[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu

Chương 21



Mắt thấy thiếu niên lần thứ hai tránh đi dây gai, nam đồng thân thể trần trụi sốt ruột, tiến lên vài bước hung hăng đẩy đối phương một phen.

Hữu Xu cảm giác được một cái tay nhỏ bé đặt ở trên mông mình, đang muốn phát lực bỗng nhiên thu trở về, ngay sau đó lại là một trận kêu gào thê lương. Quỷ quái phát ra tiếng, người bình thường khó có thể nghe thấy, A Đại không hề phát giác, Hữu Xu lại nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Chỉ thấy cái tay nam đồng đụng đến cậu đang dấy lên ngọn lửa tử sắc, mặc dù là hồn thể, cũng dần dần bị đốt đến cháy đen, sau đó hóa thành một đoàn sương khói tiêu tán. Hiển nhiên nam đồng không nghĩ tới mình chết rồi cũng sẽ phải chịu thương tổn không thể vãn hồi bậc này, trong lúc nhất thời vừa kinh vừa sợ, bưng cánh tay gào khóc, hai hàng huyết lệ dính ở bên má, nhìn qua thê thảm đến cực điểm. Nữ đồng rất đau lòng, lại sợ ngọn lửa không dám tiến lên, chờ nó hoàn toàn tắt mới ôm đệ đệ vào trong ngực, cũng cùng khóc lớn theo.

Khóe miệng Hữu Xu run rẩy một chút, bỗng nhiên có loại cảm giác chột dạ ỷ lớn hiếp nhỏ, sau đó mới ý thức được, tối hôm qua mình quả thực hút được long khí. Nói cách khác, trước khi ngụm long khí này tiêu tán, không có bất luận quỷ quái gì có thể thương tổn tới mình, càng kỳ diệu chính là, trước khi đụng tới mình, bọn họ không chút nào phát hiện được long khí tồn tại.

Như thế, mình có thể thiết lập bẫy rập dẫn lệ quỷ kia đến, sau đó giết chết hay không? Nhưng hiện tại vấn đề chính yếu là xử lý hai con tiểu quỷ này, hỏi một chút xem vì sao bọn nó phải thương tổn tới mình. Nghĩ tới đây, Hữu Xu nâng nâng mày với hai con tiểu quỷ đang ôm nhau.

Hai con tiểu quỷ vốn là tiếp xúc với ánh mắt của cậu, nhận thấy cậu dường như có thể nhìn thấy quỷ vật, lại thấy cậu nháy mắt ra hiệu ám chỉ, mặc dù trong lòng lo sợ, cũng không dám không theo, chỉ phải đi theo phía sau cậu về tiểu viện.

Tìm cái cớ bảo A Đại rời đi, Hữu Xu thản nhiên mở miệng, “Nói đi, vì sao phải ám hại ta?”

“Đại nhân tha mạng! Tỷ đệ chúng ta không có ý hại đại nhân, mà là đang cứu đại nhân.” Nữ đồng kéo đệ đệ ra phía sau che chở, mình thì quỳ xuống dập đầu. Từ sau khi nam đồng biết thiếu niên có thể nhìn thấy quỷ vật, đang dùng bàn tay còn lại che nơi riêng tư bị cắt thương tích chất chồng của mình, trên mặt tràn đầy vẻ nan kham.

“Cứu ta? Nói như thế nào?” Hữu Xu cũng không tức giận, giọng điệu trước sau luôn bình tĩnh. Tuy rằng bị lệ quỷ dây dưa mười năm, vả lại nhiều lần thiếu chút nữa bỏ mạng, nhưng cậu lại không có vẻ mặt thù hận với quỷ quái. Tuy rằng tam quan của cậu có chút lệch, trên đối nhân xử thế lại rất có nguyên tắc, người khác đối với cậu như thế nào, cậu liền báo đáp như thế đó, vừa không xum xoe săn đón, cũng sẽ không chủ động hãm hại.

Hiện tại, tiểu quỷ đã nhận được trừng phạt nên có, cậu cũng có thể tâm bình khí hòa ngồi xuống nghe bọn nó nói một chút nguyên do.

