[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu

Chương 9



Lần đầu tiên Hữu Xu làm người hầu tuy rằng làm ra chút trò cười cho thiên hạ, nhưng tổng thể mà nói thì biểu hiện vẫn là thực ưu tú. Bên ngoài tiếng trống canh từng trận, đã đến giờ hợi, cậu thấy thiếu niên thường xuyên chớp mắt, như có chút buồn ngủ, vì thế vô cùng tri kỷ đề nghị, “Sắc trời đã tối, chủ tử có phải nên nghỉ ngơi hay không?”

“Ừm, ngươi cũng trở về ngủ sớm một chút đi.” Thiếu niên buông quyển sách xuống, ấn ấn huyệt thái dương.

Hữu Xu gật đầu, đi đến cạnh cửa lại dừng lại, nãi thanh nãi khí hỏi, “Trời lạnh, ngâm chân ngủ sẽ càng thoải mái, ta đi lấy nước ấm giúp chủ tử nhé?” Lúc nói lời này, cậu cũng không cảm thấy tự tôn bị thương tổn. Nơi này là xã hội phong kiến, giữa quý tộc cùng bình dân, tồn tại khoảng cách không thể nào vượt qua. Nếu cậu đã làm hạ nhân cho thiếu niên, tự nhiên muốn đem công việc làm tốt, đây là tố chất cơ bản nhất của chức nghiệp chó săn. À không, nói sai rồi, phải là tâm phúc.

Đời trước, Hữu Xu vì một ngụm cơm, có thể đem khoa học gia trong sở nghiên cứu thành tổ tông mà cung phụng, đời này vì mạng sống, tự nhiên cũng có thể đem thiếu niên hầu hạ đến thư thư thả thả. Đừng nói lấy nước ấm, dù thiếu niên bảo cậu đi qua chà chân, cậu cũng không thể cự tuyệt.

May mắn thiếu niên làm người khoan hậu, cười nhạt xua tay, “Mấy việc nặng đó sẽ có người làm, ngươi còn nhỏ, là lúc thân thể đnag lớn, mau trở về nghỉ ngơi đi.”

Hữu Xu càng thêm vừa lòng với vị chủ tử này. Khiêm tốn, ôn nhu, săn sóc, biết suy nghĩ cho người khác, làm việc cho hắn cũng không tính là ủy khuất. Huống chi hắn còn thân mang long khí, nói không chừng tương lai có thể làm hoàng đế thì sao? Đừng nói tâm phúc của hoàng đế, dù là thái giám của hoàng đế, thì mức giá cũng rất cao.

Trong lòng Hữu Xu cao hứng, trên mặt lại không chút biểu tình, có khuông có dạng nửa quỳ hành lễ, sau đó lui ra ngoài cửa. Bên ngoài tuyết vẫn rơi như cũ, đình viện mới vừa dọn dẹp lại trắng xoá một mảnh, chỉ có vài đóa hoa mai nở đến diễm lệ, hương hoa nhạt mà thanh nhã hòa lẫn trong không khí băng hàn, rất nâng cao tinh thần. Hữu Xu thở sâu, lại lẳng lặng đứng trong chốc lát, lúc này mới bước cao bước thấp trở về phòng, nhìn thấy người tuyết nhỏ của mình thế mà lại đặt dưới một gốc cây hoa mai, vẫy tay nói “ngủ ngon”.

Hiện giờ cậu đã dọn đến viện của thiếu niên, ở trong căn nhĩ phòng* cuối cùng phía đông, bao đồ dụng cụ này kia đặt gọn gàng ngăn nắp, ngay ngay ngắn ngắn, nghĩ đến là bút tích của hai thị vệ kia.

*Nhĩ phòng: căn phòng nhỏ xây bên cạnh chủ phòng, thấp và nhỏ hơn chủ phòng.

Hữu Xu lấy kìm sắt gạt gạt chậu than, phát hiện trong tro bụi chôn mấy khối hỏa tinh chưa đốt hết, vội vàng thêm than vào bên trong. Ngoài viện vang lên tiếng bước chân sàn sạt, ngay sau đó cửa bị đẩy ra, hộ vệ của thiếu niên mang theo một bình nước nóng tiến vào, dặn dò, “Hữu Xu, đây là chủ tử bảo ta đưa tới, ngươi dùng nước lạnh pha thêm, ngâm chân ấm áp rồi ngủ tiếp. Chăn bông có đủ dày không? Không đủ ta cho ngươi thêm một cái.”

