Liễm Âm Vấn Tình

Chương 11



Sở Thanh Phong nhìn một vườn toàn Hoa nhi, kinh hỉ không thôi, nhìn trái nhìn phải, ánh mắt luyến tiếc không nỡ rời đi. Ly mỉm cười lắc đầu, thầm nghĩ: Thanh Phong thật sự là yêu hoa thành si, thấy Hoa nhi, đến đường đi cũng không thèm để ý!

Liễm Trần kéo Ly, hai người dạo bước trong vườn, hương hoa thoang thoảng, Thanh Phong thì đứng ngây ngốc nhìn Hoa nhi. Ba người đang cao hứng thưởng hoa, đột nhiên một tiếng quát lanh lảnh: “Các ngươi là ai? Chạy đến Lan viên này làm cái gì?” Ba người ngẩng đầu, chỉ thấy một nữ tử dung mạo xinh đẹp đang mở to đôi mắt hạnh nhân trợn trừng nhìn họ. Nàng kia vừa thấy dung nhan Sở Thanh Phong, đột nhiên lộ vẻ mặt kinh ngạc, chỉ vào hắn nói: “Ngươi, ngươi!” Đột nhiên đến trước mặt hắn, tả khán hữu khán, đi một vòng ra đằng sau, đột nhiên thò tay sờ ngực hắn.

Sở Thanh Phong sợ tới mức lui về phía sau hai bước, thầm nghĩ: một nữ tử bộ dạng xinh đẹp, như thế nào lại háo sắc a (-.-|||)? Sắc mặt trầm xuống, lãnh nghiêm mặt nói: “Tiểu thư, thỉnh tự trọng!”

Linh nhi nhất thời bừng tỉnh, xấu hổ đến thần tình đỏ bừng, vừa rồi thấy Sở Thanh Phong, còn tưởng là tỷ tỷ tái sinh, chính là người này dáng người cao gầy, ngực lại bằng phẳng, như là nam tử. Nhịn không được nghĩ muốn tận tay sờ một chút. Vừa rồi người này mở miệng, thanh âm trầm thấp, rõ ràng là nam nhân. Lúc này mới đột nhiên ý thức được mình còn là một khuê nữ, sờ một đại nam nhân, thật sự là mất thể thống.

Thấy Sở Thanh Phong thỉnh nàng tự trọng, Linh nhi nhất thời thẹn quá thành giận, thầm nghĩ: ngươi nếu không phải bộ dạng ma quỷ kia, ta có sờ ngươi sao? Nhất thời đối hắn thống hận không thôi, hận không thể xé nát dung nhan làm cho mình ghen tỵ.

“Ngươi là ai? Ai cho ngươi tới đây? Vườn này là của tỷ phu ta, Lục vương gia, không phải để người ngoài tùy tiện ngắm cảnh muốn vào là vào!” Linh nhi vênh váo tự đắc nói. Một bên là phó dịch hầu hạ trong phủ, chạy nhanh kéo lấy ống tay áo Linh nhi, ý bảo nàng không nên nói nữa.

Linh nhi thấy tên hạ nhân lớn mật dám chạm vào y phục của mình, cục tức vừa rồi còn chưa tiêu, lúc này liền phát tiết nói lớn: “Lớn mật, kẻ hạ tiện ngươi, dám chạm vào bổn tiểu thư!” Nói xong, ba! Một cái tát trời đánh giáng vào mặt phó dịch.

Người kia vẻ mặt ủy khuất nhìn nàng, thầm nghĩ: làm ơn mắc oán, đến ngắm hoa chính là đương kim hoàng thượng, ta sợ ngươi chỏ cái miệng đắc tội Hoàng Thượng thôi, ngươi giở chứng, đánh lão tử, cho ngươi chết! Chính là con đàn bà này nếu thực sự đắc tội Hoàng thượng, vạn nhất Hoàng Thượng giận chó đánh mèo, Vương gia chúng ta nguy mất! Cái con ranh này! “Linh nhi!” Một tiếng gầm lên, mọi người không hẹn mà cùng nhìn phía viên môn, chỉ thấy Liễm Âm vẻ mặt tức giận đi vào vườn. “Tỷ phu!” Linh nhi nhất thời vẻ mặt đau khổ, nhỏ vài giọt nước mắt nói: “Tỷ phu, người đó không hiểu trên dưới xông vào vườn, ta hỏi một tiếng, hắn liền mắng ta không tự trọng!” Nói xong, chỉ vào Sở Thanh Phong, khóc sướt mướt nói: “Phó dịch của ngài còn kéo tay áo ta, giúp người ngoài khi dễ ta!”