Nữ đồng vừa trộm dò xét biểu tình của thiếu niên, vừa vội vàng giải thích, “Bởi vì ngày trước đại nhân liên tiếp khiến cho huynh muội Vương gia nan kham, hai tỷ đệ chúng ta mang lòng cảm kích với đại nhân, lúc này, lúc này mới quản nhiều đến chuyện lần này. Sự tình vốn là như vậy, ” nó có khuông có dạng chắp tay, tiếp tục nói, “Vương Thiên Hữu kia bởi vì đấu phú bại bởi đại nhân, vẫn luôn ôm hận trong lòng, vừa vặn, nha đầu bên cạnh hắn thấy đại nhân quen thuộc, sau khi trở về bẩm báo Lâm thị, nói đại nhân có khả năng là nhi tử Tống thị. Đại nhân, Lâm thị kia chính là đương gia chủ mẫu hiện tại của Vương gia, Tống thị từng là chính thê của Vương Tượng Càn, sau đó bị Lâm thị lập bẫy đuổi đi, mười lăm năm trước từng sinh hạ một vị đích tử, lại bị hai bà vú vụng trộm ôm đi. Vương Tượng Càn không thích đích tử, liền nói với bên ngoài rằng hắn đã bạo bệnh bỏ mình.”

Hữu Xu gật đầu, tỏ vẻ mình biết.

Nữ quỷ giải thích rõ ràng bối cảnh, lúc này mới tiếp tục nói, “Bởi vì diện mạo của đại nhân có tám chín phần tương tự Tống thị, vả lại tuổi tác ăn khớp, Lâm thị liền sinh lòng nghi ngờ, liên tiếp phái người đến dò hỏi. Đêm hôm qua, nàng đã quyết định, bất luận đại nhân có phải là đích tử Vương gia hay không, đều sẽ muốn mạng của ngài. Vương Thiên Hữu kia được phân phó của mẫu thân, hôm nay sẽ mời ngài lên núi tản bộ, sau đó đẩy ngài rơi xuống vách núi. Đại nhân có điều không biết, cách Bồ Đề tự này không xa có một nơi hiểm yếu tên là Hổ Khiêu nhai, hàng năm đều có vài lữ nhân rơi chết từ nơi đó, cho nên rất nổi danh. Chết ở nơi đó, người bên ngoài chỉ nói đại nhân không cẩn thận, cũng sẽ không hoài nghi đến trên đầu của hắn, huống hồ hắn sẽ không tự thân xuất mã, mà là lệnh cho Phương Nghị con trai của Khố bộ lang trung tùy thời hành động. Phụ thân Phương Nghị là thuộc hạ của Vương Tượng Càn, tự nhiên đối với Vương Thiên Hữu hắn sẽ không chỗ nào từ nan.”

Hữu Xu gật đầu một lần nữa, vẻ mặt không thay đổi.

Nữ quỷ thấy cậu không kinh hãi, cũng không tức giận, trong lúc nhất thời có chút mê man, chớp đôi mắt huyết sắc ngơ ngác nhìn qua.

Nam đồng tránh ở sau lưng tỷ tỷ rốt cuộc cố lấy dũng khí, lộ ra nửa cái đầu nịnh nọt nói, “Vì vậy, hai tỷ đệ ta mới có thể đặt dây gai dưới lòng bàn chân đại nhân, để khiến đại nhân bởi vì bị thương mà không thể ra ngoài, tránh thoát trận kiếp nạn này.”

Không nghĩ tới lệ quỷ cũng sẽ làm việc thiện. Có điều việc này cũng không kỳ quái, hai tỷ đệ còn nhỏ tuổi, không khỏi giữ lại vài phần lương thiện. Huống hồ bọn nó liên tiếp gặp khốn quẫn ở chỗ huynh muội Vương gia, nhìn thấy hai người liên tiếp bị Hữu Xu nhục nhã, tự nhiên tăng nhiều hảo cảm với Hữu Xu.

Một người hai quỷ tương đối trầm mặc, không khí rất cổ quái. Trong lòng hai tỷ đệ thấp thỏm, lại ẩn ẩn có ý bỏ chạy, đang định chui vào dưới nền đất, lại nghe thiếu niên sâu kín mở miệng, “Các ngươi có thù oán với Vương Thiên Hữu à?”

“Thù sát sinh hại mệnh.” Nữ đồng ôm lấy đệ đệ mình đầy thương tích, lại bắt đầu chảy xuống huyết lệ.

“Nói một chút xem.” Hữu Xu cầm lấy một tờ giấy Tuyên Thành, chậm rãi cắt thành bộ dạng áo thun chữ T với quần dài, rồi lại dùng bút lông vẽ một đôi giày bít, cũng cắt xuống.