Hữu Xu vội vàng nói cảm ơn, cuối cùng xoay mặt về hướng phòng ngủ của thiếu niên chắp tay, nói cảm tạ chủ tử thương cảm.

Hộ vệ thực chịu không nổi bộ dạng nghiêm túc đứng đắn của cậu. Một đứa nhóc cao ba thước, lại muốn giả thành người lớn, nhìn chỉ cảm thấy buồn cười. Hộ vệ khóe miệng run rẩy đặt nước xuống, dùng sức xoa xoa đầu đứa nhỏ, lúc này mới rời đi. Hữu Xu ngâm chân, nướng một củ khoai lang, ăn uống no đủ dùng dương liễu đánh răng, chui vào ổ chăn sạch sẽ thật nặng, thở phào một cái thật dài. Sinh mệnh được bảo đảm, đồ ăn cũng không thiếu, ngày thế này mới là cho người sống.

Cậu tự mình say mê trong chốc lát, dần dần lâm vào nửa mê nửa tỉnh, đúng vào lúc này, nhiệt độ trong phòng chợt giảm xuống, một dòng khí âm lãnh chậm rãi thấm vào chăn bông, chui vào làn da.

“Không tốt, lệ quỷ đến!” Trong lòng Hữu Xu nghiêm nghị, trên mặt lại không hiện mảy may, nằm bất động một lát, cảm thấy một đôi tay vô hình đang sờ đến cổ mình, liền nhảy dựng lên tựa như đạn pháo, giày cũng không mang liền đẩy cửa chạy ra ngoài. May mắn phòng của cậu cách thiếu niên không xa, xuyên qua hành lang gấp khúc thực nhanh liền tới.

“Bang bang bang” tiếng đập cửa vang vọng bầu trời đêm, hai hộ vệ lập tức từ phòng cách vách đi ra, quần áo chỉnh tề, vẻ mặt đề phòng, có thể thấy vẫn chưa đi vào giấc ngủ. Hai người đang muốn tiến lên đặt ra nghi vấn, cửa phòng két một tiếng mở ra, thiếu niên thân choàng áo khoác, hạ mắt nhìn, “Chuyện gì?”

Ngoài hành lang âm phong từng trận, không biết trận nào là lệ quỷ biến thành, trong phút chốc liền có thể cướp đi tính mạng chính mình. Hữu Xu không dám ở lại bên ngoài, oạch một tiếng từ dưới nách thiếu niên chui vào, thúc giục nói, “Mau đóng cửa, mau đóng cửa.”

Thiếu niên xua tay với hai tên thị vệ, lại điểm điểm vào hư không, để người giấu ở chỗ tối đợi một chút, đừng sốt ruột, sau đó đóng chặt cửa phòng, đem gió lạnh đập vào mặt mà đến ngăn cách bên ngoài. Hắn quay đầu lại nhìn về phía đứa bé sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh đầm đìa, đoan chắc nói, “Gặp ác mộng à?”

“Ừm.” Hữu Xu gật đầu, chốc lát đem chân trái đặt trên mu bàn chân phải, chốc lát lại đem chân phải đặt trên mu bàn chân trái, cả người lắc lắc lắc lắc, chật vật bất kham. Không có biện pháp, trên đất rất lạnh, hai cái chân căn bản không đứng vững.

Thiếu niên đặt nắm tay trên môi, nhẹ nhàng ho khan, lập tức đi qua, ôm cậu lên trên ghế, dùng áo khoác gói kỹ lưỡng, ôn thanh dặn dò, “Ta để A Đại mang một chậu nước đến cho ngươi rửa chân, ngồi đừng lộn xộn.”

Hữu Xu ừ một tiếng, chờ thiếu niên mở cửa phòng ra, bật người rướn cổ lên thăm dò. Bên ngoài ngoại trừ bầu trời đêm, bông tuyết, cây mai, không hề thấy thứ gì khác. Cậu đem tinh thần lực tập trung ở hai mắt, nhiều lần điều tra, lúc này mới xác định lệ quỷ quả thật đi rồi. Xem ra ở bên cạnh thiếu niên quả nhiên là an toàn nhất.