“Câm miệng!” Liễm Âm phẫn nộ quát,Linh nhi bị hắn dọa, cũng không dám nói thêm nửa lời, Sở Thanh Phong mặt đều đổi màu, thầm nghĩ: nữ nhân này thật sự là mở to mắt nói nói dối a!

Liễm Trần nghiêm mặt, tỏ vẻ không kiên nhẫn, thầm nghĩ: vất vả lắm mới cùng Ly đi dạo, thế nhưng lại đụng phong nữ nhân < hiểu là người điên nha>, thật là uế khí!

Liễm Âm đưa mắt nhìn Sở Thanh Phong trước mặt, thầm nghĩ: hắn như thế nào càng gầy? Mới một tháng đã hao gầy nhiều như vậy! Trong lòng một trận đau lòng, lập tức lại tự giễu nói: Liễm Âm, người ta gầy hay không gầy liên quan gì đến ngươi? Cần ngươi quan tâm sao? Chợt thấy hắn nhìn về phía chính mình, vội tránh ánh mắt.

Hắn, hắn như thế nào gầy vậy? Sở Thanh Phong thầm nghĩ: là quốc sự phiền hà? là làm sao vậy? (=7=)  Thấy Liễm Âm quay đi … Không nhìn mình, trong lòng đột nhiên đau xót, thầm nghĩ: hắn còn giận ta, không muốn gặp ta, đúng rồi, lần trước không phải nói vĩnh viễn không gặp sao? Chính mình hôm nay mặt dày mày dạn đến đây, thật sự là mất m! Liễm Trần cùng Ly liếc nhìn nhau, hai người thầm nghĩ: chẳng lẽ làm cho Liễm Âm rơi vào võng tình chính là Sở Thanh Phong? Xem vẻ mặt của Liễm Âm vừa muốn yêu lại không dám yêu, xem ra đúng rồi!

Linh nhi sợ hãi nhìn hai người, ánh mắt tỷ phu nhìn nam tử này khiến bản thân sợ hãi. Tỷ phu chưa bao giờ dùng ảnh mắt này nhìn mình, đó là ánh mắt tràn ngập yêu thương. Chẳng lẽ tỷ phu yêu nam tử này? Linh nhi lập tức bổ nhào vào lòng ngực Liễm Âm, hai tay gắt gao ôm hắn, khóc ròng nói: “Tỷ phu, ngươi nên vì ta làm chủ a!” Liễm Âm bị nàng ta ôm cứng, ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu mới nghĩ đến đẩy nàng ra, Linh nhi lại càng ôm chặt hơn.. Sở Thanh Phong thấy hai người ôm nhau, đột nhiên cảm thấy được cả người không thoải mái, lòng có điểm đau, trong lòng có chút chua chát. Thầm nghĩ nhanh tránh khỏi đây, chân lại giống như bị dính lại, sững sờ nhìn hai người, một bước cũng không rời.

“Linh nhi, mau buông ra, nếu không buông ra, sẽ đưa ngươi quay về Giang Nam!” Liễm Âm thấp giọng phẫn nộ quát. Linh nhi hậm hực buông ra. Liễm Âm vừa ngẩng đầu, đã thấy Sở Thanh Phong vẻ mặt ủy khuất sững sờ ở trước mặt, trong lòng tê rần, tiến đến, đứng ở trước mặt hắn, nhẹ giọng hỏi: “Sở công tử, có khỏe không?” Sở Thanh Phong lúc này thấy dễ chịu hơn, nở một nụ cười yếu ớt, khẽ nói: “Cám ơn, rất khỏe!” Đột nhiên ấp a ấp úng nói: “Vương gia, cái kia, lần trước…… Thực xin lỗi!” Liễm Âm biết hắn vì chuyện lần trước giải thích, trong lòng vui sướng không thôi, mỉm cười nói: “Không có việc gì, không có việc gì!” Hai người đối diện cười.