Hai tiểu quỷ không rõ cậu đang làm gì, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, ngươi một câu ta một câu tự thuật chuyện cũ. Hóa ra hai người bị cha nương đang trốn thiên tai bán vào Vương gia làm nô, mới đầu là người hầu dưới tay Vương Quân Tịch, cũng chính là thân muội muội của Vương Thiên Hữu, trắc phi tương lai của Thái tử. Vương Quân Tịch cực kỳ hiền lành với hai người, không chỉ không cho bọn nó làm việc, còn mỗi ngày cho ăn ngon uống ngon, đợi bọn nó lớn lên trắng trắng mập mạp, vô cùng mềm mại, liền đưa vào trong viện huynh trưởng. Hai người vốn tưởng rằng gặp Bồ Tát sống, đêm đó bị Vương Thiên Hữu lăng ngược đến nửa chết nửa sống mới biết gặp phải chính là ác quỷ trong loài người.

Trong lòng Vương Thiên Hữu biết thói quen ngược luyến đồng vạn lần không thể để cho phụ thân biết được, nhưng chính mình lại khống chế không được, nếu dục vọng lâu không được giải tỏa liền đọc sách không vào, viết không được chữ, tính tình cũng trở nên vô cùng nóng nảy, rơi vào đường cùng chỉ có thể xin mẫu thân giúp đỡ. Vương Quân Tịch tự xưng là một người toàn phúc*, tám chín tuổi liền giúp đỡ Lâm thị quản lý gia đình, tự nhiên cũng biết. Vì thế hai mẹ con này liền làm các loại ngụy trang giúp Vương Thiên Hữu xem xét đồng nam đồng nữ, dạy dỗ tốt sau đó lại đưa vào trong phòng hắn.

*Người toàn phúc: một người có cha mẹ, vợ chồng, con cái đều đang khỏe mạnh. Thường dùng dể chỉ phụ nữ.

Vương Thiên Hữu nhiều lần được dung túng, hành vi cũng càng thêm càn rỡ, trước kia chỉ là chơi tàn liền thôi, một năm gần đây lại là không đem người giết chết thì không thể. Tỷ đệ hai người cứ như vậy mà gặp tai ương, vào trong viện hắn không đến ba ngày liền thành hai cỗ thi thể tàn phá không chịu nổi.

Nói đến chỗ thương tâm, hai tiểu quỷ ôm nhau gào khóc, trên mặt điểm điểm huyết lệ, rất đáng thương.

Hữu Xu trơ mặt chờ ở một bên, thấy bọn nó khóc đủ mới từ từ mở miệng, “Các ngươi tên là gì? Ngày sinh tháng đẻ bao nhiêu?”

Quỷ đồng không dám phản kháng, cố nén kinh sợ nói ra sự thực. Nói thì hồn phi phách tán, không nói cũng là hồn phi phách tán, bọn nó không có lựa chọn khác, chỉ trách lúc trước không nên xen vào việc của người khác.

Hữu Xu vuốt cằm, đề bút đem tính danh và ngày sinh tháng đẻ của nam đồng viết trên giấy Tuyên Thành đã cắt xong, sau đó bỏ vào chậu than thiêu hủy. Khi ngọn lửa dần dần dập tắt, thân thể trần truồng của nam đồng lại được một bộ quần áo bao lấy, mặc dù bộ dạng có chút cổ quái, lại đem tất cả những vết thương tàn nhẫn mà nan kham đó che đậy hết.

“Này, này này này…” Quỷ đồng lôi kéo quần áo, kích động nói năng lộn xộn. Vốn tưởng rằng đại nhân sẽ đưa tính danh và ngày sinh tháng đẻ của bọn nó giao cho đạo sĩ tróc quỷ, lại không ngờ ngài ấy đốt tế phẩm cho mình. Tuy rằng biến thành lệ quỷ, nhưng lòng xấu hổ của nó vẫn còn, mỗi ngày lấy thảm trạng này lắc lư, trong lòng như thế nào không khổ sở? Vương gia chẳng những che giấu tin báo tử của bọn nó, còn ném thi thể bọn nó ở bãi tha ma cho chó hoang gặm cắn, đừng nói được thân nhân tế bái, mà ngay cả chuyển thế đầu thai cũng là hy vọng xa vời.

Nam đồng cao hứng phát ngốc, nữ đồng cũng rất hiểu chuyện, lập tức lôi kéo đệ đệ quỳ xuống, dập đầu với ân nhân.

