Bức tranh trong phòng khách vẫn còn dựng ở chỗ cũ, anh đã gom những tờ giấy kraft bị cô xé nát thành từng mảnh vứt vào thùng rác.
Triệu Liệt Húc vào bếp hâm nóng sữa bò, nhân tiện nấu nửa gói mỳ cho bữa tối rồi rửa luôn chén bát.
Dương Thanh Hà ngồi trên chiếc ghế đẩu cao ở quầy rượu nhìn anh.
‘Nếu là người khác, anh cũng sẽ làm thế.’
‘Em vẫn còn nhỏ, không phân biệt được tình yêu và cảm kích.’
Đây là những lời anh đã nói với cô vài tiếng trước ở trong chính căn nhà này.
Ở lại nhà anh, được anh lo lắng, âu cũng chỉ là sự thương cảm mà thôi.
Triệu Liệt Húc đưa sữa bò cho cô, “Uống xong rửa mặt rồi ngủ đi, sáng mai anh sẽ về, nếu đói thì có sủi cảo đông lạnh ở trong tủ lạnh.”
Dương Thanh Hà: “Dạ.”
Triệu Liệt Húc thấy vẻ mặt của cô thẫn thờ, anh còn tưởng cô vẫn chưa bình tĩnh lại.
Anh chống tay lên quầy rượu: “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, khi nào chuyện này có kết quả anh sẽ thông báo cho em.”
Nói đến vụ án kia, Dương Thanh Hà vẫn canh cánh mãi trong lòng.
Cô hỏi: “Mọi chuyện có phải quá trùng hợp rồi hay không?”
“Hửm?”
Dương Thanh Hà cầm ly sữa bò nóng, “Em không miêu tả được, nhưng em cảm thấy mọi chuyện quá trùng hợp, em vừa về nước đã liên tiếp xảy ra những chuyện này.”
“Em không hiểu vì sao Tăng Quốc Phát lại theo dõi em đúng không?”
“Dạ, mặc dù em biết những tên có tâm lý bệnh hoạn thường giết người mà không cần lý do, nhưng—”
“Nhưng xu hướng tính dục của Tăng Quốc Phát rất rõ ràng, mà em cũng không có bất kỳ mối liên quan nào đến hắn.”
“Đúng vậy.”
Triệu Liệt Húc: “Chuyện này giao cho cảnh sát xử lý là được rồi, cái đầu nhỏ này của em không nghĩ ra được đâu.”
Dương Thanh Hà nhếch mép, lạnh lùng đáp: “Vầng.”
Triệu Liệt Húc cười cười, nom bộ dáng này của cô cứ đáng yêu thế nào bèn không kìm được định xoa đầu. Nào ngờ cô đã cầm ly sữa đứng dậy rồi bỏ đi, tay anh chưng hửng giữa không khí.
Rầm— Dương Thanh Hà đóng cửa phòng ngủ.
Triệu Liệt Húc chống nạnh và buồn cười, anh đi tới trước cửa phòng ngủ dặn dò: “Có chuyện gì thì cứ gọi điện cho anh, rửa mặt gì đó chắc không cần anh phải nhắc nữa, cứ ngủ cho ngon giấc, đừng lo nghĩ nhiều.”
Trong phòng không có tiếng động.
Triệu Liệt Húc biết sao cô lại giận dỗi, nhưng thời điểm mấu chốt như thế này không phải lúc để bàn chuyện tình cảm.
Dương Thanh Hà nghe thấy tiếng cửa khóa thì biết anh đã đi rồi. Cô đến bên cửa sổ phòng ngủ để xem thử, quả nhiên chỉ một lát sau anh đã ra khỏi hành lang và lái xe rời khỏi khu chung cư.
Dương Thanh Hà tìm cục sạc điện thoại trong phòng anh, lúc cô trở lại trường để tìm Tô Cấm quá vội nên cô chỉ kịp xếp đồ lót vào balo, quanh đi quẩn lại vẫn về nơi đây.
Con Kumamon to bự đang ngồi trên chiếc ghế đặt cạnh ô cửa sổ, đối mặt với chiếc máy tính để bàn nom như thể nó đang ngồi làm việc vậy.
Dương Thanh Hà ngồi trên giường nhìn chằm chằm con gấu đến ngẩn người. Những cảnh tượng tối nay ngập trong tấm trí, tất cả rối mù như cuộn len. Cô nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, sau đó đổ đồ lót từ trong túi ra và đi tắm.
Cô bị thương ở lưng nên không thể tắm vòi sen, chỉ có thể lau người bằng khăn tắm.