Nước ấm thật nhanh đưa đến, hộ vệ còn thuận tay xách luôn giày của cậu lại đây. Hữu Xu qua loa rửa sạch sẽ hai chân, giống như trung thành mà nói, “Chủ tử, đêm nay ta giúp ngươi gác đêm thế nào?”

“Ngươi là muốn giúp ta gác đêm, hay là không dám ngủ một mình?” Thiếu niên mỉm cười, lấy từ trong rương ra một bộ chăn bông, đặt ở bên gối của mình, vẫy tay nói, “Lại đây đi, cùng ngủ với ta.” Đứa bé năm tuổi không dám ngủ một mình cũng không có gì đáng trách, đều là người lưu lạc thiên nhai, có thể chiếu cố thì chiếu cố thêm một chút đi.

Hai mắt Hữu Xu vụt sáng, xỏ giày chạy đến bên giường, chắp tay nói, “Cám ơn chủ tử!” Dứt lời dùng cả tay lẫn chân bò đến góc trong cùng, vung vẩy cánh tay nhỏ cường điệu, “Ta rất nhỏ, không chiếm chỗ, tuyệt đối sẽ không đụng tới chủ tử. Tướng ngủ của ta rất tốt, nằm xuống là dạng gì, tỉnh lại vẫn là dạng đó như cũ.”

Cậu sợ bị người ta ghét bỏ, tiến vào chăn, cuộn mình thành một đống nho nhỏ, chỉ lộ ra đôi mắt, chớp chớp mà nhìn thiếu niên.

Thiếu niên lắc đầu cười nhẹ, cũng tiến vào ổ chăn theo, trấn an nói, “Hai cái chăn phân biệt, dù là đụng tới cũng không ngại. Mau ngủ đi, đêm đã khuya.”

Hữu Xu gật gật đầu, chần chừ nói, “Về sau ta có thể mỗi buổi tối đều giúp ngươi gác đêm không? Không ngủ giường, nằm ở chỗ đặt chân hoặc là nằm trên đất một đêm cũng được.” Một khi mình đơn độc, lệ quỷ sẽ lập tức hạ sát thủ. Nửa tháng này, nó ở bên ngoài không biết hút bao nhiêu dương khí, trước đây khi xuất hiện chính là một luồng âm phong, nay lại có thể khiến toàn bộ căn phòng biến thành hầm băng. Nó lại mạnh lên!

Thiếu niên vỗ vỗ đỉnh đầu đứa bé, nhẹ giọng nói, “Nhìn biểu hiện của ngươi đi.”

Hữu Xu không dây dưa nữa, dùng chăn che đầu, chậm rãi nhắm mắt lại. Trong phòng đốt vài chậu than, độ ấm không cao không thấp vô cùng ấm áp, bên tai thỉnh thoảng truyền đến hô hấp nhàn nhạt mà lại vững vàng của thiếu niên, giống khúc hát ru khiến tinh thần người ta yên bình. Không cần lo lắng lệ quỷ bỗng nhiên tới, cũng không có ác mộng dây dưa không ngớt, đây là một đêm mà Hữu Xu vượt qua ngon lành nhất, an ổn nhất. Trong lúc mơ hồ, cậu mơ hồ nghĩ đến: may mắn, may mắn trong lúc tuyệt vọng nhất gặp được người này.

Một đêm không tiếng động. Hôm sau, thiếu niên vừa mới mở mắt, nhìn thấy chính là một cục tròn vo rúc trong góc, quả nhiên khi ngủ là tư thế gì, buổi sáng dậy vẫn là tư thế đó. Vốn tưởng rằng đứa bé tuổi này trong lúc ngủ mơ sẽ có chút hành động, hoặc là duỗi tay đá chân, hoặc là liên tiếp đi tiểu đêm, nhưng Hữu Xu lại vô cùng nhu thuận an tĩnh, tí xíu cũng không vượt giới hạn.

Thiếu niên lắc đầu bật cười, mới vừa xốc lên chăn, đứa bé chôn trong ổ chăn bỗng nhiên bắn lên, hai mắt vừa đen vừa lớn tràn đầy đề phòng, không hề có cảm giác mơ hồ mới vừa tỉnh ngủ. Thấy rõ người trước mặt, nhớ tới chuyện tối hôm qua, cậu lắc lắc cái đầu lộn xộn, vẻ mặt đề phòng trong nháy mắt đổi thành ngây thơ khả ái.

