Liêu Trai Đại Thánh Nhân

Chương 29: Vàng Bị Mất Cắp



Bị mất một vạn lượng bạc không phải số tiền nhỏ. Từ khi trọng sinh tới thế giới này, Lý Tu Viễn hiểu rõ sự quý giá của vàng bạc, không giống mấy thứ được viết trong tiểu thuyết, cái gì mà đệ tử thế gia có thể tùy ý lấy ra bạn lượng bạn, mười mấy vạn lượng. Ở nơi này, một vạn lượng bạc là con số cực kỳ lớn, đổi thành vật thật có thể chất đầy một cái rương lơn.

– Phụ thân, đang êm đẹp sao lại mất nhiều bạc như vậy?

Lý Tu Viễn hỏi.

– Này hỏi Tiền quản gia một chút, từ trước tới nay đều cho ông ta quản lý kho tiền Lý gia, vi phụ nệm tình ông ta trung thành tuyệt đối mới yên tâm giao nhà kho cho ông ta chưởng quản. Bây giờ thì tốt rồi, Lý gia nuôi phải bạch nhãn lang, ăn cây táo rào cây sung.

Tuổi của Lý Đại Phú đã gần ngũ tuần nhưng giọng nói vẫn vang dội, mắng đến mức người khác phải run sợ trong lòng.

– Trước phụ thân đừng giận, hết thảy đều cần điều tra rõ ràng. Tiền quản gia là ở Lý gia nhiều năm, có thể nói là cực khổ công cao, trung thành tuyệt đối, hài nhi không tin Lý quản gia gian lận, tham ô một vạn lượng bạc của Lý gia.

Lý Tu Viễn nói.

Lý Đại Phú nói:

– Vi phụ há có ngu dốt như vậy, trước đó vi phụ tới kho tiền tra xét, một rương bạc cứ thế không cánh mà bay, nhà kho là nơi quan trọng, bình thường không ai được phép ra vào, chìa khóa chỉ có vi phụ và Lý quản gia có, nếu không phải Lý quản gia, chẳng lẽ bạc lại không cánh mà bay.

Lý Tu Viễn nghe xong cũng thấy có đạo lý, liền nhìn về phía Tiền quản gia.

Lúc này Tiền quản gia hung hăng dập đầu xin tha thứ:

– Lão gia, thiếu gia, thật không quan hệ gì tới tiểu nhân, tiểu nhân không hề tham ô, xin lão gia, thiếu gia minh xét a.

– Dập đầu thì được gì, ta nói cho ngươi biết, mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì để trộm một vạn lượng bạc trộm, ta cho ngươi thời gian ba ngày, trong vòng ba ngày, nếu không trả bạc lại, khi ấy đừng trách ta không niệm tình chủ tớ nhiều năm, dùng trọng hình đánh chết ngươi.

Lý Đại Phú cả giận nói.

Nghe vậy, Tiền quản gia bị hù tới sắc mặt tái nhợt, khóc không ra nước mắt:

– Lão gia, thật sự không phải tiểu nhân trộm một vạn lượng bạc kia, thật không phải tiểu nhân, tiểu nhân oan uổng a.

– Người tới, kéo Tiền quản gia mang xuống đánh ba mươi côn, xem ông ta có chịu khai hay không.

Lý Đại Phú nói.

Lúc này có hai gia đinh khỏe mạnh bước đi đến, muốn kéo Tiền quản gia xuống.

– Phụ thân, tuổi Tiền quản gia gần lục tuần, thân thể không thể so với lúc trước, ba mươi trọng côn đánh xuống sợ rằng gãy cả hai chân, dù còn sống, tương lai chỉ sợ tàn tật.

Bấy giờ Lý Tu Viễn có chút không đành lòng, đứng lên nói:

– Nếu việc Tiền quản gia ăn trộm là thật, hẳn sẽ để lại dấu vết, huyện Quách Bắc cũng chẳng lớn như vậy, nhà ai đột nhiên giàu có, người nào đột nhiên xuất thủ hào phóng, chúng ta điều tra một cái liền ra, thời điểm tra rõ mọi việc hãy trách phạt cũng không muộn. Nếu số bạc này mất một cách kỳ quá, không phải Tiền quản gia gây nên, chẳng phải chúng ta oan uổng người tốt, mà bạc mất cũng chưa chắc do con người gây nên.

Lý Đại Phú cảm thấy có lý, nhưng nghe đến phía sau lại hơi kinh hãi:

– Con nói bạc mất có thể không phải do người làm?

Lý Tu Viễn gật đầu:

– Đúng vậy. Bạc không cánh mà bay, có thể do ai đó thi thuật hoặc tinh quái đi trộm, thậm chí là âm thần quỷ mị ham tiền tài, đi ngang qua lấy mất.