Rõ ràng đang là mùa hè nhưng hôm nay cô thấy lạnh đến lạ. Sau khi tắm xong, cô lập tức thay áo thun thành áo sơ mi. Chiếc áo sơ mi trắng của đàn ông vừa dài lại vừa to mà khung xương của cô nhỏ, nên mặc lên người càng trông rộng thùng thình.
Dương Thanh Hà chà hai lòng bàn tay vào nhau rồi chui vào chăn, chỉnh điều hòa xuống 25 độ. Chiếc đồng hồ đằng trước kêu tích tắc, bây giờ đã là một rưỡi sáng.
Vừa nhắm mắt chưa đầy ba phút thì điện thoại lại vang lên, là Chu Kỳ Hạo.
Dương Thanh Hà nhận cuộc gọi nhưng vẫn nằm trên giường.
Chu Kỳ Hạo vừa bắt máy đã gọi tới tấp chị chị chị, giọng điệu của cậu cực kì sốt ruột.
“Sao thế?”
“Sao với trăng gì chứ! Cả nhà đều xem tin tức cả rồi! Chị không sao chứ ạ?”
Đã lên báo cơ à.
Dương Thanh Hà: “Em rảnh đến mức xem tin tức ở Trung Quốc?”
“Em lo cho chị mà.”
“Chị không sao, nghi phạm bị bắt rồi.”
Chu Kỳ Hạo kể: “Ba mẹ cũng biết chuyện.”
Dương Thanh Hà im lặng một giây, “Có nói gì không?”
“Ba không nói gì, còn mẹ nói lẽ ra chị không nên về Trung Quốc.”
Dương Thanh Hà biết Thôi Bình sẽ không bảo như thế, là Chu Kỳ Hạo đã nói tránh đi.
Với tính cách của Thôi Bình, bà ta sẽ nói do cô cứng đầu, tự làm tự chịu.
Dương Thanh Hà: “Em và bọn họ ăn cơm rồi?”
“Dạ.”
“Thật kỳ lạ.”
Chu Kỳ Hạo: “Không phải, bởi vì ba phải đi Trung Quốc một chuyến để bàn công việc, ba trở về thu xếp đồ đạc, mẹ giúp ba nên ăn cơm trưa luôn.”
Dương Thanh Hà đột nhiên mở mắt ra, “Chu Khôn sẽ tới à?”
“Vâng, nên em mới gọi điện để thông báo trước cho chị. Dù gì cũng nên chuẩn bị một chút, chắc chắn ba sẽ đến gặp chị mặc dù ba sẽ không kiểm soát chị.”
“Ông ta sẽ đến thành phố nào?”
“Hoài Thành.”
Dương Thanh Hà xoa ấn đường, cười ra tiếng, “Trùng hợp như vậy à.”
“Nghe giọng điệu của ba thì có vẻ sẽ ở lại khá lâu đó chị.”
“Ừm, chị biết rồi.”
Nhìn lại sáu năm qua ở nhà họ Chu, số lần cô giáp mặt Chu Khôn rất ít ỏi, bình thường cũng không chuyện trò gì.
Khi Thôi Bình nổi hứng còn hỏi thăm thành tích học tập của Chu Kỳ Hạo, nhưng Chu Khôn không hề hỏi han bọn cô lấy một lần.
Chu Khôn luôn nở nụ cười, một nụ cười nhẹ nhưng lạnh lùng như máy, lúc nào trông ông ta cũng điềm đạm và bình tĩnh như vậy.
Một người đàn ông máu lạnh, ngoan độc và không có tình người.
Mà cô cũng không muốn gắn kết bất kỳ mối quan hệ cha con sâu sắc nào với ông ta, chắc chắn Chu Khôn cũng không muốn điều đó. Đây có lẽ là điều duy nhất trong lòng bọn họ đều ngầm hiểu.
Dương Thanh Hà không nghĩ ra rốt cuộc là hợp đồng quan trọng đến mức nào mà ông ta lại đích thân đến tận đây, còn trùng hợp ở ngay tại Hoài Thành.
….
Trong phòng thẩm vấn giữa đêm khuya, cảnh sát vẫn đang giằng co với Tăng Quốc Phát.
Tăng Quốc Phát đặt đôi tay đã bị còng trên bàn, ánh mắt đờ đẫn như bị chó dại cắn.
Sự hung hăng và phẫn nộ ban đầu đã bị hao mòn theo thời gian, thay vào đó là bộ dạng như bị vắt kiệt sức.
