bỏ cô mà đi với bác sĩ.

Chết tiệt! Một cô gái xinh đẹp đến vậy, một bác sĩ tốt đến vậy, ai có thể không muốn lên giường cùng bác sĩ? Chết tiệt! cho dù phải trả phí bán dâm cao đến nỗi đến cả quần cũng không có mà mặc, cô cũng nguyện ý!

Úc Tuyền Thu nghĩ một cách vô liêm sỉ, cô di chuyển cơ thể, tiến đến gần bác sĩ hơn.

Củi bên trong lò đều đã hoá thành tro, nhưng bầu trời bên ngoài vẫn xám xịt.

Vẫn còn một lúc nữa trước khi trời sáng, cô không phải lo có ai đó sẽ ngang nhiên xông vào.

Bác sĩ đã nói, cô nhà báo và nữ bác sĩ còn lại đến chiều mới quay về. Khi cô dẫn bác sĩ vào phòng, cô cũng đã cài then cửa thật chặt.

Tuy ngọn lửa dưới chiếc giường lò đã ngắt, nhưng độ ấm trên giường vẫn vấn vương.

Dù là độ ấm từ cơ thể bác sĩ hay là nhiệt độ trên người cô, hai người cùng rúc vào trong chăn của bác sĩ, ngả vào nhau, như thể phải dựa vào nhiệt độ này mới có thể chống chọi cơn giá rét khắc nghiệt bên ngoài.

Cô đắp chăn của bác sĩ, ngủ trên giường lò của bác sĩ, ôm bác sĩ.

Chiếc chăn thoang thoảng mùi thuốc thơm từ cơ thể bác sĩ, lành lạnh và cũng nhàn nhạt, y như chính bác sĩ.

Cái gì cũng lành lạnh và nhàn nhạt, cô không biết tâm tư của bác sĩ, cũng không biết bác sĩ đối xử tốt với cô có phải chỉ vì thương hại cô hay không?

Giống như bây giờ.

Cô biết bác sĩ đã tỉnh.

Hàng mi cong dài nơi khoé mắt khẽ động đậy, hơi thở không còn nhè nhẹ như ban đầu, có thể thấy rõ bác sĩ đang cố ý đè nén nhịp thở.

Bác sĩ không muốn nhìn thấy cô sao? Hay bác sĩ đang cảm thấy không còn mặt mũi nào nhìn Cảnh Song Niên?

Cô trườn tới sườn mặt xinh đẹp của bác sĩ, không ngừng phá đám bằng cách chọc chọc lên khuôn mặt bác sĩ, mân mê chiếc mũi cao thanh tú của bác sĩ.

Không biết đây đã là lần thứ mấy cô cố ý nhéo mũi bác sĩ để bác sĩ không thở được, có lẽ bác sĩ đã chịu hết nổi, cuối cùng cũng chầm chậm mở mắt.

Cô cười như đoá hoa nở rộ, ghé vào tai bác sĩ thổi gió bên gối: “Thế nào, bác sĩ Lan, vẫn còn sớm, chị có muốn thử lại không? Lần này tôi sẽ rên to hơn, tôi hứa sẽ làm chị hài lòng. Chị không phải đàn ông, sẽ không bị suy thận.”

Nói xong, cô định hôn bác sĩ, nhưng chưa kịp chạm tới đã thấy hàng nước mắt lăn dài từ khóe mắt bác sĩ.

Người bán dâm là cô, cô sẵn sàng đắm mình trong truỵ lạc, ngược lại, người mua dâm như bác sĩ lại khóc như cành lê đọng giọt mưa xuân.

Nhưng, không thể trách bác sĩ, bác sĩ là người thuần khiết đến thế, truyền thống đến thế, được mọi người yêu thích đến thế, vậy mà bị cô lừa lên giường, không cần nghĩ cũng biết bác sĩ hổ thẹn với cha mẹ, có lỗi với Cảnh Song Niên đến nhường nào.

Đâu giống cô, người có thể dây dưa với hai người cùng một lúc mà không có bất kỳ gánh nặng nào trong lòng. Nếu là thời trước đây, có lẽ cô đã bị nhốt vào rọ heo và thả xuống nước cho chết đuối.

Trái tim Úc Tuyền Thu bị xáo trộn khủng khiếp.

Nhưng đây là buổi sáng đầu tiên sau đêm xuân, cô sẽ không châm chọc chế nhạo bác sĩ để rồi mọi thứ phải dứt áo ra đi.

Ngay cả khi bác sĩ cầm gậy đuổi cô đi, chửi cô là đồ vô liêm sỉ, cô cũng sẽ không rời đi.