– Cái này sao có thể.

Lý Đại Phú ngây ngẩn cả người, không nghĩ kho tiền nhà mình có thể gặp chuyện như vậy.

– Này cực kỳ có khả năng.

Lý Tu Viễn khẽ lắc đầu nói.

Lời này hắn không phải nói bậy, thế giới Liêu Trai thần kỳ vô cùng, chuyện xưa có rất nhiều, nào là phú thương gặp báo ứng, bị tinh quái, quỷ mị trộm tiền tài, thậm chí có nữ quỷ hay yêu tinh lương thiện xem kho bạc nhà giàu là túi tiền của chúng, tùy tiện trộm bạc báo ân.

Nếu suy nghĩ kỹ mỗi chuyện cũ tại thế giới Liêu Trai sẽ phát hiện một điều, mấy trăm lượng bạc mà mấy thư sinh được người tốt báo đáp từ đâu mà có, trong đó không hề giải thích.

Phái biết tiền tài không phải củ cải mọc đầy đường, dù có đạo nhân biết tạo ra vàng từ đó, kia cũng chỉ là ảo giác mà thôi, không thể xem như thật.

Trong thế giới này, số vàng bạc được dùng đi giúp đỡ người tốt kia chắc chắn được lấy từ nhà giàu sang, ví dụ như Lý gia chẳng hạn.

Vì thế Lý Tu Viễn cảm thấy việc kho bạc nhà mình bị mất, khả năng cao liên quan đến quỷ quái.

Chỉ có yêu quá, quỷ mị lấy tiền mới không bị phát hiện, qua mắt được tất cả mọi người.

– Nếu là yêu quái đánh cắp, để vi phu mời sư phụ đạo nhân mù của con tới hỗ trợ.

Lý Tu Viễn lại nói:

– Phụ thân đừng vội, để hài nhi điều tra vài ngày, chờ tới khi xác định được kia không phải do người làm, khi ấy mời sư phụ tới cũng không muộn.

– Ừm, cứ như lời con nói, việc này cực thân con rồi.

Lý Đại Phú vẫn rất tín nhiệm năng lực của Lý Tu Viễn.

– Hài nhi đã rõ.

Lý Tu Viễn đáp.

Lý Đại Phú lại nói:

– Về phần Tiền quản gia, trước khi chuyện chưa rõ liền nhốt vào kho củi, bất kể việc này có liên quan tới ông ta không, cũng không thể thoát khỏi tội thất trách

Nói xong lại trừng mắt liếc Tiền quản gia.

– Đa tạ lão gia khai ân, đa tạ đại thiếu gia.

Tiền quản gia thoát khỏi hình phạt trọng côn liền vô cùng cảm kích, không ngừng dập đầu tạ ơn.

– Dẫn đi.

Lý Đại Phú khua tay nói.

Lúc này hai gia đinh đi tới dẫn Tiền quản gia rời đi.

– Phụ thân, việc này không nên chậm trễ, hài nhi bắt đầu điều tra ngay, xin phụ thân giao chìa khoá nhà kho cho hài nhi, để hài nhi điều tra một phen.

Lý Tu Viễn nói.

– Con ta làm việc, vi phụ tất nhiên yên tâm.

Lý Đại Phú gỡ chìa khóa vàng đeo trên cổ xuống, đưa cho Lý Tu Viễn.

Lý Tu Viễn tiếp nhận, lập tức quay người rời đi, Tiểu Điệp cũng vội vàng đi theo.

– Đại thiếu gia.

Thời điểm Lý Tu Viễn tới trước cửa nhà kho liền thấy một đội gia đinh đang tuần sát chỗ này.

– Ta vào xem, các ngươi tiếp tục tuần tra, đúng rồi, truyền lời cho Hắc Tam trong huyện, để hắn giúp ta dò xét, trong một tháng này huyện Quách Bắc có người nào hay gia đình nào đột nhiên chi tiêu phóng khoáng, cũng nói hắn biết Lý gia mất một vạn lượng bạc, nếu là hắn có thể giúp Lý gia tìm ra, ta sẽ cho hắn năm trăm lượng thù lao.

Lý Tu Viễn nói với một gia đinh.

Hắc Tam là lưu manh nhãn hạ nổi danh ở huyện Quách Bắc, bình thường chuyên tụ tập một đám người không có việc làm, ăn uống, cá cược, chơi gái.