Triệu Liệt Húc quay trở lại đồn cảnh sát và ngay lập tức đến phòng thẩm vấn.
Trần Ký đang thẩm vấn.
Bọn họ ngồi phía sau một tấm kính trong suốt và theo dõi toàn bộ quá trình..
Tưởng Bình nói: “Cho dù có hỏi Tăng Quốc Phát bất cứ gì thì hắn đều trả lời không biết, bây giờ hắn dứt khoát không mở miệng nói lấy một chữ.”
“Trương Hoành đâu rồi?”
Tưởng Bình lắc đầu, “Bệnh tâm thần của Trương Hoành còn nghiêm trọng hơn Tăng Quốc Phát rất nhiều, nhận thức tương đương với một đứa trẻ năm tuổi. Hắn chỉ khai Tăng Quốc Phát bảo hắn ở yên đó canh, không được chạy lung tung.”
Triệu Liệt Húc đi đến phòng thẩm vấn, viên cảnh sát đi cùng Trần Ký đến thẩm vấn đứng lên nhường chỗ cho anh.
Triệu Liệt Húc: “Đổi một ly nước ấm.”
“Vâng.”
Khi viên cảnh sát mang ly nước ấm đến, Triệu Liệt Húc đẩy chiếc ly đến trước mặt Tăng Quốc Phát.
Tăng Quốc Phát ngước mắt lên nhìn anh.
Triệu Liệt Húc đặt một túi đồ trước mặt hắn, bên trong túi nhựa trong suốt là hai quyển sổ đăng ký kết hôn và một tấm ảnh.
Tăng Quốc Phát mở to mắt.
Triệu Liệt Húc vòng tay trước ngực, anh hơi nghiêng người về trước, “Vợ anh và anh rất xứng đôi, từ ảnh chụp tôi có thể nhìn ra được cô ấy thật sự rất ngưỡng mộ anh, hai người quen biết nhau thế nào?”
Tăng Quốc Phát chụp lấy túi đồ, hình như hắn muốn nhìn bức ảnh. Hơi nước ấm từ từ bốc lên lơ lửng, rất lâu sau hắn mới lên tiếng: “Tôi và Tiểu Mỹ gặp nhau tại một buổi tối văn nghệ ở trường, cô ấy là người dẫn chương trình, chất giọng rất hay. Khi ấy tôi chơi ghi ta và hát một bài, cô ấy đã đuổi theo sau, vụng về chủ động bắt chuyện với tôi, chúng tôi đã quen nhau như vậy đấy. Anh biết không, tôi vừa mặc bộ đồ này và tỏ tình với cô ấy!” Tăng Quốc Phát giật giật áo sơ mi của mình.
Hắn kích động nói: “Cô ấy từng bảo rằng cô ấy thích những người con trai mặc áo sơ mi kẻ sọc nhất!”
Triệu Liệt Húc: “Vậy cô ấy còn thích gì nữa?”
“Cô còn thích… Thích hoa, cô thích nhất là hoa bỉ ngạn. Cô ấy nói nếu sau này chết sẽ chờ tôi dưới suối vàng, hoa này nở rộ dưới suối vàng. Nơi nào có hoa thì nơi đó có cô ấy, cô ấy còn thích nhảy nữa. Cô ấy là trưởng nhóm, nhảy đẹp cực kì, mỗi lần trường có cuộc thi tôi đều đến xem, cô ấy nhảy trong các cuộc thi ấy còn đẹp hơn gấp bội.”
“Thế à?” Triệu Liệt Húc: “Nhưng sao tôi lại nghe nói cô ấy thích hoa hồng, thích vẽ tranh chứ không phải nhảy múa.”
Tăng Quốc Phát nắm chặt tay, “Sao anh lại quen Tiểu Mỹ!”
“Tôi quen cô ấy.” Triệu Liệt Húc đưa ảnh của Dương Thanh Hà cho hắn xem, “Đây không phải Tiểu Mỹ à?”
Tăng Quốc Phát nhìn vào bức ảnh với vẻ sững sờ, một lúc sau mới lắc đầu rồi tự lẩm bẩm một mình: “Không phải, cô ấy không phải.”
“Sao lại không phải, hôm nay anh còn đi tìm cô ấy khắp nơi, cô ấy chính là Tiểu Mỹ.”
“Không, không phải, cô ấy không phải là Tiểu Mỹ! Các người nói dối! Tôi điều tra rồi, cô ấy không phải!”
Triệu Liệt Húc nhếch đuôi mắt lên, thấp giọng hỏi: “Các người? Ngoài tôi ra còn có ai khác nói với anh cô ấy là Tiểu Mỹ?”