Ai bảo cô mặt dày?

Yêu vào, đến cả mặt mũi cũng không cần nữa, hèn hạ đến mức bắt chước con chó, vẫy đuôi theo sau bác sĩ để lấy lòng.

Thực ra, những gì cô đang làm bây giờ không khác gì một con chó.

Không biết xấu hổ đến lạ, cô liếm đi giọt nước mắt trên khóe mắt bác sĩ, cười khổ với nữ bác sĩ yếu ớt nằm trên giường lò: “Bác sĩ Lan, đừng đuổi tôi đi, hãy để tôi dậy nướng bánh cho chị rồi tôi sẽ đi. Hôm nay năm mới, căn tin không mở cửa.”

Nói xong, cô dịch đến mép giường lò, đảm bảo hơi ấm trong chăn bác sĩ sẽ không tản đi rồi đứng dậy xuống giường.

Đầu ngón chân vừa chạm xuống mặt đất lạnh lẽo, cả người bỗng nhũn ra, “phịch” một cái rơi xuống đất.

Chết tiệt, làm quá đà, cô đã biến thành một quả trứng nhũn.

Thảo nào thời cổ đại người ta không cho mang theo nữ nhân đi hành quân, thứ nữ sắc này quả thật rất làm lỡ việc.

Cô vừa lẩm bẩm, vừa xoa xoa cái mông bị nứt thành nhiều rãnh. Đang định đứng dậy thì bị cơn đau như dao đâm vào mắt cá chân đánh úp, làm khuôn mặt cô nhăn nhó vì đau.

Chết tiệt, thật quá trái ngang, con gái cô phát sốt vào đêm hai mươi chín Tết, cô thì trẹo chân vào đêm ba mươi! Úc Tuyền Thu thực sự đang nghi ngờ hay là cô đã đụng trúng sao chổi!

“Đừng nhúc nhích.” Đang buồn bực, bỗng giọng nói ấm áp, ôn hoà mang phần nào nghiêm khắc của bác sĩ truyền đến bên tai cô.

Cô ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào bác sĩ đã xuống giường, bật đèn đầu giường, khoác tạm một chiếc áo lên người, mái tóc dài thướt tha tản trên bờ vai, ngồi xổm bên cạnh cô, đôi tay lạnh ngắt ấn vào mắt cá chân cô, xoa bóp một lúc, cau mày nói: “Cũng may không ảnh hưởng đến xương, chỉ cần bôi thuốc, dưỡng thương một tháng là khỏi.”

Cô đắm chìm trong vẻ đẹp của bác sĩ, hoàn toàn không nghe câu trước bác sĩ nói gì, chỉ nghe được câu “dưỡng thương một tháng” cuối cùng.

Đùa sao! Dưỡng thương một tháng, dưỡng thương cho đến khi tất cả phiếu lương thực và tiền đều tiêu hết sao? Dưỡng thương cho đến khi mẹ già và con thơ của cô phải hít khí trời mà sống sao?

Ôm đôi chân mềm nhũn, cô nhăn nhó mặc cả với bác sĩ: “Bác sĩ Lan, chị có bán loại thuốc mà những đấu sĩ võ thuật hay uống không? Là loại thuốc sau khi uống xong có thể dùng ngực đập vỡ tảng đá lớn, khoẻ đến mức một cú đấm có thể giết chết mấy con bò. Tôi không mong cường tráng thành cái loại gì, chỉ cần cái chân này có thể lành ngay lập tức. Nếu không, tôi không thể làm việc khi xuân đến thì phải làm sao?”

Lại còn một cú đấm giết chết mấy con bò, cô nghĩ bác sĩ bán thuốc tiên sao?

Lan Thiện Văn dở khóc dở cười nghe cô ngồi phàn nàn rằng nếu không làm việc sẽ không thể nuôi nổi ba mẹ con họ, vừa cúi đầu lẩm bẩm như đứa con nít, vừa chửi hành vi vô liêm sỉ của ông xưởng trưởng.

Bác sĩ yên lặng nghe, kéo lê đôi giày đi đến phòng y tế phía trước tìm thuốc và rượu, xoa nắn bàn chân bị trẹo cho cô.

Trên Ma Tử Lĩnh có một câu nói rằng nếu bị trẹo chân, phải tìm một người phụ nữ tuổi Hổ đã sinh con để được xoa nắn.

Vì có như vậy, lực xoa nắn mới mạnh, mới có thể làm bàn chân bị trẹo thẳng lại.