“Đại ca, hôm nay như thế nào lại rảnh rỗi đến lan viên?” Liễm Âm vội quay sang hỏi vị Hoàng đế đứng đó đến nửa ngày.

Đại ca? Linh nhi cả kinh, chẳng lẽ người nọ là hoàng đế? Thiên a, ta đây vừa rồi…… Nhất thời sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đứng một bên, không dám mở miệng. “Nhị đệ, còn tưởng rằng ngươi mấy ngày nữa mới quay về, ngươi cũng thật là, trở về liền hồi phủ nghỉ ngơi nha!” Liễm Trần vẻ mặt oán trách.

“Diễm nhi bên kia không có việc gì, ta trở về sớm, cũng tốt, giúp đỡ đại ca xử lý quốc sự!” Liễm Âm thầm nghĩ: chính mình vừa xuống xe ngựa, chợt nghe tôi tớ báo lại, hoàng đế đại ca đến Lan viên, sợ Linh nhi kia không hiểu chuyện chọc hắn, vạn nhất mất mạng nhỏ thì thực có lỗi với Khanh nhi! Sợ tới mức ngay cả cửa phủ cũng chưa vào, liền thẳng đến lan viên. Chính là không nghĩ tới Sở Thanh Phong cũng đến đây, trong lòng tất nhiên là vui mừng cực kỳ.

“Diễm nhi bên kia không có việc gì, bọn bảo bảo có sao không?” Liễm Trần hỏi. “Đại ca, không có việc gì, ba bảo bảo đều đã biết nói!” Nghĩ đến ba bảo bảo vây quanh kêu thúc thúc, bộ dáng đáng yêu, Liễm Âm cười rạng rỡ! “Thực tốt a!” Liễm Trần cùng Ly đều vui vẻ không thôi, Liễm Âm đột nhiên nhớ tới cái gì, lo lắng nhìn thoáng qua Sở Thanh Phong, thấy hắn trên mặt không hề tỏ vẻ khổ sở, tâm trùng xuống.

“Liễm Âm, hôm nay Nhị đệ ta đến ngắm hoa, ngươi cũng không thể bỏ mặc a! Mang Thanh Phong hảo hảo ngắm cảnh một phen!” Ly mỉm cười nói, trong lòng có ý tác hợp hai người. Liễm Âm mặt có chút ửng đỏ, nhìn thoáng qua Sở Thanh Phong: “Sở công tử, mời theo ta, trong vườn ta còn một ôn thất, bên trong dưỡng không ít loại hoa lan hiếm.”

“Thật tốt quá!” Sở Thanh Phong một phen kéo tay Liễm Âm, vội vàng nói: “Vậy ta đi thôi!” Khuôn mặt Liễm Âm càng đỏ hơn! Chỉ cảm thấy bàn tay non mềm kia chạm vạo tay mình, quả thực đã nắm giữ tâm của mình, tim đập loạn..

Linh nhi vừa rồi còn sửng sờ ở một bên không dám lên tiếng, lúc này thấy này hai người tâm đầu ý hợp, hận không thể tiến đến tách hai người ra. Reo lên: “Tỷ phu, ta cũng phải đi ngắm Hoa nhi, này Hoa nhi, chính là tỷ phu dành riêng cho tỷ tỷ!” Sở Thanh Phong một lòng một dạ muốn xem hoa, cũng không để ý lời của nàng, hai người cùng hướng ôn thất, Linh nhi chạy nhanh theo phía sau.

Liễm Trần cùng Ly đối diện cười, thầm nghĩ: xem ra tình thế thực phức tạp!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.