Tăng Quốc Phát đảo mắt láo liên, “Tôi không biết! Tôi không biết! Hắn nói Tiểu Mỹ đã trở lại nên tôi đi tìm Tiểu Mỹ, nhưng cô ấy không phải!”
“Hắn nói trực tiếp với anh sao?”
“Không, tôi nhận được một cuộc gọi, hắn nói Tiểu Mỹ đã trở lại, còn ở ngay bên cạnh tôi.”
“Hắn còn nói gì với anh không?”
“Tôi không biết, tôi không biết… Tiểu Mỹ sẽ không trở về… Cô ấy sẽ không về nữa…” Tăng Quốc Phát lấy hai tay bịt tai lại rồi đột nhiên khóc rống lên.
…
Sau khi thẩm vấn Tăng Quốc Phát xong, trong đội mở một cuộc họp nhỏ.
Có vẻ như vụ án đã kết thúc nhưng thực tế không phải như vậy.
Lúc tan họp thì trời đã tờ mờ sáng, khung trời buổi sáng ở mùa hạ trong xanh, vài tia nắng ló dạng trong biển mây bồng bềnh.
Trần Ký rủ anh đến một quán ăn nhỏ bên ngoài đồn cảnh sát để ăn sáng.
Nồi hấp bánh đang bốc khói nóng hổi, trước quán ăn đã xếp một hàng dài. Bà chủ vừa chống nạnh vừa chiên bánh quẩy, tươi cười chào khách khứa.
Cả ông chủ và bà chủ đều biết những cảnh sát này vì họ là khách quen, gật đầu và hỏi: “Mì hoành thánh kèm cải trắng và thịt heo?”
Trần Ký nháy mắt ra hiệu: “Bà chủ hiểu cháu nhất!”
Triệu Liệt Húc chọn chỗ để ngồi xuống.
Trần Ký rút hai đôi đũa, nói: “Tôi thấy Tăng Quốc Phát không phải đang giả điên mà bị điên thật rồi.”
“Ừm.”
Thấy anh cau mày, Trần Ký hỏi: “Vẫn đang suy nghĩ người mà Tăng Quốc Phát nói đến à? Cũng kiểm tra nhật ký gọi điện của hắn rồi, không hề có cuộc gọi nào như vậy.”
“Chuyện này vẫn cần phải điều tra thêm, hắn sẽ không vô duyên vô cớ theo dõi Thanh Hà.”
“Hí hí hí, Thanh Hà? Gọi tên thân mật như thế từ khi nào?” Trần Ký cười nham nhở đến mức trên trán hiện cả nếp nhăn.
Triệu Liệt Húc nhướng mày, cong môi cười.
Trần Ký: “Tối qua chị dâu xà vào lòng cậu như thế rồi sao, thành đôi chưa?”
Triệu Liệt Húc: “Chưa.”
“Người ta thích cậu như vậy, cậu ngoắc ngón tay là thành thôi, vòng vo làm gì nữa. Không phải cô ấy bị dọa chết khiếp rồi sao, những lúc như này chỉ cần một cái ôm ấm áp của cậu là đủ.” Trần Ký tự ôm mình lắc lắc.
Lần đầu tiên Triệu Liệt Húc phát hiện Trần Ký thèm đòn như vậy, độ ngớ ngẩn tăng dần qua từng năm.
Cô cần anh ôm ấp sao? Bây giờ e là cô tức giận đến mức nóng lòng muốn oánh chết anh thì có.
Triệu Liệt Húc liếm môi, cười thành tiếng.
Anh gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cô bám lấy anh để cắn rồi đánh. Một cục nhỏ xíu dùng hết sức để trút giận nhưng không hề làm anh xi nhê gì, dáng vẻ cô tức giận giống hệt như một bé ếch con.
Giờ đã 5h sáng, không biết cô ngủ có ngon không.
Nghĩ đến trong nhà không có gì ăn, Triệu Liệt Húc bảo với bà chủ: “Gói cho cháu một phần sữa đậu nành và bánh bao nhân rau mang về ạ.”
“Được.”
Trần Ký: “Ăn mỳ hoành thánh vẫn chưa no à?”
“Mua cho cô ấy.”
“Ấy, sao cậu lại để người ta ở trong nhà mình? Mưu mô phết nhở, tôi bảo cậu ôm cổ chứ không phải bảo hai người trùm chăn rồi xập xình đâu!”
Triệu Liệt Húc nguýt anh ta một cái, “Suy nghĩ đàng hoàng coi.”