“Chủ tử, ta hầu hạ ngươi rửa mặt thay quần áo.” Cậu từ góc giường trượt ra bên ngoài, vội vàng mặc quần áo xỏ giày, ra ngoài múc nước.

Thú vị, bất quá chỉ là một đứa bé, lại biết lộ ra biểu tình sắc bén như thế. Trong lòng thiếu niên thầm nghĩ, trên mặt lại là biểu tình bình thản, dặn dò, “Việc nặng không cần ngươi làm, đợi một lát tự nhiên sẽ có tăng nhân đến đưa nước ấm. Lại đây, hầu hạ ta mặc quần áo.”

Hữu Xu tuân lệnh, đem quần áo xếp chồng chỉnh tề trong tủ thấp cầm ở trong tay, đi đến bên cạnh thiếu niên. Thiếu niên phát dục rất tốt, mới mười bốn mười lăm tuổi liền cao chừng năm sáu thước, giờ phút này đang duỗi hai tay, chờ đợi đứa bé giúp mình choàng áo.

Hữu Xu ngẩng đầu ngưỡng mộ, lòng tự tin lần thứ hai bị đả kích nghiêm trọng, không thể không dời một cái ghế lại. Nhưng mà, dù là đứng ở trên ghế, muốn bằng được thiếu niên cũng không dễ dàng, cậu dùng lực kiễng mủi chân, lúc này mới thuận lợi cầm quần áo khoác lên người thiếu niên, lúc buộc vạt áo vì thời gian nhón chân quá dài, lảo đảo một chút thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

“Ta ôm ngươi đi?” Thiếu niên vừa nói vừa đem hai tay luồn vào dưới nách đứa bé, giơ cậu lên cao. Rõ ràng có thể tự mình mặc quần áo, tự mình buộc vạt áo, hắn lại càng muốn tiểu đậu đinh cao ba thước động thủ, bất quá chỉ là muốn xem bộ dạng đối phương tay ngắn chân ngắn, bên tai hồng hồng xấu hổ mà thôi.

Từ khi bị trục xuất tới nay, trêu đùa đứa bé đúng là lạc thú nhân sinh duy nhất mà hắn có thể cảm nhận được. Đem sự vui sướng của mình xây dựng trên nỗi đau của người khác, bất quá chỉ ngắn ngủn một ngày, hắn liền nhiễm phải thú vui ác liệt này, lại hoàn toàn không có suy nghĩ uốn thẳng lại.

Hữu Xu không biết mình bị trêu đùa, ngược lại cảm thấy ông chủ cực kỳ tri kỷ, lưu loát đem vạt áo buộc tốt, khi được thả xuống đất còn nghiêm túc đứng đắn mà hỏi ý kiến, “Chủ tử nhìn xem cái đai lưng nào thích hợp? Không bằng chọn cái màu lam này đi, tương đối hợp.”

“Được.” Thiếu niên biểu tình lạnh nhạt, trong mắt lại tràn đầy ý cười, thấy đứa bé kiễng mủi chân giúp mình buộc đai lưng, nhịn không được vươn tay, đặt ở đỉnh đầu cậu, ấn cậu xuống.

Hữu Xu lảo đảo, kỳ quái liếc thiếu niên một cái, coi là hắn vô ý, vì thế tiếp tục nhón chân buộc đai lưng, ngay sau đó lại bị ấn xuống. Liên tiếp bị ấn nhiều lần, giống như đập chuột, mặc dù thần kinh Hữu Xu có thô hơn nữa cũng ý thức được thiếu niên đang trêu đùa mình, mở to đôi mắt tròn trìa trịa lên án. Cậu muốn dùng tinh thần lực lây nhiễm đối phương, làm cho đối phương nhận thức được sai lầm của mình.

Thiếu niên xoay người, nhìn chằm chằm đôi con ngươi trong suốt thấy đáy này, chậm rãi cong môi lên, không tiếng động cười. Có thêm một đứa nhỏ làm bạn, cũng rất có cái vui trên đời.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.