Bất quá tin tức mà loại người lấy được rất linh đọng, bất cứ chuyện gì phát sinh trong huyện bọn họ đều biết, Lý gia cũng thường xuyên kêu họ nghe ngóng tin tức, sau vài lần cả hai liền quen thuộc, Hắc Tam cũng vui vẻ làm việc vì Lý gia, dù sao mỗi lần làm đều nhận được khoản tiền thưởng không ít.

– Vâng, đại thiếu gia, tiểu nhân đi luôn đây.

Một gia đinh chắp tay, lập tức rời đi.

Lý Tu Viễn phân phó xong mới dẫn theo Tiểu Điệp vào nhà kho, dùng chìa khóa vàng mở cửa, chăm ngọn đuốc lên, khố phòng liền sáng hơn hẳn.

– Đại thiếu gia, không phải nơi này là nhà kho à, sao cái gì cũng không có, khắp nơi đen như mực.

Tiểu Điệp hỏi.

Lý Tu Viễn cười giải thích:

– Nhà kho cũng phân trong và ngoài, nơi này là nội khố, toàn bộ vốn liếng Lý gia đều ở đây, có vài thứ đã được ngụy trang.

– Vì sao nội khố ở bên ngoài, nhà kho lại ở bên trong.

Tiểu Điệp hiếu kì đi đến.

Lý Tu Viễn chỉ chỉ bước chân nói:

– Thấy gạch trải không?

– Thấy được, đen như mực.

Tiểu Điệp nói.

– Đây không phải là gạch, là gạch vàng bị phủ một tầng nước sơn đen thôi, mà trên dưới gạch vàng có hết thảy ba tầng.

Lý Tu Viễn cười nói, chỉ vào từng cục đá lớn như quả bí đao chất đống hai bên tường:

– Kia cũng chẳng phải đá, bên trái là vàng, bên phải là bạc, mỗi cái nặng một ngàn cân, nếu tặc nhân tới sẽ không thứ mấy thứ này quý giá, ngược lại bị tiền tài bên trong hấp dẫn, tránh việc bị tặc nhân cướp sạch, giữ lại chút vốn liếng.

– Xem như tặc nhân phát hiện đi nữa, thì khối đá kia cũng nặng ngàn cân, có muốn mang đi cũng không nổi, chỉ có thể lưu lại đây.

Tiểu Điệp trợn to mắt nhìn, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Mấy cục đá đen to tướng kia lại được đúc từ vàng bạc, mà gạch cũng là vàng, này rốt cuộc cần bao nhiêu tiền mới làm được.

Đừng nói Tiểu Điệp giật mình, lúc trước Lý Tu Viễn cũng vậy, không nghĩ tới nhà giàu cổ đại phòng bị kỹ như vậy, đúc đem vàng bạc thành quả bí đao lớn, dù ngươi biết thứ này đáng tiền cũng cầm không nổi, chỉ có thể nhìn mà than thở.

Bất quá kỹ thuật phòng trộm này nếu không có vốn liếng cũng chẳng làm được.

– Đây chính là bí mật của Lý gia, chỉ có phụ thân và ta biết, ngươi là người thứ biết đến.

Lý Tu Viễn nói xong mới đi tới bên trong nhà kho.

Bên ngoài hoàn toàn khác trước, là từng rương lớn được đặt chỉnh tề, bên trong rương là tiền đồng và bạc thỏi, vừa được chiếu sáng liền khiến người mở mắt không ra.

Bất quá dù tiền tài bên trong khiến người động tâm thế này, giá trị thực tế chẳng bằng mấy viên gạch và mấy trái bí đao lớn bên ngoài, ngụy trang này khiến người khác lầm tưởng kho vàng thật sự của Lý gia nằm ở đây, hoàn toàn không biết ba đời cự phú của Lý gia góp nhặt tiền tìa nhiều không kể xiết.

Nếu không phải Lý Tu Viễn học hỏi qua rất nhiều năm, xây chuồng ngựa, trồng cây, nông trường, sợ rằng Lý gia cũng chẳng biết những thứ này.

– Một vạn lượng bạc là mất ở đây sao?

Bỗng dưng, Lý Tu Viễn thấy một cái rương trốn không, bạc bên trong không cánh mà bay.

Không có khả năng Lý gia sẽ đặt hòm tiền rỗng vào, mỗi một cai rương đều tràn đầy bạc và tiền đồng, sau khi nhìn một chút là biết miệng rương nào bị lấy mấy, miệng rương nào không đủ số.

Có thể quang minh chính đại đặt cái hòm rỗng ở đây thì tuyệt đối không phải Tiền quản gia làm.

Có câu nói, có thật giật mình, nếu thật là Tiền quản gia là, ông ta sẽ không để hòm rỗng ở đây, quá mức bắt mắt, chỉ cần phụ nhân vào liền thấy ngay.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.