Hữu Xu nghiêng người tránh đi, hỏi, “Các ngươi có nghĩ tới báo thù không?”

“Dĩ nhiên muốn, nhưng trên tay huynh muội Vương gia đeo bội sức phật châu tử đàn do Lạt Ma tự mình khai quang, hai tỷ đệ ta không làm gì được.” Nữ quỷ nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Hữu Xu gật đầu trầm ngâm. Cậu vốn cũng không định dây dưa nhiều với Vương gia, nhưng hiện tại, Lâm thị lại tính toán đưa mình vào chỗ chết, không đánh trả cũng không được. Nghĩ tới đây, cậu cắn đứt đầu ngón tay, đem hai giọt máu bắn vào trong miệng huynh muội quỷ đồng.

Oán khí trên người nháy mắt sôi trào, khiến hai tiểu quỷ nhất tề cả kinh. Bọn nó cúi đầu nhìn lại, liền thấy sàn nhà mà mình đạp lên bị âm khí cực lạnh đông ra một tầng sương trắng, biểu tình càng thêm hoảng sợ. Phải biết rằng, đây chính là thời tiết giữa hè mặt trời chói chang, lại gần buổi trưa dương khí mạnh nhất, đúng là thời khắc quỷ vật yếu ớt nhất. Nhưng mà, bọn nó chẳng những không cảm thấy mơ hồ vô lực, toàn thân lại tràn ngập lực lượng mênh mông, ngay cả cái tay bị thiêu hủy của nam đồng cũng mọc ra một lần nữa.

Thế ngoại chi nhân! Hai mặt nhìn nhau, hai tỷ đệ hiểu ra, trong mắt lại không thấy vẻ tham lam, chỉ có cảm kích.

Hữu Xu không dấu vết quan sát bọn nó, thấy tình cảnh này trong lòng cũng thực vừa lòng, khoát tay nói, “Báo thù đi.”

“Đa tạ ân nhân tương trợ!” Hai quỷ đồng dập đầu thật mạnh ba cái, lập tức ẩn vào dưới đất.

Hữu Xu đổ tro tàn trong chậu than, sau đó chạy đến phòng bếp xin hai cái bánh bao cất vào trong lòng, lúc này mới đến tìm chủ tử, ở trên đường lại bị Vương Thiên Hữu cười tủm tỉm ngăn lại. Một đám thiếu niên quần áo hoa lệ vây quanh bên cạnh hắn, mồm năm miệng mười phát ra lời mời, còn có người đi lên lôi kéo xô đẩy, cưỡng ép Hữu Xu cùng bọn họ đến hậu sơn tản bộ.

Hữu Xu tập trung nhìn vào, liền thấy hai con tiểu quỷ một trái một phải ngồi trên hai vai Vương Thiên Hữu, đang thở dài với cậu, “Ân nhân đừng sợ, cứ đi cùng bọn họ, đợi một lát có một phen náo nhiệt để nhìn.”

Cảm xúc khó chịu của Hữu Xu thoáng tiêu giảm, không mặn không nhạt mà đáp ứng. Vương Thiên Hữu lập tức kéo giữ người lại, sợ đối phương thừa dịp chạy loạn. Một đám người vui cười đi tới cửa chùa, sớm có mấy chiếc xe ngựa chờ ở ven đường. Ba chiếc xe ngựa cuối cùng là hoa lệ nhất, trên càng xe ngoại trừ xa phu, còn có một nha hoàn, có thể thấy những người này đồng thời còn mời danh môn khuê tú.

“Tiểu thư, đại thiếu gia đến.” Một nha hoàn trong đó tiến đến cạnh rèm cửa bẩm báo.

“Đến rồi liền nhanh chóng xuất phát, đừng chậm trễ canh giờ.” Giọng nói thanh thúy uyển chuyển chậm rãi vang lên, dẫn tới mặt các vị thiếu niên lộ vẻ hâm mộ.

Hữu Xu lại mất hết khẩu vị, không có gì khác, âm thanh kệch cỡm này, chính là thuộc về Vương Quân Tịch muội muội của Vương Thiên Hữu, cũng chính là trắc phi tương lai của Thái tử.

Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi xông vào, cũng thế, đây đều là mệnh. Thiếu niên mặt mày như họa ngẩng đầu nhìn trời, ra vẻ ưu sầu mà thở dài.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.