Bác sĩ không cầm tinh con Hổ, cũng chưa sinh con đẻ cái. Nhưng bác sĩ là người thiện nghệ, cũng đã học Đông y mấy năm cùng một người thầy trong khoa, ra tay luôn “nhanh, chuẩn, mạnh”. Chưa được mấy chốc, đồng chí Úc đã kêu toáng lên “Á Á”.

Thậm chí tiếng hét của cô còn kinh khủng hơn tiếng mấy con lợn trong xưởng thép cộng lại khi chúng bị đem ra mổ thịt.

Chịu đựng sự tàn sát bên tai từ tiếng hét của đồng chí Úc, Lan Thiện Văn xoa nắn chân cho cô không nhanh cũng không chậm, sau đó đổ một ít cồn trắng ra tay, xoa lên mắt cá chân của đồng chí Úc, chầm chậm nắn bóp cho cô.

“Bác sĩ Lan, chị còn biết nắn xương nữa à. Giỏi như vậy, sao không mở một tiệm tẩm quất? Tôi nghe người ta nói làm cái nghề này có thể kiếm bộn tiền.”

Cơn đau xé ruột xé gan qua đi, đồng chí Úc lại bắt đầu hếch cái mũi đỏ bừng vì khóc lên huyên thuyên cùng bác sĩ Lan: “Bác sĩ Lan, chị đúng là sinh nhầm thời, nếu chị được sinh ra sớm hơn, tôi bảo đảm chị sẽ được ghi vào sử sách, sẽ nổi tiếng không khác nào danh y Hoa Đà.”

Bác sĩ không đáp lại cô, xoa nắn xong xuôi nơi bị thương cho cô, lấy ra một tấm chăn bông dày từ trong tủ quần áo, quấn quanh người cô, dùng hết sức lực toàn thân để nửa đỡ nửa bế cô lên giường lò.

Còn chưa kịp cảm nhận được bác sĩ ôm là cảm giác như thế nào, cô đã bị bác sĩ đưa lên người lò. Sau đó, thấy bác sĩ đứng cạnh, chầm chậm mặc quần áo.

Tưởng bác sĩ định bỏ cô mà chạy, Úc Tuyền Thu vội hỏi: “Bác sĩ Lan, chị đi đâu?”.

“Đi mượn xe lăn.” Bác sĩ vừa khoác áo ngoài vừa điềm tĩnh đáp: “Em không thể đi bộ được. Tháng trước bà Vương ở phòng phía trước bị ngã, con trai bà ấy nhờ người gửi xe lăn đến cho bà, nhưng bà ấy ngã không nặng, xe lăn luôn để không ở đó, hẳn là có thể cho em sử dụng.”

Nói xong, bác sĩ nhóm thêm một ít củi vào lò cho chiếc giường ấm lên, thêm một ít dầu vào chiếc đèn nhỏ của Úc Tuyền Thu, xách theo đi ra ngoài.

Không biết đã qua bao lâu, khi một mình Úc Tuyền Thu buồn chán ngủ gà ngủ gật trong phòng của bác sĩ, bỗng cô nghe có tiếng gõ cửa, cứ tưởng là trộm, giật mình vội vàng mở mắt ra.

Nhưng những gì cô nhìn thấy là nữ bác sĩ người phủ đầy bông tuyết, một tay cầm chiếc xe lăn gấp, tay kia xách một con gà trống mào đỏ đang đập cánh liên hồi.

“Trời ơi, bác sĩ Lan, chị đi mượn xe lăn hay là đi trộm gà nhà người ta?!”

Bác sĩ vẫn không trả lời cô, thậm chí đến nhìn cũng thèm nhìn lấy một cái. Sau khi đặt xe lăn xuống, bác sĩ phủi bông tuyết trên người, xách con gà ra ngoài.

Bác sĩ phớt lờ cô bao nhiêu lần, đồng chí Úc tức giận lăn lộn trên giường bác sĩ, cắn chăn của bác sĩ bấy nhiêu lần. Bất chấp vết thương ở chân, cô âm thầm đâm nhiều nhát vào hình nhân thế mạng của bác sĩ, vậy mà vẫn chưa hết giận.

Đến khi hai má cô phồng lên vì tức, bác sĩ mới mở cửa bước vào.

Trên tay cầm một bát canh nóng toả hương thơm nức mũi, bước tới mép giường lò, ngồi xuống, đưa cho cô bát canh gà nóng hổi, ấm áp nói: “Nóng đấy, mau uống đi. Đợi đến khi trời sáng, tôi sẽ xuống thị trấn mua ít móng giò và xương sườn về cho em ăn, những thứ đó bổ xương khớp.”

……


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.